Editor: Nguyetmai
Sự thù địch của người phụ nữ trung niên cuối cùng đã khiến Chung Minh nổi điên, bà ta nở nụ cười: "Tất cả là lỗi của tôi? Cậu hỏi thằng oắt con này xem, tôi cho nó ăn nó mặc, vậy mà nó không lo học tập cho giỏi, sao lại trở thành lỗi của tôi?"
Chung Minh lạnh lùng: "Là bố là mẹ, mới cho con được một miếng cơm đã cảm giác mình làm tròn nghĩa vụ rồi sao? Bà đã từng quan tâm đến con cái chưa? Bà từng dạy con điều gì là đúng, điều gì là sai chưa? Lẽ nào bà cảm thấy cho con một miếng cơm là đã hoàn thành trách nhiệm? Nuôi thứ cưng cũng không nhẹ nhàng như bà nghĩ đâu!"
Người phụ nữ trung niên chỉ vào mặt Chung Minh: "Được... được... cậu có miệng lưỡi sắc bén tôi nói không lại cậu, Vệ Dũng, đi theo tao!"
Người phụ nữ trung niên định lôi Vệ Dũng đi, nhưng bị Chung Minh ngăn cản.
Chung Minh lạnh mặt nói: "Con cái không phải là tài sản riêng của bà, không phải bà muốn làm gì cũng được, đem cậu ấy về để tiếp tục đánh chửi hoặc đưa đến Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ tiếp theo à? Cút đi, bà không xứng làm bố mẹ người ta!"
Người phụ nữ trung niên trợn to hai mắt: "Mày... mày dám..."
Chung Minh lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài!"
Người phụ nữ trung niên tức giận nói: "Được, mày chờ đó, tao báo cảnh sát!"
Chung Minh cười nhạt: "Không cần bà báo, tôi sẽ nhờ đến tòa án đoạt quyền giám hộ của hai người! Bây giờ cút ra khỏi nhà của tôi!"
Người phụ nữ trung niên quá choáng vì lời lẽ của Chung Minh, bà ta tức đến mức toàn thân run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn sập cửa đi ra.
Xem ra chắc là đi báo cảnh sát rồi.
Vệ Dũng rụt rè nói với Chung Minh: "Thầy Chung, hay là... anh để em theo bà ấy về đi, en không muốn gây cho anh thêm phiền toái..."
Chung Minh nửa quỳ trước mặt Vệ Dũng, nhẹ nhàng vỗ vai cậu bé: "Đây không phải là phiền phức. Có phải bố mẹ em hay đánh em không?"
"Cũng, cũng không có, chỉ thỉnh thoảng lúc tâm trạng không tốt..." Vệ Dũng lắp bắp nói.
Chung Minh im lặng vài giây: "Em có tin anh không?"
Vệ Dũng gật đầu: "Đương nhiên ạ."
Chung Minh nói rằng: "Vậy chuyện này, em cũng không cần thỏa hiệp. Lúc quan toà hỏi, em phải thành thật trả lời, dù là chuyện bọn họ đánh chửi em cũng được, trong lòng em cảm nhận thế nào, cứ thành thật nói ra, được không?"
...
Chung Minh vốn định để Vệ Dũng trở lại bên bố mẹ cậu ấy. Dù sao bố mẹ cậu ấy là người giám hộ hợp pháp, Chung Minh không có lý do gì giữ Vệ Dũng lại.
Nhưng nhìn thấy hành động của mẹ Vệ Dũng, Chung Minh đột nhiên thay đổi chủ ý.
Anh cảm thấy trái tim hoàn toàn lạnh lẽo!
Thử nghĩ, con của mình mất tích đã lâu, Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ hành hạ, bắt uống thuốc thần kinh gây chấn động trong cộng đồng mạng, bố mẹ nên có phản ứng gì chứ? Phản ứng đầu tiên phải là thương con, ăn năn về hành vi của bản thân, phải không?
Có thể mẹ của Vệ Dũng chỉ cảm thấy Vệ Dũng đang tạo nên nhiều phiền phức cho bà, còn cảm giác bản thân hoàn toàn không sai, chẳng những không hề có chút nào cảm kích với Chung Minh, ngược lại cảm thấy anh đang xen vào việc của người khác.
Còn bố của Vệ Dũng, đã xảy ra chuyện lớn như vậy lại chưa từng xuất hiện!
Huống chi, nhìn từ hành động và lời nói của mẹ cậu ấy, hai người kia tất nhiên đều có hành vi đánh chửi, hơn nữa tuyệt đối không phải thi thoảng mới đánh chửi.
Vệ Dũng vẫn bảo vệ bố mẹ của mình theo bản năng, nói "Chỉ là lúc tâm trạng không tốt" mới đánh cậu ấy, nhưng tâm trạng không tốt, không phải có nghĩa là việc này thường xuyên xảy ra ư?
Vì thế Chung Minh đuổi người đi rồi nộp đơn lên toà án thành phố, xin tước đoạt quyền giám hộ của bố mẹ Vệ Dũng!
Từ chuyện này, Chung Minh hiểu ra một việc, đó là có một số kẻ không xứng làm bố mẹ của người khác.
Có đôi khi anh thực sự cảm thấy, làm bố mẹ không cần thi cử, cũng không cần xét duyệt, hạng người nào đều có thể làm bố mẹ thực sự là một chuyện đáng sợ quá mức.
...
Trên Tại toà án, quan toà căn cứ hành vi đánh chửi của bố mẹ với Vệ Dũng, đã tước đoạt quyền giám hộ của hai người, tạm thời trao quyền giám hộ Vệ Dũng cho Chung Minh, Chung Minh sẽ chăm sóc Vệ Dũng cho đến khi cậu bé trưởng thành.
Sau khi tước quyền giám hộ của bố mẹ, dựa theo pháp luật quy định, quyền giám hộ Vệ Dũng có thể giao lại cho người thân hoặc cơ quan giáo dục trẻ vị thành niên. Vệ Dũng chọn Chung Minh làm người giám hộ, mãi cho đến khi cậu ấy thành niên mới thôi.
Xét thấy Vệ Dũng đã được tự do, phán quyết này đối với bố mẹ cậu ấy mà nói chính là một sự trừng phạt, Vệ Dũng vẫn đến trường như trước, nhưng sẽ không tiếp tục ở cùng bố mẹ. Bố mẹ phải chi trả chi phí đi học của Vệ Dũng, nếu người bị tước đoạt quyền giám hộ có biểu hiện hối cải, có thể đệ đơn xin tòa án và tòa án có thể tùy thuộc vào ý nguyện thực tế của người được giám hộ để khôi phục tình trạng giám hộ.
Bên ngoài toà án.
Bố mẹ Vệ Dũng trừng mắt nhìn Chung Minh. Bố của Vệ Dũng nghiến răng nói rằng: "Mày hãy chờ đó, một ngày nào đó tao sẽ khiến mày thân bại danh liệt, chia rẽ gia đình người ta thì chết không được yên thân đâu!"
Chung Minh cười lạnh một tiếng, kéo Vệ Dũng đi.
Đối với loại người này vốn không cần phải nhiều lời.
"Hiện tại, em không cần lo lắng bọn họ sẽ đưa em vào những trường giáo dưỡng nữa." Chung Minh nói với Vệ Dũng.
Vệ Dũng im lặng, hiển nhiên chuyện này khiến cậu ấy rất buồn.
Đương nhiên dù cho bố mẹ cậu ấy xấu như thế nào đi nữa, Vệ Dũng vẫn có bản năng quyến luyến với bọn họ.
Nhưng đây cũng chính là điều khiến Chung Minh cảm thấy cực kì bi thương.
Tất cả trẻ em sinh ra đều là một tờ giấy trắng, đằng sau những "đứa trẻ ngang bướng" luôn luôn là một cặp "phụ huynh hung dữ", lỗi lầm đứa trẻ phạm phải trước tiên là lỗi của phụ huynh với con trẻ.
...
Sau khi trở về, Chung Minh bắt đầu làm thủ tục, chuyển Vệ Dũng đến học tại trường ở thành phố Minh An.
Có điều, Vệ Dũng bây giờ đã lên cấp ba, phải học nội trú, cuối tuần và ngày nghỉ lễ mới về ở chỗ của Chung Minh.
Ngay lúc Chung Minh cho rằng phong ba đã lắng xuống thì một bài viết trên mạng đột nhiên lại đưa Chung Minh và Studio Vi Quang tới nơi đầu sóng ngọn gió.
Bài viết có tiêu đề là "Tiếng gầm của một người cha: Studio Vi Quang, các người rốt cuộc muốn cái gì!"
"Studio Vi Quang nghiễm nhiên xuất hiện với hình tượng là người cứu thế giới. Nhưng là một người cha, tôi phải hỏi các người, mọi người rốt cuộc là có ý gì? Tôi có mấy vấn đề, cậu có dám trả lời thẳng hay không?"
"Thứ nhất, Viện trưởng Lưu của Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ đã đụng chạm đến lợi ích của ai? Thành viên của Studio hận không thể khiến tất cả các tổ chức tương tự đóng cửa. Các người kêu oan thay cho bọn nhỏ. Nhưng từ khi xây dựng đến nay, Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ đã cứu vớt ít nhất hơn một nghìn đứa trẻ có vấn đề, cứu vớt hàng triệu gia đình sắp tan nát, đây chính là sự thật sờ sờ trước mắt, vì sao các người lại hận ông ấy đến vậy? Sau này tôi đã phát hiện, thì ra các người là một công ty game, quả nhiên, mọi thứ đều hợp tình hợp lý, cậu sản xuất game, kiếm tiền bẩn, làm đóng cửa tất cả các cơ sở giáo dưỡng thanh thiếu niên, để bọn nhỏ có thể chơi game của các người, cúng tiền cho các người, cậu đã từng xem xét trách nhiệm xã hội của mình chưa? Cậu có hành động theo lương tâm của một con người hay không?
"Thứ hai, mọi người nói phương thức điều trị của Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ không khoa học, tôi hy vọng mọi người có thể đích thân đến tìm hiểu một chút, bây giờ công tác điều trị đã từng bước hoàn thiện đến hơn một trăm phân đoạn từ sinh lý, tâm lý đến bệnh lý, từ trị liệu, giáo dục đến gia đình, từ cá thể, quần thể đến xã hội. Phương thức điều trị đã bao gồm một loạt các biện pháp như điều trị tâm lý, điều trị bằng thuốc, điều trị trong gia đình, liệu pháp điều chỉnh hành vi, khôi phục chức năng xã hội, bảo lưu hiệu quả điều trị lâu dài. Cho dù có một số sai lầm thì sửa đổi là được, đâu đến mức phải đóng cửa hết?"
"Thứ ba, các người nói những cơ quan này thu nhiều phí chữa bệnh, tôi lại muốn hỏi một chút, chẳng qua bọn họ chỉ thu mấy nghìn tệ chi phí chữa bệnh, ở đây còn bao gồm cả sinh hoạt phí hằng ngày, chi phí chữa bệnh, đây cũng xem là "số tiền lớn" ư? Ngược lại Studio Vi Quang của các người nghe nói doanh thu tháng trước đạt đến con số triệu tệ, cậu khiến bao nhiêu đứa trẻ điêu tàn thanh xuân, hủy hoại sự nghiệp học tập, từ bỏ lý tưởng, hao mòn ý chí, các người đã hủy hoại biết bao lứa học sinh chỉ để làm đầy túi tiền của mình!"
"Thứ tư, cậu có nghĩ rằng trẻ em được cứu khi đóng cửa tất cả các tổ chức giáo dưỡng không? Cậu liên tục nói rằng Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ nên bị đóng cửa, để bọn họ không làm hại những người trẻ này, rằng chúng ta phải cứu và trả lại cho chúng tự do. Xin hỏi các người trả cho chúng tự do như thế nào? Là để chúng muốn làm gì thì làm, không có phép tắc, chúng muốn, ăn, uống, đánh bạc, nói dối, lừa đảo, đánh nhau, giết người, đốt phá, hãm hiếp, mại dâm cũng được đúng không? Nếu thực sự là như vậy, cậu không lo một ngày nào đó cậu và người nhà sẽ trở thành con ma dưới lưỡi dao của chúng ư?"
...
Bên dưới bài đăng này còn có nhiều phụ huynh ủng hộ, tố cáo Studio Vi Quang.
Thật là nực cười, các bài báo truyền thông, tổ điều tra chuyên án mà chính phủ thế giới thành lập cải chính và cấm các tổ chức này lại không ai dám mắng chửi chính phủ thế giới. Thay vào đó, họ lũ lượt ra tay với Studio Vi Quang.
Mặc dù sự kiện này nổ ra sớm nhất do Studio Vi Quang, từ khi game "Ác quỷ giữa loài người" bắt đầu.
Nhưng rõ ràng, những người này đang bắt nạt kẻ yếu.
Đương nhiên, dưới bài viết này nhanh chóng vang lên những tiếng nói phản bác.
Cư dân mạng không ngốc, họ có thể phân biệt đúng sai.
Ngày hôm sau, Chung Minh đăng bài lên Weibo, lên tiếng về câu chuyện này một lần cuối cùng.
"Studio Vi Quang hiện nay tổng cộng sản xuất được năm tựa game, tựa game rẻ nhất chỉ có giá mười tệ và cao nhất chỉ một trăm năm mươi tệ. Không có các hình thức mua hàng trong game và tỷ lệ trẻ vị thành niên trong nhóm người chơi chỉ dưới 5 phần trăm. Doanh thu hàng tháng hàng triệu tệ là sự vơ vét của cải? Có lẽ bạn đang thiếu một vài kiến thức cơ bản nhất về kinh tế. Bôi nhọ công ty game sẽ không khiến bạn trở nên khôn ngoan, mà phơi bày sự thiếu hiểu biết và ngu muội của bạn."
"Cái mà bạn gọi là "Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ cứu hàng nghìn trẻ em" không gì khác hơn là sự hành hạ và tra tấn để cho lũ trẻ chịu thua, xóa bỏ ý chí cá nhân và biến chúng thành cái xác không hồn."
"Việc chữa trị của Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ có khoa học không? Nếu bạn không biết chữ, hãy tìm một người biết chữ đọc cho bạn nghe về báo cáo điều tra của tổ điều tra chuyên án của chính phủ, xem thử "điều trị" ở nơi đây rốt cuộc có khoa học hay không. Nếu bạn không tin tổ điều tra chuyên án, mời bạn tự tiếp nhận "điều trị" thử một chút xem bạn có thể chịu đựng được hay không!"
"Bạn nói, chúng tôi cho phép bọn trẻ tự do muốn làm gì thì làm, không có phép tắc, ăn uống đánh bạc, trộm cắp lừa gạt?"
"Thật lố bịch. Ý của bạn là chỉ cần trẻ em có chút xu hướng sai lệch thì cần diệt sạch chúng và gửi đến trường giáo dưỡng để ngăn chặn điều đó xảy ra bằng cách lạm dụng và tra tấn?"
"Đối với những cha mẹ luôn la mắng, họ không quan tâm đến sức khỏe tinh thần của con cái và không quan tâm đến tương lai của chúng. Điều bạn quan tâm là hiện tại, ngay lúc này, đứa trẻ có ngoan ngoãn không, có giống con rối bị giật dây mặc cho người ta điều khiển hay không! Các người chẳng bao giờ quan tâm tới cơ thể, tình cảm của con có được khỏe mạnh, cũng chưa từng coi chúng như một người độc lập, càng chẳng bao giờ nói chuyện với thân phận bình đẳng, kiên nhẫn!"
"Nhóm người như Giáo sư Dương không đáng sợ, điều đáng sợ chính là đám người xem con cái như tài sản riêng như các người, chẳng bao giờ thực hiện trách nhiệm giáo dục con, lại đơn phương đòi hỏi con cái mất đi cá tính, nghe lời hiểu chuyện với các bậc cha mẹ hung dữ! Các người không xứng đáng làm cha làm mẹ!"