Tô Bắc Tương ngồi trong nhà thờ, cô quên mất khi nãy có bao nhiêu người rồi, hiện giờ chỉ còn lại một mình cô ngồi ngây ngốc ở đây. Cô không biết tại sao mình muốn đến nơi này, cô muốn tìm một người trò chuyện, những lại không muốn gì cả…
Lúc mười tuổi, cô biết bố mẹ mình muốn ly hôn, bà ngoại lớn tiếng mắng Tô Phong có lỗi với mẹ cô. Khi đó bà ngoại khuyên mẹ, không nên giành quyền nuôi con, vì xã hội này đối với phụ nữ rất không công bằng, một người phụ nữ dắt theo con nhỏ, rất khó để tìm một bến đỗ tiếp theo. Bà ngoại nói rất nhiều, để Hạ Nhân Nhân cân nhắc lại trước khi quyết định.
Lần đầu tiên Tô Bắc Tương biết, thì ra sự tồn tại của cô lại gây trở ngại cho tương lai của mẹ như vậy, cho nên khi Hạ Nhân Nhân hỏi cô muốn ở với ai, cô liền trái lương tâm mà trả lời rằng, “Con thương bố lắm, con muốn ở với bố.”
Cô chưa bao giờ thấy ánh mắt của mẹ thất vọng như thế.
Từ thời khắc đó, cô tự nói với chính mình, đời này, cô phải báo thù vì mẹ và bản thân mình. Người đàn bà tên Đường Manh kia đã hủy diệt tất thảy mọi thứ của cô. Tô Bắc Tương chậm rãi lớn lên, trong đầu chỉ có một ý niệm là làm sao để trả thủ, để khiến Đường Manh sống không bằng chết.
Cô chưa từng kể cho ai biết, cô từng lén lút đếm xem tình hình của mẹ, Hạ Nhân Nhân đã lập gia đình, gả cho một người không tệ lắm, người đàn ông đó không tính là giàu có, nhưng đối xử với mẹ rất tốt, thậm chí không lâu sau đó, Hạ Nhân Nhân còn sinh thêm một cô con gái.
Cho dù bao nhiêu năm trôi qua, Tô Bắc Tương vẫn không quên được mình từng trốn sau thân cây, vụng trộm nhìn Hạ Nhân Nhân dắt con gái nhỏ của bà đi nhà trẻ. Hai bóng lưng một lớn một nhỏ kia, khiến cho đứng chôn chân nơi đó, lặng lẽ rơi nước mắt.
…
Cô ngồi trong nhà thờ, im lặng khóc.
Nhiều năm rồi, đến tột cùng cô còn lại cái gì chứ? Trả thù Đường Manh, nhưng trên thực tế người sai là bà ta sao, người thật sự mang đến bi kịch cho cô là bà ta sao?
Tô Bắc Tương cô, kể cả Hạ Nhân Nhân, Đường Manh và Hạng Thiên Dật, có lẽ ai cũng ít nhiều đã gây nên chút sai lầm. Nhưng người sai nhất chính là Tô Phong, vậy mà ông ta lại không bị báo ứng, trái lại còn hại biết bao người khổ sở như vậy…
Nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi xuống.
Cô từng nghĩ, cô lựa chọn ở cùng Tô Phong, là lựa chọn tốt nhất dành cho mẹ. Hạ Nhân Nhân có gia đình mới, cuộc sống khá tốt, chứng minh lựa chọn của Tô Bắc Tương không sai, nhưng ánh mắt Hạ Nhân Nhân nhìn cô khi đó, kiếp này cô sẽ không bao giờ quên được, bà hận cô, hận cô vì đã lựa chọn đi theo Tô Phong, hận cô tham phú phụ bần vì đã lựa chọn ở cùng Tô Phong…
Chuyện qua lâu lắm rồi, cho dù cô nói với mẹ lý do vì sao lúc trước cô lại lựa chọn sống cùng bố, nhưng tình cảm giữa mẹ con đã không thể lạnh nhạt hơn nữa… Bọn họ ruốt cuộc không thể trở về được như xưa nữa rồi.
Bao nhiêu lần mà cô tự cho rằng quyết định của mình là chính xác, là bấy nhiêu lần sai ê chề.
Hạ Nhân Nhân từng nói với bà ngoại, “Mẹ, mẹ không cần nói nữa, con muốn Bắc Tương đi theo con, đời này con có làm trâu làm ngựa cũng sẽ nuôi nó khôn lớn, con cũng sẽ không lấy ai nữa, chỉ cần hai mẹ con cùng nhau sống…”
Nếu lại có một lần như vậy nữa, cô nhất định sẽ chẳng lựa chọn đi theo Tô Phong đâu…
Tô Bắc Tương nhoẻn miệng cười, người khác dường như không ai mắc nợ cô cả, chỉ có cô mắc nợ người ta thôi.
Hẹn gặp Tiêu Tiệp, vẫn là ở chỗ cũ.
“Sao thế? Sắc mặt em tệ quá vậy.” Tiêu Tiệp nhìn cô, có phần lo lắng.
Tô Bắc Tương lắc đầu, bàn tay đặt ở trên bàn run lên, “Có sao đâu.”
Hai người quen biết nhiều năm như vậy, Tiêu Tiệp chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết là cô đang nói dối, nhưng gã cũng không không vạch trần.
“Không sao là tốt rồi.”
“Tiêu Tiệp, anh nói đúng, Hạng Thiên Dật thật sự không tầm thường, ở bên cạnh anh ta em chẳng tìm được chút manh mối nào cả… Xem chừng anh ta biết được ý đồ của em rồi, cho nên mới giữ em bên cạnh anh ta như thế.” Cô nói xong liền cười, “Anh cũng biết em sợ mà, em muốn rút.”
Số người nằm vùng bên cạnh Hạng Thiên Dật hàng năm nhiều vô số, mà hàng năm nhưng người đó cũng số vô thanh vô tức(1) biến mất…
(1) Vô thanh vô tức (无声无息): Không có âm thanh, không có tin tức (Google). Đại ý là mấy người này bị thủ tiêu bịt đầu mối đó.
Tiêu Tiệp quan sát Tô Bắc Tương,“Thật không?”
Tô Bắc Tương gật đầu.
Tiêu Tiệp nhắm mắt lại, gã xác thực không tán thánh cho Tô Bắc Tương tiếp cận Hạng Thiên Dật, như thế vô cùng nguy hiểm, vụ này gã cũng không đồng ý tham gia vào, nhưng đối với mấy loại người trong Hoàng Thành, nếu tìm được chứng cứ thì có đem đi xử bắn mười lần cũng không đủ. Tiêu Tiệp phản đối phương án cục trưởng Ngô đưa ra, cho đến khi ông ta nhìn thấy Tô Bắc Tương có qua lại với Hạng Thiên Dật…
“Hình như em có ghé qua Hồng Đình(2).” Đôi mắt Tiêu Tiệp nhìn cô chằm chằm, đó là ước định trước đây của bọn họ khi làm việc, một khi cô tìm được chứng cứ gì quan trọng thì sẽ đem nó giấu ở Hồng Đình đề phòng chuyện ngoài ý muốn, lúc đó Tiêu Tiệp sẽ đến lấy…
(2) Hồng Đình: Là cái đình để nghỉ chân ấy mà, tác giả để y chang như vậy trong bản gốc nhưng không viết hoa nên mình mới viết hoa vì đây là tên địa danh, chứ không thêm bớt gì hết nha.
“Có đi, nhưng không tìm thấy chứng cứ gì về Hạng Thiên Dật hết.”
Tiêu Tiệp đột nhiên đứng lên, “Em hẳn là phải biết thái độ của anh đối với kẻ phạm tội chứ.”
Tuyệt đối không nhân nhượng.