Thôn Thiên

Chương 300: Bạch trường khốc




Cùng Dịch Chân chia tay, Dương Lăng mới độn quang được không xa, thấy lòe ra hai đạo nhân ảnh. Tập trung nhìn vào, hai người chính là Vô Tâm Tiên Tử cùng tỳ nữ Tiểu Ngư.
Vô Tâm Tiên Tử vẫn là trang phục nam tu, đỉnh đạc tiến lên ôm quyền thi lễ: "Dương đạo hữu, tại hạ Vô Tâm."
Dương Lăng hoàn lễ, thản nhiên nói: "Nguyên lai là Vô Tâm Tiên Tử, cửu ngưỡng đại danh. Vô Tâm đ*o hữu ngăn cản tại hạ, chẳng biết có gì chỉ giáo?"
"Trong chọn rể điện, Dương đạo hữu trượng nghĩa xuất thủ, tại hạ lấy làm cảm kích, nên ở đây chờ Dương đạo hữu, biểu thị cảm tạ." Vô Tâm Tiên Tử vừa nói vừa cúi đầu.
Dương Lăng nghĩ thầm: "Chẳng biết nữ tử này cùng Lệ Phách Cốc là quan hệ như thế nào, ta phải đề ra nghi vấn hỏi thử xem sao."
Suy nghĩ xong, Dương Lăng hốt nhiên trên mặt nhăn lại, da mặt một hồi biến ảo, hóa thành dáng dấp "Ngưu Tiểu Bằng", sau đó đối với nhị nữ đang ngây dại mà nói: "Ta cùng với nhị vị đã gặp nhau rồi, rốt cuộc xuất thủ tương trợ cũng là hẳn nhiên."
"A ~ ngươi... ngươi là Ngưu Tiểu Bằng!" Tiểu Ngư mở to hai mắt, biểu tình không biết có bao nhiêu là giật mình.
Vô Tâm Tiên Tử vừa mừng vừa sợ: "Nguyên lai ngươi là Ngưu đạo hữu!"
Tiểu Ngư vỗ tay cười nói: "Trách không được cảm giác lưỡng đạo kiếm quang quen thuộc như vậy, chẳng lẽ ngày ấy tại trong Lệ Phách Cốc, cũng là Dương công tử xuất thủ cứu giúp sao?"
Dương Lăng cũng không giấu diếm, gật đầu: "Ngày ấy tại hạ đi ngang qua Lệ Phách Giới, mắt thấy người Thái Huyền Môn hành hung, nên thuận tiện xuất thủ tương trợ."
Nhắc tới Thái Huyền Môn, Vô Tâm Tiên Tử mặt lộ vẻ oán hận, đối với Dương Lăng nói: "Dương đạo hữu ba lần xuất thủ cứu giúp, đại ân đại đức không thể hồi báo, mời đi tới động phủ để được hầu chuyện."
Dương Lăng đang muốn hỏi việc Lệ Phách Cốc, bởi vậy cũng không từ chối, gật đầu: "Quấy rối một chút."
Ba người phi hành mấy cái hô hấp, tới một tòa sơn đầu. Trên núi nhỏ, mở một tòa động phủ thô sơ, bố trí giản đơn.
Nhị nữ mời Dương Lăng ngồi ở chủ tọa, rồi dâng nước trà linh quả.
Hàn huyên một lúc, Dương Lăng hỏi: "Vô Tâm đ*o hữu, chẳng biết ngươi cùng Lệ Phách Cốc là quan hệ như thế nào?"
Vô Tâm Tiên Tử vành mắt đỏ lên, xoắn lấy nắm tay giọng căm hận nói: "Dương đạo hữu cùng ta có đại ân cứu mạng, không dám nói dối. Ta vốn tên là Nguyệt Vô Tâm, gia phụ chính là Lệ Phách Cốc chủ. Đáng hận Thái Huyền Môn này đã hại chết Lệ Phách Cốc cả nhà ta. Cừu này không báo, ta Nguyệt Vô Tâm thề không làm người!"
Dương Lăng vừa nghe, liền minh bạch đại khái chuyện kinh qua, thở dài một tiếng: "Thái Huyền Môn hành sự luôn luôn là như vậy, người bị nguy hại không phải chỉ có một mình Nguyệt đạo hữu." Dừng một chút, lại hỏi, "Nguyệt đạo hữu, Lệ Phách Cốc là một trong những cấm địa, trong đó tình hình cụ thể và tỉ mỉ có thể nói rõ một hai điều hay không?"
Nguyệt Vô Tâm gật đầu: "Lệ Phách Cốc căn nguyên, là do tám gã Tiên Tôn Linh Đài ngã xuống, trong tám tọa Linh Đài ngã xuống sinh linh đã bị tổn thương thật nhiều, đều hóa thành Lệ Phách. Lệ Phách Giới hình thành không lâu sau, Nguyệt gia tổ thượng ta phát hiện ra nơi này, vì vậy thành lập Lệ Phách Cốc, chuyên việc bồi dưỡng Lệ Phách."
Dương Lăng lấy làm kinh hãi: "Nói như thế, Lệ Phách trong Lệ Phách Giới đều là do Nguyệt gia ngươi bồi dưỡng sao?"
Nguyệt Vô Tâm gật đầu: "Nguyệt gia ta tinh thông Luyện Phách Thuật, trong Lệ Phách Giới bảy tôn Thiên Phách, đều là Nguyệt gia ta bồi dưỡng mà có. Ngày trước tổ tiên ta định cư Lệ Phách Cốc, đó là nhìn trúng trong Lệ Phách Giới có rất nhiều Lệ Phách."
Dương Lăng gật đầu: "Thì ra là thế! Lệ Phách Cốc tuy có Lệ Phách, nhưng Thái Huyền Môn có thần binh càng khó đối phó, hơn nữa một lần xuất động năm tên Đạo Tôn, lại có Thái Huyền Kiếm trợ hung uy."
Vô Tâm Tiên Tử đầy mặt oán hận: "Ngày ấy nếu ta không cùng với Tiểu Ngư về nhà chậm, lại gặp phải Dương đạo hữu tương trợ, sợ sớm đã bị Thái Huyền Môn giết chết."
Dương Lăng lại hỏi một ít tình huống, rất rõ ràng về Luyện Phách Thuật. Luyện Phách Thuật, có thể bồi dưỡng ra uy lực thật lớn Lệ Phách. Lệ Phách dựa theo thực lực mạnh yếu, có thể phân Ngoan Phách, Nguyên Phách, Chân Phách, Đại Phách, Thiên Phách, Tiên Phách sáu đẳng cấp.
Lệ Phách Cốc đã bồi dưỡng ra thất tôn Thiên Phách, có trên trăm năm thời gian nữa, mới có thể bồi dưỡng ra Tiên Phách. Thiên Phách có thực lực Đạo Tôn cấp số, mà Tiên Phách, thực lực không kém gì Tiên Tôn.
Ngày ấy thất tôn Lệ Phách kích thương Thiên Đảm, Tuyệt Sinh hai Đạo Tôn, tùy thời đào tẩu, hôm nay cũng đã được Nguyệt Vô Tâm tìm được.
"Ta hôm nay đã khống chế thất tôn Lệ Phách, đợi thời cơ chín mùi, nhất định phải tìm Thái Huyền Môn trả thù huyết hận!"
Dương Lăng suy nghĩ một chút, rồi khuyên nhủ: "Nguyệt đạo hữu, chỉ dựa vào bảy tên Thiên Phách cũng không là đối thủ Thái Huyền Môn. Theo ý kiến của ta, Nguyệt đạo hữu có thể tạm thời ẩn nhẫn, đợi Thiên Phách trưởng thành Tiên Phách, lúc đó sẽ tìm Thái Huyền Môn tính sổ cũng không muộn."
Nguyệt Vô Tâm cười khổ: "Lớn thành Tiên Phách rất là khó khăn, ta sợ rằng đợi không được đến ngày đó."
Dương Lăng cũng không biết làm sao an ủi, sau khi nói chuyện phiếm vài câu, liền chuẩn bị cáo từ.
Nguyệt Vô Tâm xuất ra một cái ngọc giản, giao cho trong tay Dương Lăng, nghiêm mặt nói: "Dương đạo hữu, nhận được ân cứu mạng, Nguyệt Vô Tâm không thể hồi báo, hôm nay lấy Nguyệt Thị bí truyền Luyện Phách Thuật đem ra tặng."
Dương Lăng ngẩn ra: "Nguyệt đạo hữu, đã là bí truyện, làm sao có thể tặng ta?"
Nguyệt Vô Tâm lộ vẻ sầu thảm cười: "Nguyệt Vô Tâm trong người có huyết hải thâm cừu, ngày sau cửu tử nhất sinh. Luyện Phách Thuật này, chung quy tìm không được truyền thừa. Ta đã quyết định đi tới Huyết Hải, thử bồi dưỡng Huyết Phách, hôm nay đem thuật này ra tặng, cũng có một phần tư tâm tư."
"Huyết Phách?" Dương Lăng sửng sốt.
"Không sai, Huyết Phách là một loại có uy lực lớn nhất trong Lệ Phách. Chỉ bất quá Huyết Phách phương pháp luyện chế vô cùng hung hiểm, mà sau khi thành công uy lực cũng càng thêm cự đại. Nếu không thể bồi dưỡng ra Huyết Phách, ta suốt đời sợ cũng không hi vọng báo thù, nói cái gì cũng phải thử một lần."
Nguyệt Vô Tâm không giấu diếm Dương Lăng cái gì, đem quyết định của chính mình cũng nhất nhất nói ra. Lại đem một cái bách bảo nang giao cho Dương Lăng: "Dương đạo hữu, nếu ngươi ngày sau gặp phải Sấu Ngọc Công Chúa, xin đem vật này giao cho nàng. Sấu Ngọc là bạn tốt tri giao của ta, ta lần trước đi tới chọn rể điện, vì là muốn nhìn thấy anh cả của Sấu Ngọc Công Chúa, Ngọc Tiêu Đạo Quân, đáng tiếc hắn không có xuất hiện."
Dương Lăng tiếp nhận bách bảo nang: "Xin yên tâm, ta nhất định chuyển giao."
"Đa tạ!" Nguyệt Vô Tâm tuy là nữ tử, cũng là người rất quả quyết, nói qua sự tình xong lập tức từ biệt.
Dương Lăng cùng Nguyệt Vô Tâm chia tay xong, chuẩn bị quay về Thái Dịch Môn, sau đó đi tới Trung Nguyên Châu. Trên đường độn đi, Dương Lăng bỗng nhiên dừng lại, hờ hững mà nhìn về phía trước.
Hai đạo huyết quang đột nhiên xuất hiện phía trước, hiện ra hai người.
Hai người này, Dương Lăng đều nhận biết, chính là cùng Huyết Thất Lang tham gia chọn rể hội Huyết Hà môn nhân, Huyết Vũ Đạo Tôn cùng Đạo Quân Trần Kiếm Minh.
Dương Lăng huyền vu trên không trung, lạnh lùng không nói.
Trần Kiếm Minh âm u mở miệng: "Dương Lăng, hôm nay ngươi chạy trời không khỏi nắng!"
Dương Lăng "Xuy" phì cười: "Chỉ bằng các ngươi hai người?"
Huyết Vũ Đạo Tôn cười nói: "Dương Lăng, bản Đạo Tôn thực sự không rõ, tự tin của ngươi từ đâu mà đến." Sau đó vỗ vỗ tay, hé ra một trương bạch chỉ mặt người xuất hiện phía trước.
Vẻ mặt trên bạch chỉ chỉ có giản đơn mắt tai mũi miệng, như là bức họa phác thảo nét vẽ đơn giản mà thành, vẻ mặt như đưa đám. Vẻ mặt này rét căm căm hkông cười, hiện ra thập phần quỷ dị, thổ âm nói: "Ngươi là Dương Lăng?"
Dương Lăng sắc mặt như thường.
"Hà tất giả thần giả quỷ, hiện ra chân thân của ngươi đi."
Người nọ mặt phát ra một trận cười quái dị: "Vô tri tiểu nhi, đó là chân thân của bản tôn."
Huyết Vũ Đạo Tôn cười nói: "Dương Lăng, vị này chính là Thiên Chú Thần Tôn một trong tọa hạ thập nhị kiểm phổ tôn giả Bạch Trường Khốc!"
Dương Lăng trong lòng hơi trầm xuống, thầm nghĩ: "Thiên Chú Thần Tôn nhanh như vậy đã đối với ta động thủ?"
"Trong Cửu Châu, cư nhiên có người dám can đảm khiêu chiến Thiên Chú Thần Tôn. Thần Tôn nghe được thập phần tức giận, phái bản tôn giả đến đây xem thử cân lượng của ngươi." Bạch Trường Khốc phát ra một trận cười quái dị so với khóc còn khó nghe hơn, bỗng nhiên quái kêu lên: "Dương Lăng!"
Dương Lăng thản nhiên nói: "Không cần nhiều lời vô ích, động thủ." Mới vừa mở miệng, chợt thấy nguyên thần căng thẳng.
Biến sắc, Dương Lăng quát lên: "Chú thuật!"
Bạch Trường Khốc phát ra tiếng cười nhọn hoắc chói tai: "Dương Lăng, đây là ‘ Đại Diệt Hồn Chú ’, là một trong thập đại chú thuật của Thần Tôn, ngươi hôm nay hẳn là phải chết!" Đại Diệt Hồn Chú, chỉ cần bắt của đối phương một tia thần khí, liền có thể hạ chú.
Chính là: khẩu khai thần khí tán, lưỡi động thị phi sinh. Dương Lăng mở miệng đáp lại, thần khí tràn ra, bị Bạch Trường Khốc bắt được, từ đó hạ chú.
*( khẩu khai thần khí tán, lưỡi động thị phi sinh: Mở miệng ra là thần khí tản ra, lưỡi động ((nói)) là chuyện rắc rối phát sinh ND)
Dương Lăng không nói hai lời, dương tay đánh ra tứ đạo kiếm quang, cuồn cuộn nổi lên uy thế vô biên, chia ra tấn công vào ba người.
Thấy kiếm quang kia sắc bén, ba người đều lấy làm kinh hãi, đều xuất thủ đón đở.
Trong nháy mắt ba người xuất thủ, Dương Lăng thi triển ngũ hành lưu quang độn, hướng tây cấp tốc độn đi. Tứ kiếm thể cũng chỉ là hư trương thanh thế, theo sát đuổi theo Dương Lăng, hộ vệ tại chung quanh.
"Ngươi thoát được sao?" Huyết Vũ Đạo Tôn thi triển Huyết Hà phân quang độn, vội đuổi theo ở phía sau. Bạch Trường Khốc, Trần Kiếm Minh sau đó bay theo, Bạch Trường Khốc này lạnh lùng nói: "Ngươi trúng Đại Diệt Hồn Chú, tuyệt không chạy thoát!"
Nói còn chưa dứt lời, trong phi độn Dương Lăng quanh thân quang hoa lóe ra, trong nguyên thần chất chứa khổng lồ nguyện lực thoáng cái đem cổ chú lực xâm lấn tách ra. Bạch Trường Khốc đã bị chú lực phản phệ, bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, khuôn mặt tái nhợt từ không trung té rớt xuống.
Biến hóa này, khiến hai môn nhân Huyết Hà cả kinh tâm đầu chấn động mãnh liệt, cư nhiên không dám truy đuổi theo, mà là quay đầu lại kiểm tra Bạch Trường Khốc.
Bạch Trường Khốc này mặt dài thiếp trên mặt đất, lúc này chỉ ác độc mà chửi bới: "Chết tiệt! Cư nhiên phá vỡ Đại Diệt Hồn Chú, khiến ta tổn thất trăm năm tu vi! Dương Lăng, bản tôn cùng ngươi không chết không thôi!"
Huyết Vũ Đạo Tôn cùng Trần Kiếm Minh hai mặt nhìn nhau, không biết nói cái gì cho phải. Hắn hai người mất thật nhiều công phu mới đưa tin tức lời khiêu chiến của Dương Lăng thời gian tới cho Thiên Chú Thần Tôn gây cho Thiên Chú Thần Tôn phẩn nộ. Thiên Chú Thần Tôn rất khó chơi, trừng mắt tất báo, tâm nhãn lại nhỏ.
Không ra ngoài sở liệu của hai người, khi biết được tin tức, Thiên Chú Thần Tôn giận dữ, lập tức phái một trong thập nhị kiểm phổ tôn giả Bạch Trường Khốc đến đây. Nhưng hai người trăm triệu lần nghĩ không ra, Bạch Trường Khốc chú thuật cư nhiên không làm gì được Dương Lăng, trái lại bị chú lực phản phệ đến chết khiếp.
Dương Lăng rất nhanh độn quay về Thái Dịch Môn, nhìn thấy đối phương không có đuổi theo, thầm nghĩ: "May mà có tam đại nguyện, bằng không, Đại Diệt Hồn Chú này thực sự rất khó đối phó."
Phản hồi Thái Dịch Môn, Dương Lăng lược tiếp mấy người thân quen, rồi rất nhanh liền đi qua truyền tống pháp trận đi tới Trung Nguyên Châu.
Thái Dịch Môn có lần trước kinh nghiệm giáo huấn, truyền tống pháp trận đã được chuyển dời đến trong Thái Dịch động thiên, để ngừa người khác ám toán.
Truyền tống thời gian thật ngắn, Dương Lăng đã xuất hiện tại Trung Nguyên Châu.
Dương Lăng ly khai gần hai năm thời gian, Động Huyền Phái biến hóa rất lớn. Vô luận là số lượng đệ tử, hay cảnh quan trong sơn môn, đều có thật lớn đổi mới.
"Tham kiến chưởng môn!"
Động Huyền Môn trong đại điện nghị sự, Long Vô Song suất lĩnh toàn bộ chân truyền đệ tử bái kiến Dương Lăng. Hôm nay Động Huyền Phái đã có chân truyền đệ tử hơn một trăm người, mặc dù xa không bằng đại môn phái, nhưng so với trong môn phái nhỏ, nhân số đã không tính là ít.
"Không cần đa lễ." Dương Lăng gặp qua tân đệ tử xong, lệnh cho mọi người lui ra, gọi Long Vô Song: "Phụ trách truyền tống pháp trận người đó còn đây hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.