Thời Gian Như Ngừng Lại

Chương 30: Trái tim anh bỗng mềm đi, nhẹ giọng nói:"CHÚNG TA ĐI THÔI."




Mạnh Dao hôn mê suốt ba ngày, nhưng cuối cùng cũng đỡ hơn, cơn sốt cũng giảm dần.
Khi tỉnh dậy vào buổi chiều ngày thứ tư, Mạnh Dao có chút choáng váng.
Cô dường như đã trải qua một giấc mơ dài, trong đó cô gặp Mạnh Thiết Sinh, bà của cô, rất nhiều người đã từng xuất hiện trước đây, và cuối cùng là A Nghị.
Cô như trở lại những năm tháng đó, trầm luân không muốn tỉnh lại.
Khi cô nhìn thấy trần nhà màu trắng, bên cạnh là các loại dụng cụ. xung quanh đều yên tĩnh, cô ý thức được mình đã vào bệnh viện.
Hình ảnh tòa nhà bốc cháy hiện lên trong đầu, cô mơ hồ kết nối lại những ký ức rời rạc.
Trên tay đang cắm kim tiêm, thuốc đã truyền hết, Mạnh Dao chậm chạp ngồi dậy, đầu có chút choáng.
"Mạnh tỷ!" Tiểu Điềm từ trong phòng tắm đi ra, một mặt kinh ngạc, đặt chậu trong tay xuống, chạy tới: "Mạnh tỷ, chị tỉnh rồi"
"Ừm"
Mạnh Dao đáp: "Đây là đâu?"
Lúc đầu cô nghĩ đó là một phòng bệnh bình thường, nhưng nhìn vào diện tích của căn phòng và các dụng cụ, cô lại thấy không đúng.
"Đây là bệnh viện quân y tốt nhất ở Ninh Thành, Phí tiên sinh chuyển chị đến đây."
Tiểu Điềm nhanh chóng đỡ cô
"Chị hôn mê bốn ngày rồi."
Mạnh Dao lắng nghe, hơi thất thần.
Cô nghĩ rằng mình chỉ mới ngủ một giấc.
Khi cô nghe nói Phí Minh Nghị vẫn ở bên cạnh chăm sóc cô mấy ngày nay, Mạnh Dao cảm thấy hoảng hốt.
Anh có một cuộc họp quan trọng phải tham dự tại Quảng Thành, không thể không đi.
Mạnh Dao vẫn chưa biết phải nói gì trong trường hợp này.
Lần cuối cùng cô nhìn thấy anh là khi nào?
Có vẻ như là ở tại nhà hàng cháo hải sản, anh đưa lại cô thẻ ngân hàng và chiếc nhẫn kia.
Cô không nghĩ anh sẽ chăm sóc mình trong bệnh viện.
Bác sĩ đến kiểm tra, cơ thể của cô đã hồi phục nhưng vẫn cần phải theo dõi trong hai ngày.
Tiểu Điềm cũng báo cho Phí Minh Nghị biết tin tức.
Phí Minh Nghị không có phản hồi ngay lập tức.
Nguyễn Minh nghe nói cô đã tỉnh nên đến thăm.
Thấy tinh thần Mạnh Dao không tốt, cô ấy cũng ngồi xuống một lúc rồi ra về.
Phí Minh Nghị gọi lại lúc 9pm, Mạnh Dao đang mơ màng ngủ. Sức khỏe của cô vẫn rất yếu.
Đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy Tiểu Điềm nhỏ giọng nói chuyện điện thoại nhưng cô cũng không để ý.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, cô mới biết đó là Phí Minh Nghị.
Cô ngủ một giấc, tinh thần tốt hơn rất nhiều, chuẩn bị xuất viện vào buổi chiều.
Cơ thể của cô đã ổn, trước mắt vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Mọi công việc đã bị trì hoãn quá lâu.
Hơn nữa, việc chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt đã là nhân tình rất lớn, cô không muốn làm phiền người khác quá nhiều.
Lúc thanh toán, Mạnh Dao mới biết Phí Minh Nghị đã trả trước mọi chi phí y tế.
Tiểu Điềm vốn muốn cô ở lại thêm hai ngày để theo dõi, nhưng thấy Mạnh Dao nhất quyết không chịu, cô bé đành từ bỏ, nhắn cho Phí Minh Nghị biết tin Mạnh Dao xuất viện.
Cô sợ Phí tiên sinh bận nên chỉ để lại tin nhắn.
Nghe nói rằng Hội chợ Canton sẽ kéo dài trong vài ngày, không biết khi nào anh sẽ trở lại.
Tại sân bay, một chiếc máy bay từ phía nam đáp xuống.
Phí Minh Nghị bước ra khỏi khoang thương gia, bật điện thoại, đọc tin nhắn từ Tiểu Điềm.
Xe đã đợi ở cửa, anh lên xe, lại gọi điện cho bệnh viện.
Sau khi nhận được câu trả lời rằng cô đã có thể xuất viện nhưng cần chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, anh nói lời cảm ơn rồi cúp máy.
Vẻ mặt có chút mệt mỏi, hai ngày làm việc liên tục khiến anh hơi kiệt sức.
Trong studio, một số nhân viên mang vật dụng từ bệnh viện về giúp Mạnh Dao.
Mạnh Dao không còn chỗ nào để đi nên chỉ đành trở về nơi này.
Toàn bộ tòa nhà cũ đã bị thiêu rụi nên cô chỉ có thể đến đây.
Khi đi qua đường Trường Bình, người ta mơ hồ có thể nhìn thấy góc đen của tòa nhà nơi cô đã sống.
Vụ hỏa hoạn khiến hai người thiệt mạng, một số người khác vẫn đang điều trị tại bệnh viện.
Có vẻ như một số phương tiện truyền thông đã biết về hành động của Mạnh Dao, họ tìm cô làm phỏng vấn nhưng cô từ chối.
Hai ông bà cụ kia sau đó cũng gọi điện thoại mấy lần, họ đều đã về sống cùng họ hàng thân thích.
Các nhân viên thu dọn đồ đạc và rời đi, Tiểu Điềm muốn mời Mạnh Dao về nhà cô bé nhưng Mạnh Dao từ chối.
Vợ chồng mới cưới, lại đang ở nhà cho thuê, rất bất tiện,
Tiểu Điềm muốn ở lại chăm sóc nhưng Mạnh Dao vẫn nói cô bé về trước.
"Một mình chị làm được." Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tiểu Điềm, cô cười nói.
Tiểu Điềm khuyên can không được nên lại nói: "Vậy thì chị đừng làm việc nữa, cũng đừng thức khuya. Bác sĩ nói cần phải nghỉ ngơi cho tốt."
"Chị biết." Mạnh Dao cười đáp, tỏ vẻ đã hiểu.
Tiểu Điềm không yên tâm nên thu dọn đồ đạc đi ăn tối với cô trước khi rời đi, hẹn Mạnh Dao ngày mai sẽ trở lại.
Cửa bị khóa, đã sáu giờ rưỡi, Mạnh Dao không còn sức mà đi đâu.
Cô ấy ở một mình trong studio, không gian im ắng.
Cô đi tắm rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Nhìn những chiếc túi và hộp đựng máy ảnh còn sót lại trên bàn, cô thở phào nhẹ nhõm.
Mọi thứ vẫn ở đó, cô thấy hình như mình cũng không đơn độc như vậy.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng "rầm, rầm, rầm".
Một lúc sau, điện thoại lại vang lên.
Điện thoại cũ đã thất lạc trong vụ hỏa hoạn. Hôm qua cô nhờ nhân viên studio mua một chiếc điện thoại di động mới và nạp lại thẻ.
Tiếng chuông kia là của Tiểu Điềm, cô bé vừa trả lời điện thoại vừa ra mở cửa.
Tiểu Điềm quay lại, rèm cửa mở ra, chỉ thấy Phí Minh Nghị đứng ở nơi đó.
Giọng Tiểu Điềm vang lên trong điện thoại: "Mạnh tỷ, Phí tiên sinh đến rồi."
Mạnh Dao có chút sững sờ.
Phí Minh Nghị lại thấy nhẹ nhõm.
Biết cô đã trở lại studio, anh vội vàng chạy tới, nhưng cửa đóng chặt, anh gõ hồi lâu vẫn không có ai trả lời.
"Mạnh tỷ? Mạnh tỷ?" Giọng Tiểu Điềm vang lên.
Mạnh Dao nhanh chóng định thần lại: "Ừm, chị ở đây. Chị không sao"
Cô vẫn không rõ tại sao Phí Minh Nghị lại ở đây.
Tiểu Điềm nói rằng anh đã đến hội chợ Canton, chắc là vài ngày nữa mới về.
Phí Minh Nghị nhìn cô hồi lâu nhưng cũng không nói gì.
Cô vừa tắm xong, tóc còn chưa khô hẳn, hơi rối xõa tung trên vai.
Cô mặc một chiếc váy xếp ly màu trắng dài đến mắt cá chân, mái tóc dài dày xõa tự nhiên, cả người càng thêm thư thái.
Sắc mặt cô vẫn có chút tái nhợt, không thoa phấn trang điểm, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra toàn bộ, đôi mắt phi thường trong trẻo.
Anh đã lâu chưa thấy hình ảnh này của cô.
Lúc trước cô hôn mê, cả người không có sinh khí.
Bây giờ cô lại đứng trước mặt anh.
Trái tim anh bỗng mềm đi, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?" Mạnh Dao vô thức hỏi.
Phí Minh Nghị không trả lời, liếc nhìn giá treo áo khoác rồi đi thẳng vào trong.
Trên giá treo áo khoác có một chiếc áo khoác của cô, anh lấy xuống mặc vào cho cô, sau đó cầm chìa khóa cô để ở quầy lễ tân nói: "Đi thôi."
Mạnh Nghiêu hơi mịt mờ, vô thức bị anh kéo đi.
Sau khi đóng công tắc và khóa cửa, Phí Minh lại hỏi: "Ăn tối chưa?"
"Ăn rồi" Mạnh Dao sững sờ đáp.
Phí Minh Nghị mở cửa xe cho cô ngồi vào.
Bóng đêm lại bao trùm thành phố, Phí Minh Nghị lái xe cẩn thận, hướng về khu vực cô hoàn toàn xa lạ.
Bốn mươi phút sau, xe chạy vào một khu phố lâu đời trong thành phố, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà.
Phí Minh Nghị nói: "Xuống đây đi."
Mạnh Dao nhìn cảnh vật xung quanh, vẫn chưa kịp định thần lại.
Phí Minh Nghị đưa cô vào thang máy, đi hết một đoạn đường, cuối cùng dừng lại ở tầng hai mươi bảy.
Cửa mở, đèn bật sáng, trong phòng tràn ngập ánh sáng.
Đó là một căn hộ lớn, dường như đã có người ở.
Cô nghe thấy âm thanh giòn khi Phí Minh Nghị ném chìa khóa vào khay, Mạnh Dao vẫn đang đứng ở cửa không dám bước vào.
Cô ý thức được nơi này là nơi nào.
Đây là nhà riêng của Phí Minh Nghị, nơi anh thực sự sống.
Cô đoán rằng anh muốn đưa cô đi tìm chỗ ở, nhưng không ngờ anh lại trực tiếp đưa cô về nhà anh.
"Vào đi, trước giờ chưa có ai đến đây." Phí Minh Nghị nói
Mạnh Dao nhìn anh, không biết ý anh là gì.
Phí Minh Nghị cúi người lấy một đôi dép lê từ trong tủ giày ra, nói thêm: "Nó hơi lớn, em đi tạm trước."
Mạnh Dao lặng lẽ bước vào, thay giầy.
Cô không đi tất.
Dép đi trong nhà rất lớn, trông như một chiếc thuyền.
Mạnh Dao chợt nhớ rằng khi còn rất nhỏ, cô đã đi đôi giày của Mạnh Thiết Sinh chạy quanh nhà. Phía sau cô là tiếng cười không ngớt của cha.
Ánh mắt Phí Minh Nghị lưu lại trên đôi chân trần của cô một lúc, khi cô thay giày xong, anh lại nhặt giày của cô bỏ vào tủ.
Tủ giày đầy ắp giày của anh, đủ loại.
Đặt đôi giày vào, một hàng giày nam bỗng có thêm một đôi giày nữ.
Anh ngượng ngùng: "Có chút lộn xộn, chớ để ý."
Mạnh Dao cười và không nói gì.
Căn nhà quả thực có chút lộn xộn, rõ ràng là được trang trí rất đẹp, nhưng đâu đâu cũng có quần áo, ly uống nước và tạp chí.
Bừa bộn và vô kỷ luật, đây hẳn là cuộc sống của một người đàn ông độc thân.
Tự dưng lại thêm chút phong vị khói lửa nhân gian.
"Tối nay em có thể ở lại đây." Phí Minh Nghị đẩy cửa một phòng ngủ ra.
Đây là một phòng ngủ dành cho khách, rất sạch sẽ, không có dấu vết của bất kỳ ai sống ở đó.
"Ừ." Mạnh Dao biết ý định của anh từ trước nên không từ chối mà chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
Cô không biết từ chối như thế nào, cô biết là không thích hợp, anh đã giúp cô quá nhiều,từ đầu đến cuối cô vẫn nợ anh lời cảm ơn.
Phí Minh Nghịsớm đi tắm một lần nữa, để cô ngồi xem TV trên ghế sô pha phòng khách.
TV đang phát tin tức buổi tối nhưng cô ấy không nghe lọt một lời nào.
Môi trường không quen thuộc khiến cô có chút căng thẳng.
Cơ thể đỡ mệt một chút, đầu óc liền tỉnh táo trở lại.
Lần đầu tiên cô thực sự bước vào sinh hoạt đời thường của Phí Minh Nghị.
Chuông cửa bên ngoài vang lên, Mạnh Dao không biết là ai, Phí Minh Nghị lại đang tắm, cô đành bước tới gõ cửa.
Vừa định lên tiếng, cửa phòng mở ra, lộ ra thân ảnh Phí Minh Nghị.
Anh vừa mới tắm xong, trên người còn có một chút nhiệt, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, bờ vai rộng, eo hẹp - tất cả hình thể cường tráng và hoàn hảo của anh đều lộ ra. Tóc ướt nên anh vẫn đang dùng khăn lau. Mái tóc ướt phủ lên trán, đôi mắt đặc biệt đen và sáng như phá vỡ sương mù trong đêm.
Mạnh Dao sững sờ khi nhìn thấy nửa thân trên trần trụi của anh, cả người cứng đờ, nhất thời không biết quay mặt đi đâu, mặt từng chút nóng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.