Editor: Nguyetmai
"Sh*t! Tên Hàn Đào này quả nhiên có vấn đề!"
Thang Doanh tức đến mức văng tục, suýt chút nữa trực tiếp nhấn Alt+F 4.
Nghĩ tới sẽ bị bắt, nhưng không ngờ sẽ bị bắt theo cách này.
Kịch bản tiếp theo đều nằm trong dự liệu, bị đưa vào phòng số 13, tiến hành "điều trị" trong đêm, thậm chí đến ngày hôm sau vẫn chưa thể chạy bộ, đi học bình thường được, mà đang tỉnh lại trong bệnh viện.
Có điều những thứ này không được triển khai trực tiếp trong game, ngoại trừ một đoạn từ bệnh viện đi ra là do người chơi thao tác, còn lại đều được kể trực tiếp thông qua tình tiết chuyển cảnh và lời bộc bạch của Tăng Vũ.
Sau khi Tăng Vũ ra khỏi bệnh viện, lại hòa nhập vào "gia đình lớn yêu thương" một lần nữa, chỉ là lần này hình như cậu ấy đã biến thành một người khác.
Nếu nói trước đây chỉ là giả vờ hợp tác, vậy cảm giác bây giờ mang đến cho khán giả là cậu ta đã hoàn toàn mất đi linh hồn.
Hiển nhiên, đêm đó có ảnh hưởng vô cùng lớn với cậu ấy.
Có điều ảnh hưởng về mặt số liệu cũng không lớn như trong tưởng tượng của Thang Doanh.
Độ phục tùng đã giảm mạnh, độ chống cự tăng lên, độ áp lực tăng, độ khỏe mạnh giảm ở biên độ vừa phải.
Nhưng nhìn chung, sự kiện này không trực tiếp dẫn đến "bad ending", vẫn ở trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Cho nên Thang Doanh không vội quay lại, mà tiếp tục chơi theo con đường này.
Còn một số điểm đáng ngờ gặp phải trong game đều dần rõ ràng thông qua lời bộc bạch của Tăng Vũ.
"Ở nơi này, Giáo sư Dương khuyến khích học viên giám sát, tố cáo lẫn nhau, những hành động đó có thể được thưởng giảm lỗi, được coi là "lập công lớn", còn có được ưu thế lớn ở thời điểm tranh cử cán bộ lớp sau này."
"Cái gọi là "giảm lỗi" là bỏ qua lỗi đã có, sau này tôi mới biết được Hàn Đào đã bị tính bốn lỗi. Nếu có thêm một lỗi nữa, hoặc Giáo sư Dương tổ chức "Ba lần khích lệ", cậu ta sẽ phải vào phòng số 13."
"Tôi nghi ngờ tờ giấy trước kia cũng là do cậu ta cố ý ném vào trong thùng rác, còn về cuộc kiểm tra đột xuất, hơn phân nửa cũng là do cậu ta tố cáo riêng với lớp trưởng Vương Duệ, hai người diễn một vở kịch. Nếu như khi đó tôi không phát hiện ra tờ giấy kia, cậu ta có thể đường hoàng vu oan giá họa cho tôi, bởi vì lúc đó về cơ bản cậu ta không ở trong phòng, có chứng cớ vắng mặt."
"Nhưng, tôi đã tiêu hủy tờ giấy kia nên Hàn Đào thay đổi chiến lược, đánh chiêu bài tình cảm lừa gạt tôi tin tưởng cậu ta."
"Về việc tại sao phải phí công tốn sức giả vờ đưa tôi chạy trốn, bởi vì có một quy định riêng tư chưa bao giờ nói. Đó là hành động mà Giáo sư Dương ghét nhất, là lén chạy trốn nên tố cáo hành động lén chạy trốn sẽ nhận thưởng cao nhất, hơn nữa căn cứ vào mức độ chạy trốn khác nhau, thưởng cũng sẽ khác nhau."
"Nếu như tôi chỉ chạy ra khỏi cửa của ký túc xá, như vậy đối với Hàn Đào mà nói, có thể cậu ta chỉ được xóa một hoặc hai lỗi, nhưng tôi chạy tới cửa Đông, Hàn Đào sẽ được xóa hết toàn bộ lỗi, hơn nữa hành động được Giáo sư Dương coi là "lập công lớn" này sẽ giúp ích lớn cho Hàn Đào trong lần tranh cử cán bộ lớp lần sau."
"Tôi không chất vấn Hàn Đào, không phải do cậu ta quá xấu, là vì tôi quá ngốc."
"Từ sau ngày đó, hai chúng tôi không hề nói thêm câu nào với nhau."
"Hơn nữa, những ngày tôi làm bạn cùng phòng với cậu ta chẳng mấy chốc sẽ kết thúc. Vòng tranh cử cán bộ lớp mới, Hàn Đào thành công, cậu ta sẽ nhanh chóng muốn dọn đến ký túc xá dành cho cán bộ lớp. Còn tôi, tạm thời sẽ không có thêm bạn cùng phòng nữa."
…
Chương ba đến đây kết thúc, tiếp theo là chương bốn.
Cốt truyện của chương bốn vẫn có bối cảnh ở ký túc xá.
Thời gian là sau khi Tăng Vũ vào Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ được hai tuần, người chơi cẩn thận tỉ mỉ một chút sẽ phát hiện ra, thời gian này là chính là thời điểm Cao Vĩnh Châu đến phỏng vấn.
Cũng có thể nói, chương bốn bắt đầu khi cuộc phỏng vấn đã kết thúc, Cao Vĩnh Châu đã đi rồi.
Sau khi nhìn lại cốt truyện của chương ba: Vì sao Tăng Vũ không nói ra sự thật khi đối mặt Cao Vĩnh Châu cũng có thể hiểu được.
Ở chương ba, người chơi chỉ có hai lựa chọn, một là tin tưởng Hàn Đào, sau đó bị hãm hại, hai là không tin Hàn Đào.
Nếu chọn không tin Hàn Đào cũng có nghĩa là độ phục tùng và tâm lý đề phòng của Tăng Vũ đã đạt đến một mức độ rất cao, đương nhiên cũng sẽ không nói ra sự thật với phóng viên.
Cũng có thể nói, dù cho người chơi lựa chọn thế nào, sự cảnh giác của Tăng Vũ cũng sẽ đạt đến đỉnh cao, đương nhiên không thể tin tưởng phóng viên.
Thậm chí còn hoài nghi phóng viên này là diễn viên do Giáo sư Dương sắp xếp, đều rất hợp lý.
Sau khi tiết học viết nhật ký buổi chiều kết thúc, Tăng Vũ trở về ký túc xá, không lâu sau đó, Hàn Đào cũng về.
Hai người không nói chuyện, Hàn Đào mở tủ lấy quần áo của mình ra, có lẽ cậu ta đã tranh cử lên cán bộ lớp thành công và muốn dọn đi.
"Có phải cậu rất hận tôi, muốn giết tôi phải không?" Hàn Đào đột nhiên hỏi.
Cơ thể Tăng Vũ giật bắn, nhưng không nói gì.
Đương nhiên Hàn Đào cũng không mong đợi cậu trả lời, cậu ta tiếp tục độc thoại: "Có lẽ tôi nên nói lời xin lỗi với cậu, nhưng tôi sẽ không làm như vậy. Nơi này là thế, tin tưởng người khác đều sẽ có kết quả như thế. Sớm chịu thiệt một chút, sẽ không ôm ảo tưởng không thực tế nữa."
"Tôi chỉ muốn hai tháng tiếp theo có thể sống thoải mái một chút."
"Khoảng thời gian sống một mình này, hãy suy nghĩ thật kĩ. Bạn cùng phòng không phải là bạn bè, là giám sát lẫn nhau, cậu cũng có thể giống tôi vậy, nếu không muốn bị sốc điện thì chỉ còn cách khiến người khác bị sốc điện thay cậu."
"Chuyện hôm nay cậu khóc lúc bị phỏng vấn chỉ có tôi nhìn thấy. Tôi sẽ không báo cáo với chú Dương, coi như trả nợ ân tình với cậu rồi. Lần sau đừng để phạm phải sai lầm cơ bản như vậy nữa."
Hàn Đào nói mấy câu không đầu không đuôi, cầm quần áo lên rồi đi.
Tăng Vũ không nói câu nào, chỉ im lặng.
Thang Doanh ở trước màn hình cũng im lặng.
Rõ ràng, nhân vật Hàn Đào này không chỉ là một kẻ mật báo vô liêm sỉ.
Trên người của cậu ta thực sự có rất nhiều điểm đáng ngờ, rất nhiều thông tin không rõ là thật hay giả, nhưng phân biệt tỉ mỉ vẫn có thể đoán đại khái tâm tính của cậu ta.
Vì sao Hàn Đào quen thuộc với con đường chạy trốn như vậy? Cậu ta đã lừa rất nhiều người? Chưa chắc, nếu như cậu ta đã lừa rất nhiều người giống như Tăng Vũ vậy thì cậu ta đã sớm làm cán bộ lớp rồi, không đến mức phải chờ đến tận bây giờ.
Cũng có thể nói, e rằng trước lúc Tăng Vũ trước tới, lúc Hàn Đào ở một mình, cậu ta thực sự đã từng thử rất nhiều lần, muốn chạy ra ngoài, thậm chí ngay cả những con đường bên ngoài học viện cậu ta cũng đã lần mò ra.
Nhưng vì sao cậu ta từ bỏ ý nghĩ này, hoàn toàn thay đổi thái độ, chĩa mũi dùi vào bạn cùng phòng?
Bởi vì thực tế cậu ta không có bạn bè tiếp ứng ở bên ngoài?
Hay người bạn tiếp ứng ở bên ngoài đã bỏ rơi cậu ta, không trở về nữa?
Tất cả những chuyện này đều là ẩn số.
Nhưng rõ ràng, những lời nói sau cùng của Hàn Đào rất không cần thiết, nếu do lớp trưởng Vương Duệ lừa Tăng Vũ thì cậu ta chắc chắn hoàn toàn thoải mái về tâm lý, sẽ không có cảm giác có lỗi, lại càng không cần giải thích điều gì với Tăng Vũ cả.
Có lẽ liệu pháp sốc điện vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất của Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ.
Điều đáng sợ nhất là: Nó sẽ khiến con người tha hoá, khiến người ta biến thành dã thú.
Có điều, việc bị Hàn Đào hãm hại, nhìn theo khía cạnh khách quan cũng có một điểm lợi: Sau khi Hàn Đào chuyển đi, chỉ mình Tăng Vũ sống trong phòng này, không còn bạn cùng phòng giám sát mọi lúc nữa.
Hơn nữa, cốt truyện của chương bốn có thêm một lựa chọn: Người chơi có thể sắp xếp Tăng Vũ tỉnh lại vào ban đêm, tự do hoạt động.
Cũng có thể nói, sau khi không còn bạn cùng phòng Hàn Đào giám sát, Tăng Vũ có thể thử chạy trốn vào ban đêm, đương nhiên sẽ tự gánh lấy hậu quả.