Chuyển ngữ: Vickiee
Biên tập: Loyal Pang
“We are all in the gutter, but some of us are looking at the stars. Câu nói này của Oscar Wilde có nghĩa là gì?” Cô giáo dạy Anh văn ngồi ở sau bàn giáo viên, đôi mắt đằng sau chiếc kính trên sống mũi, nhìn khắp lớp học “Ai dịch cho cô nghe xem?…Trần Niệm?”
Trần Niệm vén váy định đứng dậy, cô giáo lại bảo: “Không cần đứng lên.”
Trần Niệm khẽ nói: “Tất cả, chúng ta, đều sống trong cống rãnh, nhưng vẫn có người, đang ngước nhìn bầu trời sao.”
“Đúng vậy.Tất cả chúng ta đều sống trong cống rãnh, nhưng vẫn có người đang ngước nhìn bầu trời sao.” Cô giáo Anh văn lặp lại một lần, đẩy đẩy kính trong sống mũi: “Câu tiếp theo.”
Đã là ngày thứ tư rồi, tất cả vẫn sóng yên biển lặng. Ngụy Lai không còn làm phiền Trần Niệm nữa.
Mùa mưa chuẩn bị kết thúc, thời tiết càng lúc càng nóng, Bắc Dã mua cho Trần Niệm một chiếc quạt điện nhỏ, không phát ra tiếng, đặt trong hộc bàn cho mát.
Cô giáo vẫn đang đọc đề nhưng bóng dáng giáo viên chủ nhiệm lại xuất hiện ngay cửa sổ, Trần Niệm hơi mất tập trung, lại nghe thầy bảo: “Tăng Hảo, em ra ngoài một chút.”
Tăng Hảo ra ngoài.
Trần Niệm tiếp tục nghe giảng bài, sau đó Tăng Hảo quay lại, vẻ mặt hơi đắc ý.
Sau khi tan học, Tiểu Mễ chọt chọt sau lưng cô ấy: “Tăng Hảo.”
“Hả?” Tăng Hảo xoay người lại.
“Sao thầy lại tìm cậu, có chuyện gì vui à?”
Trần Niệm mở một hộp bánh Pocky.
“Cho tớ với.” Tăng Hảo đưa tay cầm một que bánh; Tiểu Mễ cũng cầm một que, nói: “Gần đây Niệm cũng hay ăn vặt.”
Mấy bạn cùng lớp qua qua lại lại đều lấy một cây, một hộp bánh được mở ra cứ như cho chim bồ câu ăn ngoài quảng trường Nhân Dân, chớp mắt đã hết sạch.
“Ngụy Lai đã mất tích.” Tăng Hảo gặm bánh nhún vai, dáng vẻ hơi hả hê.
Tiểu Mễ nói: “Mất tích sao lại tìm cậu?”
Tăng Hảo liếc mắt: “Hỏi tượng trưng thôi. Ai cũng biết đó ban đầu không phải là trò tai quái, quả thật bọn chúng đã bắt nạt tớ. Khi đó còn khuyên tớ đừng nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, giờ lại đến hỏi tớ. Ôi, con nhỏ đó còn bắt nạt học sinh ở ngoài trường, người căm ghét nó chắc không chỉ mình tớ đâu nhỉ? Dù sao cũng đáng đời nó.”
Trần Niệm ngẩng đầu nói: “Đừng đắc ý sớm vậy, không chừng nó chỉ chạy ra ngoài chơi, mấy ngày nữa, lại về đây.”
Tăng Hảo chu mỏ: “Tốt nhất đừng bao giờ trở lại nữa.”
Tiểu Mễ: “Chủ nhiệm lớp ta lại sắp phải bạc đầu rồi.”
“Bạc gì chứ.” Tăng Hảo nói “Ngụy Lai đã xin thôi học, để gia đình cô ta tự quản lý, không liên quan đến trường học. Trước kia không muốn thừa nhận chỉ vì muốn chuyện lớn hóa nhỏ mà thôi, lại còn có cảnh sát tham dự nữa. Bây giờ không chừng thầy ấy còn đang cảm thấy may mắn vì đã sớm không còn quan hệ gì, nếu không danh tiếng của trường chắc sẽ thối nát luôn đấy.”
Trần Niệm thấy Từ Miểu sau lưng Tằng Hảo bèn huých cô ấy, Tăng Hảo quay đầy, thấy Từ Miểu thì lúng túng, quay đầu lè lưỡi với Trần Niệm, không nói thêm nữa.
Chập tối, Trần Niệm đứng ngoài cổng trường, theo thường lệ nhìn về phía Bắc Dã đang đứng bên kia đường, nhưng…Bắc Dã lại đang nhìn chằm chằm Từ Miểu ở ven đường, cười hơi lạ lùng, cho đến khi Từ Miểu lên xe nhà mình rồi đi xa mới thôi.
Trần Niệm nghĩ, có lẽ mình nhìn nhầm rồi.
Bắc Dã đã thấy cô, vội đi đến.
Trần Niệm tiếp tục đi về phía trước.
Trải qua chuyện lần trước, cô thường hay bất an, cứ đi vài bước thì phải quay đầu lại, nhìn thấy Bắc Dã mới yên tâm.
Vừa xoay đầu, lại nghe thấy Lý Tưởng gọi mình: “Trần Niệm!”
Trần Niệm quay đầu lại, thấy Bắc Dã đang nhìn cô chằm chằm, cúi đầu dịch qua bên cạnh một bước. Lý Tưởng chạy qua, đụng phải vai Bắc Dã, khiến cậu hơi lảo đảo.
“Ơ, xin lỗi.” Lý Tưởng cười cười xin lỗi cậu, chạy về phía Trần Niệm.
Trần Niệm yên lặng nhìn Lý Tưởng, xoay người lại.
Lý Tưởng cảm thấy không khí hơi lạ, vội giải thích: “Hì hì, tớ đến nhà bác ăn cơm.”
“À.”
“Trần Niệm, tớ nghe nói Ngụy Lai mất tích.”
“Vậy à?”
“Có thể cãi nhau với ba mẹ nên bỏ nhà đi.” Lý Tưởng nói: “Đi rồi cũng tốt, sẽ không ảnh hưởng đến cậu nữa.”
Trần Niệm nhạy cảm ngẩng đầu, nói: “Tớ, không có liên quan gì, với cô ta. Cậu nói cứ như, tớ muốn cô ta mất tích vậy. Cô ta không hề ảnh hưởng gì đến tớ, so với với Tăng Hảo, tớ có là gì.”
Lý Tưởng sửng sốt, vội vàng xin lỗi, nói: “Cũng đúng.”
Trong lúc lúng túng, cậu vô ý quay đầu, nụ cười cứng đờ, đi vài bước, cúi đầu nói nhỏ: “Trần Niệm, lần trước tớ cũng gặp tên này, hắn đi theo cậu cả con đường.”
“Hả?”
“Đừng quay đầu!”
Nhưng Trần Niệm đã quay đầu, thoắt cái, Lý Tưởng nắm tay cô, nói: “Chạy mau! Cắt đuôi hắn đi!”
Trần Niệm kinh ngạc nhìn Bắc Dã, chưa kịp phản ứng đã bị Lý Tưởng kéo chạy đi.
Trần Niệm cố vùng ra, nhưng sức Lý Tưởng quá lớn, kéo cô chạy cả con đường, đến khi thấy “tên kia” không đuổi theo nữa, mới thôi. Trần Niệm hất phăng tay cậu ra, khom lưng thở hổn hển bên đường.
“Chạy gì chứ!” Chẳng hề vui vẻ.
Cô rất ít khi bộc lộ cảm xúc, huống chi là lúc giận dữ, Lý Tưởng đoán có thể tâm trạng của cô hôm nay không được tốt, cũng hơi lo sợ, khẽ nói: “Tớ sợ có người theo dõi cậu.”
“Ai?” Lồng ngực cô phập phồng, nhìn chằm chằm cậu “Là ai!”
“…Ặc, kẻ đó không theo kịp.”
“Trường học có nhiều người như vậy.” Trần Niệm chảy đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng “Có biết bao nhiêu người cùng đường chứ!”
“Cũng đúng. Bất quá, coi như thôi vậy, xin lỗi cậu.” Lý Tưởng cười làm lành xin lỗi cô.
Trần Niệm quay đầu sang chỗ khác: “Thôi đi.”
Đến ngã tư, Trần Niệm đứng ở ven đường đợi. Cho đến khi nhìn thấy Bắc Dã từ xa, nỗi hờn dỗi vừa rồi dấy lên vì Lý Tưởng mới dần hạ xuống. Song, khi Bắc Dã đi qua, chỉ liếc cô một cái, ánh mắt đanh lại, nhưng vẫn cắm cúi đi thẳng về phía trước.
Trần Niệm đi song song với cậu, cách khoảng hai ba người. Kể từ hôm đó, cậu không còn lái xe mô tô đèo cô nữa, còn cô nếu không về nhà mình thì buổi trưa cũng không ở lại trường học, mà về nhà Bắc Dã để nghỉ trưa. Mỗi phút mỗi giây không ở trường học, cô đều phải ở cạnh cậu mới yên tâm.
Đi đến bãi đất hoang, Trần Niệm mới nhích lại gần cậu một chút, tha thiết nhìn cậu, chờ cậu nói chuyện, chờ cậu hỏi hôm nay cô học hành thế nào.
Nhưng cậu không nói tiếng nào, cũng không nhìn cô.
Mãi một lúc lâu sau, Trần Niệm nói: “Anh không vui à?”
“Không có.” Cậu tiện tay ngắt một cọng cỏ đuôi chó bên cạnh, hỏi: “Còn em?”
“Hả?”
“Em không vui à?”
“Cũng không có.” Cô lắc đầu.
Ánh nắng chiều nơi đồng hoang như lòng đỏ trứng vịt muối to và vàng đượm.
Trần Niệm lại hỏi: “Ban nãy, sao anh lại đụng cậu ấy?”
“Ai?”
“…Lý Tưởng.”
“A, cái tên dị thế.”
“Sao anh lại đụng cậu ấy?” Hôm nay cô lại muốn hỏi cặn kẽ “Em nhìn thấy mà, anh cố ý.”
“Ghét thì đụng thôi.” Bắc Dã nghiêng người, cầm cỏ đuôi chó phẩy qua chóp mũi cô “Em muốn tính sổ với anh à?”
“…” Trần Niệm đỏ mặt, yên lặng một lúc, nói: “Vậy tại sao anh lại, ghét cậu ấy?”
Bắc Dã “à” một tiếng, hờ hững liếc nhìn cô “Em không biết à?”
Trần Niệm xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, cúi đầu xuống: “Em cũng đâu có thích, thích cậu ấy.”
“Vậy em thích ai?” Bắc Dã hỏi.
Cô đỏ mặt.
Cỏ cây khẽ lay động.
Cô không đáp, chỉ luồn bàn tay mềm mại vào lòng bàn tay cậu, như một con cá nhỏ chui vào nước bùn, lớp bùn kia đã có chuẩn bị từ sớm, nhưng hang động nhỏ kia vẫn không kịp đề phòng, chợt chảy vào một dòng nước xuân thanh mát ngọt ngào.
Thiếu niên nắm tay cô gái, đi trên đồng trống trải bát ngát, về phía ánh trời chiều đỏ rực. Gió đêm thổi phất phơ áo sơ mi trắng của hai người, không ai nói gì, chỉ im lặng bước đi riêng mình.
Khi đi vào khu xưởng, nhìn thấy một đóa hoa khuyên tai, Bắc Dã hái xuống cài vào tai cô, cậu vân vê vành tai cô, chợt nói: “Em không xỏ lỗ tai.”
“Chờ thi xong đã.”
“Được.”
“Anh đi theo em sao?
“Tất nhiên rồi.” Cậu khẽ nghiêng đầu, đôi môi hôn phớt lên gò má cô, cứ như hôn viên kẹo đường mà cậu thích nhất.
Cậu nói: “Đến lúc đó, anh sẽ tặng em một đôi hoa tai.”
“…Cảm ơn.”
“Vẫn chưa tặng mà.”
“Nói trước, cũng có sao đâu.”
Hai người nắm tay đi vào nhà. Điện thoại di động của Bắc Dã vang lên.
Cậu cau mày bắt máy, lạnh lùng nói: “Buổi trưa và buổi tối đừng tìm tôi.”
Trần Niệm biết đó là bạn của cậu. Chỉ khi cô đi học, cậu mới có thời gian chơi đùa với bạn bè, đặc biệt là kể từ sau chuyện kia.
Cậu cúp điện thoại, Trần Niệm nói: “Tối nay, chúng ta nấu ăn đi.”
Bắc Dã nói: “Được.”
Đi đến dưới lầu, lại phát hiện trên cây dâu tằm có treo hai sợi dây thô. Trần Niệm nhìn hai sợi dây ấy, lại nhìn cậu. Bắc Dã nói: “Làm xích đu cho em, chờ thi xong, em có thể thường xuyên chơi xích đu ở đây. Anh đã phun thuốc trừ sâu cả rồi.”
Trần Niệm khẽ gật đầu.
Về đến nhà lại phát hiện, đã hết gạo, mì ăn liền cũng hết, chỉ còn chút mì sợi. Nấu nước sôi, bỏ hết mì vào, Trần Niệm nhìn cậu: “Đủ ăn không?”
“Không đủ, thêm hai quả trứng.” Bắc Dã đập trứng vào.
Trần Niệm nhìn quanh quất: “Ơ, còn có cải thìa, còn có nấm… à, cà chua nữa.”
Cứ mặc kệ, rửa sạch rồi cho hết vào nồi.
Cuối cùng lại thành một nồi mì có đủ loại rau dưa đỏ đỏ xanh xanh, cũng không cần múc ra bát, cứ thế bưng cả nồi lên bàn, kê quyển sách bên dưới, cầm hai đôi đũa ngồi xổm trên ghế, chọc vào nồi.
Ngon bất ngờ.
Quạt máy thổi vù vù, hai thiếu niên lại ăn đến mồ hôi đầm đìa.
“Ngon không?” Bắc Dã hỏi.
Trần Niệm gật đầu.
Bắc Dã đưa chai bia cho cô: “Uống một chút đi.”
Trần Niệm ôm chai, đưa sát miệng rồi từ từ ngẩng lên, uống một hớp nhỏ, đắng quá, cô nhíu mày.
Bắc Dã thích thú nhìn cô.
“Uống ngon không?” Cậu hỏi.
“Không ngon.” Trần Niệm mím môi, nhìn Bắc Dã ngồi đối diện, không hiểu vì sao cô lại hơi nhoẻn miệng.
“Sao lại cười?” Bắc Dã hỏi.
Trần Niệm lắc đầu: “Không vì sao cả.”
“Em vui không?”
Cô ngơ ngắc một lúc, gật đầu, giọng nói rất khẽ, cứ như đang nói về một bí mật nào đó: “Vui.”
Bắc Dã “à” một tiếng, rũ mắt gắp mì trong nồi, khóe môi bất giác nhoẻn lên, cũng nở nụ cười.
Trần Niệm hỏi: “Anh cũng vui chứ?”
Bắc Dã nói: “Anh cũng vui.”
Hai người chén sạch mì, thấy cả đáy nồi, Bắc Dã hỏi: “Ăn no chưa?”
Trần Niệm gật đầu: “No rồi.”
Mùi thơm bánh mì nướng lại bay vào, cậu hỏi: “Muốn ăn không?”
“… Được ạ.”
Bắc Dã bật cười, cậu nhảy khỏi cửa sổ, một lúc lâu lại mang về một ổ bánh mì nướng mới ra lò, còn có một chiếc kẹo mút hình sói xám.
Trần Niệm mở ra cắn một miếng, liếc mắt nhìn thấy “Kinh Thánh” trên hộc tủ, sắc mặt chợt biến đổi, đi đến nhét nó biến mất trong tủ quần áo.
Cô ngậm kẹo chợt nói: “Ngụy Lai mất tích rồi.”
“À.” Bắc Dã cũng không để ý, cắm ống hút vào một hộp sữa bò, đẩy đến trước mặt cô.
“Nó đã đi đâu?”
“Ai biết? Nó trêu chọc quá nhiều ngừoi, chẳng liên quan đến chúng ta.” Bắc Dã nói.
“À.” Trần Niệm nói.
Nhưng nếu cảnh sát đến hỏi thì cũng rất rắc rối, cô cau mày nghĩ, chợt đứng dậy đi vào phòng tắm, không biết đang tìm cái gì, lục tung khắp nơi.
Bắc Dã không ngăn cản, ngồi ở bên bàn uống sữa tươi.
Trần Niệm kéo ngăn kéo dưới bồn rửa tay, bên trong trống trơn, cô tìm lần nữa, sau đó ra ngoài hỏi: “Mấy bộ quần áo kia đâu?”
“Hả?”
“Quần áo em mặc, hôm đó.”
“Đốt rồi.”
“Đốt?” Cậu thật cẩn thận, cô hỏi “Lúc đốt, có bị phát hiện không?”
“Anh biết một nơi ngày nào cũng đốt rác.”
Trần Niệm còn định nói gì nữa, Bắc Dã lại hỏi: “Hôm nay không làm bài tập à?”
“Làm chứ.” Cô ngồi xuống bàn, Bắc Dã đứng dậy lấy đèn bàn đến.
Hai thiếu niên ngồi hai bên bàn, cô cúi đầu giải đề trong sách, cậu ngồi xem truyện tranh, thỉnh thoảng nhìn cô, thỉnh thoảng đi đuổi đám dế cứ kêu bên ngoài, đêm mùa hạ cứ thế trôi qua.
Ngày này qua ngày nọ, hai thiếu niên sống nương tựa lẫn nhau.
Sáng sớm, ngồi dưới ánh mặt trời đọc sách, đánh đàn ghi ta.
Buổi trưa, vẩy nước lên căn phòng nóng bức, trải một tấm chiếu lên đất, mở quạt điện, ngủ rất mát mẻ.
Buổi tối, ngồi đối diện một chiếc đèn nhỏ, yên tĩnh đọc sách.
Trước khi ngủ, nghe tiếng xe lửa ầm ầm chạy qua, lòng tràn đầy kỳ vọng vào một tương lai tươi đẹp bình yên.
Một ngày nào đó, họ có thế đi thật xa.
…
Có một đêm, khi tiếng xe lửa vang lên, Trần Niệm dụi mắt, đóng sách lại.
Đêm nay không hề có mưa bão, vô cùng bình yên.
Trần Niệm nói: “Tối nay, trời không mưa.”
Bắc Dã đến bên cửa sổ: “Mùa mưa sắp hết rồi…” Cậu dừng lại, nhìn bầu trời, chợt nói: “Đồ nói lắp.”
“Hửm?” Trần Niệm quay đầu.
“Em sang đây xem này.”
Trần Niệm đến bên cửa sổ, học theo cậu ngửa cổ nhìn lên trời, sao sáng lấp lánh.
Bắc Dã nhảy lên cửa sổ, đưa tay cho cô, kéo cô bò qua cánh cửa, nhảy xuống vũng nước bùn, vòng qua cái thang leo lên mái nhà. Xe lửa ầm ầm chạy qua.
Hai thiếu niên vai kề vai ngồi trên mái nhà ngắm sao trong gió.
Hai người ngẩng đầu, thành kính và tín ngưỡng.
Trời sao đêm mùa hè khiến lòng người rung động, đẹp đến mức khiến người ta muốn rơi lệ.
Trong đầu Trần Niệm bỗng nhớ đến câu nói kia, cô nói: “Tất cả chúng ta đều sống trong cống rãnh, nhưng có người vẫn ngước nhìn trời sao.”
Bắc Dã rũ mắt, quay đầu nhìn cô, cô hơi nghi hoặc: “Em không hiểu.”
“Bắc Dã.” Trần Niệm hỏi “Họ nói ngước nhìn trời sao, là nghĩa gì?”
“Đối với anh mà nói, ý nghĩa chính là vào khoảnh khắc này.” Bắc Dã nói.
Cô hoang mang khó hiểu.
Cậu khẽ cười, nói: “Ý nguyện của em trời sẽ thấu hiểu.”
“Có sao?”
“Có.” Cậu nói “Em tin không?”
“Anh nói… thì em tin.”