Thốn Đan Thanh

Chương 1:




1
Tiêu Cảnh Sách là con ma ốm có tiếng trong kinh.
Nghe đồn ba tuổi hắn đã biết đọc biết viết, năm tuổi học võ cưỡi ngựa. Lẽ ra hắn sẽ có thành tựu lớn, nhưng năm mười hai tuổi hắn lại trúng kỳ độc, nằm triền miên trên giường.
Ngày cưới mới định chưa lâu, muội muội nhu nhược không thể tự chăm sóc bản thân của ta, Diêu Thanh Uyển đặc biệt đưa cho ta một bình thuốc bằng sứ trắng.
“Tỷ tỷ uống đi, nếu tỷ bẩm sinh đã khỏe hơn người thì cũng nên có thân hình cao lớn thô kệch mới xứng.”
Lòng ta biết rõ sau khi uống thuốc này, tám phần ta sẽ phì nhiêu nên quả quyết không nhận.
Diêu Thanh Uyển nở nụ cười, ôn nhu nói: “Dược liệu quý giá, nhất định phải dùng. Nếu tỷ tỷ không uống, vậy ta đành phải tặng cho tam di nương thôi.”
Ta kìm xúc động muốn tát nàng một cái xuống, ngửa đầu đổ thuốc vào miệng.
“Đáng tiếc, chỉ e sau này gương mặt của tỷ tỷ sẽ càng ngày càng thô bỉ xấu xí, sợ là sẽ không được phu quân sủng ái.”
Miệng nàng nói đáng tiếc, nhưng ý cười trong mắt lại càng nhiều, như thể gặp đươc món đồ chơi thú vị nào đó.
Ngày hôm sau khi Vệ Vân Lãng đến thăm, Diêu Thanh Uyển lại tỏ vẻ lo lắng:
“Tỷ tỷ gả qua đó sẽ phải sống thế nào đây? Nghe nói cơ thể của Bình Dương Vương suy nhược, sau khi trúng độc thất thế còn mất đi thánh tâm, chẳng qua chỉ có cái danh Vương gia mà thôi.”
“Thanh Uyển, nàng quá hiền lành rồi. Nàng ta năm lần bảy lượt ám hại nàng, sao nàng còn lo lắng cho nàng ta?”
“Có thể thế nào chứ, dù sao tỷ ấy cũng là tỷ tỷ của ta.”
Diêu Thanh Uyển thở dài.
“Huống chi, Bình Dương Vương cách vài bữa lại bị ám sát…… Cuộc sống nơm nớp lo sợ đó nào so được với sự bình yên suôn sẻ ở Diêu gia?”
Ta cảm ơn nàng.
Dù cuộc sống sau khi gả đi có khó khăn thế nào thì cũng tốt hơn ở Diêu gia.
2
Lần đầu tiên ta gặp Tiêu Cảnh Sách là ở bên trong màn đỏ*.
* Màn treo trên giường cưới.
Hắn nằm, ta đứng.
Có lẽ do bệnh tật quấn thân nên sắc mặt Tiêu Cảnh Sách tái nhợt, môi mỏng không có huyết sắc.
Chỉ có đôi mắt nhìn ta sáng lấp lánh hơn cả ánh nến trong phòng.
Thấy ta mãi không nhúc nhích, hắn thở dài: “Là tại ta quá yếu, vất vả cho phu nhân rồi.”
Ta tỏ vẻ nghiêm túc: “Phụng dưỡng phu quân là bổn phận của thê tử, phu quân đừng mềm lòng mà thông cảm cho ta.”
Nói xong, ta bắt đầu làm ‘công việc vất vả’.
Trong lúc ta ‘làm việc’, ý cười trong mắt Tiêu Cảnh Sách dần dần nhạt đi, bỗng nhiên hắn vươn tay giữ ta lại: “Phu nhân, nàng đang làm gì thế?”
“Đương nhiên là làm chuyện nên làm.”
Ta lại tới gần hắn hơn, bắt đầu tranh công.
“Ta phục vụ như thế nào?”
“Phu nhân…… suy nghĩ thật chu đáo……”
Tiêu Cảnh Sách đang nói chuyện bỗng nhiên hừ nhẹ một tiếng, cánh tay mềm yếu vô lực kia vòng qua ôm lấy eo ta kéo xuống, cả người ta liền ngã vào trong lòng hắn.
Nhưng bị ta đè như vậy, hắn đột nhiên quay đầu phun ra một ngụm máu, ngất đi.
Ta ngốc tại chỗ, giống như bị sét đánh thẳng vào đầu.
Quay đầu lại nhìn, bên ngoài tầng tầng lớp lớp màn đỏ, nến long phượng vẫn đang cháy.
Ta tới để xung hỉ.
Rồi ngay đêm tân hôn đầu tiên ta đã đè chết phu quân bệnh tật ốm yếu của ta?
Cám ơn trời đất, Tiêu Cảnh Sách không chết.
Y quan của phủ Bình Dương Vương đến bắt mạch, châm cứu cho hắn, Tiêu Cảnh Sách từ từ tỉnh lại.
Thấy ta bơ phờ đứng ở mép giường, hắn khẽ cong môi: “Sao sắc mặt phu nhân lại kém như vậy?”
“Ta ái mộ phu quân, rồi lại biến khéo thành vụng, không tránh khỏi lo lắng tự trách.”
Trong phòng an tĩnh một lát.
Tiêu Cảnh Sách cười: “Phu nhân ái mộ ta? Hình như tối nay mới là lần đầu tiên ta và nàng gặp mặt.”
Ta bắt đầu bịa chuyện: “Phu quân sắc nước hương trời, ta yêu phu quân ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Hắn nhìn thẳng vào ta, không hiểu sao lại khiến ta nghĩ đến hoa rụng xuống sơn tuyền vào tháng tư cuối xuân.
Thất thần trong chốc lát, liền nghe được Tiêu Cảnh Sách nói: “Phu nhân xinh đẹp động lòng người, cũng khiến ta mê mẩn.”
Hắn thật sự giỏi dỗ nữ tử vui vẻ.
Nếu không phải hắn trúng kỳ độc không sống được bao lâu, có lẽ cũng không tới lượt ta gả cho hắn.
Nghĩ đến những gì Diêu Thanh Uyển đã nói trước khi thành thân, ta ngập ngừng lên tiếng: “Phu quân đến tột cùng trúng độc gì thế, là ai đã làm?”
Việc này ở kinh thành đến giờ vẫn là một vụ án treo.
Tiêu Cảnh Sách rũ mắt xuống, trầm mặc một lát, hắn nhẹ giọng nói: “Chuyện cũ phức tạp khó có thể tìm hiểu, phu nhân đừng hỏi lại nữa.”
Hắn nhích sang bên cạnh nhường chỗ cho ta, mùi thuốc thoang thoảng bay qua, ta lại trằn trọc mãi không ngủ được.
Nếu chuyện đêm nay truyền ra, thanh danh vốn đã khó nghe của ta ở kinh thành nhất định sẽ càng tệ hơn.
Cuộc sống của tiểu nương của ta ở Diêu gia cũng sẽ không dễ dàng.
Đang nghĩ ngợi, một bàn tay như ngọc ấm áp bỗng nhiên vươn tới, nhẹ nhàng ôm lấy ta:
“Phu nhân không cần lo lắng, chuyện tối nay nhất định sẽ không truyền ra khỏi căn phòng này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.