Thời Tuế Chung An

Chương 2:




Edit: Yphongnhulieu
02 gặp mặt
================
Trùng hầu là một con trùng cái. Ở thế giới này trùng cái có thể làm quân thư giống Tịch Án nhưng cũng sẽ có trùng làm trùng hầu. Những trùng này sẽ làm những công việc giống như người bình thường đi làm ở Trái Đất.
Vừa thấy Bạch Chung xuống lầu, trùng hầu đã vội mang đồ ăn còn đang được giữ ấm bày lên bàn. Bạch Chung lịch sự gật đầu với hắn ý bảo hắn có thể rời đi. Hình như đối phương có chút kinh ngạc khi được đối xử tốt nên đến tận lúc rời đi còn giữ vẻ kinh sợ.
Lúc này Bạch Chung mới nhớ ra sự bất bình đẳng giữa trùng đực và trùng cái ở thế giới này. Tất nhiên anh không có ý định thay đổi những quy tắc của nơi đây, ý thức giai cấp xã hội đã ăn sâu vào tâm thức của những con trùng ở thế giới này. Chắc chắn anh sẽ không hô to khẩu hiệu bình đẳng rồi chiến đấu vì nó như những người khác nhưng ít nhất anh cũng sẽ không giống một số ít trùng đực xấu xa, xem việc tra tấn trùng cái là niềm vui khác.
Anh vốn không phải là người tốt. Anh có thể dễ dàng vứt bỏ loài người để hóa thành xác sống nhưng hiển nhiên anh càng không phải là người xấu. Trong lúc anh làm vua xác sống, dù không thể quản lý hành vi tàn sát của những con xác sống khác nhưng ít ra anh cũng chưa từng tấn công hay giết hại loài người.
Nhìn sơ qua thì có vẻ đồ ăn trên bàn được chuẩn bị rất có tâm, trang trí khá bắt mắt làm anh cũng muốn ăn. Bạch Chung gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, đồ ăn ở đây không giống với Trái Đất nhưng cũng được xem như là ngon theo một cách khác.
Đang lúc ăn cơm thì tài khoản Tinh Võng của Bạch Chung nhận được một tin nhắn, nhìn lại thì mới thấy người gửi là “vị hôn phu” thần bí của anh.
[ Tịch Án ]: Xin chào ngài Bạch Chung tôn kính, hẳn là ngài đã nhận được thông báo ghép đôi từ hệ thống, tôi là Tịch Án- trùng cái được ghép đôi cùng ngài. Nếu như có thể, tôi hy vọng rằng tôi có thể gặp ngài một lần để trước khi lập khế ước chúng ta có thêm chút hiểu biết về nhau.
Bạch Chung đem tin nhắn này phân vào mục đối tượng hẹn hò, cần phải gần gũi hơn nên cũng không từ chối.
[ Bạch Chung ]: Được
——
Lúc này Tịch Án đang ở một quân khu xa, sau khi nhận được câu trả lời của anh, y đã cười nhẹ một cái. Có vẻ như vị trùng đực này rất dễ tính, anh cũng không để ý đến đề nghị có thể được xem là vô lễ của y.
Không lẽ vị trùng đực này không biết y không thể sinh dục sao? Vậy mà còn không lập tức từ hôn à.
Trong tay y đã có được thông tin của vị trùng đực này. Đầu tiên đập vào mắt y chính là nhan sắc khiến bất kỳ trùng nào cũng phải cảm thán, dù là một trùng chưa từng quan tâm đến vẻ ngoài của trùng khác như Tịch Án cũng không thể không xuýt xoa trước sự thiên vị của Thượng Đế khi đắp nặn ra vẻ đẹp này. Điều kém hoàn mỹ duy nhất chính là đôi mắt đào hoa xinh đẹp của vị trùng đực này khi lên ảnh lại là một sự trống rỗng, làm anh nhìn có vẻ như một con rối vô hồn.
Y nhìn xuống phía dưới, ngay phần tinh thần lực lại được viết một chữ “không”. Ngón tay của Tịch Án đã gõ nhẹ bàn làm việc trong vô thức. Y đã trưởng thành được mấy năm rồi nhưng chưa từng được hệ thống ghép đôi, lý do một phần cũng vì y là trùng duy nhất đạt cấp S trong toàn bộ Trùng tộc. Điều đó là vì những trùng đực cấp thấp không thể nào an ủi cho trùng cái cấp cao, thậm chí nếu tệ hơn thì họ có thể bị phản lại và mất mạng.
Đơn giản là vì trùng cái cấp cao thật sự rất nguy hiểm, đặc biệt là vào kỳ mẫn cảm.
Bây giờ y lại được ghép đôi với một vị trùng đực không thể kiểm tra ra tinh thần lực nên bị xếp vào cấp E. Hệ thống là cơ quan đầu não có trí tuệ cực cao nên khả năng sai sót là vô cùng nhỏ, vả lại độ phù hợp giữa cả hai còn lên đến tận 100% bên chỉ có một khả năng có thể xảy ra. Chính là vị trùng đực này không chỉ ở cấp E.
Huống hồ, Tịch Án dùng tay gõ nhẹ hai cái vào thông tin của vị trùng đực này. Y nhớ đến nguyên nhân lớn nhất mà mình chưa từng bị ghép đôi rồi cười nhẹ.
Tịch Án càng thêm tò mò về vị trùng đực này. Dường như y đã tò mò đến sắp không chờ nỗi nữa rồi nhưng từ giờ đến ngày hẹn còn tận mấy ngày.
Y nhớ lại hình như ngày mai nhà y bảo rằng sẽ làm tiệc phá xác cho em trai của y vì thế nên y đã ra lệnh cho thuộc hạ Thân Đặc để hắn gửi một lá thư mời qua cho Bạch Chung.
Y muốn có thể nhìn thấy vị trùng đực này càng sớm càng tốt.
——
Vì bảo vệ thông tin của trùng đực nên việc ghép đôi sẽ không công khai thông tin của trùng đực. Vả lại tài khoản Tinh Võng của Bạch Chung và của nhà họ Lý đã tách ra từ lâu nên việc anh được ghép đôi đến giờ vẫn còn là bí mật.
Nhưng ngược lại, khi trùng cái được ghép đôi thì toàn bộ tài khoản Tinh Võng của các trùng khác đều sẽ nhận được tin.
Bởi vì Tịch Án rất được lòng dân nên khi thông tin y được ghép đôi vừa được lan truyền thì đã nhận được sự tâm rất lớn từ quần chúng.
—— Đế Quốc có trùng đực cấp S sao?
—— Hy vọng vị trùng đực này có thể đối xử tốt một chút với ngài nguyên soái tôn kính của chúng tôi.
—— Cho dù ngài nguyên soái của chúng tôi không thể sinh dục hay là chỉ có thể làm thư hầu cũng được nhưng ngài nguyên soái lúc nào cũng tài giỏi, lại là anh hùng bảo vệ Đế quốc nên ngài sẽ luôn là tấm gương để tôi noi theo. Chúc nguyên soái hạnh phúc.
—— Nhưng mà tại sao việc Đế quốc có trùng đực cấp S lại không có chút tin tức gì hết vậy?
—— Chẳng lẽ là hệ thống bị lỗi hả?
—— Huhuhu, vậy mà ngài nguyên soái của tôi đã bị ghép đôi cho một trùng đực khác. Tôi cũng muốn lập khế ước với ngài nguyên soái mà, tôi chắc chắn sẽ cho ngài làm thư quân của tôi.
—— Lầu trên có quên là tinh thần lực của nguyên soái là cấp S không vậy, ngài không thể kham nổi đâu, không ấy ngài xem tôi xem có được không?
—— Lại tới mục giành trùng đực rồi đúng không?
Bạch Chung lướt bình luận thì đã biết được hình tượng vĩ đại của ngài nguyên soái này trong lòng quần chúng vì đâu có dễ gì mà nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi trùng trong một thế giới đề cao sự sinh sản như vậy trong khi mình lại không sinh được cơ chứ.
Anh ở trong phòng cả ngày để sắp xếp lại tất cả các thông tin về thế giới này. Gần tối anh lại nhận được lá thư từ người máy chuyển phát nhanh. Bên trong là một lá thư mời.
Giấy mời được chạm khắc vô cùng hoa lệ, chữ bên trong lại là chữ viết tay, nội dung đại khái là sắp đến ngày lễ phá xác của đứa nhỏ nhà họ Tịch nên mời anh đến dự tiệc. Dựa theo địa vị bây giờ của Bạch Chung thì chắc chắn sẽ không nhận được thư mời đi tiệc của các gia đình quý tộc này rồi, chắc chắn là do “vị hôn phu” kia của anh làm.
Vì vừa mới xem được chút thông tin của Tịch Án trên Tinh Võng nên Bạch Chung cũng khá tò mò với vị trùng cái này nên đã vui vẻ đồng ý.
——
Lâu lắm rồi Tịch Án mới gặp khó khăn trong việc lựa chọn như lúc này. Y nhìn vào mấy bộ vest tương đối giống nhau trước mặt mà phát sầu. Bình thường lúc nào y cũng mặc quân phục không ngờ lại có ngày phải đau đầu về vấn đề ăn mặc như lúc này. Nhưng nhớ lại đây là để gặp mặt vị trùng đực kia thì y lại không nhịn được mà muốn phô bày hết những ưu điểm của mình cho vị kia biết, cứ như là một con chim công xòe đuôi để thể hiện trước nửa kia của mình vậy.
Rõ ràng bây giờ y còn chưa chắc chắn với việc để vị trùng đực kia là hùng chủ của mình. Lúc nào anh cũng có thể đổi ý dù cho anh chỉ là trùng cái. Nhưng định mệnh là thứ không thể nào nói trước được, dường như chính định mệnh đã khiến y muốn vị trùng đực kia có ấn tượng tốt với mình.
Còn Bạch Chung lại không có sự buồn phiền này vì dựa theo kinh tế của anh thì chắc chắn tủ quần áo sẽ chẳng đa dạng đến mức có thể thoải mái lựa chọn. Nói đúng hơn là anh chỉ có đúng duy nhất một bộ vest để tham dự các buổi yến tiệc thế này.
Nhà chính của nhà họ Tịch cách chỗ Bạch Chung cũng khá xa. May mà khoa học kĩ thuật ở thời đại này rất phát triển, những đoàn tàu không trùng lái có tốc độ cực nhanh, còn chưa đến nửa tiếng thì Bạch Chung đã đến nơi.
Anh vừa đi qua một con đường lớn rợp bóng cây xanh thì đã thấy cửa lớn của nhà họ Tịch. Trước cửa có bốn con quân thư đang canh giữ, con nào cũng nghiêm mặt, ngẩng cao đầu, mặc quân phục một cách chỉnh tề. Trong đó một trùng đang dùng dụng cụ kiểm tra thư mời của khách khứa bảo đảm không có sai sót khi đi vào.
Lúc Bạch Chung tới đã tương đối trễ, hầu như đã không còn trùng nào ra vào nữa. Khi anh vừa bước đến cửa thì quân thư bảo vệ cũng vừa thấy anh. Chỉ vừa nhìn một cái mà hắn đã bị vẻ đẹp của anh hớp hồn, mãi một lúc lâu sau hắn mới cảm nhận được hơi thở nhàn nhạt của trùng đực.
“Trùng đực?” Hiển nhiên quân thư trước mặt có chút kinh ngạc xen lẫn sợ hãi, “Sao lại có việc trùng đực lại ra ngoài một mình thế này, rất nguy hiểm....”
Vừa nói quân thư đã nhìn thấy bộ vest trên người Bạch Chung. Hình như là của một thương hiệu bình dân nào đó, vốn dĩ hắn tưởng rằng vị trùng đực xinh đẹp này là thiếu gia của một nhà quý tộc nào đó, tận đến khi nhìn thấy nhãn hiệu không có logo mới nhận ra không phải. Chẳng trách mà vị trùng đực xinh đẹp này lại đến đây một mình, thì ra là một vị trùng đực bình dân.
Nhưng một vị trùng đực đẹp như vậy mà ra ngoài một mình cũng là rất nguy hiểm.
“Thưa ngài trùng đực tôn quý, xin hỏi có phải ngài bị lạc đường không, chúng tôi có thể phái trùng đưa ngài về để đảm bảo an toàn cho ngài.”
Bạch Chung giương mắt nhìn quân thư trước mặt. Sau khi thấy đối phương hiểu lầm anh cũng không phản úng gì mà chỉ từ từ rút thư mời từ trong áo vest ra rồi dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy thư mời đưa đến trước dụng cụ kiểm tra. Đến khi dụng cụ phát ra một tiếng “tích” và hiện đèn xanh thì anh mới nói:
“Tôi có thể đi vào rồi chứ?” Anh nói bằng tông giọng thản nhiên không chút cảm xúc.
“Nhưng.... Có thể.” Còn vị quân thư này thì lại không bình tĩnh được như vậy, thậm chí trán hắn đã xuất hiện vài giọt mồ hôi lạnh bởi vì hắn đã vô tình xúc phạm một vị trùng đực, không biết tiếp theo đây hắn sẽ bị trừng phạt như thế nào.
Cũng may vị trùng đực này có vẻ không để ý, anh không quan tâm đến trùng cái đang nơm nớp lo sợ mà tự nhiên đi vào bên trong nhà họ Tịch.
——
Ngay giây phút Bạch Chung bước vào sảnh lớn, toàn bộ trùng trong phòng đều vô thức nhìn về phía anh. Thật sự rằng trùng vừa bước vào có một nhan sắc quá nổi bật hơn nữa anh còn là trùng đực, một trùng đực đến đây một mình. Nhưng mà hình như trước đây họ chưa gặp vị trùng đực này bây giờ, không biết là thiếu gia của nhà ai đây. Một số trùng cái chưa lập khế ước đã bắt đầu rạo rực. Thật ra suy nghĩ của Trùng tộc cũng khá cởi mở, Bạch Chung còn chưa đi được vài bước đã bị một trùng cái cao lớn chặn lại.
Bạch Chung không quan tâm mà nhấc chân đi vòng qua trùng này rồi đi đến một góc khuất. Đồ ăn dùng để chiêu đãi khách khứa đa số là đồ ngọt mà Bạch Chung lại không thích ăn ngọt, so với sự ngọt ngào của bánh kẹo thì dường như anh thích vị đắng chát của cà phê hoặc hồng trà hơn.
Ngay lập tức anh thấy có chút nhàm chán, anh đảo mắt nhìn khắp đám đông tựa hồ muốn tìm xem vị nguyên soái nổi tiếng kia đang ở đâu.
Từ giây phút Bạch Chung bước vào đến giờ, Tịch Án luôn quan sát anh từ một góc khuất ở lầu hai. Hình như trùng đực này xinh đẹp hơn so với trên hình và cũng càng thêm hấp dẫn trùng khác hơn. Nhờ vào các giác quan vượt trội của trùng cái mà y có thể nhìn thấy đôi mắt đào hoa đen láy nhìn có vẻ thâm tình của đối phương dù ở một khoảng cách rất xa.
Dường như Tịch Án đã từng nhìn thấy đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia, có lẽ là trong một giấc mơ xa xưa nào đó.
Ngay giây phút ấy y đã biết rằng anh sẽ là hùng chủ của y.
Hình như y đã quyết định được một điều gì đó, y nở một nụ cười nguy hiểm.
Tạm thời chúng ta không nhắc đến con trùng cái khủng bố nào đó đang bị hùng chủ của y mê hoặc. Vậy mà lại có một trùng cái không biết xấu hổ là gì lại đi đến định bắt chuyện với hùng chủ của y. Thanh lan can làm bằng hợp kim ở dưới tay bị y bóp đến méo mó, may mà Bạch Chung không để ý đến con trùng cái khốn khiếp kia nên lan can mới may mắn thoát được một kiếp nạn.
Tịch Án nhìn trùng đực ngồi một mình trong góc, hình như anh đang tìm gì đó trong đám đông, anh đang tìm y sao? Y không nhịn được mà cười nở một nụ cười nhẹ, ngay lúc này y thật sự rất muốn đến bên hùng chủ tương lai của mình.
——
Trong lúc Bạch Chung còn đang đấu tranh xem có nên lấy cho mình một ly hồng trà hay không thì đằng sau bỗng truyền đến vài tiếng động.
“Bạch Chung?”
Anh quay đầu lại, theo trí nhớ của mình thì tên kia chính là trùng đực của nhà họ Lý- Lý Lâm. Đa số trùng ở Trùng tộc đều có vẻ ngoài rất ổn, có thể là do vấn đề thể chất nên dù có tham ăn biếng làm như một số con trùng đực cũng sẽ không mập lên, ví dụ như Lý Lâm. Nhưng nếu như phải đem ra so sánh với Bạch Chung thì tên kia chỉ thể dùng hai chữ để miêu tả- bình thường.
Lý Lâm ngước mặt lên, dường như có hơi khinh thường vị anh trai nuôi này, hắn vừa cười vừa nói móc: “Không ngờ là lại có trùng ngay cả một buổi tiệc thế này mà cũng lén trốn vào được.”
Đây là buổi tiệc của nhà họ Tịch, một quý tộc thấp kém như nhà họ Lý chắc chắn sẽ chẳng có tư cách để được mời. Để vào được đây, Lý Lâm đã phải khổ sở cầu xin vị đại ca ở trường quý tộc cao cấp dành cho hùng tử mà hắn đang theo học. Dù sao thì nếu may mắn còn có thể tìm được một vị trùng cái quý tộc ở đây để làm thư quân hoặc thư hầu. Cho nên đương nhiên là hắn nghĩ rằng một đứa con nuôi chắc chắn sẽ không nhận được thư mời.
Thấy Bạch Chung không trả lời, hắn dùng ngón tay chỉ đến trước mặt anh rồi tỏ vẻ khinh miệt cười nhạo nói: “Tốt nhất là mày nên cầu mong cho không có trùng nào ra phát hiện ra việc mày lẻn vào đây đi, đồ không có tinh thần lực.”
“Vậy sao?”
Bỗng nhiên từ phía sau vang lên một giọng nói lạnh như băng, Bạch Chung xoay người lại và nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén kia. Trùng đó đang đi lại đây, y hơi nheo mắt lại làm y càng thêm đáng sợ. Lúc này nhìn y chẳng khác gì một tên ác quỷ sẵn sàng lấy tính mạng trùng khác bất kỳ lúc nào.
Với mắt trái màu xanh và mắt phải màu vàng, thân phận của trùng kia đã quá rõ ràng, đó chính là nguyên soái của Đế quốc- Tịch Án.
Hết chương 2 rồi đó, tui cũng cạn năng lượng rồi, mong các bà tặng 1 sao để cổ vũ tui nha~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.