Thời Gian Không Kịp Để Yêu Anh

Chương 7:




Tô Bắc Tương vốn nghĩ Hạng Thiên Dật sẽ nổi đóa với mình, hoặc giả theo như lời anh nói thì là tìm thú vui trong việc tra tấn tinh thần hay thể xác cô, nhưng không có, một chút cũng không. Thậm chí anh còn dành thời gian dẫn cô đi ra ngoài hóng gió, hoặc là đi ăn vài thứ lặt vặt… Tất cả những điều này khiến cô vô cùng nghi hoặc, nhưng cô không tức giận với Hạng Thiên Dật, ngược lại còn cảm thấy chút thỏa mãn.
Dĩ nhiên, ban ngày phóng túng, ban đêm đều bị anh làm cho nhừ cả người… Anh cởi bỏ quần áo của cô tựa như đang bóc vỏ trứng, dùng răng nhẹ nhàng cắn lên thân thể trắng mịn, khiến toàn thân cô tê dại, cứ như vậy một lúc, sau đó anh tựa như một con sói hoang dã, ăn cô sạch sẽ.
Trừ một lần kia, về sau anh không có dã man như vậy nữa, thậm chí còn chú ý đến cảm nhận của cô, chờ sau khi cô động tình mới bắt đầu đi vào…

Cuộc sống như vậy, khiến cô cảm thấy dường như mình đang ở trong một giấc mộng, lâng lâng như đang dẫm trên mây, cảm giác mềm mại kéo dài, như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào…
Một đêm triền miên, sau khi Hạng Thiên Dật nhận một cuộc gọi liền nhanh chóng rời đi.
Khi anh nhận máy, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng, dường như đã xảy ra sự cố gì đó. Cô chưa bao giờ hỏi chuyện của anh, mà cho dù có hỏi, anh cũng sẽ không trả lời…
Xác định Hạng Thiên Dật đã lái xe đi, Tô Bắc Tương cũng nhanh chóng từ giường bật dậy. Cô xem xét căn biệt thự này, không có camera, mà chỗ ở cố định của Hạng Thiên Dật chỉ có hai nơi, có một chỗ thỉnh thoảng anh mới ở lại nghỉ ngơi, còn căn biệt thự này mới là nơi anh thường xuyên về, trước đó cô cũng đã biết được căn phòng anh bình thường hay xử lý công việc…
May mắn làm sao, cô nghe anh nói password với người ở đầu dây bên kia rồi… Chính là ngày tháng năm sinh của Đường Manh.
Vào thư phòng, nhập password vào két sắt…
Bên trong là một đống tài liệu …
Hôm sau Hạng Thiên Dật mới trở về, tâm tình tựa hồ không tệ, việc đầu tiên khi về chính là thúc giục cô đi thay quần áo, anh dẫn cô đi câu cá.
Tô Bắc Tương cảm thấy buồn bực, nhưng cũng không nói gì cả, đi câu cá cùng với anh.
“Hôm nay có chuyện gì vui sao?” Sau khi lên xe, cô mở lời.
Hạng Thiên Dật cười cười,“Sao lại hỏi vậy?”
“Tâm trạng anh khá tốt.”
“Vậy hả?” Hoàn toàn bỏ lơ vấn để cô đang hỏi.
Trước đây bọn họ đi câu cá, Tô Bắc Tương luôn không kiên nhẫn, mỗi lần đi đều chỉ chờ Hạng Thiên Dật câu cá, mà anh thì trái ngược với cô, vô cùng kiên nhẫn, câu đượchết con này đến con khác, để ở trong giỏ cá. Sau khi câu cá xong, việc khiến Tô Bắc Tương vui vẻ nhất chính là đếm xem hôm đó anh đã câu được bao nhiêu con cá…
Khi đó Tô Phong với Đường Manh không ở nhà, hai người liền tự thân vào bếp nấu canh cá. Hạng Thiên Dật phụ trách làm sạch cá, còn Tô Bắc Tương nấu, chỉ là muốn canh cá nấu dưa chua đơn giản, nhưng bọn họ lại ăn vô cùng vui vẻ, tựa như đây là món ăn ngon nhất trên đời này vậy.
Tô Bắc Tương không ngờ, Hạng Thiên Dật lại thật sự đưa cô đến một cái hổ nhỏ, cô còn tưởng anh sẽ đưa cô tới chỗ câu cá nào nổi tiếng lắm chứ…
Cô đi qua ngồi bên cạnh Hạng Thiên Dật, cùng anh câu cá.
Tô Bắc Tương lấy tay chống cằm, hỏi ra vấn để từ rất lâu về trước, “Sao anh có thể kiên nhẫn đến vậy mà ngồi câu chứ?”
Hạng Thiên Dật liếc nhìn cô một cái,“Yên lặng, dọa cá của tôi trốn hết rồi, em đền được không?
“Em lấy thân mình đền cho anh nha.” Cô cười.
Khó có cơ hội được ăn nói thoải mái như vậy, khiến khóe miệng Hạng Thiên Dật cũng cong lên.
Làm sao có thể kiên nhẫn như vậy? Kỳ thực anh nào có chịu khó đến thế, Hạng Thiên Dật từng thử đi câu cá một mình, kết cục là mới ngồi có mấy phút đã không chịu nỗi, anh kiên nhẫn sao? Chẳng qua cũng chỉ vì có một người bên ngồi bên cạnh bồi anh mà thôi.
Hôm nay bọn họ thu hoạch khá dồi dào, câu được không ít cá. Nhưng chỉ là cá trích nhỏ thôi, mà loại này đem đi nấu canh thì vô cùng ngon.
Vẫn là giống như trước, Hạng Thiên Dật làm sạch cá, sau đó Tô Bắc Tương mang đi nấu, dường như quay trở lại nhiều năm về trước, bọn họ lén lút ở nhà ở nhà nấu cá, tựa như kẻ trộm, ăn thấy món canh cá mình nấu ngon quá liền quay sang nhìn đối phương…
Canh cá nấu dưa chua đã chín, trên bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau.
“Sinh nhật vui vẻ.” Hạng Thiên Dật nói với cô.
Tô Bắc Tương cảm thấy kinh ngạc, nhiều năm như vậy, cô đã không tổ chức sinh nhật nữa, thế mà anh vẫn còn nhớ.
Cô không thích tổ chức sinh nhật theo lịch âm, nên bắt anh phải ghi nhớ ngày sinh của cô theo lịch dương. Mà hôm nay, chính là sinh nhật theo dương lịch của cô… Chỉ có mỗi mình anh biết.
“Cám ơn anh.”
“Nếu em có một điều ước có thể thực hiện được, em muốn ước cái gì?”
Tô Bắc Tương cụp mắt, nếu là cô, cô sẽ ước, kiếp này chưa từng gặp anh, mỗi người tự trải qua cuộc sống của riêng mình.
“Anh thì sao, anh muốn ước điều gì?” Tô Bắc Tương tò mò nhìn Hạng Thiên Dật, đem câu hỏi đẩy sang cho anh.
“Tôi hả, tôi thì ước, điều ước của em sẽ không trở thành sự thật.”
Tô Bắc Tương mở to hai mắt nhìn anh. “Vừa nãy em có ước gì đâu.”
Hạng Thiên Dật gật đầu, “Cho nên tôi mới nói như thế, lẽ nào em tưởng thật?”
***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.