Sau khi Hạng Thiên Dật áp chế Tô Bắc Tương về biệt thự xong liền không thấy anh đâu nữa. Cô đi vào trong biệt thự, đây là nơi ở của anh, cô còn có thể ngửi thấy mùi hương của anh trong không khí. Năm đó trước khi trốn khỏi nhà, ngày nào cô cũng nguyền rủa Đường Manh và Hạng Thiên Dật sống không bằng chết, muốn chứng kiến cảnh bọn họ bị trời phạt mới cam lòng. Sau khi cô rời đi, cô vẫn muốn biết anh sống có tốt hay không, nếu gặp lại, liệu bọn họ có còn nhận ra nhau nữa không?
Âý vậy mà anh đã trở thành Lục thiếu của Hoàng Thành, sống trong căn biệt thự xa hoa nằm ở khu tất đất tất vàng ở thành phố An Xuyên, mua được căn biệt thự này, không chỉ có tài chính dồi dào, mà còn phải có địa vị.
Thế giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Khi cô không thăm dò tin tức về Hạng Thiên Dật nữa, anh tựa hồ như đã bốc hơi trong sinh mệnh cô, giống như đời này kiếp này sẽ không bao giờ tương phùng nữa, những chuyện đã phát sinh trước đây cũng thật sự kết thúc..
Năm đó, cô tận mắt thấy Đường Manh nhét đồ vào trong bụng bà ta, giả vờ mang thai. Quãng thời gian đó, quann hệ giữa Tô Phong và Đường Manh có vẻ không tốt lắm, lúc nào cũng cãi nhau. Đường Manh muốn dùng cách cho Tô Phong hồi tâm chuyển ý ư? Mọi người đều nói, Tô Phong rất thích con nít, ông muốn có một đứa con…
Tô Bắc Tương cố ý vứt vỏ chuối trên cầu thang để cho Đường Manh trượt chân té, cô muốn phơi này bộ mặt thật của bà ta trước mặt Tô Phong, để ông ta mở to mắt nhìn kỹ người đàn bà này một chút…
Chẳng qua ngay cả Đường Manh cũng không thể ngờ được rằng bà ta thật sự mang thai, nhiều năm như vậy không có con, ngược lại khi đang mang thai, lại bởi vì Tô Bắc Tương mà khiến đứa trẻ chết non.
Từ khi Tô Bắc Tương về nhà, cô làm vô tình hữu ý mà châm chọc Đường Manh, khiến cho mối quan hệ giữa bà ta và Tô Phong ngày càng tệ. Bởi vì Đường Manh sảy thai, bà ta khóc lóc kể lể với Tô Phong rằng Tô Bắc Tương ác độc ra sao, hại chết đứa con của bà ta, hơn nữa còn cố ý câu dẫn Hạng Thiên Dật…
Bởi vì đứa con chưa kịp chào đời đã chết, Tô Phong vô cùng phẫn nộ, lớn tiếng mắng chửi Tô Bắc Tương.
Rốt cuộc lúc đó Tô Bắc Tương không thể chịu đựng được nữa, chẳng thèm làm bộ ngoan ngoãn trước mặt Tô Phong, cười lạnh với bố ruột mình, “Tôi cố ý đấy, tôi hận mẹ con bà ta như vậy đấy, ai bảo bà ta phá nát gia đình đang êm ấm của tôi? Ông mê mẩn vẻ ngoài của bà ta, sao không nhìn lại mẹ tôi, mẹ của tôi cũng đẹp như vậy, lúc ông đi ra ngoài kiếm tiền, mẹ chăm sóc ông bà nội, mẹ dạy dỗ tôi, vì ông mà mẹ quán xuyến nhà cửa… Ông đối xử với mẹ tôi thế nào? Ông có thấy những gì mẹ tôi đành đổi không?”
Đáp lại Tô Bắc Tương, là cái tát trời giáng từ Tô Phong.
Cô vẫn cười, “Đánh đi, coi như còn giống người…” Cô không nghĩ rằng mình hại chết một sinh mạng, chẳng qua cô nhìn thấy Đường Manh nhét cái gì đó vào bụng cho nên mới nghĩ bà ta vờ mang thai, cô chỉ muốn vạch trần bộ mặt thật của bà ta, lại không nghĩ tới đã vô tình kết liễu đứa nhỏ kia.
Đường Manh nhào lên người cô, tay chân không ngừng cấu xé…
Cô dường như không có tí cảm giác nào, “Bà đánh đi, bà nói cũng chẳng sai, là tôi cố ý dụ dỗ con trai bà đấy, anh ta ngu như gì, còn nói muốn cưới tôi nữa, nào là đòi mua nhà cho tôi, rồi sau đó sẽ cho tôi cuộc sống tốt blah blah…
“ Cô trào phúng nói.
Nhưng lúc này cả Đường Manh và Tô Bắc Tương đều ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Hạng Thiên Dật đang bước từng bước về phía này.
Anh tựa như không nghe thấy Tô Bắc Tương nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm, vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt đó, phảng phất vẫn là chàng thiếu niên dạy thêm cho cô, khuôn mặt tuấn tú cùng mùi thơm dễ chịu, “Em lặp lại lần nữa, anh nghe không rõ…”
Đường Manh bước lên giữ chặt tay con trai mình, “Con này tâm địa độc ác, nó cố ý dụ dỗ con. Mày khờ quá con ơi, nó muốn trả thù nên mới làm như vậy, đồ cái thứ gái hư thân mất nết, mẹ đã từng nói với mày rồi, trên đời này chỉ có mình mẹ là thương mày thôi, giờ mày nhìn bản mặt thật của nó đi.” Đường Manh chỉ thẳng vào Tô Bắc Tương, “Mới tí tuổi đầu mà đã mưu ma chước quỷ, nó muốn mẹ con mình lục đục mới hài lòng mà, đã vậy còn khiến em trai mày chết oan…”
Đường Manh nói xong liền òa khóc, đứa trẻ mới chỉ là một bào thai bé tí như vậy, là gái hay trai còn chưa biết, thế nhưng Đường Manh liền khẳng định là bé trai. Tô Bắc Tương hại chết con trai Tô Phong, để xem ông ta dạy dỗ đứa con gái này như thế nào.
Hạng Thiên Dật lại làm như không nghe thấy lời Đường Manh, bước từng bước đến trước mặt Tô Bắc Tương. Cô đã từng tưởng tượng ra hình ảnh này, một ngày nào đó, cô muốn khiến Hạng Thiên Dật yêu cô đến mức sống dở chết dở, sau đó lôi anh ta đến trước mặt Đường Manh, để anh ta nói với bà mẹ quý hóa của mình rằng anh ta yêu cô sâu đậm biết bao, để cho người đàn bà kia căm phẫn tột độ, thậm chí cô còn muốn âm thầm lặng lẽ chia rẽ mẹ con họ, hủy diệt hình tượng “bé ngoan” của Hạng Thiên Dật trong mắt mọi người…
Cô nghĩ nhất định anh rất hận cô, sẽ giống Tô Phong lúc nãy, cho cô một bạt tai nảy lữa. Cô quan sát vẻ mặt Hạng Thiên Dật, anh rất bình tĩnh, vẫn là chàng thiếu niên tao nhã mặc áo sơ mi trắng cưới với cô khi ấy, nụ cười thuần khiết nhất.
Anh nhìn cô, “Khi nãy em vừa nói gì? Anh chỉ muốn nghe em nói.”
Đến giờ phút này, anh vẫn ngốc như thế…
“Hạng Thiên Dật, anh nghe cho rõ đây, cho tới bây giờ tôi chưa từng thích anh, tiếp cận anh chẳng qua vì muốn khiến bà ta đau lòng khổ sở, để bà ta xem đứa con trai ngoan ngoãn này chỉ là con rối trong tay tôi thôi…”
Cô còn chưa nói hết câu, Tô Phong đã xông đến, nắm áo cô, dường như không ngờ đứa con gái mà mình nuôi bao nhiêu năm lại độc ác đến vậy. Tô Bắc Tương làm sao để Tô Phong như ý, cô đẩy ông một cái, liều mạng chạy ra ngoài. Từ nay về sau, cô sẽ không về ngôi nhà này nữa, mà nơi đó cũng chẳng còn là nhà của cô nữa.
Cô chạy mãi, mới không nhịn được mà bật khóc nức nở. Cô tự nói với chính mình, cô không phải vì đau lòng, mà là không cam lòng. Cô đã giăng cái bẫy kĩ càng đến vậy, hóa ra lại không lật được bộ mặt tham tiền như mạng của Đường Manh, cũng không hủy hoại được Hạng Thiên Dật, trái lại bản thân cô không thể quay lại được nữa, cô mệt lắm rồi, nhờ vào cái mớ hỗn độn này đây.
Nhưng sao cô lại thương tâm như vậy? Tại sao phải nói chuyện như thế với Hạng Thiên Dật? Cô vốn có rất nhiều cơ hội nũng nịu với anh, dụ dỗ anh trốn học, khiến anh cãi lời giáo viên, nhưng cho đến bây giờ, anh vẫn là một học sinh ngoan… Tô Bắc Tương, mày đem chân tướng nói cho anh ta biết sớm như vậy, rốt cuộc là sợ cái gì?
Cô không sợ người khác, chị sợ bản thân càng ngày càng lún sâu vào vũng lầy này.
Tô Bắc Tương không có gì làm, nằm ngây ngốc trong căn biệt thự lộng lẫy, quan sát cặn kẽ từng ngóc ngách, đối với rất nhiều người mà nói, nơi này chính là thiên đường, nhưng mà thiên sứ cô đang chờ vẫn chưa trở về.
***