Editor: Nguyetmai
Cao Vĩnh Châu trong màn hình sửng sốt, bởi vì anh không ngờ đứa bé không thay đổi sắc mặt lại đột nhiên rơi nước mắt!
Cao Vĩnh Châu vội vàng nói: "Anh là phóng viên, em có bất cứ chuyện gì thì có thể nói với anh!"
Nước mắt Tăng Vũ chảy ra không ngừng, nhưng nó vẫn lắc đầu, không nói câu nào.
Cao Vĩnh Châu nói: "Có phải em chịu hình phạt vô nhân đạo nào ở đây không? Là trên cơ thể hay về mặt tinh thần?"
Tăng Vũ lắc đầu: "Không phải…"
"Nhưng em đang khóc đó… Sao em lại khóc chứ?" Cao Vĩnh Châu gấp gáp hỏi.
Tăng Vũ vẫn lắc đầu: "Không phải…"
Sau đó, cho dù Cao Vĩnh Châu hỏi gì thì Tăng Vũ cũng chỉ đáp hai chữ: "Không phải!"
Thậm chí Tăng Vũ cũng không đưa tay lau nước mắt, vẫn ngồi trên ghế như trước, nước mắt lã chã rơi xuống mặt đất.
Ngoài màn hình, Thang Doanh cũng vô cùng sốt ruột.
Cô ấy không ngừng thay đổi câu hỏi, nhưng cho dù hỏi thế nào, cam đoan thế nào thì đứa bé vẫn chỉ trả lời hai chữ: "Không phải" mà thôi.
Cậu bé luôn kiên trì với những câu trả lời trước đó, không đổi một chữ nào.
Cuối cùng, sau khi hỏi xong toàn bộ vấn đề, Thang Doanh bất đắc dĩ từ bỏ. Dựa vào hiểu biết của cô với Chung Minh thì Chung Minh cũng sẽ không dùng những chiêu thức theo kiểu: "Hỏi một trăm lần mới có thể nói ra sự thật", cho nên không hỏi được chính là không hỏi được. Kịch bản đã sắp xếp như vậy…
Đương nhiên, tất cả những gì Tăng Vũ phải chịu đựng ở nơi này đã khiến cậu bé không thể tin tưởng bất cứ ai. Cho dù người đối diện là phóng viên thì Tăng Vũ cũng không cho rằng phóng viên này có thể giúp được mình.
Ngược lại, cậu bé biết nếu nói ra sự thật thì sẽ mang đến cho bản thân nhiều rắc rối hơn.
Còn có thể tiếp tục hỏi những đứa trẻ khác, Thang Doanh lại chọn hai đứa bé để hỏi, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Xem ra kịch bản cố tình sắp xếp như vậy.
Thang Doanh điều khiển Cao Vĩnh Châu rời khỏi phòng học, trở về phòng làm việc của Giáo sư Dương lần nữa.
Giáo sư Dương vô cùng bình tĩnh: "Sao rồi, phóng viên Cao?"
Trước mặt Thang Doanh xuất hiện hai sự lựa chọn:
[Bọn trẻ đều rất nghe lời, Giáo sư Dương đúng là biết cách dạy dỗ.]
[Có đứa bé đang hỏi thì lại khóc, là sao vậy?]
Lần này Thang Doanh đã có kinh nghiệm rồi, cô ấy quả quyết chọn sự lựa chọn số 1.
Chọn 2 coi như bán đứng Tăng Vũ, nhất định nó sẽ bị sốc điện. Hơn nữa, hiện giờ Cao Vĩnh Châu cũng không có bất cứ chứng cứ xác thực nào, cho dù chất vấn Giáo sư Dương cũng không ra được kết quả.
Nghe được lời của Cao Vĩnh Châu, Giáo sư Dương cười ha hả: "Tôi nói rồi mà, phóng viên Cao, chỗ của chúng tôi là đơn vị chính quy, tin đồn trên mạng đều là tin vịt. Đó là những kẻ có ý đồ xấu cố tình dựng chuyện về chúng tôi mà thôi. Nếu chỗ của tôi thật sự có vấn đề thì sao có thể đón nhận phỏng vấn của anh được? Anh nói xem phải không? Vậy phiền phóng viên Cao hãy đưa tin xác thực, đính chính lại giúp học viện chúng tôi!"
Cao Vĩnh Châu gật đầu: "Tôi nhất định sẽ đưa tin đúng sự thật. Đây cũng là đạo đức nghề nghiệp của một người làm phóng viên! Tôi xin phép đi trước!"
Dưới sự vui vẻ tiễn đưa của Giáo sư Dương, Cao Vĩnh Châu rời khỏi Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ.
Ngay thời khắc anh đi ra khỏi cửa học viện, ống kính không đưa theo anh nữa mà lại đứng hình tại chỗ. Thang Doanh và những khán giả đang xem livestream chỉ nhìn thấy cảnh chiếc xe của Cao Vĩnh Châu bắt đầu chạy đi xa, cánh cửa đóng lại.
Trong chớp mắt, dường như trời đã tối.
…
Thang Doanh tức giận đập bàn.
Bình luận cũng bùng nổ!
"Khốn nạn! Sao lại rời đi? Còn là phóng viên không vậy? Chẳng tra được gì cả!"
"Tên Giáo sư Dương này thực sự quá ghê tởm, sao không ai vạch trần ông ta chứ?"
"Cốt truyện như sh*t! Nhạt đến không thể nhạt hơn?"
"Phóng viên này cứ thế rời đi hả?"
"Ít nhất cũng phải cứu cậu bé đang khóc kia ra chứ! Cứ rời đi như vậy là có ý gì?"
"Thời khắc cánh cửa đóng lại đúng là tuyệt vọng! Tuyệt vọng thực sự! Cứu tinh duy nhất rời đi rồi, bọn nhỏ vẫn bị giam cầm cùng với ác quỷ!"
Trong phần bình luận, đã có người chửi mắng cốt truyện của game không hợp lý.
Cảnh Tăng Vũ rơi nước mắt quả thật chấn động, vì vậy phần lớn khán giả không chấp nhận được hành động của phóng viên.
Trên thực tế, Cao Vĩnh Châu thực sự không làm được gì. Anh chỉ là một phóng viên, không thể nào trực tiếp mang đứa bé đi được, bởi vì bố mẹ của tất cả những đứa bé này đã ký thỏa thuận với Giáo sư Dương, chuyển nhượng quyền giám hộ cho ông ta, có thể nói là trao cho ông ta toàn quyền quyết định!
Cao Vĩnh Châu chỉ là một phóng viên, nếu anh muốn đưa Tăng Vũ đi thì bố mẹ Tăng Vũ sẽ không đồng ý, Giáo sư Dương càng không đồng ý, làm sao đưa đi được?
Huống chi, Tăng Vũ dám đi sao? Tuyệt đối không dám!
Trước khi chưa vạch trần được bộ mặt thật của Giáo sư Dương, những chuyện mà một phóng viên có thể làm thực sự rất ít ỏi.
…
Chương một kết thúc, câu chuyện tiếp tục chuyển sang chương hai.
Lần chuyển cảnh này xen kẽ một đoạn lời thoại và CG đơn giản.
Phong cách vẽ trong clip là phong cách phác thảo, tất cả đều là nét vẽ đơn giản được tạo thành từ hai màu đen trắng, nhấn mạnh vào sự lạnh lùng và tuyệt vọng.
Trong CG, các tình tiết dần được triển khai, giọng độc thoại của Tăng Vũ đi kèm với đoạn phim về câu.
"Tôi là Tăng Vũ, năm nay mười lăm tuổi."
"Ngày hôm qua, tôi đã trải qua một cơn ác mộng, có vài người có lai lịch bí ẩn đã trói tôi đưa lên xe, đi đến một nơi gọi là Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ."
"Bố để tôi lại đây, cho tôi tự sinh tự diệt."
"Tôi hy vọng biết bao rằng sáng sớm tỉnh dậy sẽ phát hiện ra đây chỉ là một cơn ác mộng, nhưng việc này đã thực sự xảy ra rồi. Tôi bị điện giật tê cả hai tay, bây giờ vẫn còn hơi đau…"
"Cơn ác mộng này còn kéo dài hai tháng nữa…"
Chương hai, ngày thứ hai sau khi Tăng Vũ vào Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ, cũng chính là hai tuần trước khi Cao Vĩnh Châu đến phỏng vấn.
Hiển nhiên chương này giải thích về những thay đổi của Tăng Vũ. Lúc đầu cậu bé đã phản đối kịch liệt như nào, đến hai tuần sau đã trở thành cái xác không hồn. Rốt cuộc cậu bé đã phải trải qua những gì?
Sau khi CG này kết thúc, giao diện đăng nhập vào trò chơi xuất hiện.
Tăng Vũ ngồi trên giường, trên tay là một cuốn sổ nhỏ.
Thang Doanh di chuyển cần điều khiển kiểm tra tình hình xung quanh, phát hiện đây là một phòng ký túc tương đối cũ kĩ, trong phòng được bố trí vô cùng đơn giản, chỉ có hai cái giường, hai cái bàn, hai chiếc ghế và một chiếc tủ. Điều duy nhất khác với những ký túc có cơ sở vật chất kém khác là ở đây ít người hơn, chỉ có hai người một phòng.
"Cậu tên gì?" Một học sinh nam có vóc người cao gầy, gương mặt có nét thanh tú đứng đối diện Tăng Vũ, lên tiếng hỏi.
"Tăng Vũ."
Học sinh nam kia gật đầu: "Tớ là Hàn Đào. Cậu là học viên mới, hôm nay chỉ cần học thuộc quy định là được. Nhất định phải học thuộc lòng đó, nếu không lại phạm phải sai lầm thì không ai cứu được cậu đâu. Tớ đi học đây!"
"À đúng rồi, hôm nay cậu đừng đi đâu cả, đừng đi lung tung, cũng đừng nhìn ngó lung tung. Nếu bị tổ tiếp đãi hay chú Dương nhìn thấy thì cậu thảm rồi… Ngày mai tớ sẽ dẫn cậu đi làm quen nơi này."
Hàn Đào nói xong, lập tức rời khỏi ký túc xá.
Có vẻ như Hàn Đào này chính là bạn cùng phòng mới của Tăng Vũ.
Giọng nói lạnh như băng, nhưng mấy lời dặn dò kia cũng khiến Tăng Vũ cảm thấy có chút ấm lòng.
Tăng Vũ cầm quy định trên tay, Thang Doanh chỉ cần nhấp vào là cuốn sổ sẽ hiện lên màn hình và có thể lật trang để xem.
Tổng cộng có tám mươi sáu quy định, nội dung đúng là không tưởng tượng nổi.
Có một vài quy định rất cụ thể, ví dụ như:
"Nói xấu thầy giáo."
"Nói với phụ huynh rằng mình muốn về nhà."
"Ăn chocolate."
"Ngồi lên ghế của chú Dương."
"Đi vệ sinh khóa cửa."
Còn có một vài quy định lại rất trừu tượng, ví dụ như:
"Vấn đề tâm lý nghiêm trọng."
"Thách thức quyền uy của chú Dương."
"Thái độ chấp hành còn yếu."
Chỉ cần làm sai bất cứ điều gì trong tám mươi sáu quy định này thì sẽ bị đưa thẳng vào phòng điều trị số 13.
Trừ tám mươi sáu quy định này ra, nếu "biểu hiện không tốt" cũng sẽ bị cộng thêm một lỗi, một ngày phạm phải hơn năm lỗi sẽ phải vào phòng điều trị số 13 để sốc điện.
Khi ở giao diện này, Thang Doanh có thể thoát ra không xem nữa bất cứ lúc nào, cũng có thể đẩy cửa đi ra ngoài, không có bất kỳ hạn chế gì.
Cảnh này cũng không hạn chế thời gian, chỉ cần chạm vào giường là có thể bỏ qua ngày hôm nay, tới thẳng ngày tiếp theo.
Nhưng Thang Doanh không dám trực tiếp bỏ qua, cô ấy đưa đồng hồ ra: "Mình… mình phải chụp lại đã."
Tám mươi sáu quy định, chỉ cần vi phạm một điều sẽ bị sốc điện, ai mà chịu nổi?
Chụp ảnh xong, Thang Doanh vẫn chưa yên tâm, lại xem kĩ thêm lần nữa, nhớ được mang máng.
Nhất định không học thuộc lòng được, dù sao chỉ là trò chơi mà thôi, không được thì lưu lại, cũng không phải bị nhốt thực sự.
Xem xong quy định, Thang Doanh lại bắt đầu do dự.
Có nên ra ngoài xem một chút không?
Cửa ở bên kia, có thể trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng để ra khỏi cửa cần xác nhận hai lần nên Thang Doanh cuối cùng vẫn rút lui.
Dù sao bạn cùng phòng Hàn Đào kia đã đặc biệt dặn dò rằng không nên đi ra ngoài, nếu bị bắt nhất định sẽ bị sốc điện, ngày mai cậu ta sẽ đưa Tăng Vũ đi làm quen với hoàn cảnh mới.
Dựa theo mô típ của phim kinh dị thông thường, nếu lúc đầu có một người dặn bạn đừng đi đến nơi quái quỷ nào đó, vậy tốt nhất không nên đi.
Nhưng nhiều người chơi như vậy, nhất định sẽ có người tự tìm đường chết.
Trên thực tế, đối với những trò chơi giống như này thì đây chính là điểm thú vị nhất. Trong tình huống không biết trước tương lai sẽ ra sao, nhất định sẽ có người muốn mạo hiểm thử đi ra ngoài, vì bọn họ nghĩ rằng: "Chẳng may có thể trốn thoát thì sao, chẳng may có thể tìm ra tình tiết ngầm nào đó…"
Trong phần bình luận cũng có không ít người nghĩ như thế.
Nhưng Thang Doanh suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhịn được ý định tìm đường chết.
Bởi vì cô ấy cảm thấy tính chất của trò chơi này giống như câu hỏi về chuyện sốc điện lúc trước vậy. Chọn đúng hay không cũng không có tình tiết nào đặc biệt, ngược lại, chỉ bị sốc điện thêm vài lần.
Nói cách khác, muốn chơi game này kiểu gì cũng được. Ở Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ, tất cả đều xoay quanh ý nghĩ của Giáo sư Dương. Giáo sư Dương không muốn bạn làm gì thì bạn tốt nhất đừng làm, nếu không sẽ bị sốc điện.
Ít nhất, trước khi chưa có gợi ý rõ ràng thì không nên mạo hiểm tìm đường chết. Nguy hiểm nhiều mà lợi ích chẳng được bao nhiêu chính là logic của game này.
Thang Doanh giải thích với khán giả một chút, sau đó định nằm lên giường ngủ, tiếp tục sang giai đoạn tiếp theo.
Nhưng trước đó cô ấy lại đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, cô ấy có thể thăm dò trong phòng này một chút.
Hàn Đào chỉ nói không thể ra ngoài, nhưng ngồi trong phòng nhất định không có vấn đề gì. Trong phòng này có bàn, có ghế, có tủ, thực ra vẫn có một số yếu tố có thể thăm dò được.
Thang Doanh điều khiển Tăng Vũ di chuyển trong phòng, tìm bốn phía xung quanh.
Trong phòng có rất nhiều thứ có thể lựa chọn di chuyển được, ví dụ như cánh cửa của tủ có thể mở ra, bên trong là một ít quần áo và đồ dùng hằng ngày. Có thể tiếp tục tìm kiếm trong đống quần áo và đồ dùng hằng ngày đó, đệm cũng có thể nhấc lên, có thể kiểm tra gầm giường. Ngăn kéo bàn học có thể mở ra, bên trong có hai chiếc bút máy. Mặt trước của cửa phòng treo một quyển sổ kiểm tra rất dày, mỗi ngày sau khi kiểm tra xong lại lật một tờ lên, một tháng đổi sổ một lần.
Nhìn chung rất nhiều thứ có thể di chuyển.
Trong phòng không có bất kỳ đồ dùng công nghệ nào, nhưng lại có bút máy. Bút máy này là để ký tên lên sổ kiểm tra kia. Mỗi ngày tỉnh dậy phải dọn dẹp ký túc, rồi ký tên lên sổ kiểm tra, chứng minh ngày hôm đó mình đã dọn dẹp. Sau đó "cán bộ lớp" sẽ tới kiểm tra, dùng bút màu đỏ đánh dấu lên.
Không có đồ dùng liên quan đến công nghệ vì hầu hết đồ dùng công nghệ cao ở thời đại này đều có tính năng lên mạng, hơn nữa trường học còn có tên là "Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ" nên tất cả những thứ trong đây đều tạo cho người ta cảm giác hoài cổ.
Trong phòng không có bất kỳ loại khóa nào, có lẽ bình thường sẽ bị kiểm tra đột xuất.
Dưới đệm, trong quần áo trong tủ, ngăn kéo bàn học…
Thang Doanh lần lượt tìm kiếm, nhưng không tìm được thứ gì có ích.
Thiết kế của game vốn không có gì bắt mắt. Mỗi khi người chơi điều khiển Tăng Vũ tới gần một nơi nào đó như bàn học thì sẽ có vài lựa chọn, một lựa chọn trong đó là mở ngăn kéo ra. Nói cách khác, bọn họ chỉ đến gần mới có thể thao tác được, nếu không sẽ không biết chỗ nào có thể thao tác.
Thang Doanh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tìm kiếm.
Ngay khi cô tìm đến thùng rác thì có thu hoạch!
Nhìn bên ngoài thùng rác được bọc túi nilon kia có vẻ trống không, nhưng nếu như kiểm tra sẽ phát hiện bên trong có một mảnh giấy vo tròn.
Mở mảnh giấy ra, trên mặt giấy là năm chữ được viết bằng bút máy: "Ông ta là ác quỷ!"
Thang Doanh kinh ngạc.
Ai viết vậy?
Hiển nhiên, "ông ta" trong tờ giấy này nhắc đến ai thì toàn bộ người của Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ đều biết rõ ràng. Nếu tờ giấy này bị người khác phát hiện, nhất định sẽ bị đưa đến phòng điều trị số 13 sốc điện.
Ai to gan như vậy? Dám viết ra thứ này?
Hàn Đào?
Cậu ta cũng hận Giáo sư Dương sao?
Đương nhiên là nói thừa, có học viên nào ở Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ này không hận Giáo sư Dương chứ?
Gợi ý của hệ thống xuất hiện, tờ giấy nhỏ này đã được thu vào trong thanh vật phẩm, có thể mở ra kiểm tra.
Trước đây, khi Thang Doanh điều khiển Cao Vĩnh Châu cũng đã làm một lần rồi, thao tác mở thanh vật phẩm chỉ cần ấn vào nút trên tay cầm là được.
Sau khi mở ra, trên người Tăng Vũ chỉ có một vật phẩm, chính là mảnh giấy nhỏ kia.
Sau khi ấn vào có hai sự lựa chọn:
[Vứt bỏ].
[Điều tra].
Thang Doanh suy nghĩ một lát, hay là điều tra một chút…
Người ném mảnh giấy nhỏ này chắc hẳn muốn vứt nó đi, mang theo người nhất định là tìm đường chết. Nhưng trên tờ giấy lại có một chút manh mối, biết đâu lại trợ giúp cho tình tiết sau này.
Trên màn hình, Tăng Vũ cầm tờ giấy nhỏ lẩm bẩm: "Tờ giấy này hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi… nó đến từ đâu nhỉ?"
Thang Doanh nhìn kĩ một lượt, tờ giấy nhỏ này hình như được xé ra từ một góc của trang giấy nào đó, ngoại trừ chữ viết còn có dấu mực in.
Rõ ràng đây không phải một tờ giấy trắng.
Hơn nữa trong phòng chỉ có bút máy, không có sách vở, vậy tờ giấy này ở đâu ra? Điều này quá rõ ràng rồi!
Tăng Vũ đi ra cửa, nhìn thấy hai bên không có người, bắt đầu lén lút lật sổ kiểm tra trên cửa lên xem.
Sổ kiểm tra vốn đã bị lật nhiều trang rồi, cứ lật như vậy chẳng biết đến bao giờ mới xong. Vì vậy cậu bé quyết định tháo xuống, treo sổ của tháng mới lên.
Tăng Vũ lật ngược về phía trước, quả nhiên ở phía trên có một tờ giấy không hoàn hảo, trùng khớp với mảnh giấy trên tay.
Nói cách khác, tờ giấy nhỏ này dường như là do Hàn Đào xé từ trên sổ kiểm tra xuống.
Hành động này tuy có chút nguy hiểm nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, bởi vì mỗi căn phòng đều có một cuốn sổ như vậy, chỉ cần không xé mặt giấy trắng chưa viết phía sau thì cơ bản cũng không bị ai chú ý.