Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Chương 12:




[Tình bạn của những người phụ nữ hay nữ sinh cũng đều rất phức tạp.
Tình bạn của con trai có thể ví như chơi đá bóng, những giới hạn và quy tắc họ đều hiểu rõ trong lòng, hợp tác và cạnh tranh rõ ràng, tranh đấu hò hét, mồ hôi hòa quyện; tình bạn của con gái có thể ví như nấu thức ăn, không có hình thái, không có quy củ, chua cay mặn ngọt, đều có thể có trong món ăn, có thể chế biến phức tạp cũng có thể chế biến qua loa, nhưng không ai biết bên trong kết quả đó thật sự chứa những gì.]
Tình bạn của tôi
Tôi, Quan Hà và Trương Tuấn đều được phân đến lớp khác nhau, tôi học lớp 7-1, không cùng lớp với bất cứ bạn học nào ở tiểu học, tôi thật cảm tạ trời đất.
Trường trung học cơ sở được xây ba tầng, tầng một là khối lớp 7, tầng hai là khối lớp 8, còn tầng ba đương nhiên là dành cho khối lớp 9 rồi. Cả khu phòng học được xây theo kết cấu của chữ cái tiếng Anh, chữ Z, có điều ở giữa chữ Z được xây vuông góc. Lớp 7-1 đến lớp 7-3 có cùng một hành lang, cũng chính là phần ngang của chữ Z, đi đến chỗ rẽ đầu tiên chính là văn phòng của giáo viên, sau đó lại tiếp tục quẹo vào, có năm phòng học gần nhau, theo thứ tự từ lớp 7-4 đến lớp 7-8. Từng chỗ quẹo vào đó đều có một cầu thang, Quan Hà học lớp 7-5, Trương Tuấn học lớp 7-8, bọn họ ở cùng một hành lang, tôi lại ở một hành lang khác, cơ hội gặp mặt của chúng tôi cơ bản là vô cùng ít ỏi.
Hành lang lớp 7-1 của tôi gần cầu thang nhất, thông với một khu vườn được thiết kế theo kiến trúc giả cổ điển, có đình đài và một cái ao nhỏ, hành lang của Quan Hà và Trương Tuấn có hai cái ao, cầu thang cũng thông đến khu vườn cổ điển này, đằng sau có một sân vận động nhỏ, có tám bàn đánh bóng bàn xây bằng bê tông [1], bên ngoài là rừng cây bạch dương, qua rừng cây bạch dương, có sân đánh bóng chuyền, phòng khoa học kĩ thuật, khu phòng thí nghiệm, khu ký túc xá, căn tin.
[1] Có thể là kiểu bàn chơi bóng đơn giản thế này:
Tôi mang theo lòng kích động, khát khao bắt đầu một đoạn cuộc sống mới, kỳ vọng không gian hoàn toàn mới mẻ này có thể mang đến cho mình một cuộc sống hoàn toàn khác với thời tiểu học.
Chủ nhiệm lớp chúng tôi là một giáo viên tiếng Anh, một thầy giáo có đôi mắt nhỏ, họ Thôi. Thầy ấy đại học ra, được phân đến trường chúng tôi giảng dạy, ban lãnh đạo tin tưởng để thầy làm chủ nhiệm lớp tôi, vì thế thầy vô cùng nghiêm túc, bất cứ động tác nhỏ nào trong lớp tôi đều không thể thoát khỏi ánh mắt của thầy.
Trong một giờ ngữ âm, nhóm bạn trong lớp đã đặt cho thầy một biệt danh, nói thầy ấy có đôi mắt nhỏ, nên đặt cho thầy một mĩ danh là “Chậu châu báu”.
(tiểu nhãn tụ quang: mắt nhỏ, nên đặt cho thầy một mĩ danh là “tụ bảo bồn” (nghĩa là chậu châu báu), cùng có chữ tụ. )
Thầy chậu châu báu này có ảnh hưởng rất lớn đối với cuộc đời tôi, không thể không kể đến cống hiến của thầy ấy tạo nên tính cách mạnh mẽ ngang ngược của tôi, nhưng câu chuyện đó chúng ta sẽ nhắc lại sau.
Giáo viên đầu tiên có ảnh hưởng tới tôi ở trường trung học là cô giáo dạy ngữ văn, cô ấy tên Từng Hồng, bộ dạng cô thật giống con trai đội lốt con gái, tóc ngắn, thích hút thuốc, cô ấy là cô giáo hút thuốc duy nhất mà tôi biết.
Tháng chín hàng năm, học sinh vừa khai giảng, sẽ tham gia một đại hội các học sinh, theo trình tự là hiệu trưởng phát biểu, tuyên bố năm học mới bắt đầu, tiếp theo, trong khối lớp 9 tốt nghiệp vào tháng ba sẽ chọn ra một học sinh đại diện lên phát biểu cảm tưởng, nói lên quyết tâm của tất cả học sinh cùng khối, cố gắng hết sức trong kỳ thi lên trung học phổ thông; sau đó sẽ có một bạn đại diện cho những học sinh mới bước vào trường đi lên phát biểu, cuối cùng là trao giải cho những bạn học tốt, cán bộ lớp ưu tú trong học kỳ trước. Dù là học trò nào được lên phát biểu, chỉ cần lên đài là đã đại diện cho học trò tốt, có vinh dự rất lớn, vì vậy nếu không có thành tích nổi trội xuất sắc thì sẽ không có khả năng nhận vinh dự ấy.
Năm đó, nhiệm vụ chọn một học sinh mới lên phát biểu được hiệu trưởng giao cho cô giáo Từng, cô Từng hoàn toàn không coi nó là chuyện quan trọng gì, ngay trong giờ tự học, cô ấy gọi vài bạn nữ nhìn thuận mắt lên đọc bài khóa, sau đó đầu cũng chưa nâng mà chấm ngay tô
Lúc ấy tôi vô cùng nghi ngờ đầu cô giáo này đã bị đụng trúng cửa, sau khi tan học, tôi đi tìm cô ấy, cô đang bắt chéo chân hút thuốc lá.
Tôi nói: “Cô giáo Từng, em không có khả năng đại diện cho những học sinh mới lên phát biểu đâu ạ.”
Cô ấy hỏi tôi: “Tại sao em lại không được?”
Tôi nói: “Bởi vì em học tập không tốt ạ.”
Cô ấy văng điếu thuốc đi, hỏi một thầy giáo đang hút thuốc ngồi đối diện mình: “Trường có quy định phải là học sinh giỏi nhất mới được đại diện cho học sinh mới lên phát biểu à?”
Thầy giáo kia cười nói: “Không có.”
Cô giáo Từng nhún vai, nói với tôi: “Nghe thấy chưa? Không có quy định này.”
Tôi xúc động trợn tròn mắt, kiên nhẫn nói: “Từ trước tới giờ em chưa lần nào nói chuyện trước mặt nhiều người như thế.”
Cô ấy nói: “Ai cũng có lần đầu tiên, lần này không phải đúng lúc sao, bắt đầu lần đầu tiên của em.” Nói xong, liền không kiên nhẫn đuổi khéo tôi đi, “Sẽ là em! Đừng có dong dài nữa, mau về viết bản thảo đi, đừng phiền chúng cô soạn bài.”
Tôi trợn mắt xem thường, soạn bài ư? Hút thuốc thì có!
Gặp phải cô giáo có cái đầu bị đụng trúng cửa như thế, không có cách nào, tôi chỉ có thể trở về viết bản thảo. Viết xong bản thảo, cô Từng nhìn thoáng qua, tùy tiện sửa lại vài lỗi chính tả đã nói là được rồi, nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của tôi, rốt cuộc cô ấy cũng mở miệng vàng: “Đừng lo lắng, không có gì đáng lo hết, em chỉ cần đứng trên đài nhìn xuống dưới đài cười ngây ngô một lúc là được, đến khi cười mệt mỏi, thì cũng nói xong thôi.”
Khóe miệng tôi run rẩy, cười, tôi cười!
Lúc ấy, trường trung học cơ sở của chúng tôi có ba khối, từ lớp 7 đến lớp 9, mỗi khối có tám lớp, mỗi lớp có khoảng hơn bốn mươi học sinh. Trong giảng đường lớn, đối mặt với hơn một ngàn người, hơn nữa trên đầu lại có biết bao bóng đèn, tôi cảm thấy ngay cả bắp chân mình cũng đang run run.
Ban đầu, tôi còn nhớ rõ lời cô Từng nói, cứ cười với họ là được, nhưng sau đó, càng ngày đầu tôi càng cúi thấp, thấp đến mức chỉ thiếu chút nữa thôi là chui luôn vào trong quần áo, trong đầu toàn một mớ hỗn loạn, cũng không biết mình đang nói cái gì.
Lần diễn thuyết ấy, tôi vô cùng vô cùng, cực kỳ cực kỳ dọa người, bởi vì nghe nói tất cả mọi người đều có thể nghe được âm thanh run rẩy của tôi, run run một chút, đọc vài câu, giọng nói vừa lớn một chút, lại xuống thấp, chỉ có thể nhìn thấy môi tôi đang rung động, mà lại không nghe ra tôi đang nói cái gì.
Tuy nhiên, chuyện này, phải mãi sau đó tôi mới biết được, lúc ấy tôi không biết một chút nào, mặc dù ở trên đài, hai bắp chân của tôi còn đang đánh nhau, nhưng sau khi xuống đài, trong lòng tôi còn rất đắc ý, dù sao tôi lớn như vậy rồi mà đây mới là lần đầu tiên nói chuyện trước nhiều người như thế, có một loại cảm giác mình cũng được coi trọng. Cô Từng cũng tủm tỉm nói không tệ, có lời khẳng định của cô ấy, lòng tự tin của tôi lại bành trướng hơn, lúc ấy tôi còn nghĩ không biết Trương Tuấn và Quan Hà ở dưới đài có nhìn thấy tôi lên phát biểu không, không biết họ có tâm tình gì, trước đó chỉ có tôi nhìn họ, giờ đây cũng có một lần họ nhìn đến tôi. Tôi càng nghĩ càng đắc ý, lòng tham hư vinh lại bạo phát một phen. Nếu lúc ấy tôi biết mình có biểu hiện dọa người như vậy, thì khẳng định là tôi sẽ lao đầu vào cô Từng, cho hai người cùng chết v
Sau khi đại diện học sinh mới lên phát biểu, các bạn học đều cảm thấy cô Từng thích tôi, mà địa vị của cô Từng ở trường rất đặc biệt, bởi vì tính cách mạnh mẽ của cô, lại là chỗ thân quen với một vị lãnh đạo nào đó, nên giáo viên trưởng bộ môn ngữ văn của chúng tôi cũng nể cô ấy vài phần, vì vậy có được sự coi trọng của cô, tôi coi như cũng trở thành nhân vật nổi bật trong lớp.
Tôi quen ba bạn nữ, một bạn là lớp trưởng xinh đẹp nhất lớp tôi tên Lí Sân, thành tích học tập không tệ; một bạn chẳng những xinh đẹp mà còn học giỏi nhất lớp, lại giỏi ca múa, tên Lâm Lam; và một bạn nữ thành tích học tập không tốt, nhưng nhà rất giàu, tên Nghê Khanh. Vừa nhìn tổ hợp này của chúng tôi, là có thể đoán được, chúng tôi là bốn cô gái phong cách nhất lớp.
Khi đó tôi đã trải qua thời tiểu học bị cô lập, vô cùng khát vọng có bạn có bè, thực ra tính cách của tôi và ba bạn ấy cũng không hợp nhau cho lắm, nhưng tôi giấu đi suy nghĩ thật của mình, hòa mình với họ. Tôi và ba cô bạn hay bàn luận về những nữ sinh khác, đánh giá xem nam sinh nào lạnh lùng bảnh trai nhất, là dư luận chủ đạo của lớp, có thể nói như vậy, nam sinh trong lớp đều giúp đỡ chúng tôi, nữ sinh không dám đắc tội với chúng tôi.
Phim truyền hình của Mỹ hiện nay lưu hành loại phim vườn trường, chính là xoay quanh những câu chuyện về popular girl, tôi thường cười vui vẻ khi xem những phim ấy, bạn bè tôi cười nhạo tôi sao lại nông cạn thế, nhưng họ không biết tôi nhìn sự xinh đẹp và kiêu ngạo, đùa giỡn tình cảm, cách ăn mặc, cách nam sinh theo đuổi nữ sinh đó, đã thấy được tuổi thanh xuân đã từng nông cạn và kiêu ngạo của mình.
Chậu châu báu chọn một bạn nữ hơi béo làm lớp trưởng, thành tích học tập của bạn ấy không tốt như Lâm Lam, nhưng tính cách ổn trọng và cũng có trách nhiệm, ở tiểu học cũng đã làm lớp trưởng. Nhưng Lâm Lam hiển nhiên không phục, vì thế luôn tìm cơ hội chèn ép bạn lớp trưởng này.
Ví dụ như, nữ lớp trưởng mặc một cái quần màu tím, một cái áo màu hồng nhạt, Lâm Lam sẽ cười, nói với chúng tôi: “Hồng với tím chính là cứt chó!”
Hay như, nữ lớp trưởng mặc quần áo sọc ngang, Lâm Lam sẽ cười giễu: “Ngựa vằn mặc đồ sọc ngang, vì nó gầy, từ bao giờ mà voi cũng dám mặc đồ sọc ngang thế? Còn sợ thân hình mình không đủ lớn, người ta không thấy được sao?”
Về chuyện ăn mặc, ba cô gái này đều rất chuyên nghiệp, thật ra tôi cũng không hiểu cái gì, chỉ có thể cùng đi cùng cười với họ thôi.
Nữ lớp trưởng lúc đầu còn nhường nhịn, sau đó rốt cuộc bị Lâm Lam chọc giận nhiều quá nên không nhịn được nữa, lợi dụng quyền uy lớp trưởng để phản kích, nhưng một mình bạn ấy chống lại bốn người chúng tôi, hơn nữa nam sinh trong lớp thích Lâm Lam và Lí Sân cũng không ít, sự phản kích của bạn ấy cũng chỉ tự rước lấy nhục thôi. Bạn ấy bị tất cả nữ sinh trong lớp cô lập, đều cảm thấy bạn ấy vừa béo, vừa ngốc vừa xấu, chơi cùng bạn ấy chính là chuyện hổ thẹn.
Bạn ấy dần trở nên trầm mặc, không để ý tới bốn người chúng tôi nữa, mặc kệ chúng tôi nói chuyện trong giờ tự học, hay truyền giấy trong lớp, thì cũng làm như không biết. Lí Sân và Nghê Khanh càng thêm khí thế, nhưng nhìn ánh mắt bi thương trầm mặc của nữ lớp trưởng, tôi như thấy được cái gì đó rất quen.
Không biết tại sao, trong toàn thành phố từ cô bé sáu tuổi đến những bà sáu mươi tuổi, đều bắt đầu mặc quần côn, nữ sinh trong trường cũng không ngoại lệ, ai cũng mặc quần côn, mẹ của nữ lớp trưởng cũng mua loại quần này cho con gái.
Ai cũng mặc, vốn không có gì, nhưng Lí Sân lại châm biếm nữ lớp trưởng: “Chân thô như voi mà cũng bắt chước người ta mặc quần côn, cũng không biết đi nhìn gương à.”
Giữa tiếng cười của mọi người, dường như tôi nhìn thấy có gì đó long lanh khi nữ lớp trưởng nhanh chóng cúi mặt xuống. Trong nháy mắt, bỗng nhiên tôi cảm thấy người xấu xí không phải nữ lớp trưởng, mà là chúng tôi. Lí Sân vẫn muốn châm chọc, tôi nói: “Bạn ấy đã nhượng bộ rồi, không cần nói nhiều nữa, để lại cho người ta ba phần đường sống, cũng là giữ lại cho mình một phần đường lui.”
Lí Sân bất mãn với tôi, Lâm Lam cũng liếc nhìn tôi một cái, nói với Lí Sân: “Sau này nó không chọc chúng ta, chúng ta cũng không cần chỉnh nó.”
Tranh đấu với nữ lớp trưởng đã tuyên bố chấm dứt, toàn thắng thuộc về chúng tôi, nữ sinh trong lớp vừa kính sợ vừa muốn lấy lòng chúng tôi.
Tuy chúng tôi vẫn là trẻ con, phương thức đấu tranh có lẽ không tàn khốc như thế giới của người lớn, nhưng kết quả cũng tàn khốc không thua gì thế giới của họ. Tôi tin nữ lớp trưởng vốn là một cô bé tự tin vui vẻ, có lẽ chỉ mới đây thôi, phụ huynh và giáo viên còn khen ngợi bạn ấy nghiêm túc cẩn thận, nhưng vì bốn đứa chúng tôi vô tình đả kích và cười nhạo, vì lời bàn tán của đám bạn, đã làm bạn ấy dần dần tự ti, có lẽ mỗi ngày bạn ấy mặc quần áo rồi nhìn vào gương, đều có cảm giác sợ hãi, không biết hôm nay các bạn trong lớp sẽ nói mình thế nào, bạn ấy sẽ sinh ra mặc cảm và tự ti về bản thân mình. Bởi vì tự ti, nên khi làm bất cứ chuyện gì bạn ấy đều không tin tưởng chính mình, bắt đầu sợ đầu sợ đuôi. Loại tổn thương tâm lí này, tàn khốc đến nỗi có thể thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc đời của một người, thậm chí hủy diệt một người, chỉ sợ là cũng sẽ lưu lại một đoạn thời thiếu niên ám ảnh.
Khi tôi hiểu được và cảm thấy hổ thẹn vì những gì mình làm, thì nữ lớp trưởng đã biến mất trong dòng sông của thời gian, tôi không thể nói lời xin lỗi với bạn ấy, chỉ có thể biến thành áy náy không thể biến mất mỗi khi nhớ lại.
~~~~~~~~~~
Tranh đấu bên trong vòng luẩn quẩn
Hình như giữa vòng luẩn quẩn của các cô gái đều có một nhân vật trung tâm, vòng luẩn quẩn này của chúng tôi, tuy rằng không nói rõ, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, người xinh đẹp, thông minh, mạnh mẽ, thành tích nổi trội xuất sắc nhất, Lâm Lam, chính là trung tâm, rất nghe lời bạn ấy, Lí Sân thậm chí còn nghe lời đến trình độ nịnh bợ và lấy lòng Lâm Lam, cứ như e sợ Lâm Lam sẽ không cho mình chơi cùng.
Đến bây giờ tôi cũng không rõ vì sao có thể như vậy, rõ ràng là thân thể độc lập, lại không có quan hệ lợi ích cấp trên cấp dưới như trong xã hội của người lớn, giữa những đứa trẻ mới hơn mười tuổi, vì sao có thể rõ ràng quan hệ mạnh mẽ và yếu thế như vậy?
Nhưng giữa những cô gái chính là như vậy, tuy rằng trang điểm, ăn mặc không giống nhau, nhưng dù là ở Trung Quốc hay ở nước ngoài, chuyện đó cứ được lặp đi lặp lại hết thế hệ này đến thế hệ khác.
Nghê Khanh không xinh, thành tích học tập không tốt, nhưng có tiền, thường xuyên mời chúng tôi ăn kem, uống đồ uống lạnh hoặc cái gì đó, có lẽ trong lòng Lí Sân cho rằng cô bạn này thật ngốc, nhưng ở ngoài mặt thì lại rất tốt với bạn ấy, mà cái tôi có thể cho Lí Sân rất ít, vì vậy mà tôi thành “kẻ thù tưởng tượng” của Lí Sân, luôn muốn xa lánh tôi khỏi cái vòng nhỏ hẹp này, nhưng Lâm Lam vẫn rất tốt với tôi, cho nên cô bạn ấy không thể không nề hà, chỉ có thể càng đối tốt với Lâm Lam, hy vọng Lâm Lam có thể xa lánh tôi.
(Tiểu Dương: “kẻ thù tưởng tượng” nguyên văn là giả tưởng địch, gần như quân xanh, quân xanh là từ dùng nhiều trong kinh doanh, chính trị… nghĩa là quân giả.)
Ban đầu có nữ lớp trưởng, tranh đấu giữa chúng tôi chỉ là âm ỉ cháy thôi, mọi người đều giả như không có chuyện gì.
Khi không còn ngoại đấu với nữ lớp trưởng nữa, thì tranh đấu nội bộ giữa chúng tôi dần dần thăng cấp, Lí Sân không biết liên hợp với Nghê Khanh từ bao giờ, hai người càng ngày càng xa lánh tôi hơn, câu nào câu nấy đều châm biếm chế nhạo, tôi không phải là đứa mồm miệng lanh lợi, thế nên, tôi chỉ có thể làm như nghe không hiểu những câu chế nhạo đó. Cái gì Lâm Lam cũng để trong mắt, nhưng cô bạn này lại cao cao tại thượng quan sát ba đứa chúng tôi, làm như không nhận ra cái gì hết, chỉ khi nào Lí Sân và Nghê Khanh làm gì đó quá mức, thì bạn ấy sẽ duy trì cân bằng, giúp tôi một chút.
Bốn đứa chúng tôi trong mắt người ngoài thì là đám bạn vô cùng thân thiết, trong giờ cứ truyền nhau giấy to giấy nhỏ, ngoài giờ học thì chơi cùng nhau, ngay cả khi đi toilet cũng là cậu chờ tớ, tớ chờ cậu, cùng nhau nghe những bài hát phổ biến nhất, cùng nhau chơi đùa với nam sinh đẹp trai nhất lớp, một người bị bắt nạt, bốn người sẽ cùng phản kháng lại, không ít nữ sinh hâm mộ cái vòng tròn nhỏ hẹp đó của chúng tôi, khát vọng có thể chơi cùng chúng tôi, nhưng trong lòng mỗi người chúng tôi mới thật sự hiểu, trong tình bạn xán lạn đó đang cất giấu cái gì.
Tôi dè dặt và vất vả để giữ lấy “tình bạn” của mình, khi ở bên các bạn ấy, tôi cảm thấy rất mỏi mệt, nhưng nếu không ở bên các bạn ấy, thì tôi sẽ rất cô đơn.
Tôi vẫn hy vọng cuộc sống ở trường trung học cơ sở này sẽ hoàn toàn khác với cuộc sống ở trường tiểu học, tôi thật sự đã làm được. Bây giờ tôi có thể được coi là một trong những nữ sinh năng động nổi bật nhất, có thế lực nhất trong lớp, cô giáo ngữ văn thích tôi, các bạn nữ trong lớp lấy lòng tôi, nhưng tôi lại không cảm thấy mình vui vẻ gì.
Lớp tôi có một nam sinh tên Trần Tùng Thanh, cậu ấy chỉ học cùng tôi hai năm, nhưng cho tới giờ tôi vẫn nhớ kĩ cậu ấy, đơn giản là vì cậu ấy đã nói với tôi mấy câu.
Có một lần, trong lớp có một nam sinh trên mặt có bớt viết thư tình cho Lí Sân, bạn ấy xem xong rồi cười hì hì, đưa thư tình cho Lâm Lam, Lâm Lam vừa xem vừa đọc to lên, các bạn trong lớp cười nghiêng cười ngả, sắc mặt bạn nam kia thì chuyển từ đỏ sang trắng, rồi từ trắng lại chuyển sang đỏ, đầu cúi thấp như dính luôn vào mặt bàn.
Nhìn bộ dáng của cậu ấy, ngoài mặt thì tôi cũng cười như mọi người, nhưng trong lòng lại có cảm giác bi thương mờ mịt, đây là kết quả của người thích ai đó mà không biết lượng sức mình sao? !
Trần Tùng Thanh đột nhiên hỏi tôi, “Cậu cảm thấy chuyện này thật sự rất buồn cười à?”
Tôi ngây người, cậu ấy vẫn ngồi sau tôi, nhưng chúng tôi gần như không nói câu nào với nhau, tôi chỉ biết cậu ấy học cực giỏi.
Cậu ấy lại hỏi tôi: “Cậu cảm thấy ở cùng mấy người như Lâm Lam, Lí Sân, cả ngày trêu cợt cười nhạo người khác, tự thấy mình thật ưu việt, là rất thú vì à? Một người ưu tú cần phải chà đạp lên sự tôn nghiêm của người khác mới có được sao? Chẳng lẽ cậu không thấy bản thân mình rất ngây thơ, rất nông cạn à?”
Tôi không thể trả lời, cậu ấy nói tiếp: “Đem sự thông minh và sức lực của cậu dùng vào việc có ý nghĩa ấy.” Nói xong, cậu liền cúi đầu đọc sách, coi như vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì.
Lâm Lam vẫn đang rêu rao đọc bức thư tình, các bạn trong lớp vẫn đang cười, nhưng cậu ấy chỉ chuyên tâm xem sách giáo khoa của mình, yên lặng đọc các từ tiếng Anh
Mãi đến khi tiếng chuông giờ tự học vang lên, lời nói của cậu ấy vẫn không ngừng âm vang trong đầu tôi, trong giờ tự học, tôi đột nhiên quay đầu hỏi cậu, “Chuyện gì là chuyện có ý nghĩa?”
Cậu ấy nói: “Nếu cậu không biết đáp án, thì đến thư viện trường tìm đi.”
Trường chúng tôi có thư viện ư? Xem ra tôi đúng là đứa hiểu biết nông cạn.
Giờ ra chơi ngày hôm sau, lần đầu tiên tôi không chơi cùng đám Lâm Lam nữa, tôi đến thư viện. Theo giới thiệu, thư viện của trường tôi chính là thư viện tốt nhất trong các trường trung học cơ sở của tỉnh, phòng đẹp, hiện đại, rộng rãi sáng sủa, bàn ghế thoải mái, nhưng lại chỉ có vài học sinh đến đó, Trần Tùng Thanh đang đọc sách ở một góc. Tôi không đến quấy rầy cậu ấy, tự đi một mình trong thư viện, ngửa đầu nhìn một loạt giá sách xếp cao cao, chứa chi chít đầu sách, lần đầu tiên tôi biết thế nào gọi là biển sách, tôi không đọc sách, cũng không mượn sách, mà chỉ đi một vòng quanh thư viện rồi ra khỏi đó.
Có lẽ tôi đã mệt mỏi vì phải ứng phó với sự xa lánh của Lí Sân, có lẽ là bản thân tôi hiểu được đây chẳng phải là điều tôi muốn, có lẽ là vì mấy câu Trần Tùng Thanh nói kia, tôi bắt đầu bất hòa với đám Lâm Lam, giờ giải lao tôi thường xuyên đến thư viện đọc sách, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, tôi vẫn không hoàn toàn dứt khỏi họ, trái tim tôi không đủ mạnh mẽ, không đủ khả năng đối mặt với cô độc, lòng hư vinh của tôi khiến tôi lưu luyến sự náo nhiệt khi ở cạnh họ, vì thế, giờ giải lao, đôi khi tôi vẫn chơi cùng mấy cô bạn đó.
Lí Sân rất thích kể cho chúng tôi nghe nam sinh nào đang theo đuổi mình, đem thư tình của nam sinh viết cho mình cho chúng tôi xem. Trong mắt Lâm Lam có khinh miệt, nhưng biểu hiện thì lại rất nhiệt tình, hướng dẫn Lí Sân nói ra càng nhiều.
Tôi không biết tâm tính của nữ sinh trung học là thế nào, có lẽ là có thiên tính ngưỡng mộ quyền uy, họ không để ý nhiều đến nam sinh cùng khối, mà lại thích nam sinh lớn tuổi hơn, mỗi lần Lí Sân nhắc đến chuyện nam sinh cùng khối viết thư tình cho mình, luôn khinh thường thành kiến, nhưng lại rất thích khoe khoang lời mời của nam sinh lớp lớn, muốn mời mình ra ngoài uống nước đá bào, hẹn mình đi hát Karaoke.
Một ngày nọ, bốn đứa chúng tôi vừa ăn kem, vừa ngồi ở cái đình trong khu vườn trường tán gẫu về nam sinh, một nam sinh mặc quần áo trắng cưỡi xe đạp từ cổng vòm vào, Lí Sân lập tức trầm mặc. Nam sinh đó dừng xe, cười đánh đấm chào hỏi bạn của mình rồi đi vào khu phòng học. Nam sinh ấy rất cao, mái tóc đen thùi hơi xoăn, hốc mắt hơi thâm, cái mũi thẳng, đeo kính mắt, nụ cười xán lạn như ánh mặt trời.
Nếu để tôi dùng từ hình dung, tôi sẽ lập tức nghĩ đến thiếu nữ trong truyện tranh “Bạch mã vương tử”, tôi biết như vậy rất buồn cười, nhưng đó thật sự là ấn tượng đầu tiên trong mắt tôi.
Ba cô bạn kia đều đang nhìn chằm chằm vào người ta, tôi không nhịn được hỏi: “Ai thế?”
Lí Sân hung hăng lườm tôi, vô cùng bất mãn vì tôi chả biết gì, nhưng lại lập tức đắc ý giải thích: “Thẩm Viễn Triết, bạn hồi tiểu học của tớ, chúng tớ cũng có quan hệ rất tốt.” Bộ dáng của cô bạn này không phải là xem thường như khi nhắc đến những nam sinh cùng khối, mà trong giọng nói còn thấy được cảm giác sùng bái.
Nghê Khanh cười nói: “Giờ đang là lớp trưởng lớp 7-6 đấy, nghe nói nữ sinh trong lớp 7-6 phải có ít nhất một nửa thích cậu ấy.”
Lí Sân không hé răng, hình như không vui.
Lâm Lam cười, nháy mắt với tôi, trêu Lí Sân, “Không phải cậu thích người ta đấy chứ?”
Lí Sân mất hứng nói: “Làm gì có! Tớ chỉ chơi thân với em gái cậu ấy thôi.”
Nghê Khanh lập tức thân thiết hỏi: “Nghe nói Thẩm Viễn Tư ở lớp 7-2 là em gái cậu ấy, sao cậu ấy lại bằng tuổi em gái thế? Họ là anh em sinh đôi à?”
Lí Sân lắc đầu, “Không phải, Thẩm Viễn Triết hơn Thẩm Viễn Tư hai tuổi.”
“Sao? Hơn hai tuổi á? Cậu ấy đúp à?”
Lí Sân cứ như sợ người ta coi thường Thẩm Viễn Triết, lập tức nói: “Không phải đâu! Từ lớp một hai người đó đã học cùng khối rồi, thành tích học tập của họ rất tốt. Hình như là trước đây cậu ấy bị bệnh, phải làm rất nhiều cuộc phẫu thuật, đến khi khỏi bệnh mới đi học, thế nên mới học chậm một chút.”
Khó trách cậu nam sinh này hoàn toàn khác so với nam sinh cùng khối, hóa ra là hơn chúng tôi vài tuổi. Sau đó mấy cô bạn ấy nói gì, tôi đều không nghe được, bởi vì tôi nhìn thấy Trương Tuấn.
Trương Tuấn vừa đi vừa nói chuyện với một nữ sinh lớp 9, đi đến bên hồ nước, nữ sinh kia ngồi xuống, Trương Tuấn đứng trước cô gái đó. Hai người đều cười vui vẻ, Trương Tuấn lộ ra trưởng thành không hợp tuổi, đi cạnh nữ sinh lớp 9, không hề cảm thấy cậu ấy ít tuổi, nữ sinh kia thỉnh thoảng lại vừa cười vừa giận giơ tay đánh cậu ấy mấy cái, hoặc dùng khuỷu tay huých cậu ấy một cái, Trương Tuấn vẫn luôn mỉm cười, động tác chân tay của hai người đó lộ ra ái muội.
Nghê Khanh khẽ kêu: “Trương Tuấn!” Ba cô bạn không ai bảo ai, cùng đưa mắt chăm chú nhìn giống tôi, lúc này tôi mới muộn màng nhận ra, thì ra Trương Tuấn là người nổi tiếng trong khối chúng tôi.
Nam sinh lớn lên dường như chỉ trong nháy mắt, không lâu trước kia, cậu ấy còn đội mớ tóc con nhím, cao cao gầy gầy, tay dài chân to, dáng vẻ hơi giống quái thú, thế mà trong nháy mắt, liền biến thành vóc dáng thon dài, phong cách xuất chúng.
Thật ra trong mắt tôi cậu ấy vẫn là cậu ấy thôi, nhưng còn đám Lâm Lam, tôi biết trong mắt họ Trương Tuấn không còn giống Trương Tuấn của thời tiểu học nữa.
Nghê Khanh thở dài, “Đáng tiếc nghe nói cậu ấy không thích nữ sinh bé, chỉ chơi với nữ sinh trường khác thôi.”
Lâm Lam hỏi: “La Kì Kì, cậu tốt nghiệp Tứ Tiểu đúng không? Chẳng phải Trương Tuấn cũng tốt nghiệp Tứ Tiểu à?”
Tôi lập tức nói: “Chúng tớ không quen, không nói chuyện nhiều.”
Lí Sân và Nghê Khanh đều có biểu tình vốn phải như thế, chỉ còn thiếu há mồm nói: “Người như con bé La Kì Kì này, mà cũng xứng nói chuyện với Trương Tuấn sao?”
Nhìn bộ dạng của họ, cũng không biết tôi xuất phát từ tâm lí gì, thế nhưng nói: “Ở tiểu học cậu ấy đã bị đúp, còn chơi bời ở bên ngoài, thích hút thuốc đánh nhau.”
Vốn tưởng rằng ánh mắt mấy cô gái kia có thể lập tức thay đổi, nhưng không ngờ họ lại càng nhiệt tình hơn, “A? Cậu còn biết gì nữa hả? Cậu ấy có bạn gái không? Cậu ấy thích nữ sinh như thế nào?”
Tôi bị kết quả ngoài dự đoán ấy dọa, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn họ.
Trung học và tiểu học tựa như là hai thời đại hoàn toàn khác nhau. Ở tiểu học, mọi người đều thích nam sinh thành tích học tập nổi trội xuất sắc, được giáo viên quý mến, vì vậy gần như tất cả nữ sinh trong lớp đều thích Trần Kính. Nhưng ở trung học, đối với nam sinh có thành tích tốt như Trần Tùng Thanh thì nữ sinh lại không hề quan tâm, thậm chí còn gọi cậu ấy là con mọt sách, mọi người bắt đầu theo đuổi tiêu chuẩn “Nam sinh không xấu nữ sinh không thương”, Trương Tuấn hiển nhiên vô cùng phù hợp tiêu chuẩn này.
Trương Tuấn nhìn về phía cái đình nơi chúng tôi ngồi, chúng tôi đều lập tức chột dạ ngậm miệng, tầm mắt cậu ấy ngừng một chút trên người chúng tôi, cười quay đầu lại, Nghê Khanh lập tức hưng phấn mà nói: “Lí Sân, Lâm Lam, nhất định cậu ấy đã nhìn các cậu.”
Lí Sân và Lâm Lam liếc nhìn nhau, hai má ửng đỏ, trong mắt lại có ý khinh thường đối phương.
Tôi nghĩ đến Quan Hà, nghĩ đến sự xinh đẹp hào phóng của bạn ấy, không kiêu ngạo không siểm nịnh, bỗng nhiên cảm thấy bản thân thực xấu xí, thầm nghĩ chạy nhanh khỏi chỗ này.
Lúc gần đến hành lang, tôi thoáng nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp, trong lòng chấn động mạnh mẽ, nhưng lại không biết chấn động cái gì, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, cứ đi tiếp đi tiếp, cuối cùng không nhịn được dừng bước, quay đầu nhìn, không ngờ cô gái kia cũng chần chờ dừng chân, quay đầu nhìn tôi, hai đứa chúng tôi đều nhìn nhau chằm chằm, trong mắt đều có mê hoặc.
Đột nhiên, cô gái hét to một tiếng: “Kì Kì!”, chạy vọt tới chỗ tôi.
“Hiểu Phỉ!” Tôi cũng phóng nhanh đến chỗ cậu ấy.
Sau đó, chúng tôi đứng ngay dưới tầng trường trung học, giữa vô số ánh mắt của mọi người, ôm chầm lấy nhau, chúng tôi cứ thét chói tai không để ý tới ai, vừa kéo vừa ôm, vừa cười lại vừa nhảy, hai người cười cười, rồi lại ôm mặt khóc rống lên, như là nước mắt chia tay của nhiều năm trước vẫn chưa chảy hết.
Khi hai đứa dần nguôi xúc động, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình, Hiểu Phỉ nhìn tôi le lưỡi, tôi thật xấu hổ quẫn bách, nhưng vẫn không nhịn được muốn cười.
Hai người tương thông tâm hồn, nắm tay nhau, chạy ra ngoài, chạy một hơi khỏi tầm mắt mọi người, chạy đến rừng cây nhỏ.
Cậu ấy hỏi: “Cậu học lớp nào?”
“Lớp 7-1, còn cậu
Vẻ mặt cậu ấy không thể tin, “Tớ học lớp 7-2, cách vách lớp cậu đấy.”
Thật không thể tin được!
Đã khai giảng được mấy tháng rồi, hai lớp chỉ cách nhau một bức tường, giáo viên đều giống nhau, tôi còn là đại biểu cho học sinh mới bước vào trường, phát biểu trước mặt tất cả học sinh trong trường, thế mà hôm nay chúng tôi mới tìm thấy nhau. Cậu ấy nói với tôi, lúc khai giảng, cậu ấy ngồi phía dưới, nghe thấy tôi nói, nhưng lại không nhìn kĩ tôi trông thế nào, cậu ấy lại không chuyên tâm nghe, cũng không nghe thấy tên tôi là gì.
Rất nhiều năm sau, tôi đọc truyện tranh “Rẽ trái, rẽ phải” của Cơ Mễ, có bạn thấy nó quá lãng mạn không thật, nhưng tôi lại vô cùng tin tưởng, bởi vì vận mệnh thật sự rất thần kỳ, nếu nó không để chúng tôi gặp nhau, thì tôi và cậu ấy sẽ bị ngăn cách bởi một bức tường, dù tôi đứng ngay dưới ánh đèn, đứng trước mặt cậu ấy, thậm chí còn có thể có ai đó đứng gần cậu ấy gọi to tên tôi, cậu ấy cũng sẽ không gặp được tôi.
“Rẽ trái, rẽ phải”: là truyện của tác giả Cơ Mễ (Đài Loan). Truyện đã được dựng thành phim điện ảnh, nếu bạn chưa đọc thì thử đọc xem nhé, bản dịch của chị Trang Hạ:
http://trangha.wordpress.com/2005/10/28/re-trai-re-phai/
Xa nhau bốn năm, nhưng giữa tôi và cậu ấy vẫn không có gì ngăn cách, chúng tôi thân thiết giống như chỉ vừa mới chia tay nhau ngày hôm qua thôi, cậu ấy cũng giống trước đây, rất hay nói chuyện, vội vàng muốn kể hết cho tôi nghe về cuộc sống của mình trong bốn năm vắng bóng tôi, tôi thì cũng giống trước, trầm mặc lắng nghe, chia xẻ hỉ nộ ái ố của cậu ấy. (hỉ nộ ái ố: vui giận yêu ghét)
Rất nhanh, giờ giải lao đã hết, tiếng chuông vào lớp vang lên, chúng tôi nắm tay nhau chạy về lớp, cậu ấy dặn đi dặn lại, tan học tôi phải nhớ chờ mình, tôi vô cùng vui vẻ gật đầu.
Trở lại phòng học, Lâm Lam hỏi tôi, “Cậu rất thân với Cát Hiểu Phỉ à?”
Tôi cười, nói rõ ràng: “Cậu ấy là người bạn tốt nhất của tớ, cậu biết cậu ấy sao?”
Lâm Lam cười cười, “Thành tích học tập của cậu ấy là nhất lớp 7-2 đó, vừa khai giảng, giáo viên chủ nhiệm lớp 7-2 đã cho cậu ấy làm lớp trưởng, thế mà cậu ấy lại từ chối, cậu ấy nói ở tiểu học đã làm lớp trưởng mãi rồi, làm suốt sáu năm, thật sự đã ngấy làm lớp trưởng.”
Tôi không nhịn được cười, Hiểu Phỉ chính là như vậy.
Từ khi gặp lại Hiểu Phỉ, tôi hoàn toàn bất hòa với đám Lâm Lam.
Chiều nào tôi và Hiểu Phỉ cũng ngồi cùng một chỗ, mười phút giữa giờ nào chúng tôi cũng nói chuyện với nhau.
Nếu lớp cậu ấy tan học trước, nhưng lớp chúng tôi vẫn còn học, thì cậu ấy sẽ thò đầu ngó vào lớp của tôi, giáo viên nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy lại lập tức rụt đầu lại, cứ như vậy một lúc, cậu ấy lại thò đầu vào lớp tôi, nhìn xung quanh tôi. Giáo viên của hai lớp chúng tôi giống nhau, nên đều biết cậu ấy. Cậu ấy xinh đẹp, thành tích học tập tốt, tính cách cũng vui vẻ hòa đồng, nên giáo viên không tức giận, mà ngược lại còn bật cười vì bộ dáng thò đầu rụt cổ, lén lút của cậu ấy, thế là giáo viên của chúng tôi vẫy vẫy tay, cho chúng tôi tan học.
Thế nên chẳng bao lâu sau đó, không chỉ lớp 7-1 và lớp 7-2, mà ngay cả các giáo viên cũng biết Cát Hiểu Phỉ có cô bạn cực tốt tên là La Kì Kì.
Tôi và Hiểu Phỉ cả ngày dính cùng một chỗ, thầm thì to nhỏ. Nói hết chuyện quá khứ, chúng tôi lại bắt đầu kể đến chuyện hiện tại, khi nói đến chuyện mối tình đầu, đề tài này đương nhiên không tránh khỏi những cậu nam sinh. Hiểu Phỉ đưa thư tình mình nhận được cho tôi xem, thật là rất đồ sộ nhá!
Tôi đọc, cậu ấy nghe, có đoạn thật sự viết rất buồn nôn, cậu ấy làm bộ nôn mửa, còn khi đọc đến câu hái sao, cậu ấy có thể vô tình châm chọc, nếu những cô gái khác như vậy, có lẽ tôi sẽ không thích, nhưng dù cậu ấy làm gì, thì trong mắt tôi đều là xinh đẹp đáng yêu.
Hai đứa vừa đọc thư tình vừa cười vui trong rừng cây, Hiểu Phỉ hỏi tôi: “Có nam sinh nào thích cậu không?”
Tôi lắc đầu.
Cậu ấy hỏi: “Cậu thấy khó chịu không?”
Tôi lắc đầu.
Cậu ấy hỏi: “Cậu có người trong lòng không
Tôi nghĩ nghĩ một chút, lắc đầu, tôi đã sớm quyết định không thích Trương Tuấn.
Nhìn thần sắc của cậu ấy, tôi phỏng đoán tâm ý, “Cậu có người trong lòng?”
Cậu ấy mỉm cười không nói lời nào.
“Là ai thế?”
“Một nam sinh học lớp 9. Trước đây là hàng xóm với nhà tớ, còn nhớ mấy hôm trước tớ kể với cậu là khi tớ học tiểu học, thường ngồi sau xe đạp của một anh hàng xóm không?”
“Ừ, nhớ, cậu đắc tội với một nữ sinh cùng lớp, nàng ta gọi anh trai đến đánh cậu, không ngờ lại bị anh hàng xóm ấy dọa chạy mất, anh trai hàng xóm này là thần hộ mệnh của bạn Cát Hiểu Phỉ đó nha!”
Hiểu Phỉ cười ha ha, “Anh ấy, tên là Vương Chinh.”
Hai mắt Hiểu Phỉ vụt sáng lên, mong chờ phản ứng của tôi, tôi lại không có chút phản ứng gì, cậu ấy nhụt chí, đánh lên đầu tôi, “Sao cậu lại thế hả, cứ như là không quan tâm chút nào ấy, là Vương Chinh đó nha! Anh ấy là tay trống trong đội âm nhạc của trường ta đó, trời ạ! Tất cả nữ sinh trường này đều biết anh ấy đấy, thế mà cậu không biết gì sao? Cậu biết không, lúc anh ấy đánh trống trông rất cool nha? Quả thực vô cùng cool!”
Năm đó, từ “Cool” vừa mới lưu hành, khi chúng tôi nói cool, cũng thường cảm thấy bản thân mình thực cool.
(Tiểu Dương: nguyên văn Hán Việt là “khốc”, mình đã tìm kiếm qua mạng Trung Quốc và thấy nó được dùng như từ cool trong tiếng Anh, nên mình chuyển thành cool. Từ cool không chỉ có nghĩa là mát mẻ, lạnh mà còn có rất nhiều nghĩa, ví dụ như tuyệt, rất tuyệt, đẹp, phong cách…)
“Thế bản thân anh ấy có cool không?”
Hiểu Phỉ ra vẻ thực bi thống ngã vào người tôi, “Cực cool! Phi thường cool! Từ hồi học lớp bốn tớ đã thầm mến anh ấy rồi, nhưng người ta căn bản không để ý đến tớ, trước kia là hàng xóm, còn có thể lấy cớ mà tiếp xúc, bây giờ chuyển đến thành phố này rồi, chúng tớ không là hàng xóm nữa, ngay cả cái cớ tớ cũng không có.”
Tôi không cho là đúng nói: “Cậu xinh đẹp đáng yêu như vậy, khẳng định anh ấy sẽ thích cậu.” Trong lòng tôi, Hiểu Phỉ gần như hoàn mĩ, tôi không nghĩ lại có nam sinh nào từ chối cậu ấy.
Hiểu Phỉ lập tức hi hi ha ha nói: “Đúng thế, đúng thế, tớ cũng biết mà. Không chừng anh ấy đã sớm có tình cảm với tớ rồi, chẳng qua thấy tớ vẫn còn là đóa hoa của tổ quốc, (ý chỉ vẫn còn là cô bé, còn nhỏ) nên mới không nỡ tàn phá, bây giờ tớ đã lớn rồi, anh ấy có thể không cần khách khí.” Hiểu Phỉ giương tay, kêu lên với trời cao: “Hoan nghênh tàn phá!” Tôi cười đến đau cả bụng, tròng mắt cậu ấy chuyển nhanh như chớp, dùng sức nắm chặt tay, “Không được, tớ phải cố lên! Đối thủ cạnh tranh của tớ nhiều lắm đó, quả thực chính là cướp miếng thịt từ trong miệng đàn sói đấy.” Cậu ấy lại nói lời thấm thía với tôi: “Kì Kì à, đừng nên thích nam sinh xuất chúng nhé, cậu có thể sẽ rất vất vả đó, cậu ta còn không biết quý trọng sự vất vả của cậu đâu, mà lại càng không muốn động tâm trước, ai động tâm trước thì người ấy thua.”
Tôi cười to, đạo lí cậu ấy nói tôi hiểu hơn bất cứ ai, nhưng kết quả của hành động thì hoàn toàn trái với đạo lí.
~~~~~~~•
Thành tích thi giữa kì được công bố, lớp có hơn bốn mươi học sinh, tôi đứng thứ hai mươi mấy, bố mẹ cũng rất vừa lòng với thành tích này của tôi, nhưng bản thân tôi lại không thấy hài lòng chút nào. Trần Tùng Thanh đứng đầu lớp tôi, Lâm Lam đứng thứ hai, Hiểu Phỉ có thành tích cao nhất lớp, tôi đi hỏi thăm một chút về thành tích của Quan Hà, không có gì bất ngờ, bạn ấy đứng nhất lớp, lại không nhịn được đi hỏi thăm thành tích của Trương Tuấn, đứng thứ hai mươi mấy của lớp, cũng gần như thành tích của tôi, đây mới là bắt đầu của một năm học thôi, kết quả ai thắng ai thua không ai biết.
Bởi vì Hiểu Phỉ và Quan Hà là hai người nổi trội xuất sắc, thành tích học tập cao nhất lớp lại vô cùng xinh đẹp, hai bạn ấy đã trở thành “Song ba” trong khối chúng tôi, ban đầu chỉ là từ do một cô giáo ngữ văn dùng, sau đó lại được mọi người nhất trí tán thành, giáo viên và học sinh đều thích nhắc đến hai cô gái này, dùng họ để so sánh đến so sánh đi với chúng tôi.
Từ ba ở đây có nghĩa là hoa lệ, đẹp đẽ, song là hai, song ba: chỉ hai cô gái này giỏi và đẹp.
Nhân tiện chú thích thêm nhé: từ Ba trong tên của Tiểu Ba không giống từ ba trong song ba này đâu, dù cùng có phiên âm là ba. Mà nó có nhiều nghĩa có thể là sóng, sông, dòng nước… tùy vào từ đi kèm, Tiểu Ba, có thể là con sóng nhỏ, dòng sông nhỏ…)
Theo lẽ thường mà nói, hai cô gái xuất sắc được nhiều người chú ý như vậy, khó tránh khỏi có khúc mắc, nhưng Quan Hà lạnh nhạt bình thản, giữ mình trong sạch, cũng không chế tạo tin tức, Hiểu Phỉ tùy tiện, hi hi ha ha, ngoài học tập ra thì trong đầu toàn là Vương Chinh, ngày nào cũng lên tầng ba rình coi xem có cô gái nào đang để ý đến Vương Chinh của mình không, cho nên dù hai người nổi bật ngang nhau, nhưng lại hoàn toàn mâu thuẫn, cũng không xuất hiện cùng lúc bao giờ.
Sau khi tôi và Hiểu Phỉ gặp lại nhau, “Tình yêu cuồng nhiệt”, dần dần cũng khôi phục bình thường, không còn dính lấy nhau nhiều như trước nữa, cậu ấy thích đi cùng nữ sinh và nam sinh lớp 9, mượn cơ hội hỏi thăm tin tức của Vương Chinh. Tôi thích đến thư viện, gần như giờ ra chơi hôm nào cũng vào đó, tôi rất hay gặp Trần Tùng Thanh, cậu ấy và tôi ngồi cùng một cái bàn lớn, cùng đọc sách, nhưng không nói chuyện với nhau.
Cuộc sống của tôi trở nên đơn giản và vui vẻ, khi Hiểu Phỉ có thời gian, tôi liền chơi cùng cậu ấy, khi Hiểu Phỉ không có thời gian, tôi sẽ đi thư viện. Qua sự chỉ đường của Trần Kính, tốc độ đọc sách của tôi đã rất nhanh, cuốn “Bá tước Monte Cristo” dày như vậy mà tôi chỉ đọc vài giờ đã xong, vì thế, tôi cần rất nhiều nhu cầu về số lượng sách, những sách đọc ngày càng tạp nham, đọc từ Plato cho đến Tịch Mộ Dung, mặc kệ đọc có hiểu hay không.
Bá tước Monte Cristo (tiếng Pháp: Le Comte de Monte-Cristo) là một tiểu thuyết phiêu lưu của Alexandre Dumas cha. Cùng với một tác phẩm khác của ông là Ba chàng lính ngự lâm, tác phẩm thường được xem là tác phẩm văn học nổi tiếng nhất của Dumas. Cuốn sách này đã được viết xong năm 1844. Giống như nhiều tiểu thuyết khác của ông, tiểu thuyết này đã được mở rộng từ cốt truyện do người giúp việc cho nhà văn Auguste Maquet cộng tác.
Plato là triết gia Hy Lạp.
Bà Tịch Mộ Dung là người dân tộc Mông Cổ Trung Quốc, bà sinh năm 1943 tại thành phố Trùng Khánh miền tây nam Trung Quốc, sau theo gia đình đi Hồng Công, tuổi thơ của bà lớn lên tại Hồng Công , sau đó bà lại theo gia đình đi Đài Loan định cư. Sau khi tốt nghiệp chuyên ngành mỹ thuật Trường Sư Phạm Đài Loan, bà liề châu u du học, năm 1966 bà tốt nghiệp tại Học viện Nghệ thuật Hoàng Gia púc-xen Bỉ với thành tích xếp đầu bảng.
Tịch Mộ Dung là nhà văn sáng tác nhiều tác phẩm văn học, những tập thơ “Thất lý hương”, “Tuổi xuân không oán hận”, những tập tản văn “Dấu vết trong trưởng thành”, “Tập đồng tâm” v v …
Tôi vẫn không thích về nhà, tan học, tôi thường đi lang thang bên ngoài, cũng không muốn về nhà, bố mẹ thấy thành tích của tôi không có gì đáng ngại nên cũng cảm thấy yên tâm, dùng phương pháp chăn dê để quản giáo tôi.
Hiểu Phỉ cũng giống trước đây, không thích về nhà, tuy nhiên, bây giờ cậu ấy đã có rất nhiều bạn bè khác, vì vậy, cậu ấy không phải thường xuyên ở cạnh tôi nữa.
Sau khi tan học, phần lớn thời gian của Tiểu Ba là ở quán karaoke, nếu tôi không thích về nhà, đương nhiên cũng thường ngâm mình trong quán karaoke đó.
Thông qua tôi, Hiểu Phỉ quen biết Tiểu Ba và Ô Tặc, tôi không có nhiều hứng thú với chuyện ca hát, nhưng Hiểu Phỉ thì vô cùng yêu thích, thời gian đó, vào quán karaoke với đám học trò mà nói là một khoản chi không nhỏ, nhưng tôi lại có thể dẫn Hiểu Phỉ đến đó ca hát miễn phí.
Mỗi lần Hiểu Phỉ đi, Tiểu Ba luôn cung cấp miễn phí đồ uống và đồ ăn vặt, Hiểu Phỉ được ăn mặt mày hớn hở, vụng trộm nói với tôi: “Hay là cậu làm bạn gái của anh Tiểu Ba, như vậy tốt lắm đó, tớ sẽ được ăn uống thoải mái mà lại không cảm thấy ngại.”
Tôi đuổi theo đánh cậu ấy, “Vì mấy miếng mơ khô mà cậu muốn bán tớ hả, sao tớ lại có cô bạn như cậu nhỉ, thật là gian ác.”
Hiểu Phỉ trốn đông trốn tây quanh phòng, còn không quên đút nho khô vào miệng. Tôi đuổi theo cậu ấy, không khách khí vung tay vung chân về phía đó, cậu ấy ăn đau, bắt đầu gọi bậy: “Vương Chinh, Vương Chinh, Vương Chinh. . .”
Tôi giơ hai tay lên, làm bộ gấu đen hung ác chộp mồi, hắc hắc cười lạnh, “Vương Chinh không ở trong này đâu nhé, hơn nữa, anh ấy cũng không phải bạn trai của cậu, ở đây không ai giúp cậu đâu.”
Cậu ấy cắn môi cười, tôi véo cậu ấy, hai người đánh nhau loạn lên, cậu ấy cười giải thích, “Tớ gọi Vương Chinh không phải là muốn ương Chinh giúp tớ đánh cậu, mà là khi tớ thật sự đau, kêu một tiếng Vương Chinh, trong lòng sẽ hạnh phúc, sẽ không đau nữa.”
Tôi nửa tin nửa ngờ, “Thật hay giả?”
Cậu ấy cười, có ý định xông lên véo tôi, “Không tin, cậu cứ để tớ véo một cái, rồi kêu một tiếng thử xem.”
“Cậu tưởng tớ là đồ ngốc à?” Tôi bắt lấy tay cậu ấy, ngăn không cho cậu ấy véo mình, hai người nằm lăn trên sofa, thầm thì cười nói vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.