Translator: Nguyetmai
Chắc chắn muốn chống đối, chắc chắn không muốn sửa đổi, nhưng không dễ xử lý, tất cả các bug này đều được sao chép và gửi cho Lưu Vũ Tân, quan trọng là Lưu Vũ Tân cực kì để ý đến phiên bản này, nên vẫn rất coi trọng, nhắc nhở họ, rằng phải sửa, hơn nữa phải sửa nhanh một chút!
Hùng Khải bị lão Trịnh mắng sắp chết ngay tại chỗ, Châu Chấn cũng không khá hơn là bao, còn Tôn Hồng Thịnh thì càng thảm, chỉ có thể tăng ca để sửa tài nguyên mỹ thuật, sửa đến mức đường chân tóc càng lúc càng lùi về sau đầu.
Châu Chấn buồn bực khó hiểu lắm, nhóm test bị sao vậy? vừa húp tiết canh gà* à?!
(*) Cách tẩm bổ được ưa chuộng vào thập niên 80 thế kỷ trước của Trung Quốc. Tương truyền sau khi ăn tiết canh gà sắc mặt sẽ đỏ lên, tinh thần phấn chấn, nhưng hiệu quả đến đâu thì chưa rõ.
Hùng Khải đã chạy tới lén lút nói riêng với Châu Chấn, anh ta rốt cuộc cũng đã hiểu.
Tất cả là do Chung Minh!
Châu Chấn thật sự cạn lời, tên Chung Minh này, sao đã đến nhóm test rồi mà vẫn còn gây sự như vậy? Quậy cho không ai được yên!
"Không được, tôi phải nói với Quản lý Lưu, chuyển Chung Minh tới một vị trí khác, sức phá hoại của cậu ta ở nhóm test thật đáng sợ, một ngày có thể tìm hơn một trăm đề xuất sửa đổi, ai mà chịu nổi chứ!" Châu Chấn tuyệt vọng lắm rồi.
Hùng Khải nhanh chóng cản lại: "Đừng đi, anh nói với Quản lý Lưu cũng vô dụng, anh ta đang vui mừng không kịp nữa đấy!"
Châu Chấn nghĩ kĩ lại, hình như đúng là thế thật...
Đối với Quản lý Lưu mà nói, Chung Minh luôn đưa ra ý kiến sửa đổi là một chuyện tốt!
Đương nhiên, Chung Minh biết những đề xuất sửa đổi này đều chỉ là mấy thứ ngoài lề, là những sửa đổi không có ích gì, quả thực có thể nâng cao chất lượng game, nhưng mức độ nâng cao không lớn, tác dụng lớn hơn của chúng là làm cho người của tổ thiết kế và tổ lập trình phải tăng ca, thức đêm nhiều hơn.
Nhưng Lưu Vũ Tân thì không cảm thấy như vậy, anh ta cho rằng những ý kiến sửa đổi này tuy đều rất nhỏ bé, nhưng cũng rất quan trọng!
Châu Chấn triệt để tuyệt vọng: "Vậy, chúng ta cũng chỉ có thể ngồi chờ chết phải không..."
Hùng Khải đáp: "Không, chuyện này cần phải suy nghĩ lại, anh Chấn chẳng phải anh quen biết trưởng nhóm chăm sóc khách hàng bên kia sao, anh đi tìm anh ta thử xem..."
Châu Chấn không gánh nổi rồi, Hùng Khải và Tôn Hồng Thịnh cũng sắp sửa hết chịu nổi.
Vì thế Hùng Khải đã nghĩ ra một cách, đó là để Châu Chấn đi tìm trưởng nhóm chăm sóc khách hàng!
Bởi vì trên danh nghĩa Chung Minh đã chuyển tới bộ phận test và chăm sóc khách hàng, hai bộ phận này đều có thể giao việc cho anh. Chuyển vị trí càng chú trọng việc rèn luyện và tìm hiểu, vì thế cũng không có hạn chế nghiêm khắc rằng Chung Minh đã làm việc cho bên test thì không thể làm cho bên chăm sóc khách hàng.
Cách mà Hùng Khải nghĩ ra, là kêu Châu Chấn đi tìm trưởng nhóm chăm sóc khách hàng, để nhóm chăm sóc khách hàng bên kia cũng sắp xếp công việc cho Chung Minh, vậy chẳng phải cậu ta sẽ không có thời gian viết nhiều đề xuất cải tiến nữa hay sao!
Châu Chấn nghĩ bụng, đây cũng có thể xem như một cách giải quyết!
Nói ra thì, Châu Chấn quả thực có quen biết với trưởng nhóm chăm sóc khách hàng, hai người bọn họ là bạn đồng môn, hơn nữa còn gia nhập Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực cùng đợt, chỉ có điều nhóm trưởng kia thăng chức nhanh hơn anh ta, Châu Chấn vừa mới được làm chỉ đạo thiết kế của một dự án nhỏ, thì người kia đã được làm nhóm trưởng nhóm chăm sóc khách hàng rồi.
Đương nhiên, cũng không thể nói Châu Chấn thăng chức chậm, chỉ có thể coi là chức vụ khác nhau, con đường phát triển không giống nhau.
Dù thế nào đi nữa, thì người quen cũng dễ nói chuyện.
...
Lỗ Tân Vinh cảm thấy tuần này trôi qua thật thong thả.
Nhưng nhìn kĩ thì thấy hình như có rất nhiều bug được đưa ra!
Lại nhìn một lần nữa, trong số bug của nhóm có hơn ba trăm cái đều do Lương Quân đưa ra, Lỗ Tân Vinh biết, trong này đại khái chỉ có một nửa là do chính Lương Quân tự làm, những bug khác đều do Chung Minh tìm ra!
Chẳng trách công việc tuần này lại nhẹ nhàng, việc này tương đương với việc cả bộ phận thêm được một người nữa mà...
"Được đó, không ngờ anh chàng này chuyển sang đây lại giúp được nhiều việc như vậy. Lưu Vũ Tân còn nói cậu ta là một ca đau đầu, kêu mình phải để ý chứ, có thấy vậy đâu, cậu ta ứng xử, quan hệ rất tốt đấy chứ."
Đúng lúc này, một người đàn ông để tóc dài, xõa ngang vai bước những bước chân yểu điệu tới gần Lỗ Tân Vinh.
Lỗ Tân Vinh quay ra, là trưởng nhóm chăm sóc khách hàng ở tầng này, Hứa Kiêu.
"Tên ẻo lả này sao lại tới đây..."
Lỗ Tân Vinh thấy hơi bất ngờ, tuy bộ phận chăm sóc khách hàng và bộ phận test ở cùng một tầng, nhưng bình thường không hay qua lại, dù sao nội dung công việc cũng rất khác biệt. Hai bộ phận này đều phải làm việc với tổ thiết kế của các dự án, nhưng làm việc với nhau thì không nhiều.
"Này, Lỗ à, nghe nói nhóm dự án "Kỷ nguyên người máy" kia có một thiết kế được thuyên chuyển tới đây đúng không?" Hứa Kiêu miết miết ngón trỏ vào ngón giữa, tạo thành bàn tay lan hoa chỉ*, Lỗ Tân Vinh nhìn thấy không khỏi nhíu mày một lúc.
(*) Bàn tay tạo dáng như bàn tay trong bức tượng Quan Âm Bồ Tát.
"Haiz tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, anh có thể gọi tên đầy đủ của tôi không? Hoặc gọi hai chữ sau trong tên tôi! Đừng lúc nào cũng gọi họ của tôi thế!" Lỗ Tân Vinh rất khó chịu, "Đúng là có một thiết kế được thuyên chuyển tới đây, thì sao?"
Hứa Kiêu bèn nói: "Haiz, Lỗ à, là thế này, cậu ta chuyển tới đây cũng có nghĩa là đồng thời trở thành nhân viên của hai bộ phận test và chăm sóc khách hàng, đúng lúc bên chúng tôi gần đây có người xin nghỉ, hơi thiếu người, có thể để cậu ta sang bên chúng tôi làm hai ngày không?"
Lỗ Tân Vinh nghe xong nghĩ bụng, chuyện gì thế này, đến cướp người hả?
Lúc trước khi Lưu Vũ Tân nói có một thực tập sinh sắp chuyển tới đây, mấy người cũng đâu tỏ vẻ thích thú lắm, hoàn toàn lạnh nhạt không quan tâm, cuối cùng vẫn là nhóm test chúng tôi nhận người, sao bây giờ anh lại qua đây đòi hỏi?
Lỗ Tân Vinh có vẻ không vui: "Sao anh không nói sớm, tôi đã chia việc cho cậu ta rồi, bây giờ chẳng lẽ cưa người ta ra cho anh một nửa hay sao."
Hứa Kiêu vỗ nhẹ lên bả vai Lỗ Tân Vinh: "Haiz, Lỗ à, nói thì nói là như vậy, nhưng quả thực chúng tôi cũng có thể được dùng người này đúng không? Đã nói là thuyên chuyển đến hai bộ phận của chúng ta, bên test đã dùng mấy ngày rồi, còn tiếp tục chiếm dụng có phải hơi ngang ngược quá không? Hơn nữa người phát lương cho cậu ta cũng đâu phải nhóm test các người."
Lỗ Tân Vinh cảm thấy lạnh cả người, vội xua tay: "Được được được, tôi sợ anh rồi đấy, thôi thế này đi, tôi hỏi qua ý kiến cá nhân của cậu ta một chút, nếu cậu ta không muốn đi, anh cũng không thể trói cậu ta mang về, đúng không."
Hứa Kiêu miết miết ngón trỏ vào ngón giữa: "Ầy, được, anh cứ hỏi thoải mái, tôi không tin sức cuốn hút của tôi không bằng anh."
Lỗ Tân Vinh: "..."
Anh ta đứng dậy dẫn Hứa Kiêu đến chỗ làm việc của Chung Minh, Chung Minh đang ngồi đó ăn đồ ăn vặt ngon lành, thấy hai người đến thì sửng sốt: "Sao vậy, có chuyện gì ư?"
Hứa Kiêu đánh yêu Lỗ Tân Vinh một cái: "Anh còn nói anh đã sắp xếp nhiều việc cho cậu ta lắm, vậy giờ cậu ta đang làm gì đây?"
Lỗ Tân Vinh thật sự cạn lời, trừng mắt với Hứa Kiêu: "Đó là do cậu ấy biết sắp xếp thời gian làm việc hợp lý, sao hả? Làm xong việc không cho nghỉ ngơi à?"
Anh ta lại xoay mặt qua Chung Minh, giới thiệu sơ lược một chút về chức vụ và ý muốn của Hứa Kiêu.
"Nếu cậu cảm thấy hợp làm việc ở nhóm test, không muốn chuyển đi thì cứ tiếp tục ở đây. Nếu cảm thấy muốn đi tham quan tình hình bên chăm sóc khách hàng thì cũng được, tùy cậu thôi." Lỗ Tân Vinh nói.
Hứa Kiêu nhanh chóng sáp đến: "Này, tôi nói cho cậu hay nhé, bên bộ phận chăm sóc khách hàng chúng tôi có rất nhiều chị gái xinh đẹp, đâu như nhóm test chứ, rặt lũ đàn ông thô lỗ, y như anh Lỗ đây."
Lỗ Tân Vinh "hừ" một tiếng: "Chị gái xinh đẹp? Đều là mấy em gái ngực to não ngắn giống như anh hả, người nào người nấy chỉ giỏi giả làm em gái nói chuyện với người chơi, mấy anh chắc sắp chuyển sang giới tính khác rồi đó."
Hứa Kiêu lườm Lỗ Tân Vinh: "Ngực to mà não ngắn không phải càng kích thích hơn sao? Tiểu Chung cậu nói có đúng không nào."
Chung Minh sầm mặt, trò đùa gì thế này!
Lỗ Tân Vinh vẫn tiếp tục nói: "Chung Minh này, nếu chưa nghĩ ra thì cứ suy nghĩ tiếp đi, không cần phải vội."
Hứa Kiêu vội vàng đáp trả: "Ê này, vậy không được, tôi vội mà, tôi đang thiếu người đó."
Chung Minh suy nghĩ một lát: "Chăm sóc khách hàng phải không, được thôi. Thế này đi, sáng tôi làm bên test, chiều làm bên chăm sóc khách hàng, mọi người thấy thế nào."