Thời Gian Trôi Mãi

Chương 25:




Từ xưa đến nay người Trung Quốc rất cẩn thận, không dính vào các vụ kiện tụng trong thời gian nghỉ tết, chính vì thế văn phòng luật sư có được một kỳ nghỉ khá thong dong, chỉ có điều Điền Quân Bồi không rảnh rỗi như mọi năm, trong tay còn rất nhiều cồng việc phải hoàn thành.
Anh quay về thành phố W, ngoài việc phải đến thăm họ hàng theo thông lệ, gặp gỡ ông Tào Hựu Hùng và những người khác để bàn bạc công việc, anh chỉ ở nhà vùi đầu làm việc. Bạn bè cũ gọi điện thoại nhiều lần mời anh đi uống rượu, anh nể quá nên vẫn phải đi. Nhưng đến nơi anh thấy hơi hối hận, mấy tháng không gặp, Trịnh Duyệt Duyệt lại chễm chệ ngồi đó, đang chơi oẳn tù tì với mọi người rất vui vẻ.
Anh chào cô như chào những người bạn khác, “Duyệt Duyệt, chúc mừng năm mới”.
Trịnh Duyệt Duyệt chỉ gật đầu qua loa rồi tiếp tục chơi oẳn tù tì và uống rượu, nhìn rất vui vẻ, anh cũng thấy yên tâm hơn, ngồi xuống và bắt đầu chuyện trò với bạn bè.
Đến cuối bữa tiệc, chuẩn bị ai về nhà nấy, đột nhiên Trịnh Duyệt Duyệt nói: “Quân Bồi, anh đưa em về nhà được không?”
Trước mặt mọi người, anh không thể nào từ chối nên đành phải gật đầu. Vì đi uống rượu nên anh không lái xe, đành phải đứng trước cửa quán bar đợi xe taxi. Ở đây thời tiết cũng lạnh giá khác thường, Trịnh Duyệt Duyệt lại ăn mặc phong phanh, gió Bắc thổi đến, cô liền hắt xì hơi ngay, anh liền đưa áo khoác của mình cho cô. “Em mặc vào đi, cẩn thận không lạnh đấy”.
Mãi mới đợi được taxi, anh nói với lái xe địa chỉ của Trịnh Duyệt Duyệt hai người lặng lẽ ngồi trong xe, không ai nói gì, đến nơi, Trịnh Duyệt Duyệt không trả lại chiếc áo khoác đang mặc trên người cho anh và xuống xe, mà lấy ví tiền ra trả tiền xe. Điền Quân Bồi cau mày nói: “Duyệt Duyệt, anh vẫn còn phải đi xe mà”.
“Anh lên nhà ngồi đã, em có chuyện muốn nói với anh”.
“Muộn quá rồi, không tiện lắm”.
Trịnh Duyệt Duyệt bĩu môi: “Thế thì phải xem là làm chuyện gì mới biết được có tiện hay không”.
Câu nói mờ ám này khiến lái xe cũng phải bật cười, anh ta dựng đồng hồ tính tiền lên bằng động tác dứt khoát rồi trả lại tiền lẻ, “Hai vị xuống xe đi, tết tôi vẫn phải đi làm đấy”.
Điền Quân Bồi không biết làm thế nào, đành phải xuống xe.
Nơi Trịnh Duyệt Duyệt ở là một căn hộ mà cha mẹ cô tặng cho cô, nằm ở trung tâm thành phố, vị trí rất đẹp, mặc dù diện tích không lớn nhưng giá nhà ở khu vực này không phải là rẻ. Dĩ nhiên đây không phải là lần đầu tiên Điền Quân Bồi đến đây, nhưng chuyện lần trước diễn ra không mấy vui vẻ, anh thực sự không thể hiểu rốt cục Trịnh Duyệt Duyệt có ý định gì, anh đi với cô vào tầng một rồi dừng chân lại.
“Duyệt Duyệt, anh lên đó không tiện, có chuyện gì nói ở đây cũng được”.
“Dưới này không có lò sưởi, em sắp đông cứng lại rồi đây này”. Trịnh Duyệt Duyệt nhìn anh từ đầu đến chân, cười cười nói: “Anh cứ lên nhà ngồi đi, đừng tỏ vẻ nghiêm túc như vậy, em cam đoan là không cưỡng hiếp anh đâu”.
Điền Quân Bồi cười khổ sở: “Anh phải nói thế nào em mới hiểu hả? Là bạn bè bình thường phải giữ một khoảng cách nhất định”.
Nụ cười trên môi Trịnh Duyệt Duyệt trở nên lạnh lùng: “Anh nói như vậy có nghĩa là em đã bị anh đẩy vào tốp bạn bè bình thường rồi ư. Được, anh hãy nói cho người bạn bình thường của anh được biết, Nhâm Nhiễm là ai? Có phải là một người bạn bình thường khác hay không?”
Điền Quân Bồi giật mình, “Ai nói cho em biết cái tên này vậy?”
Trịnh Duyệt Duyệt nói như không có chuyện gì xảy ra: “Lúc ở quán bar, anh ra nhà vệ sinh, điện thoại vứt trên bàn, em cầm lên xem. Trong những cuộc đã gọi gần đây của anh chỉ có cô ấy là con gái, hơn nữa tối hôm nay còn nói chuyện gần mười phút đồng hồ”.
Cô lại dám mở điện thoại của anh ra xem trước mặt bao bạn bè, lại còn nói ra thẳng thắn như vậy, Điền Quân Bồi thực sự không biết phải nói gì, anh thở dài một tiếng: “Duyệt Duyệt, em làm như thế không hay đâu”.
“Nếu em hỏi thẳng anh hiện tại anh đang quan hệ với ai thì anh có khai thật ra không?”
Điền Quân Bồi đưa tay bấm mũi tên đi lên của thang máy, “Dĩ nhiên là không rồi. Hiện tại chúng ta không có nghĩa vụ thông báo cuộc sống cho nhau, còn về chuyện mở điện thoại ra xem... lại càng quá đà, anh không muốn có lần sau nữa”.
Rõ ràng Trịnh Duyệt Duyệt không để ý đến lời nói của anh, chỉ hỏi lại: “Nhâm Nhiễm là ai, là người yêu mới của anh ư?”
“Cô ấy là một người bạn mà anh rất coi trọng. Từ sau đừng hỏi anh những câu hỏi này nữa, anh sẽ không trả lời đâu, em vào thang máy đi, ở ngoài này lạnh lắm”.
Trịnh Duyệt Duyệt cởi áo khoác ra, lặng lẽ đưa cho anh. Anh vừa đón lấy, đột nhiên cô lại sà vào ôm chặt anh. Cơ thể cô mảnh mai, mềm mại, trên người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, mùi rượu và mùi nước hoa cô thường dùng phả vào mũi anh, phảng phất quyến rũ.
“Đừng thử thách anh như vậy, Duyệt Duyệt”.
Trịnh Duyệt Duyệt không thèm đếm xỉa gì đến anh, ghé sát đôi môi, trong lúc anh còn đang sững sờ thì đầu lưỡi cô đã nhanh nhẹn len lỏi vào miệng anh, ướt mềm. Anh chỉ có thể cố gắng gạt cô ra khỏi lòng mình, lùi ra sau một bước.
“Anh vẫn có cảm xúc khi đứng trước em, Quân Bồi ạ”.
Anh cười rầu rĩ: “Duyệt Duyệt, em nên hiểu rằng, có những lúc phản ứng sinh lý và tình cảm của đàn ông là hai chuyên hoàn toàn khác nhau”.
“Tội gì anh phải đối kháng khổ sở với ham muốn của mình như vậy, em đâu có phải là loại đàn bà sau khi lên giường sẽ bắt anh phải chịu mọi trách nhiệm đâu”.
“Em đừng nói mình buông thả như vậy, Duyệt Duyệt, bởi anh biết em không phải là người buông thả. Còn về anh, nếu anh buông thả mình trong chốc lát thì bọn mình lại quay về đường cũ, chẳng có nghĩa lý gì cả”.
“Cũng có nghĩa rằng tình cảm của em và anh đã bị anh kết luận là không còn ý nghĩa gì ư, không đáng nhắc đến nữa ư?”
“Em đừng chấp nhặt câu chữ như vậy. Anh muốn được sống một cuộc sống đơn thuần, bình lặng hơn, đối với em, có thể suy nghĩ của anh hơi cũ kỹ không phù hợp nữa”.
Trịnh Duyệt Duyệt im lặng một lát, đột nhiên cười lớn, tiếng cười giòn tan vọng lên trong không gian trống trải.
“Em uống nhiều rồi, lên nhà nghỉ ngơi đi”.
“Em không uống nhiều, nhưng thôi”, nụ cười trên môi Trịnh Duyệt Duyệt tắt ngấm, cô nhìn anh một lúc, “em sắp đông cứng rồi, không thể tiếp tục dụ dỗ anh được nữa. Anh đi đi, đi đi, anh nên nhớ rằng hiện tại em vẫn còn có cảm xúc khi đứng trước anh, cảm xúc và tình cảm của em là một”.
Nhìn cô bước vào thang máy, anh đành phải cười lắc đầu.
Nhưng sự việc này vẫn chưa kết thúc, ngày hôm sau Điền Quân Bồi liên nhận được điện thoại của ba Trịnh Duyệt Duyệt, giọng ông rất nhẹ nhàng: “Quân Bồi, sao tết mà không đến nhà chú chơi?”
Điền Quân Bồi vô cùng thiểu não, nhưng quyết tâm không thể tiếp tục ậm ở như thế này nữa, “Chú Trịnh ạ, có lẽ Duyệt Duyệt đã nói với chú rồi, chúng cháu cảm thấy tính cách hai đứa không hợp nhau nên đã quyết định chia tay Thời gian này công việc của cháu rất bận, cháu chuẩn bị phải đi công tác ở thành phố J nên không có thời gian đến chúc tết chú, mong chú thông cảm, đợi khi nào về cháu sẽ đến thăm chú”.
Dường như ba Trịnh Duyệt Duyệt cũng không cảm thấy bất ngờ, “Quân Bồi, chú đã nói chuyện với Duyệt Duyệt rồi, nó vẫn còn tình cảm với cháu, cô chú chỉ có mỗi đứa con gái này nên cũng nuông chiều, tính nó cũng rất bướng bỉnh, thích gì làm nấy. Chú cảm thấy hai đứa không có mâu thuẫn gì là to tát cả, hay là hôm nay cháu đến đây ăn bữa cơm, ngồi chuyện trò cho thoải mái”.
Điền Quân Bồi không tiện nói nhiều với người lớn tuổi, đành phải bảo: “Cháu và Duyệt Duyệt đều đã trưởng thành, khi đưa ra quyết định cả hai đều rất thận trọng. Hơn nữa bọn cháu vẫn là bạn của nhau, lúc nào cũng có thể nói chuyện”.
“Quân Bồi, hôm nay cháu cố gắng đến, chú còn một vấn đề về luật muốn hỏi cháu, chỉ sợ sau hết tết, chú sẽ phải đối mặt với một vụ kiện”.
Nói đến nước này, Điền Quân Bồi không thể từ chối được nữa.
Điền Quân Bồi mua một hộp quà đến nhà Trịnh Duyệt Duyệt và bấm chuông. Trịnh Duyệt Duyệt ra mở cửa cho anh, cười cười nói: “Được luật sư Điền giá lâm, thực sự vinh hạnh vô cùng. Suýt nữa thì ba em bắt em đi đón anh giữa thời tiết lạnh như thế này”.
Anh đành phải đùa: “Chú Trịnh lúc nào cũng hóm hỉnh như vậy”.
Ba Trịnh Duyệt Duyệt trợn mắt nhìn con gái, trách: “Lại nói linh tinh rồi”.
Mẹ Trịnh Duyệt Duyệt cũng ra đón anh, luôn miệng trách lâu rồi không thấy anh đến, đến rồi việc gì phải mang quà, thật khách khí quá, rồi bà lại bảo đã đích thân vào bếp nấu các món mà anh thích ăn nhất.
Điền Quân Bồi vội vàng hỏi về vụ kiện của ba Trịnh Duyệt Duyệt nhằm lảng sang chủ đề khác, lúc đầu anh chỉ muốn nghe qua tình hình, sau đó giới thiệu một luật sư của văn phòng Phổ Hàn cho nhà họ Trịnh. Nhưng nằm ngoài sự dự đoán của anh, không phải là ba Trịnh Duyệt Duyệt tìm cớ. Ông làm về lĩnh vực văn hóa, xuất bản, đúng là vì vấn đề bản quyền mà bị dính vào một vụ rắc rối không nhỏ, hơn nữa đối phương lại là một công ty nằm ở Hán Giang, họ đã tuyên bố sẽ khởi tố ông.
Điền Quân Bồi xem sơ bộ về các giấy tờ như hợp đồng mà ông đưa ra, đưa ra một số ý kiến.
Trịnh Duyệt Duyệt nói xen vào: “Quân Bồi, ba em chỉ tin tưởng anh, anh không nhận được vụ này à?”
Anh không biết phải thoái thác thế nào, “Thực ra liên quan đến luật quyền tác giả, văn phòng Phổ Hàn có luật sư Trần nghiên cứu rất kỹ. Tốt nhất vẫn nên tìm anh ấy để bàn bạc, anh có thể ủng hộ nếu có việc gì đó xảy ra ở Hán Giang”.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh lại đổ chuông, anh bèn nói xin lỗi rồi nghe máy, điện thoại của Thượng Tu Văn gọi từ thành phố J đến, giọng rất trầm, “Xin lỗi, Quân Bồi, cậu về ngay thành phố J nhé. Có tình huống hết sức khẩn cấp cần cậu giải quyết”,
Anh biết trước tết, Thượng Tu Văn sang Braxin để giải quyết công việc, trước khi đi còn gọi điện thoại cho anh hỏi mấy vấn đề về luật, quay về gấp gáp như vậy, chắc chắn là do Húc Thăng đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Anh liền nhận lời ngay, sau đó xin lỗi ba mẹ Trịnh Duyệt Duyệt, nói buộc phải về trước.
Không đợi cha mẹ nói gì, Trịnh Duyệt Duyệt nổi trận lôi đình trước, “Điền Quân Bồi, anh quá đáng lắm, tìm mọi cớ từ chối sau đó mới đến được, không chịu giúp ba em, giờ lại đòi về trước. Anh tưởng rằng em không xa anh được hay sao? Anh về đi, ra khỏi cánh cửa này, em sẽ cắt đứt hoàn toàn với anh”.
Cô quay đầu chạy vào phòng mình. Điền Quân Bồi đành phải quay sang giải thích với ba Trịnh Duyệt Duyệt, thực sự là khách hàng lớn xảy ra vấn đề nghiêm trọng nên mới gọi anh gấp, đồng thời cam đoan sẽ tìm một thời điểm khác để giải quyết vấn đề của ông. Ba Trịnh Duyệt Duyệt là người có giáo dục, ông chỉ nói thanh niên coi trọng sự nghiệp là đúng, bảo anh đừng chấp tính cách tiểu thư của Trịnh Duyệt Duyệt rồi đích thân ra tiễn anh.
Điền Quân Bồi không kịp về nhà mà chỉ gọi điện thoại về, sau đó lái xe thẳng đến thành phố J. Anh vào phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị, không thấy ông Ngô Xương Trí đâu, chỉ có Thượng Tu Văn và mấy thành viên khác mặt mày căng thẳng ngồi bên trong, Thượng Tu Văn báo cho anh biết một tin động trời.
Trước tết, sự kiện chất lượng cốt thép do Húc Thăng sản xuất đột nhiên có sự thay đổi lớn, Cục kiểm định chất lượng đã kiểm tra sản phẩm mà Húc Thăng cung cấp và đưa ra kết luận rằng không có vấn đề gì về chất lượng, nhưng họ đã nhận được tài liệu làm bằng chứng tố cáo, sau khi điều tra phát hiện ra rằng, Húc Thăng bị tình nghi là đã cấu kết với xưởng luyện thép nhỏ, thu mua thép tái chế và các sản phẩm cốt thép chất lượng thấp với giá rẻ, mạo xưng là sản phẩm đã qua kiểm tra chất lượng và bán ra thị trường vật liệu.
“Hiện nay chủ tịch hội đồng quản trị Ngô Xương Trí và mấy vị lãnh đạo đang bị điều tra, chắc là báo chí sẽ đăng tin sớm thôi”.
“Cũng có nghĩa rằng, sản phẩm cốt thép chất lượng kém đang được tiêu thụ trên thị trường đúng là được đưa từ Húc Thăng ra ư?”
Thượng Tu Văn gật đầu.
Điền Quân Bồi nghĩ nhanh trong đầu. Từ trước đến nay ông Ngô Xương Trí là người rất thận trọng, sẽ không vì cái lợi cỏn con này mà làm những việc tự hủy hoại tương lai của công ty mình, ông nắm quyền lớn trong tay, các thành viên khác trong hội đồng quản trị không có tiếng nói gì lớn, nghi phạm duy nhất là phó tổng giám đốc thường trực Ngô Úy - người sau khi để lộ ra nhiều sơ hở đã bị thu hồi quyền xét duyệt tài vụ. Anh nhìn Thượng Tu Văn bằng ánh mắt dò hỏi: “Phó tổng giám đốc Ngô Úy đâu?”
Thượng Tu Văn thở dài một tiếng rồi chứng thực cho lời dự đoán của anh, “Hiện tại không tìm được anh ta, điện thoại của anh ta cũng tắt máy”.
Đối với hành vi này, Điền Quân Bồi không hề cảm thấy phẫn nộ, anh liền đứng ngay trên góc độ nghề nghiệp để xem xét vấn đề: “Cần phải làm rõ tài liệu làm bằng chứng để tố cáo cụ thể bao gồm những gì”.
“Tôi đã nhờ người tìm hiểu, bên trong thậm chí còn có bản photo các chứng từ với xưởng thép nhỏ có chữ ký của Ngô Úy, có thể nói là chứng cứ rành rành. Chúng tôi đã bàn với nhau, cũng đã nói chuyện qua điện thoại với chủ tịch hội đồng quản trị Ngô Xương Trí, chú ấy đề nghị là chú ấy sẽ gánh trách nhiệm này và xin từ chức, không làm chủ tịch hội đồng quản trị của Húc Thăng nữa” .
Điền Quân Bồi biết, dù là kẻ vô tích sự đến đâu thì Ngô Úy cũng vẫn là con trai duy nhất của ông Ngô Xương Trí, không thể cắt đứt tình ruột thịt và giao anh ta cho pháp luật chế tài, e rằng chỉ có thể để ông bố lộ diện gánh đại họa mà anh ta gây ra này, nhưng cơ cấu cổ đông ở Húc Thăng rất phức tạp, thậm chí còn có một phần cổ phiếu quốc doanh, ai có đủ tư cách kế nhiệm chức chủ tịch hội đồng quản trị là một vấn đề, và việc thay đổi chủ tịch hội đồng quản trị cũng chưa chắc đã giải quyết được cuộc khủng hoảng lòng tin do sự kiện này gây ra.
“Quân Bồi, cậu đem hết các tài liệu và bây giờ đi cùng tôi đến khách sạn để gặp ông Vương Phong - chủ tịch hội đồng quản trị của công ty đầu tư Viễn Vọng, trên đường đi chúng ta sẽ bàn tiếp”.
Trước tết, Điền Quân Bồi đã giúp Thượng Tu Văn giải quyết một loạt sự vụ pháp luật liên quan đến việc anh đầu tư và tham gia vào công ty đầu tu Viễn Vọng, đồng thời cũng bàn đến việc Viễn Vọng có ý định đầu tư chiến lược vào Húc Thăng, nhưng vẫn phải nghiên cứu thêm. Sự kiện cốt thép kém chất lượng mà Ngô Úy gây ra bị bại lộ trong thời điểm này, Thượng Tu Văn đành phải từ bỏ ý định tách khỏi Húc Thăng, từ cánh gà bước ra sân khấu thuyết phục Vương Phong thu mua một phần cổ phiếu của Húc Thăng trong bối cảnh này, tạo dựng lòng tin cho các nhà đầu tư, để hoạt động sản xuất và tiêu thụ của Húc Thăng quay trở lại quỹ đạo bình thường.
Sau khi tiến hành cuộc đàm phán đầy gian khổ với ông Vương Phong, cuộc họp của hội đồng quản trị Húc Thăng kéo dài từ chiều đến tận sáng sớm hôm sau, ông Ngô Xương Trí cũng từ khu vực tiếp nhận điều tra quay về để tham gia họp, trước sự khăng khăng của ông, cuối cùng Thượng Tu Văn đã đồng ý nhận chức chủ tịch hội đồng quản trị.
Điền Quân Bồi biết rất rõ, mặc dù là một sự nhận nhiệm vụ trong lúc lâm nguy, nhưng Húc Thăng là công ty gang thép tư nhân lớn nhất tỉnh này, sở hữu nguồn tài sản lớn trong tay, các ban ngành hữu quan trong tỉnh luôn có ý định thúc đẩy để niêm yết cổ phiếu trên thị trường. Chỉ cần thao tác hợp lí vượt qua được cuộc khủng hoảng này vẫn có cơ hội phát triển lớn. Có thể nói chức vụ này là niềm mơ ước của rất nhiều người, chỉ có điều nhìn vẻ mặt của Thượng Tu Văn rất nặng nề, không hề tỏ ra phấn khởi.
Sau khi trải qua một đêm không ngủ, Điền Quân Bồi cùng Thượng Tu Văn lại lái xe về thành phố W, chuẩn bị tổ chức cuộc họp báo, công bố thông tin này. Trên đường đi họ vẫn thảo luận các khâu liên quan đến pháp luật, đột nhiên anh phát hiện ra rằng, một người từ trước đến nay suy nghĩ rất thận trọng, kín đáo như Thượng Tu Văn lại để lộ ra vẻ lo lắng.
“Anh đang lo về việc sáp nhập xưởng luyện kim à?”
“Không chỉ có vậy. Sự việc lần này, tôi nghi rằng kẻ chủ mưu giật dây sau lưng, kéo Ngô Úy vào bẫy rồi cuối cùng phanh phui sự việc là tập đoàn Ức Hâm”.
Phản ứng đầu tiên của Điền Quân Bồi là nhớ đến Trần Hoa, do có liên quan đến Nhâm Nhiễm nên người đàn ông mới chỉ gặp gỡ một lần đó đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho anh, nhưng anh không tiện nhắc đến anh ta trong lúc này. “Nếu chỉ đơn thuần là để tranh giành xưởng luyện gang, tung thủ đoạn này cũng gọi là kinh khủng, cực đoan quá”.
“Không chỉ là xưởng luyện gang, tôi đoán rất có thề Ức Hâm đang có ý định mượn cơ hội để nuốt chửng tập đoàn Húc Thăng”.
Điền Quân Bội suy nghĩ một lát, không thể không thừa nhận sự suy đoán của Thượng Tu Văn rất có lý, “nhưng cho dù Viễn Vọng có đóng góp cổ phần thì quyền lợi cổ phiếu của Húc Thăng vẫn được coi là tương đối tập trung, thu mua cũng không dễ dàng như vậy đâu”.
Thượng Tu Văn nhìn ra cửa sổ, dòng suy nghĩ dường như bay đi rất xa, một lát sau mới nói: “Xin lỗi, tôi không tập trung cho lắm. Thực ra hiện tại điều tôi lo nhất là về đối mặt với vợ như thế nào, tôi không thể nói với cô ấy chuyện này qua điện thoại”.
Đây là câu hỏi mà Điền Quân Bồi không thể trả lời, nửa đêm hôm qua khi cuộc họp tạm nghỉ giải lao, anh mới biết từ trước đến nay Thượng Tu Văn giấu tất cả mọi người số cổ phần mà anh có ở Húc Thăng, bao gồm cả Cam Lộ - vợ anh. Kế hoạch ban đầu của anh là dần dần rút ra khỏi Húc Thăng, dốc mọi tâm huyết vào việc kinh doanh Viễn Vọng, đồng thời anh cũng đã nói với vợ kế hoach của mình trong tương lai.
Tuy nhiên, tình thế bắt ép, hiện tại anh buộc phải công khai thân phận mới của mình tại Húc Thăng, đồng thời phải đưa ra lời giải thích hợp lý đối với lời giấu diếm kéo dài đó.
“Từ trước đến nay Cam Lộ là người rất biết nghĩ, anh nói rõ mọi vấn đề, chắc cô ấy sẽ hiểu được thôi”. Anh chỉ biết an ủi qua loa Thượng Tu Văn như vậy.
Sau khi về đến thành phố W, Thượng Tu Văn và các lãnh đạo khác của Húc Thăng đến khách sạn. Điền Quân Bồi chạy đến văn phòng luật sư Phổ Hàn, gọi một trợ lý đến làm thêm giờ, giúp anh chuẩn bị các công văn luật mà công việc thay đổi và nắm bắt cổ phiếu cần.
Sau khi giấy tờ đã đầy đủ, anh vội đi đến khách sạn, chuẩn bị gặp Thượng Tu Văn, mời Vương Phong ký các giấy tờ cần thiết. Tuy nhiên vừa xuống xe ở cổng khách sạn, anh liền nhìn thấy Hạ Tịnh Nghi đang ngồi trên ghế lái của một chiếc xe Benz màu đen đỗ trước cổng.
Điền Quân Bồi cảm thấy khó hiểu trước việc đột nhiên cô ta xuất hiện tại nơi Húc Thăng tổ chức họp báo, trong lúc đang băn khoăn thì Cam Lộ - vợ của Thượng Tu Văn đột nhiên từ khách sạn bước ra rất nhanh, điều này càng khiến Điền Quân Bồi kinh ngạc hơn cả việc nhìn thấy Hạ Tịnh Nghi. Anh đang định gọi cô thì một người đàn ông mặc bộ com lê tối màu đã đẩy cô lên chiếc xe Benz đó, Hạ Tịnh Nghi liền cho xe nổ máy ngay và lao vút đi.
Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc, Điền Quân Bồi vô cùng sửng sốt đuổi theo mấy bước nhưng không kịp can thiệp gì, tiếp theo đó Thượng Tu Văn đã chạy ra, anh vội nói: “Tu Văn, người lái chiếc xe đó là...”
Rõ ràng là Thượng Tu Văn biết đó là ai, anh ra hiệu cho Điền Quân Bồi dừng lại và rút điện thoại ra bấm vội số. Anh giật mình khi thấy đằng sau có không ít người dáng vẻ như phóng viên đã theo ra, liền cười chặn ngay họ lại chỉ với họ mấy vị lãnh đạo của Húc Thăng đang chạy xuống, “các vị, có vấn đề gì xin mời hỏi trực tiếp người phát ngôn của Húc Thăng, hiện nay chủ tịch Thượng không chuẩn bị trả lời phỏng vấn”.
Phóng viên bị đẩy đi. Điền Quân Bồi lại nhìn Thượng Tu Văn một lần nữa, anh nghĩ, xem ra giữa Hạ Tịnh Nghi và Thượng Tu Văn không chỉ đơn giản là quen nhau mà còn tồn tại một mối quan hệ nào đó mà mọi người không biết. Từ trước đến nay anh rất tin vào độ sáng suốt và tính quyết đoán của Thượng Tu Văn trong quá trình giải quyết vấn đề, lúc này đây anh lại thấy hơi lo cho anh ấy.
Điền Quân Bồi buộc phải đẩy lùi kế hoạch quay về Hán Giang. Cuối cùng trận tuyết làm ảnh hưởng đến hơn một nửa đất nước Trung Quốc đã kết thúc, thời tiết đã dần dần nắng lên, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp.
Anh lại đến thành phố J một lần nữa, Thượng Tu Văn đã chính thức đến đây để chủ trì công việc, chỉ có điều nhìn rất lặng lẽ, lạnh lùng. Khi đến dự hội nghị marketing, Phùng Dĩ An đã hỏi anh rốt cục ngày hôm đó đã nhìn thấy những gì, anh chỉ biết cười trừ: “Anh còn biết được nhiều thông tin qua ông Ngụy hơn tôi, thực sự là tôi không được chứng kiến cảnh hot Thượng Tu Văn bị vợ bạt tai”.
Thực sự anh không có thời gian để ý đến những chuyện tầm phào, mấy ngày qua, anh đã giải quyết hàng loạt vấn đề liên quan đến việc rót nguồn vốn mới cho Húc Thăng, thay đổi chủ tịch hội đồng quản trị, đối phó với những vụ tố tụng có thể xảy ra, mỗi ngày chỉ ngủ mấy tiếng đồng hồ, mệt mỏi rã rời.
Anh đang chuẩn bị khởi hành quay về Hán Giang thì đột nhiên Ngô Úy lại gọi điện thoại cho anh, anh đành phải lái xe đến khách sạn Golden mà anh ta hẹn.
“Ba anh và Thượng Tu Văn đều đang tìm anh, nhà cao cửa rộng anh không về mà ở khách sạn làm gì?”
Ngô Úy cười gằn: “Hiện giờ tôi về nhà, bà vợ không lột da tôi mới là lạ”
Điền Quân Bồi biết, chuyện dan díu giữa Ngô Úy và một MC của đài truyền hình đã bị phanh phui, thậm chí vợ anh ta là Trần Vũ Phi còn đến cả đài truyền hình làm ầm lên một trận, cảnh quay đã bị người ta phát tán trên mạng, ầm ĩ một thời gian, trở thành chủ đề bàn luận của rất nhiều người. Trước yêu cầu của ông Ngô Xương Trí, trong thời gian nghỉ tết, anh ta buộc phải gửi thư luật sư cho mấy trang web, bảo họ xóa đi để giảm bớt tai tiếng.
“Quân Bồi, hôm nay tôi gọi cậu đến là để hỏi 10% cổ phần của Húc Thăng trong tay tôi có thể tùy ý xử lý được không”.
Điền Quân Bồi thầm cảnh giác: “Xét về lý thuyết là như vậy. Nhưng hiện tại Húc Thăng vừa mới thay chủ tịch hội đồng quản trị, không thích hợp để chuyển nhượng công khai cổ phần, khiến bên ngoài nghi ngờ. Nếu anh có ý định bán tháo cổ phần đi thì tôi có thể nói với Tu Văn, bảo anh ấy mua lại với giá hợp lý”.
“Tính sau vậy. Cậu xem giúp tôi mấy công văn trước, hiện tại tôi đang hơi bí, muốn nhanh chóng thu những khoản này về”.
Giải quyết xong việc của Ngô Úy, anh ra khỏi khách sạn thì gặp một người đàn ông cao lớn đang bước nhanh đến, giữa thời tiết lạnh, anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, bên ngoài khoác áo com lê, khiến người ta phải chú ý. Điền Quân Bồi liền nhận ra ngay, anh ta chính là Trần Hoa - người anh đã gặp một lần vào năm ngoái. Bất giác Điền Quân Bồi liền nhìn anh ta chăm chú, đương nhiên không phải vì hiện nay tình thế nhạy cảm của Húc Thăng có liên hệ mật thiết với Trần Hoa, mà chủ yếu là vì Nhâm Nhiễm.
Trần Hoa vừa bỏ điện thoại di động xuống, ánh mắt vô tình liếc qua anh, lông mày hơi nhíu lại, rõ ràng là cũng nhận ra anh. Đúng lúc này, Hạ Tịnh Nghi vội vã từ phía sau bước tới, “Tổng giám đốc Trần, em vừa nhận được thông báo của uỷ ban nhân dân thành phố, thời gian hẹn với thị trưởng Khổng có sự thay đổi, chúng ta phải sang đó sớm hơn”.
Trần Hoa gật đầu rồi lại nhìn Quân Bồi, sau đó quay người bước về phía ô tô đang đỗ.
Mắt nhìn theo Trần Hoa lên xe, Điền Quân Bồi gọi điện thoại cho Thượtt Tu Văn, nổi với anh rằng Ngô Úy đang ở gần đây, hơn nữa dường như đang có ý định chuyển nhượng cổ phần, “Anh có thể ra giá để thu mua số cổ phần này để anh ta đỡ gây phiền hà”.
Thượng Tu Văn thở dài một tiếng: “Từ trước đến nay anh ta luôn cho rằng, sớm muộn gì vị trí chủ tịch hội đầu quản trị của Húc Thăng cũng là của anh ta, hiện giờ anh ta không thèm nghe điện thoại của ba anh ấy và của tôi Để tôi thử tìm anh ta lại một lần nữa xem sao”.
Điền Quân Bồi không thể không thán phục Ngô Úy sau khi gây ra họa lớn mà còn hùng hổ ngang nhiên như vậy, “À, tôi còn chạm mặt Hạ Tịnh Nghi ở khách sạn Golden nữa, cô ta đi với ông sếp Trần Hoa của cô ta, dường như họ chuẩn bị đi gặp thị trưởng Khổng”.
“Xem ra Ức Hâm đang đẩy nhanh tiến trình thu mua xưởng luyện kim rồi”.
Chiều hôm đó Điền Quân Bồi lái xe quay về Hán Giang, trong văn phòng còn rất nhiều việc đang chờ anh giải quyết.
Lần đầu tiên đi làm anh đã bận đến mười giờ tối, cùng với một luật sư khác chuẩn bị một vụ liên quan đến đầu tư nước ngoài mà anh vừa nhận, trợ lý Tiểu Lưu mới được tuyển dụng tốt nghiệp ngành luật, có trình độ Anh văn chuyên ngành cấp 8, nhưng khi dịch một công văn luật thì lại luống cuống đến mức phát khóc. Anh đọc một đoạn ngắn mà cô ấy đã dịch, bất giác cau mày.
Tiểu Lưu nhìn sắc mặt của anh, nói với vẻ ấm ức: “Thế mạnh của em là nghe và dịch nói, dịch tài liệu tiếng Trung sang tiếng Anh thì hơi kém một chút, hơn nữa những cụm từ tài chính này chuyên ngành quá”.
Dĩ nhiên là những lời phân bua này thật vô nghĩa với anh, anh nghĩ một lát bèn gọi điện thoại cho Nhâm Nhiễm để xin trợ giúp. May mà sau khi đi làm, thời gian mở điện thoại di động của Nhâm Nhiễm nhiều hơn những ngày trước.
“Anh xin lỗi, Tiểu Nhiễm, anh đang cần gấp công văn này, thời gian lại muộn thế này rồi, anh không còn kịp đi tìm người khác nữa”.
Nhâm Nhiễm nhận lời: “Em có thể thử xem, những cụm từ tài chính thì không có vấn đề gì, nhưng những từ chuyên ngành về luật e rằng hơi khó đối với em”.
“Từ chuyên ngành về luật anh có thể nói với em. Anh sẽ đến đón em ngay bây giờ đây”.
Sau khi đến, Nhâm Nhiễm đã xem lướt tài liệu một lần, liệt kê ra những từ chuyên ngành mà cô không hiểu lắm, Điền Quân Bồi liền dịch ngay sang tiếng Anh, cô vừa dịch vừa đánh máy, tốc độ khiến trợ lý Tiểu Lưu phải tròn mắt, không kìm được bèn hỏi cô hết câu này đến câu khác, “Chị Nhâm học ngành tiếng Anh à?”
Cô lắc đầu.
“Thật sự chị làm em nản quá, em cứ tưởng rằng trong số những người không học chuyên ngành tiếng Anh, trình độ tiếng Anh của em đã khá lắm rồi, nhưng em còn thua xa chị”.
“Cũng không hẳn là như vậy. Mình đã từng làm việc trong môi trường tiếng Anh, mấy năm nay vẫn làm công việc dịch tài liệu trong thời gian rỗi, chỉ là vấn đề thạo hay không thạo mà thôi”.
“Thế làm sao chị lại biết nhiều về những cụm từ tài chính như vậy, chẳng phải tra từ nào cả”.
“Mình học về tài chính”.
“Những cái này cũng không khó lắm. Nhưng làm thế nào mói có thể đạt được đến trình độ dịch lưu loát từ tiếng Trung sang tiếng Anh như vậy?”
Nhâm Nhiễm cũng không biết tại sao, trước sự đôn đốc của mẹ, ngay từ nhỏ cô đã có nền tảng tiếng Anh rất chắc, trong thời gian học ở Australia, giáo sư đã khen cuốn luận văn tiếng Anh của cô không hề giống với tiếng Anh kiểu Trung Quốc, nói như lời ông ấy là: “Rất nhiều người bạn của em viết đúng ngữ pháp, vốn từ vựng không ít, nhưng viết lại không được lưu loát, vốn tiếng Anh của em hoàn toàn không có vấn đề gì”. 8 tháng làm việc ở Hồng Kông, giao tiếp với đồng nghiệp hoàn toàn sử dụng tiếng Anh, hàng ngày phải làm rất nhiều báo cáo bằng tiếng Anh, chuyển đổi một số công cụ tài chính thành những hạng mục đầu tư mới cần thiết, phù hợp với nhu cầu trong nước, tất cả những công việc này đã khiến cho khả năng viết bằng tiếng Anh của cô tiến bộ rõ rệt.
Cô chỉ có thể vừa gõ bàn phím vừa nói: “Chắc là vẫn phải tăng lượng đọc, tìm được ngữ cảnh phù hợp”.
Điền Quân Bồi vừa tức vừa buồn cười: “Tiểu Lưu, bây giờ không phải là thời gian dạy học, em sang giúp luật sư Vương chuẩn bị một tài liệu khác đi”.
Tiểu Lưu sang phòng làm việc khác, trong phòng yên tĩnh trở lại, Nhâm Nhiễm dịch rất chăm chú, đột nhiên vấp phải một chỗ không dám chắc lắm, “Quân Bồi, hình như cách biểu đạt kỳ hạn góp vốn này có thể hiểu theo nhiều nghĩa”.
Điền Quân Bồi không trả lời ngay như lúc nãy, cô ngoảnh đầu lại, mới phát hiện ra rằng anh đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi, có thể nhận thấy anh đã mệt mỏi rã rời. Không kìm được cô liền bật cười không thành tiếng, đánh dấu chỗ này lại và dịch tiếp phần sau. Đến khi đã dịch xong toàn bộ, cô bước đến đang định gọi anh dậy thì ánh mắt lại chạm vào tập giấy tờ mà anh đang cầm trong tay, tay anh cầm hở, để lộ ra một bản báo cáo, bên trên ghi là phân tích kế hoạch thu mua mà tập đoàn Ức Hâm có thể tiến hành và phương án đối phó.
Cô không thể ngờ rằng ở đây cũng nhìn thấy tung tích của Ức Hâm, bất giác cô hơi sững người. Lúc này đây Điền Quân Bồi đã mở mắt ra: “Anh xin lỗi, mấy ngày qua thực sự là anh ngủ ít quá”. Theo điểm nhìn của cô, anh ngó xuống tập tài liệu trong tay mình, “Cô Hạ Tịnh Nghi mà em gặp lần trước chính là người đại diện cho tập đoàn Ức Hâm, chuẩn bị thu mua cổ phần công ty của một khách hàng của anh, họ đã đưa ra phương án đối phó, anh phải đưa ra những đánh giá về mặt pháp luật”.
Cô không hỏi thêm gì nữa, chỉ bảo anh xem bản dịch đã dịch xong: “Có mấy chỗ anh đối chiếu lại một chút là được”.
Điền Quân Bồi thảo luận với cô mấy chỗ còn nghi ngờ, sau khi xác nhận liền in ra. Đợi đến khi mọi việc xong xuôi, đã là hai giờ sáng, luật sư Vương đưa trợ lý Tiểu Lưu về, còn anh thì đưa Nhâm Nhiễm về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.