Thời Gian Không Kịp Để Yêu Anh

Chương 6:




Tô Bắc Tương đã từng nghĩ, nếu một ngày nào đó cô bắt gặp Đường Manh biến thành cái dạng này, thì nhất định sẽ sung sướng không gì sánh bằng, nhưng thật tế đáy lòng cứ như bị bóp chặt lại. Cô không biết, năm đó sau khi cô bỏ đi lại xảy ra chuyện như vậy. Cô cũng không biết, Hạng Thiên Dật và Đường Manh rốt cuộc đã phải trải qua những gì, để Đường Manh bị bức đến người không ra người như bây giờ, mà trước khi Hạng Thiên Dật công thành danh toại, đã va chạm những gì đây…
Những chuyện đó cô đều không biết, chỉ có thể ngơ ngác tựa như con rối gỗ, lúc này lại bị Hạng Thiên Dật lôi đi, đẩy vào trong xe, trở về ngôi biệt thự xa hoa ban nãy.
Cô cảm thấy nhân sinh của mình hệt như chuyện cười vậy. Trong quá khứ muốn trả thù mẹ con Hạng Thiên Dật, kết cục cũng chẳng ai sứt mẻ gì cả, ngược lại cô bị tống cổ khỏi nhà. Nhiều năm sau, lời nguyền rủa năm đó của cô rốt cuộc cũng ứng nghiệm, nhưng cô lại không thấy vui vẻ, một chút cũng không có.
Xe dừng lại, anh đẩy cô ra ngoài, “Vui quá hóa ngu luôn rồi?”
Anh lôi cô vào biệt thự, lôi thẳng lên lầu hai. Cho đến khi cửa phòng xuất hiện trước mắt, lúc này cô mới có phản ứng, “Anh… Anh muốn làm gì?”
“Biết rõ còn bày đặt hỏi, tôi còn nghĩ cô đang ngầm thừa nhận chứ.” Anh bước tới gần cô, gương mặt Hạng Thiên Dật tựa hồ dán sát vào mặt Tô Bắc Tương, “Tôi nói rồi, Tô Phong hại mẹ con tôi thảm như vậy, cô là đứa con gái duy nhất của ông ta, có phải nên trả giá giúp bố cô không?”
Ánh mắt anh lạnh lẽo đến thế, không có nửa phần ấm áp.
“Anh…” Muốn làm gì chứ…
Lời còn chưa nói xong, nụ hôn của anh đã rơi xuống, cô theo bản năng bắt đầu phản kháng, nhưng chẳng thấm vào đâu so với sức của anh. Cô bị anh đẩy lên giường, Hạng Thiên Dật nhanh tay cởi hết quần áo trên người cô ra, Tô Bắc Tương cảm nhận được hai thân thể đang kề sát vào nhau. Nhưng kỳ lạ làm sao, cảm giác đầu tiên của cô không phải là tủi nhục, cũng chẳng phải khổ sở…
Hạng Thiên Dật, anh phải cố gắng học đấy, sau này kiếm thật nhiều tiền mới mua được váy cưới cho em chứ…
Hạng Thiên Dật, đề này em không giải được, anh đừng có mà chê em không thông minh rồi ghét bỏ người ta nhé.
Hạng Thiên Dật, sau này chúng ta sẽ mua một ngôi nhà cực kỳ lớn, còn phải có sân nữa, em muốn trồng hoa trong sân…
Hạng Thiên Dật, anh nói xem sau này chúng ta có nên sinh con không? Em thì muốn sinh đôi cơ, một trai một gái, con trai giống anh, con gái giống em…

Hạng Thiên Dật, nói đi, nói anh rất thích rất thích em.
Ừ, Hạng Thiên Dật rất thích rất thích Tô Bắc Tương.

Đau, rất đau, chỗ nào cũng đau đớn.
Sau khi trời sáng, cô chỉ còn lại cảm giác này. Cô có lẽ là không biết xấu hổ, ý nghĩ đầu tiên trong đầu không phải là tìm người đàn ông kia liều mạng, cũng không phải khóc lóc ỉ ôi, thậm chí đối với việc cô không giữ được bản thân, cũng chẳng mấy để ý.
Cô không biết mình đã nằm bao lâu, cho đến khi có người đẩy cửa ra, cầm quần áo được gấp chỉnh tề trong tay. Quần áo ngày hôm qua của cô, bị anh xé rách thê thảm đến không nỡ nhìn…
Người giúp việc mang quần áo vào, cũng không nói chuyện với cô, xong rồi liền rời đi.
Đau quá… Cô miễn cưỡng từ trên giường đứng lên, chậm rãi mặc đồ vào rồi xuống lầu.
Hạng Thiên Dật đang ngồi ở bàn ăn, tựa hồ đang chờ cô xuồng rồi cùng nhau ăn bữa sáng. Anh liếc nhìn cô một cái, nhưng rất nhanh chóng liền đánh ánh mắt sang nơi khác… Bọn họ như vậy là gì đây? Xem chừng chẳng là gì cả.
Trong lúc ăn sáng, không khí vô cùng yên lặng.
Cô vốn nghĩ, anh sẽ châm chọc cô giống như ngày hôm qua vậy. Nhưng anh không có, rất im lặng, cũng không nhìn cô, tựa như cô là người vô hình.
Nhưng tại bầu không khí quỷ dị như bây giờ, cô lại suy nghĩ thông suốt, lời anh nói dường như chẳng sai.
Tô Phong bỏ trốn mất tăm, đem hết thảy tội lỗi nợ nần đổ lên đầu Đường Manh và Hạng Thiên Dật, mẹ con họ vốn dĩ không cần gánh vác những thứ đó. Hạng Thiên Dật không tìm Tô Phong trả thù, nhưng Tô Bắc Tương cô quả thực là đứa con gái duy nhất của Tô Phong, dựa theo đạo lý “nợ cha con trả” mà nói, anh thật sự nên nhắm vào cô mà đòi lại… Cô định nghĩa hành vi của anh như vậy, cảm thấy vừa trào phúng vừa thú vị.
Ăn sáng xong, cô đứng dậy, chuẩn bị lên lầu.
Hạng Thiên Dật cũng buông đũa, nhìn cô một cái, “Theo tôi đi ra ngoài.”
Hiện giờ cô là người bị trả thù, quyền lợi chắc chắn là không có, nên chỉ có thể nghe theo lời Hạng Thiên Dật…
Anh dẫn cô đến trung tâm mua sắm, cô còn tưởng anh đi nhầm nơi, thế nhưng anh lại vô cùng bình tĩnh thản nhiên.
Mãi cho đến tận khi cô soi gương, mới phát hiện bộ kích cỡ bộ đồ cô đang mặc không vừa người, rõ ràng là anh kêu người mang bộ đồ này lên phòng cho cô… Là vì như vậy, nên mới đưa Tô Bắc Tương đến đây để cô tự chọn quần áo sao?
Cô nhìn từng bộ từng bộ trang phục được trưng bày, còn Hạng Thiên Dật đi ở phía sau cô.
Hạng Thiên Dật, em thích quần áo của hãng này lắm đó.
Ừ, sau này anh đi làm kiếm tiền, sẽ mua cho em.
Tiền anh kiếm được phải cho em xài nha…
Được, cho em hết… Em muốn cái gì, anh đều cho em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.