Thời Gian Như Ngừng Lại

Chương 14: Mạnh tiểu thư, tôi đưa em về




Mạnh Dao không nhìn sang, cô cầm máy và nhìn về phía trước, chỉ tập trung ghi lại cảnh đám cưới.
Cô luôn đứng trong bóng tối, ánh sáng lờ mờ chiếu vào cô khiến vẻ ngoài của cô trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tự nhiên, có người để ý đến cô.
Ở bàn bên cạnh, một thanh niên giàu có nào đó dùng cùi chỏ đụng vào người bạn của mình: "Nhìn kìa, nhiếp ảnh gia đó xinh đẹp thật đấy."
Bạn bè anh ta nhìn lại, lập tức bị Mạnh Dao thu hút.
Máy sưởi đã được bật đủ, áo khoác của Mạnh Dao đã được cởi ra, chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen bó sát, một chiếc quần dài màu đen dáng bút chì, một đôi giày bệt, với mái tóc buộc hờ hững.
Mọi thứ rất đơn giản, khi chụp hiện trường, mọi người của studio chủ yếu ăn mặc thoải mái và tiện lợi.
Chỉ là một số người sinh ra đã như móc treo quần áo, trên người mặc quần áo đơn giản cũng tạo nên sự khác biệt.
Mạnh Dao thân hình rất đẹp, vóc người gầy gò nhưng cân đối, chiếc áo len mỏng vừa vặn với cơ thể.
Bụng dưới phẳng lì, đường ngực duyên dáng, eo thon mềm mại.
Cánh tay cô thon dài đứng đó cầm máy ảnh, lưng thẳng tắp, ngước mắt, thật giống như một đóa hoa lan trong thung lũng trống trải, nhìn một lần liền không thể quên.
Mạnh Dao đã không còn là người tỏa sáng giữa đám đông như khi còn học sinh, nhưng chỉ cần nhìn thấy cô, ánh mắt liền không thể dời đi.
Thời gian đã lấy đi tất cả ánh sáng chói lọi của cô, nhưng cũng cho cô những khoảng lặng, làm con người cô càng trở nên nội liễm.
Người ngoài nhìn thấy cô liền không thể quên.
Phí Minh Nghị nghe thấy tiếng xì xào bên cạnh, không nói lời nào, khóe miệng chỉ là ý cười, gương mặt hàm xúc.
Mạnh Dao không để ý đến động tĩnh ở bên cạnh, cũng có lẽ cô nhận thấy nhưng không quan tâm.
Cô chụp bằng máy ảnh D5, tận tâm tẫn trách.
Là một người chụp hình đám cưới, đôi mắt của cô chỉ hướng về cô dâu và chú rể, mọi thứ khác dường như không liên quan gì đến cô.
Đám cưới đang diễn ra.
Cảnh cầu hôn lặp lại một lần, màn phát biểu của cô dâu chú rể, trao nhẫn, bố mẹ trên sân khấu... Cảnh nào cũng xúc động.
Mạnh Dao chụp ở nhiều góc độ khác nhau, không bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt vời nào.
Khi bữa tiệc bắt đầu, sau bốn mươi lăm phút, đèn bật sáng, người phục vụ dọn món ăn, cả sảnh tiệc lại ồn ào.
Mạnh Dao không rời đi mà tiếp tục chụp.
Thỏa thuận bao gồm toàn bộ đám cưới, vì vậy cô phải dậy từ sáng sớm, chụp từ khi trang điểm cho đến khi kết thúc tiệc.
Tại thời điểm này, cô đã đứng ròng rã mười ba tiếng đồng hồ.
Chụp ảnh cưới luôn là một công việc kéo dài đầy mệt mỏi.
Tiểu Điềm đã kiệt sức, tay ôm túi máy ảnh đứng bên cạnh, vẻ mặt mờ mịt.
Nhìn thấy Mạnh Dao vẫn luôn đứng đó với vẻ bình tĩnh, không khỏi hỏi: "Mạnh tỷ, chị không mệt sao?"
Mạnh Dao cười: "Cũng quen rồi."
Làm sao có thể không mệt mỏi.
Nhưng là trong lòng mang theo trách nhiệm, không dám thả lỏng.
Sảnh tiệc náo nhiệt hẳn lên, cô dâu chú rể bắt đầu nâng ly chúc mừng, Mạnh Dao cũng theo sau.
Có rất nhiều khoảnh khắc thú vị và ấm áp trong buổi chúc rượu, tất cả đều được ghi lại.
Chẳng mấy chốc lại đến bàn của Phí Minh Nghị.
Tất cả mọi người đều đứng lên, trẻ tuổi hào phóng, phi thường cao quý.
Phí Minh Nghị cũng không ngoại lệ, bưng ly rượu đứng ở trong đám người, im lặng nhưng khiến người ta phải chú ý.
Khí chất toàn thân của anh quá nổi bật, không ai có thể bỏ qua.
Cô dâu lần lượt giới thiệu với chú rể, sau khi nâng ly chúc rượu, cô nói riêng với Phí Minh Nghị: "Minh Nghị, cảm ơn anh đã bay về dự đám cưới của tôi."
Phí Minh Nghị cười nói: "Cũng may máy bay không bị hoãn."
Có người ở bên than thở: "Tiểu Mẫn, em xem Phí lão bản không chịu uống rượu. Thật không cho chúng ta mặt mũi."
"Đúng vậy, vừa rồi em xem anh ấy còn không uống đến một giọt."
Phí Minh Nghị bưng ly rượu bên cạnh ngồi xuống, quả nhiên là không uống.
Phí Minh Nghị không chút động lòng, chỉ cười giải thích với cô dâu: "Lúc trước tôi uống Cephalosporin nên không dám uống."
Cô dâu cười nói: "Các anh cũng thôi đi, anh ấy đang uống Cephalosporin."
"Làm sao chúng ta dám để anh ấy uống rượu, đây không phải chỉ là nói chuyện phiếm sao, Tiểu Mẫn, em thật bất công, anh đây phải nói chuyện tốt với anh rể mới được."
Phí Minh Nghị lại chỉ cười: "Còn có cơ hội, lần sau cùng nhau uống rượu."
Vẻ mặt của Phí Minh Nghị luôn tự nhiên, mọi chuyện cứ như đang trò chuyện bình thường.
Mạnh Dao lắng nghe, nhưng cảm thấy trong lòng Phí Minh Nghị có một tia ám muội.
Phí Minh Nghị kín tiếng và bình tĩnh nhìn vòng quanh hiện trường.
Những người trong bàn tiệc đã kéo chú rể bắt đầu uống rượu, họ đều là bạn học và bạn bè của cô dâu, mối quan hệ rất tốt.
Phí Minh Nghị không tham gia, chỉ ngồi tại chỗ nhìn bọn họ làm ầm ĩ.
Anh học đại học cùng trường với cô dâu, cách nhau 3 lớp, khi cô dâu giới thiệu đã nói rằng anh đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Phí Minh Nghị sau đó được nhận vào một trường đại học danh tiếng ở Thân Thành, giống như cô dâu, anh là sinh viên thủ khoa của khoa Tài chính.
Sau một hồi náo loạn, cô dâu chú rể tạm nghỉ và sang bàn bên cạnh.
Trước khi đi, cô dâu nói chuyện với Phí Minh Nghị, giọng trầm đến mức không ai nghe thấy, Phí Minh Nghị mỉm cười liếc Mạnh Dao một cái.
Mạnh Dao tiếp tục đi theo, đứng ngoài quan sát mọi động tĩnh.
Cô không đi gặp Phí Minh Nghị, cô đang làm công việc của mình với tâm tình bình lặng.
Có người yêu cầu cô chụp ảnh cùng cô dâu chú rể uống rượu, cô vui vẻ làm theo.
Yêu cầu kiểu này rất nhiều trong các đám cưới, cô đã quen với nó từ lâu.
Những người phục vụ liên tục mang lên những món ngon hấp dẫn, tiếng cười sảng khoái vang lên trong suốt bữa tiệc.
Đôi mắt đầy vượng khí hiển đạt, gia đình giàu có cưới gả, xa hoa vô tận.
Sân khấu bắt đầu biểu diễn trở lại, các ban nhạc nổi tiếng trong nước cũng được mời đến đây.
Mời rượu kết thúc, Mạnh Dao cuối cùng cũng nghỉ ngơi một chút, lui vào góc tường, thay đổi ống kính.
Sân đấu rất sôi động, ban nhạc làm nóng không khí rất tốt, khơi dậy cảm xúc của mọi người.
Mạnh Dao xem và chỉnh lại máy ảnh, chuẩn bị cho vòng chụp tiếp theo.
Đột nhiên từ bên cạnh truyền đến một đĩa bánh ngọt nhỏ, Mạnh Dao liếc mắt nhìn, vươn tay lấy một miếng, nói cảm ơn.
Những buổi chụp ảnh đám cưới của họ thường rất bận rộn, ba bữa một ngày không cố định, thậm chí không có gì bỏ bụng.
Đói bụng thì tùy tiện kiếm gì bỏ bụng thôi.
Cô cho rằng bánh ngọt do Tiểu Điềm mang tới để bổ sung năng lượng, dù sao Tiểu Điềm cũng rất quan tâm đến cô.
Sáng nay cô ăn bánh sandwich và một ly sữa, bận đến 2 giờ chiều đi ăn nhẹ với mọi người trong công ty tiệc cưới, 4 giờ cô ăn tạm mấy miếng lót dạ rồi bận rộn cho đến bây giờ.
Ngay sau đó cô nhận ra sự bất thường.
Trong khóe mắt có một màu đen cao lớn, quay đầu lại, Phí Minh Nghị đang đứng ở bên cạnh cô, trên tay cầm một cái đĩa, khẽ cười nhìn cô.
Cô cắn một miếng bánh ngọt, nhưng cô không thể nuốt xuống.
Cô không ngờ đó là Phí Minh Nghị.
Phí Minh Nghị cười nói: "Mạnh tiểu thư, lót dạ chút đi." Nói xong, anh đặt đĩa ăn xuống chiếc bàn thấp bên cạnh cô, liếc nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi.
Toàn cảnh đám cưới bị thu hút bởi ban nhạc, không ai chú ý đến động tĩnh ở đây, Phí Minh Nghị bỏ đi khỏi đám đông mà không làm phiền ai.
Mạnh Dao nhìn bóng lưng của anh, không khỏi có chút sững sờ.
"Mạnh Tỷ, đây là ai?" Tiểu Điềm đi tới, kéo suy nghĩ của cô lại.
Cô vừa đi vào nhà vệ sinh, khi quay lại thì tình cờ thấy Phí Minh Nghị đi tới đưa cho Mạnh Dao chiếc bánh ngọt.
Ngừng một chút, Tiểu Điềm cau mày: "Em nghĩ rằng đã nhìn thấy anh ta ở đâu đó."
Mạnh Dao không trả lời, một lúc lâu sau mới đẩy bánh ngọt qua, "Ăn đi, tối nay chúng ta có thể rất bận."
Bánh cho vào miệng cắn thành từng miếng mịn, hương vị phức tạp khó tả.
Đêm nay thật sự rất bận.
Chín giờ rưỡi, ban nhạc kết thúc buổi biểu diễn, người thân và bạn bè lần lượt ra về.
Mọi người đều kiệt sức.
Mạnh Dao đã hoàn thành bộ ảnh cuối cùng.
Phí Minh Nghị cũng đã rời đi, theo sau là một nhóm người thân và bạn bè, anh liếc nhìn cô rồi bước ra ngoài, như thể nói lời từ biệt.
Trong sảnh tiệc, công ty tiệc cưới đã bắt đầu tiến hành tháo dỡ hiện trường, người trong trường quay cũng bắt đầu tự mình sắp xếp đồ đạc.
Chuẩn bị thu dọn xong, Mạnh Dao lại vào phòng vệ sinh.
Thật vất vả để hoàn thành công việc, ngoại trừ ba bữa ăn một ngày, thậm chí việc đi vệ sinh cũng rất bất tiện.
Vào lúc cô thu dọn đồ đạc và bước ra từ phòng vệ sinh ở cuối hành lang, khán phòng khách sạn đã trở lại im lặng, người phục vụ đang dọn dẹp, nhân viên phục vụ tiệc cưới đã hoàn thành, những khách còn lại cũng đã đi hết.
Mặt đất vẫn trải thảm đỏ, hoa vương vãi khắp nơi, ngay cả tấm áp phích của cặp đôi mới cưới cũng chưa được gỡ bỏ, nhưng tất cả nhộn nhịp và hối hả đã kết thúc, ngoại trừ đống chén đĩa lộn xộn thì không còn gì khác.
Sự phấn khích là có thật, cảm xúc là có thật, nhưng tiệc tàn cũng là thật.
Mạnh Dao đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy không biết bao nhiêu lần rồi, không suy nghĩ nhiều liền chào người của công ty tổ chức tiệc cưới rồi bước ra cửa khách sạn.
Tiểu Điềm đã thu dọn đồ đạc lên xe, hẹn các đồng nghiệp ở cửa chờ.
Với chiếc máy ảnh trên vai và chiếc áo khoác trên tay, cô tuy đã kiệt sức nhưng biểu cảm vẫn lãnh đạm.
Cô rất mệt, nhưng cô đã quen rồi.
Tại thời điểm này, cô đã đứng được mười sáu tiếng.
Đã hơn mười giờ đêm, trong khách sạn không có ai, Mạnh Dao lặng lẽ bước ra khỏi cửa xoay, trong lòng không khỏi rùng mình một cái.
Bên ngoài trời lạnh, nhiệt độ đã xuống dưới 0 độ vào một ngày tháng Giêng.
Có vầng trăng treo trên bầu trời, nhưng ngoài sự lạnh lẽo và xa cách, cô không cảm nhận được điều gì khác.
Hầu hết những chiếc xe đậu bên ngoài đã lái đi, nhưng chiếc xe của studio thì không có ở đó.
Mạnh Dao định lấy điện thoại di động ra để liên lạc với Tiểu Điềm, nhưng khi nhìn thấy thứ gì đó liền khựng lại.
Một chiếc Mercedes-Benz xuất phát từ bên hông, sau đó từ từ dừng lại trước mặt cô.
Cửa sổ kéo xuống, Phí Minh Nghị ngồi vào ghế lái, khuôn mặt tuấn tú tươi cười.
Anh hé môi cười
"Mạnh tiểu thư, tôi đưa cô về."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.