Thời Gian Như Ngừng Lại

Chương 23: Tôi nên gọi em là Mạnh Dao hay Mạnh Thời Yên?




Đêm đó, Mạnh Dao ở lại khách sạn trong trấn, phòng này do Tiểu Điềm đặt trước.
Có lẽ do lạ chỗ nên đã rất muộn mà cô chưa buồn ngủ.
Buổi tối ở thị trấn rất yên bình, cô ngồi bên cửa sổ châm một điếu thuốc, nhìn ra góc cửa sổ, điếu thuốc cháy trong tay.
Ngày hôm sau cô dậy sớm, ăn bát mì trên con phố phía trước, lúc đến nhà Tiểu Điềm đã chín giờ.
Tiểu Điềm đã trang điểm xong, gương mặt ngập tràn hạnh phúc mặc bộ hỉ phục ngồi trong phòng.
Mạnh Dao đưa cho cô bé phong bao đỏ 5000 tệ, Tiểu Điềm không dám nhận, Mạnh Dao nhất quyết đưa cho cô.
Nhiều người đến chung vui, đám cưới ở quê giản dị nhưng sinh động.
Mọi người hò hét tiễn cô dâu, Tiểu Điềm đang bận tiếp khách, Mạnh Dao lại chỉ đứng sang một bên.
Cô nhóc hôm qua đi cùng Mạnh Dao thì kéo cô xuống ghế đá, đưa hạt dưa và kẹo đường cho cô.
Một đứa trẻ bên cạnh nhìn viên kẹo trong tay cô, Mạnh Dao cười với cậu, đưa hết kẹo trên tay cho cậu nhóc.
Còn có các cô, dì nhiệt tình ngồi ở bên tán gẫu với cô, Mạnh Dao cũng kiên nhẫn đáp lại.
"Con năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi bảy ạ."
"Có gia đình chưa?"
"Vẫn chưa"
"Tuổi này rồi mà chưa lấy chồng sao?"
"Vâng."
"Gia đình có mấy người?"
"Chỉ còn mình con thôi."
"Không có anh chị em sao?"
"Không ạ"
"..."
Buổi trưa, nhà trai đã đến cửa, sân nhà lại ồn ào hơn, tiếng pháo nổ, tiếng cười nói rộn ràng.
Hôn lễ ở thị trấn nhỏ rất náo nhiệt, ai nấy đều vui mừng đến nỗi cô dâu chú rể cười đến đỏ mặt, ngọt như mật.
Mạnh Dao đứng ngoài đám đông quan sát với nụ cười trên môi.
Nụ cười của Tiểu Điềm tươi rói và tràn đầy sức sống, nhìn cô ấy, cô tự cảm thấy mình già rồi.
Bàn tiệc chật kín cả sân, nghi lễ kết thúc, chủ nhà mời khách vào chỗ ngồi.
Đoàn tiếp tân được sắp xếp ở bàn chính, Mạnh Dao được kéo ngồi xuống bên cạnh người lớn.
Những vị khách khác cũng lần lượt ngồi xuống.
Ngoài cổng, một chiếc ô tô màu đen dừng lại.
Tiểu Điềm đang sắp xếp chỗ ngồi cho khách, vừa nhìn thấy liền chào hỏi.
Mạnh Dao nhìn sang, nghĩ là khách nào đó đến trễ, nhưng trong chốc lát liền khựng lại.
Cửa mở, Phí Minh Nghị bước ra.
Áo khoác đen, thân hình thẳng tắp, gương mặt lãnh đạm.
Tiểu Điềm cùng cha cô đi tới, anh mỉm cười, lấy ra một phong bao đỏ đưa cho Tiểu Điềm.
Tiểu Điềm vẫy tay không nhận, anh vẫn đưa cho cô bé.
Mạnh Dao nhìn người ngoài cửa, trái tim lại chùng xuống.
Tiểu Điềm dẫn anh thẳng đến bàn của Mạnh Dao.
Tất cả mọi người trong đám tiệc đều bị thu hút bởi người đàn ông vừa đến.
Phí Minh Nghị không cố ý ăn mặc quá trang trọng, ngay cả khí chất cũng kiềm chế lại, nhưng bản thân anh quá xuất sắc, dù ở tình huống nào cũng luôn nổi bật.
Mười năm trước cũng thế, hiện tại cũng thế.
Phí Minh Nghị cũng nhìn thấy Mạnh Dao, nhưng chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái.
Có người hỏi: "Tiểu Điềm, đây là ai?"
Tiểu Điềm cười đáp: "Đây là bạn trai của Mạnh tỷ."
Vì vậy, tất cả mọi người đều ngạc nhiên ồ lên.
Bà chủ của Tiểu Điềm quá xinh đẹp, chỉ có một người đàn ông như vậy mới xứng đôi với Mạnh Dao.
Bên cạnh Mạnh Dao có một ghế trống, mọi người kéo Phí Minh Nghị ngồi xuống.
Tiểu Điềm nói với Mạnh Dao: "Mạnh tỷ, em gọi Phí tiên sinh tới."
Cô đưa lại chiếc phong bì màu đỏ mà Phí Minh Nghị vừa đưa: "Hai người chỉ cần đưa một cái là được."
Phí Minh Nghị không chịu nhận, cô bé liền nhét vào tay Mạnh Dao.
Tiểu Điềm có chút cao hứng. Chiều hôm qua cô nhắn tin cho Phí tiên sinh, Phí tiên sinh không hề trả lời, cô còn tưởng anh sẽ không đến, nhưng cô không ngờ sáng sớm nay, lúc năm sáu giờ, anh nhắn lại—— Cho tôi địa chỉ.
Sau đó cô mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn với Mạnh tỷ và Phí Minh Nghị, nhưng cuối cùng anh vẫn đến, cho thấy vẫn còn có thể cứu vãn.
Sở dĩ cô không nói với Mạnh Dao là vì muốn tạo bất ngờ.
Tiểu Điềm chào hỏi vài câu rồi rời đi, cô là cô dâu nên phải đi tiếp khách.
Mạnh Dao nhìn phong bao đỏ mà Tiểu Điềm dúi vào tay mình, hơi sững sờ, một lúc sau mới đưa cho Phí Minh Nghị từ dưới bàn: "Anh cất đi."
Cô đã đoán được Phí Minh Nghị có thể vì Tiểu Điềm mà đến, nhưng cô vẫn không tin rằng anh sẽ thực sự đến, cô nghĩ có lẽ chẳng qua là anh muốn thực hiện "lời hứa".
Nhưng vì đã "tháp tùng" cô nên đương nhiên không thể để anh tiêu thêm một đồng nào nữa.
Phí Minh Nghị ngồi ở bên cạnh đang trả lời câu hỏi của những người cùng bàn, nhìn xuống phong bao đỏ cô đưa qua, thờ ơ đáp: "Em cất đi."
Mạnh Dao khựng lại.
Phí Minh Nghị tiếp tục đối đáp với những người cùng bàn, Mạnh Dao im lặng một hồi, đành phải cất phong bao đỏ vào túi trước.
Phong bao lì xì rất dày, đoán chừng có thể lên tới vài nghìn tệ.
Tiệc cưới đã khai mạc, mọi người bắt đầu cầm đũa.
Những người cùng bàn đều biết Phí Minh Nghị là đối tượng của bà chủ của Tiểu Điềm, còn bà chủ của Tiểu Điềm lại tốt với gia đình của Tiểu Điềm, tự nhiên mọi người cũng đối với anh rất ấm áp.
Phí Minh Nghị tươi cười thả lỏng, trong môi trường ồn ào như vậy cũng không tỏ ra khó chịu.
Có người hỏi họ của anh.
Anh nói anh họ Phí, tên đầy đủ là Phí Minh Nghị.
Có người hỏi anh tại sao lại đến muộn như vậy.
Anh nói rằng anh có vài việc gấp cần giải quyết.
Nhã nhặn lịch sự, mọi người đều có thiện cảm với anh.
Chỉ là anh cùng Mạnh Dao không có tiếp xúc, liếc mắt cũng không, tuy rằng ngồi cạnh nhau, vai chạm vai, nhưng tựa hồ như hai người ở hai thế giới.
Khi cô rót rượu, Mạnh Dao tưởng Phí Minh Nghị sẽ từ chối nhưng anh lại đồng ý.
"Bà chủ của Tiểu Điềm không uống được, vậy Phí lão bản có thể uống giúp."
Anh cười nói: "Được."
Mạnh Dao chợt nhớ ra trong tiệc cưới lần trước, mọi người cùng bàn đã nhiều lần mời nhưng anh đều từ chối, nhưng lần này, anh lại đồng ý.
Khi nhìn thấy Phí Minh Nghị cầm ly rượu, cô lại lần nữa sững sờ.
Phí Minh Nghị vẫn đeo chiếc nhẫn trên tay trái, dường như chưa từng tháo nó ra.
Bữa tiệc rất náo nhiệt, người trong bàn nhiệt tình rủ nhau uống rượu, Phí Minh Nghị cũng không từ chối.
Mạnh Dao lẳng lặng ở một bên nhìn, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Trong bữa tiệc, có người nói: "Hai người đều đã lớn tuổi. Dù là người thành phố lấy chồng muộn nhưng cũng phải nhanh chóng thu xếp mọi việc. Sinh con sớm một chút vẫn tốt hơn".
Phí Minh Nghị cười không trả lời, Mạnh Dao cũng chỉ cười, im lặng.
Sau bữa trưa, đến giờ lành, Tiểu Điềm được mọi người tiễn về nhà chồng.
Cha mẹ Tiểu Điềm khóc, Tiểu Điềm cũng rơm rớm nước mắt, nhưng cô vẫn mỉm cười lau nước mắt cho cha mẹ.
Mạnh Dao đứng một bên nhìn, cũng có chút xúc động.
Phí Minh Nghị đứng bên cạnh cô, vẫn luôn trầm mặc.
Tiểu Điềm nhìn thấy hai người đang đứng, liền nói: "Mạnh tỷ, chị phải ở lại ăn cơm với gia đình em nhé."
Mạnh Dao cười gật đầu.
Buổi chiều, Phí Minh Nghị lại bị kéo đến bàn đánh bài, sau bữa tiệc cũng có vài hoạt động giải trí để mọi người không thấy nhàm chán.
Ban đầu, mọi người gọi Mạnh Dao chơi cùng, nhưng Mạnh Dao không biết chơi nên đã từ chối.
Trò chơi đấu địa chủ, Mạnh Dao không đi xem mà chỉ ngồi chơi với đứa bé được cô cho kẹo hồi sáng.
Đứa trẻ ba bốn tuổi, nó thích bà chị xinh đẹp cho nó kẹo, cứ bám riết lấy cô.
Khi người khác yêu cầu nó gọi là dì, nó chỉ gọi "chị."
Mạnh Dao chưa bao giờ yêu thích trẻ con, nhưng trong môi trường hoàn toàn xa lạ này, chơi với một đứa trẻ dường như là một lựa chọn tốt.
Phí Minh Nghị ngồi xéo đối diện với cô, dùng hai tay xào bài một cách điêu luyện, liếc nhìn cô rồi thu hồi ánh mắt.
Vào lúc bốn giờ, mọi người dừng lại rồi hướng đến khách sạn trong thị trấn.
Buổi trưa, tiệc cưới được đặt tại nhà, buổi tối, cả hai họ đãi tiệc trong một khách sạn trên thị trấn.
Chơi bài cho vui nên số tiền không lớn, Phí Minh Nghị thua hai ba trăm, còn lại ba người thắng thua cũng không nhiều.
Khi ra ngoài, Mạnh Dao lái ô tô của Phí Minh Nghị. Anh đã uống rượu nên không thể lái xe.
Ghế sau có mấy người bà con, đông người, ít xe, chen chúc nhau.
Cả hai không nói với nhau được lời nào, Phí Minh Nghị vẫn đang ngồi trả lời câu hỏi từ hàng ghế sau.
Tiệc cưới buổi tối cũng tương tự buổi trưa, tuy rằng cũng ở trong khách sạn, nhưng khách sạn ở thị trấn nhỏ không thể so với thành phố lớn.
Phí Minh Nghị vẫn không biểu lộ cảm xúc, ngồi vào bàn khách của cô dâu cùng Mạnh Dao.
Mạnh Dao cảm giác hơi xa lạ, từ trước đến nay cô luôn đứng chụp ảnh cho người khác, chưa bao giờ chính thức ngồi dự đám cưới trong vai trò khách mời.
Mà lại còn là khách mời bên cạnh Phí Minh Nghị.
Những sự kiện của đám cưới lúc trước lại hiện lên trong đầu, Phí Minh Nghị dừng xe trước mặt cô và nói: "Mạnh tiểu thư, tôi đưa em về."
Đến khi tan tiệc đã gần chín giờ.
Phí Minh Nghị uống hơi nhiều.
Sau khi khách giải tán xong, Mạnh Dao và Tiểu Điềm chào hỏi rồi cô cùng Phí Minh Nghị lên xe.
Vẫn là Mạnh Dao lái xe.
Con đường quê vắng lặng, màn đêm mịt mù, Mạnh Dao lái xe suốt một quãng đường.
Khách sạn nơi cô ở tối qua là ở một thị trấn gần nhà Tiểu Điềm, cách khách sạn nơi tổ chức hôn lễ tối nay một đoạn.
Lần này không có người thân đi cùng xe nữa, xe êm ru.
Hai người dường như cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện.
Chỉ là cả hai vẫn luôn im lặng.
Phí Minh Nghị ngả người ra ghế không biết đang nghĩ gì, Mạnh Dao vẫn tiếp tục lái xe.
Cô chưa từng lái xe của Phí Minh Nghị, trong lòng còn có chút lo lắng nhưng Phí Minh Nghị lại có vẻ an tâm.
Một lúc lâu sau, Phí Minh Nghị cuối cùng cũng lên tiếng.
"Bây giờ tôi nên gọi em là Mạnh Thời Yên hay Mạnh Dao?"
Anh nhìn thẳng về phía trước, giọng nói trong trẻo.
Có vẻ như cuối cùng đã đến lúc đặt câu hỏi.
Mạnh Dao nghe xong, hai tay khựng lại.
Một lúc sau, cô trả lời: "Mạnh Dao."
Ngay lập tức, cô nói thêm: "Tôi đã đổi tên rồi."
"Tại sao không nói?" Phí Minh Nghị hỏi lại.
Mạnh Dao im lặng.
Tại sao không nói? Bởi vì anh không nhận ra cô, cũng là may mắn khi anh không nhận ra cô.
Phí Minh Nghị dường như cũng biết mình hỏi một câu ngu ngốc liền không lên tiếng nữa.
Coi như không có chuyện gì, trong xe lại yên tĩnh. Phí Minh Nghị không biết mấy năm nay cô trải qua thế nào, Mạnh Dao cũng không biết thời gian qua anh đã làm những gì.
Phí Minh Nghị nhìn về phía trước, trong đầu xuất hiện hình ảnh cô gái đang đứng cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống.
Xe nhanh chóng về khách sạn nơi Mạnh Dao ở đêm qua.
Khi Phí Minh Nghị xuống xe, bước chân hơi loạng choạng.
Hôm nay anh không uống đến mức say, nhưng anh đã uống rất nhiều, từ trưa đến tối, tửu lượng tích tụ, mặc dù đã kiềm chế nhưng cuối cùng cũng bắt đầu thấy choáng váng.
Mạnh Dao nhìn thấy thì đóng cửa lại, nhưng cũng không giúp.
Sau khi khóa cửa, giao chìa khóa, Mạnh Dao vào khách sạn trước.
Cô lấy chứng minh thư đặt phòng cho anh, sau đó cầm thẻ phòng đưa anh lên lầu.
Phòng của anh ở cuối hành lang, cách xa phòng của cô.
Mạnh Dao đi một mạch tới cửa, mở cửa cho anh rồi đưa thẻ chìa khóa: "Phòng có chút tồi tàn, anh chịu khó một chút."
Tiểu Điềm đã chọn khách sạn tốt nhất ở đây để cô ở, nhưng cũng không thể tốt như ở Ninh Thành.
Phí Minh Nghị không nói gì, chỉ khẽ "ừm" một tiếng.
Mạnh Dao cũng im lặng rồi trở về phòng.
Đêm đó, Mạnh Dao ngủ rất muộn.
Cô xem TV đến gần bốn giờ sáng.
Bảy giờ sáng cô thức giấc.
Tắm rửa xong định xuống lầu mua đồ ăn sáng, nhưng bị dì ở quầy lễ tân cho biết Phí Minh Nghị đã trả phòng và rời đi trước.
Mạnh Dao sững sờ một hồi, sau đó chỉ cười nói cảm ơn.
Mở máy lên, quả nhiên có tin nhắn của Phí Minh Nghị.
"Tôi có chuyện, phải đi trước."
Thời gian nhận tin là một giờ trước.
Mạnh Dao không nghĩ vậy, anh chỉ cùng cô diễn một vở kịch, bây giờ vở kịch của anh đã hoàn thành.
Cô luôn cảm ơn anh đã tham dự bữa tiệc này cùng cô, để cô không cảm thấy mình lạc lõng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.