Thời Gian Không Kịp Để Yêu Anh

Chương 1:




Edit: Minh Nghi
***
“Lục thiếu, có người gây sự ở Bích Ba Thiên” Điệu bộ người vừa đến có phần kỳ quặc, không cần thiết phải nghi hoặc hay sợ hãi gì cả, chỉ bằng địa vị hiện tại của Hoàng Thành, thế mà cũng có người dám đến Bích Ba Thiên dưới trướng Hoàng Thành để bát nháo, không biết nên khen người nọ ăn gan hùm hay có mắt dài, Bích Ba Thiên là hội quán nổi tiếng ở thành phố An Xuyên này, là nơi hoan lạc hàng đầu của tầng lớp thượng lưu. Trừ việc có Hoàng Thành là hậu thuẫn vững chắc, các dịch vụ ở đây cũng rất “hút” túi tiền của khách hàng.
“Hình như Tiêu Tiệp mang người đến…”
Tiêu Tiệp là cảnh sát thành phố An Xuyên, vài năm nay phá được không ít vụ án to nhỏ, vì vậy tên tuổi của gã ở An Xuyên trở nên “hot”, rất nhiều người đều chỉ đích danh cảnh sát Tiêu Tiệp ra mặt, nhưng cái làm cho người ta kiêng dè không phải là năng lực phá án của Tiêu Tiệp, mà là thế lực chống lưng cho gã…
Hạng Thiên Dật không chút cảm xúc, cũng không buồn cầm đến điện thoại Cường Tử đưa cho, thản nhiên nói, “Ngũ ca đâu?”
“Ngũ thiếu không có ở đây.” Cường Tử quan sát thần sắc của Hạng Thiên Dật một chút, “Dạo này hình như không ở đây.”
Hạng Thiên Dật gật đầu “Để tôi đi xem.”
Những việc này luôn là Lục Trạm Giang đích thân xử lí, sau khi Lục Trạm Giang từ Hoa thị trở về An Xuyên liền đảm nhận công việc ở thành phố này. Bích Ba Thiên là hội quán lớn nhất An Xuyên, đương nhiên Lục Trạm Giang sẽ đảm nhận. Nhưng Lục Trạm Giang, xem ra lại bị vướng vào chuyện gì rồi.
Hạng Thiên Dật cũng biết sơ sơ về Tiêu Tiệp, theo tin tức của Lục Trạm Giang, gã Tiêu Tiệp này thân thế cũng không đơn giản, cha mẹ đều là tai to mặt lớn trong cơ quan nhà nước, vốn mong Tiêu Tiệp theo con đường chính trị, nhưng gã lại khăng khăng thi vào trường cảnh sát, lòng mang hoài bão trở thành người cảnh sát oai phong lẫm liệt…
Ban đầu khi Tiêu Tiệp đến thành phố An Xuyên đã nhiều phen ngáng chân, khiến Bích Ba Thiên lao đao, gã dẫn người đến Bích Ba Thiên kiểm tra một hai lần, làm cho khách khứa hoảng sợ. Khi đó Hạng Thiên Dật và Lục Trạm Giang chỉ cảm thấy gã này đúng là có phẩm chất anh hùng mãnh liệt, nhưng chẳng qua cũng chỉ là loại dựa dẫm vào gia thế, ví dụ điển hình cho câu nói “có tiếng không có miếng”. Sau này, Hạng Thiên Dật mới biết anh lầm rồi, Tiêu Tiệp tuyệt đối không phải loại hữu danh vô thực, một hai lần kia gã tìm cớ dẫn người đến, ý là muốn nhắc nhở bọn họ đừng làm gì quá giới hạn, một khi bọn họ đi quá giới, hắn sẽ không hạ lưu tình thủ lưu tình. Cảnh sát mới vào nghề, chí khí phơi phới, trước tiên phải thị uy với bọn họ một chút.
Nhưng trong mấy năm qua, Cố Trường Dạ liên tục “tẩy trắng”, phàm là chuyện là ăn phi pháp đều tuyệt đối không dính vào, vậy nên quan hệ với chính phủ nhà nước cũng không tệ, thậm chí có nhiều chuyện mà “người bên kia” (ý chỉ người của nhà nước đấy ạ) cầu sang tới cửa, họ cũng không từ chối. Hai bên ngoài mặt nước sông không phạm nước giếng, nhưng thật ra cũng có hợp tác không minh bạch với người ngoài…
Bởi vậy, vẫn là chẳng có người nào dám đến Bích Ba Thiên làm loạn, việc khiến Hạng Thiên Dật thấy ngạc nhiên, vì thế anh tự đi xem.
Tài xế lái xe đưa Hạng Thiên Dật đến Bích Ba Thiên. Xe dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, Hạng Thiên Dật lặng lẽ đeo kính râm, anh diện một thân đồ đen, chỉ có phần cổ áo điểm chút trắng, khiến anh trông như rô bốt không có cảm xúc. Cửa xe mở ra, anh từ trên xe bước xuống, còn chưa đến cửa lớn của Bích Ba Thiên thì đã có người nghênh đón.
“Không sao rồi Lục Thiếu, là do bạn gái gã Tiêu Tiệp ở đây làm loạn ầm ĩ, gã mang người tới dỗ cô ta thôi…” Tiểu Triệu cung kính nói, dường như cũng rất ngượng ngùng, chẳng qua chỉ là một cô gái khóc lóc kêu ca ở đây, vậy mà lại khiến Tiêu Tiệp tới đây. Việc nhỏ như vậy mà lại phải gọi điện quấy rầy Hạng Thiên Dật, đây là thất trách của cấp dưới như bọn họ.
Hạng Thiên Dật lẳng lặng nhíu mày, quả thực vô cùng bất mãn.
Anh đang chuẩn bị xoay người rời đi, thì lại nghe tiếng náo loạn ầm ĩ ngoài cửa chính. Dường như Tiêu Tiệp đang lôi kéo một cô gái, mà cô gái ấy không muốn gã chạm vào người mình, thế là hai người liền giằng co một hồi.
“Tiêu Tiệp, tôi đã nói là không thích anh rồi mà, anh lôi kéo xong chưa đấy? Không hiểu tiếng người sao?”
Hình như Tiêu Tiệp đang thấp giọng dỗ ngọt cô gái, nhưng cô gái vẫn không ngừng la hét, cứ như nơi này là nhà của mình vậy.
Nơi đây không ít người biết Tiêu Tiệp, bây giờ gã đang là anh hùng của nhân dân thành phố An Xuyên, ai lại không biết? Chẳng qua không ai nghĩ đến một người công chính nghiêm minh như Tiêu Tiệp lại còn một mặt như vậy?
Đúng là trò cười, không hơn không kém.
Hạng Thiên Dật dừng bước, tựa hồ đang thưởng thức vở hài kịch. Không ai thấy được biểu cảm phía sau cặp kính râm kia là gì, là trào phúng, hay là chẳng có biểu tình gì? Không rõ lắm. Nhưng mọi người thấy anh từng bước từng bước đi về hướng Tiêu Tiệp, anh cao và gầy, cả người toát ra hơi thở cô độc, vô tình thu hút sự chú ý của người khác.
Bình thản đến gần Tiêu Tiệp.
Dường như Tiêu Tiệp cũng cảm nhận được ánh mắt của Hạng Thiên Dật, gã thôi dỗ dành cô gái bên cạnh, xoay người nhìn anh. Ai lại muốn bị người khác chú ý trong bộ dạng này?
Huống chi cô gái đó thừa dịp Tiêu Tiệp không để ý còn đá gã một cái, khiến cho mọi người đứng một bên không nhịn được cười rộ lên.
“Cảnh sát Tiêu đây là đang gây khó dễ cho người khác sao?” Hạng Thiên Dật nói sâu xa, gỡ cặp kính đang che khuất đôi mắt xuống, không buồn nhìn đến Tiêu Tiệp và cô gái kia.
Vành môi Tiêu Tiệp cong lên, “Tôi và bạn gái cãi nhau chút thôi mà, thật ngại quá, khiến Lục Thiếu chê cười rồi.”
“Tôi không phải bạn gái của anh, đừng có nói bậy…” Lúc này cô gái mới ngẩng mặt lên, sau khi nhìn thấy Hạng Thiên Dật, câu nói tiếp theo rốt cuộc vẫn không thoát khỏi đầu lưỡi, gương mặt anh cũng không phải quá đẹp đẽ, nhưng vô cùng tuấn tú, tự nhiên mang theo một loại phóng khoáng tiêu sái, cho dù đang diện đồ đen cũng không làm loại khí chất ấy giảm đi. Cô nhanh chóng cúi đầu.
“Cảnh sát Tiêu công tác nhiều năm chắc cũng biết, khẩu cung của một người có tín xác thực thế nào… Hình như cô gái này cũng đã thừa nhận không có quan hệ gì với cảnh sát Tiêu.”
Tiêu Tiệp nhíu mày nhìn Hạng Thiên Dật, tựa như đang hỏi anh muốn cái gì.
Hạng Thiên Dật cười cười, “Nơi này là Bích Ba Thiên, đã vào đến đây rồi thì đều là khách quý của chúng tôi, bây giờ khách quý lại không muốn đi, thỉnh cảnh sát Tiêu tôn trọng nguyện vọng khách hàng của chúng tôi một chút.” Trong lời nói của anh không chứa bất kì cảm xúc nào, nhưng vô cùng kiên định, giống như anh đã sớm quyết định vậy.
Tiêu Tiệp lại kéo cô gái đi, cô nàng cau mày không chịu thỏa hiệp. Trước mặt nhiều người như vậy, dường như Tiêu Tiệp cũng thấy mất mặt, thần sắc lập tức trở nên khó chịu, “Bắc Tương, nếu em không chịu đi, thì tôi sẽ…”
Cô gái lại chặn đứt lời gã, “Từ nay về sau tôi và anh không còn liên quan, ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Lời này nói ra, nếu Tiêu Tiệp còn dám dây dưa, cô gái liền thật sự làm vậy… Gã nhìn cô nàng một hồi, mới nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Tô Bắc Tương nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Tiệp bỏ đi, một lúc sau lại xoay người, tầm mắt rơi trên khuôn mặt Hạng Thiên Dật, cô không nói gì mà xoay người vào lại Bích Ba Thiên.
Hôm nay đến đây là để uống rượu, đương nhiên phải uống cho ra trò rồi.
Quan hệ giữa Hạng Thiên Dật và Tiêu Tiệp cũng không tốt lắm, trước đây Tiêu Tiệp nhằm vào Bích Ba Thiên, vẫn là Hạng Thiên Dật ra mặt giải quyết. Tiêu Tiệp lấy lí do vì công việc đến đây kiểm tra, khiến Bích Ba Thiên bị tổn thất nặng nề, vậy nên cả hai ngầm kết thù. Hôm nay Hạng Thiên Dật lại không chừa cho Tiêu Tiệp chút mặt mũi nào, xem ra ân oán càng sâu hơn.
Tô Bắc Tương vào Bích Ba Thiên, gọi người phục vụ mang loại rượu đắt tiền nhất ra, hôm nay cô quyết không say không về. Loại rượu số một ở Bích Ba Thiên quả thực vô cùng tuyệt vời. Phải hiểu rằng ngay cả giới “nhà giàu mới nổi” cũng không dám nói chuyện kiểu đó ở Bích Ba Thiên, loại rượu hảo hạng ở đây là thành quả lao động cả tháng trời của nhân viên bọn họ… Bây giờ lại có một cô gái yêu cầu như thế, có bartender đứng đó, dường như đang giải thích điều gì với Tô Bắc Tương.
Hạng Thiên Dật đứng không xa Tô Bắc Tương là bao, gật đầu ra hiệu với bartender. Anh chàng bartender sửng sốt, lập tức kêu người xuống hầm rượu lấy chai rượu hảo hạng được ủ nhiều ngày ra, rược này quanh năm suốt tháng được cất giữ trong hầm dưới lòng đất, ngay cả người lấy rượu cầm vào cũng toàn thân run rẩy, lỡ có sơ suất gì thì coi như công việc cũng đi tong.
Rượu được mang lên, Tô Bắc Tương lập tức đổ vào ly, chất lỏng nhìn vô cùng đẹp mắt. Đối với việc nhậu nhẹt, cô không hứng thú lắm, nhưng cô vô cùng yêu thích việc đánh giá các loại rượu, cô lắc lắc li rượu trong tay, ngắm nhìn thật lâu.
Hạng Thiên Dật chậm rãi đến ngồi đối diện cô, đôi mắt gắt gao nhìn cô chằm chằm. Tô Bắc Tương xuyên qua ly rượu nhìn gương mặt Hạng Thiên Dật, đôi mắt anh tựa hồ chưa từng chớp, dáng dấp anh như vậy trông như đang đóng phim vậy, lại còn là đóng vai người mù, chỉ có đóng vai mù mới có thể nhìn cô không chớp mắt như thế thôi…
Cô nháy mắt với anh, “Bộ tôi đẹp lắm sao? Anh làm gì nhìn tôi dữ vậy…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.