Thổi Mộng Về Tây Châu

Chương 7:




18.
Thành Dương Công chúa nổi giận đùng đùng, đưa Tân Xương Quận chúa vẫn còn kinh hồn táng đảm đi.
Thẩm Tĩnh Đàn cũng bị Trưởng công chúa giận chó đánh mèo, cấm túc ở Thu Ngô Viện.
Tân Xương Quận chúa được Thành Dương Công chúa hết mực yêu thương, dù cho tên trộm làm nhục Quận chúa đã phải đền tội ngay tại trận thì cơn giận của Thành Dương Công chúa vẫn chưa tiêu tan, mũi giáo chĩa thẳng vào toàn bộ Thẩm gia.
Một gia tộc muốn phồn thịnh cần rất nhiều thời gian, nhưng để lụn bại thì chỉ mất vài ngày.
Hậu duệ quý tộc nổi cơn lôi đình, chẳng mất bao lâu đã lật đổ Thẩm gia dễ như trở bàn tay.
Một thế hệ doanh nhân giàu có, cứ như vậy mà bị gạch bỏ họ tên khỏi thành Kim Lăng.
Thẩm gia sụp đổ, hậu phương cuối cùng của Thẩm Tĩnh Đàn không còn.
Định Viễn Hầu phủ cũng không cần một Nhị phu nhân không có gia thế, thanh danh thối nát như vậy.
Lúc ta đến gặp Thẩm Tĩnh Đàn ở Thu Ngô Viện, nàng ta đang ngồi trước bàn, bình thản ăn cơm.
Ta cười nói cho nàng ta biết tin tức cha mẹ huynh trưởng nàng ta đã bị bỏ tù.
Tân Xương Quận chúa bị kích thích, phát điên phát dại, Thành Dương Công chúa lòng như lửa đốt, càng căm hận Thẩm gia hơn.
Nước trong quá thì không có cá.
Tất thảy những người có thể trở thành phú thương đều có bảy phần trong sáng ba phần đen tối, thủ đoạn không mấy sạch sẽ đương nhiên phải có.
Nếu không ai điều tra thì thôi, một khi có người dốc lòng điều tra thì ắt tìm ra được vài thứ phạm luật triều đình.
Không cần Thành Dương Công chúa bận lòng, người phía dưới đã giải quyết sự tình bên dưới thoả đáng.
Người Thẩm gia nghèo túng chưa kịp rời thành Kim Lăng về quê nhà đã bị bỏ tù.
Thẩm Tĩnh Đàn buông đũa bạc trong tay xuống, bình tĩnh lau miệng.
“Thắng làm vua thua làm giặc, không có gì để bàn cả. Tiêu gia định xử trí ta thế nào?”
“Đưa vào Đồng Xử Am.”
Đây là cái ta đề nghị với Tiêu Vân Khởi.
Đồng Xử Am là nơi khổ tu được đặc biệt lập ra dành riêng cho những quý nữ thế gia phạm phải tội lớn, có vào không có ra.
Trước khi vào am cần phải cạo trọc, cởi bỏ hoa phục trâm cài.
Sau khi vào am phải ngủ trên phản cứng, ăn cơm gạo thô, còn phải ngày ngày giặt giũ lao động, nếu không sẽ bị phạt.
Dù cho nữ quyến nhà quyền quý kiêu ngạo kiên cường cỡ nào, vào am rồi cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu.
Đối với Thẩm Tĩnh Đàn từ nhỏ đã sống trong cảnh giàu sang phú quý mà nói, cuộc sống như vậy e là khổ sở hơn cả cái ch•ết.
Nàng ta khó chịu ta sẽ vui vẻ.
Thẩm Tĩnh Đàn nghe xong, bình tĩnh gật đầu.
Ta nhíu mày, không hiểu sao lại thấy bất an.
Đột nhiên khác thường ắt có âm mưu.
Thẩm Tĩnh Đàn điềm tĩnh như vậy, chẳng lẽ có chiêu trò gì sao?
Nàng ta ngước mặt, hơi mỉm cười:
“Ta vẫn luôn thấy khó hiểu, vì sao từ lúc vào phủ tới giờ ngươi cứ nhằm vào ta, rõ ràng ta không đụng chạm gì đến ngươi cả. Bây giờ ta mới hiểu ra… Ngươi là vì Tây Châu ca ca.”
Ta siết chặt khăn trong tay:
“Không được gọi như vậy, ta sợ làm ô uế tên của chàng.”
Nàng ta không để bụng, tiếp tục nói: “Hôn ước giữa ta và Tây Châu ca ca là do ông nội hai nhà lập ra, từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện, Tây Châu ca ca đã ở nhà ta. Khi đó Hạ gia vì cuốn vào loạn tứ vương mà chịu liên luỵ, cả nhà chỉ còn lại mỗi mình huynh ấy, được đưa đến Kim Lăng sinh sống. Về sau nhà ta cũng chuyển đến Kim Lăng, ông nội giữ lời, nhớ đến hôn ước giữa hai nhà nên đưa Tây Châu ca ca về Thẩm gia chăm sóc. Huynh ấy thông minh, học cái gì cũng nhanh, các ca ca của ta đều không bằng, hơn nữa còn rất kiên nhẫn với ta. Các ca ca chê ta õng ẹo, không muốn chơi với ta, chỉ có huynh ấy chịu chơi cùng. Lúc đó ta thật lòng thích huynh ấy, ngày nào cũng hy vọng mau lớn lên, sớm ngày gả cho huynh ấy.”
Khoé môi nàng ta cong lên nụ cười, như đang đắm chìm vào hồi ức đã qua.
Ta nhớ đến khối gỗ khắc Thẩm Tĩnh Đàn lúc còn nhỏ mà Hạ Tây Châu dành nửa năm để khắc, lòng lại buồn rầu.
“Sau đó ông nội qua đời, cha muốn huỷ bỏ hôn ước, ta khóc lóc không chịu, cha giáng cho ta một cái tát, nói con gái Thẩm gia không thể cho không. Ông ấy cho Tây Châu ca ca hai lựa chọn, một là ở lại tiếp tục được Thẩm gia chu cấp nuôi dưỡng, nhưng phải từ bỏ hôn ước. Hai là dọn ra ngoài, tự lực cánh sinh, khi nào dựa vào bản lĩnh của mình tích cóp đủ trăm lượng vàng thì lại nói đến chuyện tới cửa cầu hôn. Huynh ấy không quyết định ngay mà tới hỏi ta muốn thế nào, ta nói ta muốn gả cho huynh ấy, huynh ấy bèn chọn dọn ra ngoài.”
“Ban đầu, ngày nào ta cũng mong ngóng, hận không thể lén lấy tiền riêng của mình đưa cho huynh ấy. Ta đã thật sự nhờ người đưa tiền cho huynh ấy, nhưng huynh ấy không muốn, huynh ấy nói muốn đường đường chính chính kiếm được trăm lượng vàng, huynh ấy phải chứng minh cho cha thấy bản thân có năng lực chăm sóc ta. Không lừa ngươi đâu, lúc đó ta là thật lòng muốn gả cho huynh ấy. Sau này ta trưởng thành hơn một chút, tỷ muội trong nhà và bạn bè cùng trường bắt đầu tìm kiếm đối tượng, cuối cùng không phải gả cho công tử nhà quyền quý thì cũng là cử nhân tú tài, có vô dụng thì cũng là thương nhân giàu có như nhà ta. Nhưng Tây Châu ca ca thì sao? Huynh ấy vừa không phải nhà quyền quý, lại bị gia tộc liên luỵ cả đời không thể thi cử làm quan, nhà thì chỉ có bốn bức tường, ngay cả trăm lượng vàng cỏn con cũng phải tích cóp nhiều năm.”
“Ta lén đi gặp huynh ấy, ha ha, ngươi đoán xem ta nhìn thấy gì? Huynh ấy, phu quân tương lại của Thẩm Tĩnh Đàn ta lại ở bên đường bán hoành thánh cho mấy hạng người bần tiện! Còn chẳng thấy xấu hổ chút nào. Tiền vàng sinh lễ mà huynh ấy dùng để cưới ta là tích cóp từng đồng một từ tay bọn người ấy!”
“Trên đời này có chuyện gì nực cười hơn nữa không? Tại sao chứ? Thẩm Tĩnh Đàn ta không thua kém gì kẻ khác, tại sao phải chịu nỗi nhục này? Ngày sau gặp mặt tỷ muội trong nhà, ta lấy đâu ra mặt mũi ngồi cùng bàn với bọn họ? Chẳng lẽ phải nói mấy tên đánh ngựa gác cổng nhà họ vừa mới ăn sáng ở quán nhà ta sao?! Huynh ấy cam lòng sống tụt hậu, vì sao lại muốn kéo ta theo cùng!”
Giọng nàng ta bất giác trở nên bén nhọn, sắc mặt đỏ ửng bất thường.
Ta túm cổ áo nàng ta, giơ tay cho nàng ta một cái tát.
Lồng ngực hừng hực lửa cháy, nóng đến độ ta chỉ hận không thể xé xác người trước mặt này.
“Nhưng chàng đã từ hôn rồi! Chàng chưa từng có ý định ép ngươi, vì sao ngươi còn muốn đuổi cùng gi•ết tận?”
Đầu nàng ta oặt sang một bên, một lúc lâu sau mới ôm mặt bật cười ha hả:
“Ngươi muốn biết vì sao à? Vậy ngươi tự mình xem đi.”
Ta nhìn chằm chằm hộp gỗ đỏ trước mặt, không biết sao lại thấy hoảng sợ cực độ.
Thấy ta không nhận, Thẩm Tĩnh Đàn lại đưa hộp về phía trước.
“Xem đi, không phải ngươi muốn đáp án sao?”
Ta cắn răng, mở nắp hộp trong tay nàng ta ra.
Nàng ta khẽ buông tay, chiếc hộp rơi bộp xuống đất, một thứ màu vàng bên trong lăn ra.
Đụng vào mũi chân ta, dừng lại.
Ta trợn mắt, chỉ cảm thấy đầu ong ong, cả người tê dại.
Máu toàn thân đông cứng lại.
… Đó là A Hoàng.
Đầu của A Hoàng.
Nhúm lông bị khuyết trên chóp tai, là vào đêm giao thừa lạnh quá, nó cuộn tròn bên lò lửa, không cẩn thận bị đốt cháy.
Ta còn cười nó suốt.
Thẩm Tĩnh Đàn vỗ tay, vẻ mặt điên cuồng:
“Ngươi thích món quà này không?”
“Trên bàn còn có thịt, ta chỉ nếm thử một chén, có hơi dai, ta không thích.”
“Có điều, ngươi thân thiết với nó như vậy, chắc là sẽ không ghét đâu.”
Tay áo tuột xuống, để lộ vài vệt máu trên cánh tay nàng ta.
… Đó là dấu vết A Hoàng đã từng ra sức giãy giụa tìm đường sống.
Nàng ta chú ý tới tầm mắt ta, thờ ơ cười cười:
“Con súc sinh này cũng có chút sức lực, ta phải mất nhiều công sức lắm mới gi•ết được nó đấy. Trước khi chết nó còn liều mạng hướng về Thuỳ Hương Tạ của ngươi nữa. Ngươi nói xem ngươi có cái gì tốt? Rõ ràng lúc trước là ta đưa nó cho Hạ Tây Châu, vậy mà nó lại một lòng nhớ ngươi. Đúng là thứ lòng lang dạ sói, hệt như chủ của nó!”
“Không phải ngươi muốn biết vì sao ta không để Hạ Tây Châu sống à? Hắn nói hắn yêu một ả kỹ nữ, muốn cưới ả làm vợ! Một ả kỹ nữ! Hắn đang muốn làm nhục ta! Thứ mà Thẩm Tĩnh Đàn ta không cần, dù có đập, đốt, xé nát cũng không tới lượt một ả kỹ nữ! Hắn đáng ch•ết! Ha ha ha ha ha, hắn đáng ch•ết! Ch•ết là đúng!”
Trước mắt ta nhoè đi, cảm thấy trời đất như quay cuồng.
Không nhìn rõ gì cả, không nghe thấy gì hết, mọi thứ xung quanh nhanh chóng rời xa ta.
Ta đờ đẫn lấy chuỷ thủ phòng thân trong tay áo ra, bước từng bước về phía nàng ta.
Lúc Tiêu Vân Khởi xông vào Thu Ngô Viện, ta đang cẩn thận tìm kiếm trong bụng Thẩm Tĩnh Đàn.
Máu Thẩm Tĩnh Đàn vương đầy đất, giày vớ váy lụa của ta đều bị máu thấm ướt.
Sắc mặt hắn trắng bệch, khe khẽ tới gần, nhỏ giọng gọi:
“Tương Tư? Nàng đang làm gì vậy?”
Ta ngẩng khuôn mặt dính đầy máu lên, cười xán lạn: “Ta đang tìm A Hoàng!”
“Nó ngốc lắm, bị lạc rồi, ta phải mang nó về nhà.”
19.
Ta bị Tiêu Vân Khởi đánh ngất, đưa về Thuỳ Hương Tạ.
Ta đã mơ một giấc mơ dài.
Cảnh trong mơ hỗn loạn, ta hốt hoảng bước đi trong đó, như quần chúng cưỡi ngựa xem hoa.
Ba hồi là lão Trịnh mở toang cửa viện ra, khản giọng kêu:
“Cô gái, cháu mau đi xem, Tây Châu xảy ra chuyện rồi!”
Ba hồi là Hạ Tây Châu áo xanh đứng ở cửa, quay đầu cười:
“Tương Tư, nàng ấy phái người tìm ta, nhất định là gặp phải chuyện khó khăn, dù sao cũng quen biết lâu rồi, ta đi một chút rồi về.”
Ba hồi là A Hoàng dụi vào ống quần ta, ngửa bụng làm nũng.
Ba hồi lại là cái đ•ầu đầy má•u của nó lăn lông lốc đến bên chân ta.
Ý thức ta trôi đi, cuối cùng dừng lại trên bờ đê cỏ dại um tùm.
Hạ Tây Châu vừa được vớt từ dưới nước lên, khuôn mặt tuấn tú ướt đẫm.
Hai mắt nhắm nghiền, môi tái nhợt.
Một sợi tóc đen xoăn lại dán lên má chàng.
Tay ta run rẩy mấy lần muốn vén lên nhưng không thành.
Ta có chút buồn cười.
Đây còn là đôi tay khéo léo nhạc cụ nào cũng chơi được mà Tang ma ma hết lời khen ngợi sao?
Sao lại không nghe theo sai khiến?
Hình như ta thực sự cười ra tiếng.
Hàng xóm ở hẻm Tế Liễu nhìn ta với ánh mắt thương hại.
Nực cười.
Ta có gì đáng thương?
Ta chính là Tương Tư.
Là Tương Tư thà phụ người trong thiên hạ chứ không để người trong thiên hạ phụ ta.
Không thứ gì có thể thật sự làm tổn thương ta.
Thím Chu nhà bên ôm lấy ta.
“Tương Tư, muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng nhịn trong lòng mà hại thân.”
Ta mờ mịt chớp mắt.
Khô khốc.
Một giọt nước mắt cũng không có.
Ta đã chẳng còn biết khóc từ lâu rồi.
Ta ôm đầu Hạ Tây Châu, dán khuôn mặt vào.
Chàng rất hay thẹn.
Mặc dù chúng ta sắp thành thân rồi chàng cũng không để cho ta đến gần, chỉ kéo tay thôi mà tai đã đỏ lên.
Ta buồn bực dậm chân: “Hạ Tây Châu, động phòng hoa chúc là dành cho con gái nhà lành, ta là kỹ nữ, vốn chẳng thèm để ý đến thứ lễ nghi phiền phức đó.”
Chàng than thở, lần đầu tiên ôm ta vào lòng.
Động tác rất trân trọng.
“Ta để ý.”
“Đó không phải lễ nghi phiền phức, mà là chiếu cáo thiên hạ, kính báo tổ tông và thần minh tứ phương, đời này kiếp này, nàng và ta kết tóc làm phu thê.”
Khuôn mặt chàng lạnh lẽo.
Giống như tim ta vậy.
Chúng ta còn chưa cử hành những nghi lễ phiền phức đó, thần minh sẽ biết tấm lòng của chúng ta sao?
Nếu không biết, ngày nào đó ở dưới hoàng tuyền, ta phải tìm chàng thế nào đây?
Ta cắn răng, tim đập thình thịch.
Kính báo thần minh phải không? Ta sẽ cho bọn họ biết.
Ta mặc tang phục trắng, đưa Hạ Tây Châu đến miếu Thành Hoàng.
Thành Hoàng lão gia quản chuyện âm ty, đi lại giữa hai cõi nhân gian địa phủ, chuyện trên đời không thoát được tai mắt của ông.
Đã là như thế, ta đành xin Thành Hoàng làm chứng, kết làm phu thê với chàng ở âm ty địa phủ trước.
Lúc sống không được luật pháp nhân gian thừa nhận, vậy sau khi chết đi đành xin Thập điện Diêm vương ghi vào sổ sinh tử.
Tương Tư ra là nương tử của Hạ Tây Châu, Hạ Tây Châu là phu quân của Tương Tư ta.
Không cầu được kiếp này bên nhau đến bạc đầu, vậy thì xin sau khi chết phu thê dưới hoàng tuyền được đoàn tụ.
20.
Mặc dù Tiêu Vân Khởi cực lực ngăn chặn, nhưng chuyện ta gi•ết Thẩm Tĩnh Đàn rồi m•ổ b•ụng nàng ta vẫn được bị mật lan truyền trong phủ.
Bọn nha hoàn hầu hạ ta nơm nớp lo sợ, ánh mắt đầy sự sợ hãi.
Bọn hạ nhân lén truyền tai nhau rằng ta là quỷ La Sát ă•n th•ịt khát m•áu.
Tiêu Vân Khởi lấy lý do đột ngột phát bệnh cấp tính mà vội vàng chôn cất Thẩm Tĩnh Đàn.
Mấy hạ nhân từng thấy hiện trường Thu Ngô Viện bị hắn dùng số tiền lớn chặn miệng, trục xuất đến một thôn trang xa xôi.
Trưởng công chúa đã vài lần phái người đến gọi ta, muốn hỏi ra chân tướng sự việc, đều bị hắn chặn lại.
“Tương Tư, nàng không cần lo lắng, ta sẽ xử lý chuyện này ổn thoả, sẽ không ai biết đâu.”
Ta nằm trên giường, lười nâng mí mắt lên.
Thẩm Tĩnh Đàn chết rồi, Thẩm gia sụp đổ rồi, ta báo thù xong rồi.
Không cần diễn màn kịch thâm tình nữa.
Từ nay về sau ta không cần phải nương nhờ Tiêu Vân Khởi, bán da bán thịt để cáo mượn oai hùm nữa.
Ta đan hai tay vào nhau, yên tĩnh chờ đợi cái chết từ từ đến.
Ta đã từng vì Hạ Tây Châu mà lựa chọn ở lại thế gian.
Bây giờ chàng có đến hoàng tuyền, qua vong xuyên, ta cũng nguyện đi theo.
… Dùng cái cách mà ta từng sợ nhất.
Ta không ăn cơm, cũng không uống nước.
Có rất nhiều cách để ch•ết, nhưng hầu hết đều thô tục.
Nữ tử vì người mình thích mà trang điểm.
Gặp lại ở chốn âm ty, ta hy vọng mình vẫn xinh đẹp.
Cuộc đời này ta chưa bao giờ lo lắng về nhan sắc, bây giờ càng gần về chốn cũ càng bồi hồi, lại lo mình không còn được đẹp như ngày xưa nữa.
Ta đói đến váng đầu hoa mắt, không cầm nổi gương, đành phải hỏi nha hoàn Xuân Hỉ mới tới:
“Bây giờ ta có còn đẹp không?”
“Đẹp! Ta chưa từng thấy nữ tử nào đẹp hơn phu nhân.”
“Đừng gọi ta là phu nhân.”
“Vậy phải gọi là gì?”
“Ta tên Tương Tư, phu quân ta họ Hạ, ngươi có thể gọi ta là Tương Tư, hoặc là Hạ phu nhân.”
“Nhưng… Không phải công tử họ Tiểu sao?”
“Hắn họ Tiêu liên quan gì đến ta?”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng rầm rất lớn, cửa phòng bất ngờ bị đá văng.
Một bóng người như gió mạnh quét đến bên mép giường, ta bị một đôi bàn tay to bế lên khỏi giường.
Chỉ dựa vào hơi thở cũng biết là ai.
Ta phiền lòng: “Tiêu Vân Khởi, ngươi có thể để ta yên tĩnh trước khi chết được không?”
Tiêu Vân Khởi thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi: “Tương Tư, nàng muốn để mình đói c•hết sao?”
Ta che cái bụng đói cồn cào lại, không kiêng nể mà bật cười: “Khó nhìn ra tới vậy à?”
“Nếu ta không muốn nàng chết thì sao?”
Ta nhắm mắt lại, cười nhạo một tiếng: “Ngươi là cái thá gì?”
“Nàng!”
Cổ áo đột nhiên bị nắm lên, tay Tiêu Vân Khởi giơ giữa không trung, sắc mặt thay đổi mấy lần.
Ta muốn gồng cổ lên, lại vì không có sức lực mà từ bỏ.
Đầu ta vô lực ngửa ra sau, ngữ điệu lười biếng:
“Sao nào, lại muốn đ•ánh ta à? Muốn đ•ánh thì nhanh lên, cũng coi như giải thoát cho ta.”
“Ngày sau ngươi đi đường Dương Quan của ngươi, ta đi cầu Nại Hà của ta, kiếp sau đừng gặp lại.”
Nhưng không biết thế nào, cái tát của Tiêu Vân Khởi không giáng xuống.
Hắn đột nhiên kéo ta vào lòng, vùi đầu vào một bên cổ ta.
Ta giãy giụa vài lần, chỉ cảm thấy như châu chấu đá xe, đành để mặc hắn.
Tiêu Vân Khởi bắt ta ăn.
“Nếu đã là thiếp thất của ta thì sống ch•ết đều phải do ta quyết định, ta không cho nàng chết, Diêm Vương cũng không bắt được nàng!”
Hắn đút cháo đến bên miệng ta, ta quay đầu đi.
Hắn nắm mặt ta, bắt ta há miệng đút vào, ta lại m•óc họ•ng nôn ra.
Hắn ngậm một miếng cháo, cưỡng ép mớm vào miệng ta, lại bị ta c•ắn cho chảy m•áu đầm đìa.
Tiêu Vân Khởi giận dữ, lệnh cho nha hoàn, vú già trói tay chân ta lại.
Cứ cách nửa canh giờ đút nước một lần, hai canh giờ đút cháo một lần.
Đút xong lại nhanh chóng bịt miệng lại, tránh cho ta nhổ ra.
Chúng ta cứ như hai con thú bị vây khốn đỏ mắt, không ai chịu từ bỏ lập trường của mình.
“Tiêu Vân Khởi, có bản lĩnh thì cứ trói ta như vậy đi, nhưng ngươi phải biết rằng, người muốn tìm đến cái ch•ết, không phải chỉ có mỗi một con đường ch•ết đói, rồi sẽ có lúc ngươi cản không được.”
Gân xanh trên trán Tiêu Vân Khởi nổi lên, trong mắt là lửa giận ngút trời: “Tên Hạ Tây Châu kia tốt như vậy sao? Đáng để nàng ch•ết vì hắn à?”
“Tương Tư, đừng làm chuyện ngu xuẩn nực cười này nữa, trước kia nàng thông minh hơn nhiều!”
Ta chế nhạo: “Tiêu Vân Khởi, bớt tự cho mình đúng đi! Đừng tưởng rằng mình hiểu rõ ta.”
“Tình cảm nam nữ, thật thật giả giả, chỉ là diễn cùng ngươi một vở diễn mà thôi, đừng nói với ta ngươi xem là thật đấy nhé.”
Thuỳ Hương Tạ chìm vào tĩnh lặng, nha hoàn bà vú mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám thở mạnh.
Tiêu Vân Khởi giận đến cùng cực, đá đổ chiếc bàn: “Cút ra ngoài hết cho ta!”
Nha hoàn cuối cùng ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn lại ta và hắn.
Tiêu Vân Khởi trừng mắt nhìn ta, ta không cam lòng yếu thế mà trừng lại.
Đột nhiên, hắn lạnh lùng cười, khoé miệng cong lên nụ cười tàn nhẫn:
“Tương Tư, nàng nghĩ người gi•ết Hạ Tây Châu là ai?”
“Là Thẩm Tĩnh Đàn sao?”
“Không, là ta.”
Ta chậm rãi chớp mắt, ý thức như đang hỗn loạn.
Ta nỗ lực ghép những lời Tiêu Vân Khởi nói lại với nhau, ngẫm nghĩ một lượt, khoé môi cứng đờ nhếch lên:
“Ngươi nói bậy, Thẩm Tĩnh Đàn đã thừa nhận rồi.”
“Ngươi chỉ đang muốn lừa ta sống mà thôi, ta không tin ngươi.”
Tiêu Vân Khởi cười lạnh, hất áo choàng lên ngồi xuống mép giường, từ trên cao nhìn xuống:
“Nàng nghĩ làm sao Thẩm Tĩnh Đàn biết được tin Hạ Tây Châu muốn thành thân với một kỹ nữ?”
Ta ngờ vực nhìn về phía hắn.
Tiêu Vân Khởi giơ tay sờ gương mặt ta, giọng điệu tàn nhẫn:
“Sau đầu Hạ Tây Châu có một vết thương, là bị Thẩm Tĩnh Đàn đ•ánh từ sau lưng. Khi hắn bị ném xuống sông, chỉ mới hôn mê, vẫn chưa ch•ết, bị rơi vào nước đã tỉnh lại. Hắn giãy giụa trong nước, ta giả vờ đi ngang qua cứu hắn lên. Ta thật sự tò mò, rốt cuộc tên thư sinh nghèo này có điểm gì tốt mà dụ được nàng động lòng.”
“Nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra được điểm nào hơn người. Nhà chỉ có bốn bức tường, không công danh gì, lại hành động rất ngây thơ, chẳng hề có chút tâm cơ. Ta bịa đại một câu, vậy mà hắn tin thật, còn không biết sống chết mà mời ta đi uống rượu mừng của hắn.”
“Hắn nói thê tử sắp cưới của hắn sống nửa đời trôi dạt khổ sở rồi mà vẫn không thay đổi bản tính lương thiện, làm lụng cần mẫn, kính già yêu trẻ, là một nữ tử tốt hiếm có.”
“Ta nghe xong suýt thì bật cười. Hắn nên nhìn thử dáng vẻ nàng tàn nhẫn độc ác, có thù tất báo trước kia. Tên này phải mù quáng cỡ nào mới coi quỷ La Sát không có tâm can của Xuân Phong Lâu là nữ Bồ Tát? Tiêu Vân Khởi ta ở trong lòng nàng lại thua cả kẻ ngu dốt này, đúng là vớ vẩn!”
“Nụ cười trên mặt hắn thật sự rất chướng mắt, ta nhìn mà bực mình, thế là lại đẩy hắn xuống sông. Ta tiết lộ thân phận, cho hắn một cơ hội lựa chọn, chỉ cần hắn chịu đưa nàng về Xuân Phong Lâu, ta sẽ tạm tha cho hắn một mạng. Đáng tiếc hắn không biết điều. Mỗi lần hắn trôi vào bờ, ta lại dùng cành cây đẩy hắn về lòng sông, sau bốn năm lần như vậy hắn không còn sức nữa. Để trừ hậu hoạn, ta tận mắt nhìn hắn chìm xuống, không trồi lên nữa. Ta và hắn không thù không oán, nhưng ta đã thấy cái cách nàng nhìn hắn ở quán hoành thánh. Khi đó ta đã biết, nếu hắn còn sống, nàng sẽ không trở lại bên cạnh ta nữa. Cho nên, hắn nhất định phải ch•ết.”
Ta nức nở, bụng quặn lên như sông cuộn biển gầm, gục xuống mép giường nôn khan một trận.
Tiêu Vân Khởi nhẹ nhàng vỗ lưng ta, cúi người nói bên tai ta, giọng điệu như mèo vờn chuột:
“Tương Tư, Hạ Tây Châu là vì nàng mà m•ất m•ạng oan uổng.”
“Người h•ại ch•ết hắn chính là nàng.”
“Nàng tội lỗi đầy mình như vậy, còn mặt mũi nào mà xuống gặp hắn đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.