Thong Thả Đến Chậm

Chương 1:




Edit: tiểu an nhi
Khổng Tước không phải là một loài chim tự luyến nào đó, mà là một người phụ nữ có gương mặt rất xinh đẹp.
Khi đứng trước người khác tự giới thiệu về mình, cô luôn mang theo vài phần rụt rè, ưu nhã vươn tay: "Xin chào, tôi là Khổng Tước, hiện đang là người dẫn chương trình của đài phát thanh Tân Giang." Mọi người nghe vậy đều hỏi lại cô: "A, là cô Khổng chủ trì tiết mục kia sao?"
Sau đó, cô dịu dàng mỉm cười, bình tĩnh chậm rãi thay đổi đề tài.
Cô cho rằng, lúc tự giới thiệu về mình không nên nói quá nhiều, nếu không người ta sẽ nghĩ là mình đang khoe khoang. Thật ra thì Khổng Tước rất xấu hổ khi nhắc tới tiết mục cô đang chủ trì. Sau khi tốt nghiệp trường Đại học Sư phạm, ban đầu cô giảng dạy môn hóa tại một trường trung học cơ sở, sau đó bởi vì cô nói tiếng phổ thông khá tốt nên được đài phát thanh Tân Giang tuyển dụng. Lúc ấy, cô vô cùng đắc ý, khi tới trường học để làm thủ tục hoàn tất tiền lương để chuyển đi thì cằm hất lên thật cao, tầm mắt cũng cao vượt qua cả đỉnh đầu.
Nhưng vừa đến đài phát thanh thì cô lập tức suy sụp.
Cô chủ trì tiết mục có tên gọi là “Những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống”, lên sóng trong khoảng hai ba giờ sáng. Còn nội dung của nó ư, chính là dạy mọi người rửa chân như thế nào, tắm ra sao mới là tốt; dấu hiệu để nhận biết một quả cam ngon trong chợ nông sản; làm thế nào để xác định giới tính; khi mua dưa hấu thì phải ra sức gõ và gõ, quả nào kêu thật vang thì quả đó mới ngọt. . . . . . Nếu như tiết mục của đài phát thanh được chia ra làm hoàng kim cùng bạc trắng, thì Khổng Tước đoán chừng cô đã có một đống phế liệu rồi.
Phải trông coi một đống sắt vụn này, bảo cô phải khoe ra trước mặt người khác như thế nào đây?
Chẳng qua, vẫn còn có một chút ích lợi.
Tiết trời vào tháng năm thật khiến cho người ta cảm thấy nóng bức, gió thổi qua người mà cũng không cảm thấy mát mẻ hơn chút nào. Trong không khí, hương hoa nồng đậm xen lẫn với khói xe hơi trên đường quốc lộ bay tới, ngửi vào lại có chút buồn ngủ.
Gần đây, thời tiết khô ráo đến mức bất thường, hai tuần liên tục không có mưa rồi. Lá cây ở dưới ánh mặt trời chói chang, bị hấp khô nước đến kiệt quệ, đặt vào trong tay vò một chút cũng sẽ biến thành tro bụi.
Trì Linh Đồng đứng dưới một bóng cây lớn trong sân của Cục dân chính, liếm liếm đôi môi khô nứt, phiền não nhíu mày.
Trên bầu trời trong xanh quang đãng có vài dải mây mờ nhạt rời rạc, giống như những đường vân không dự đoán trước được trong lòng bàn tay của cô vậy.
Đúng lúc này, Khổng Tước gọi điện thoại đến.
"Nhớ tớ rồi sao?" Trì Linh Đồng không còn hơi sức hỏi, đem cả người dựa vào thân cây đằng sau.
"Đồng Đồng, cậu có biết sang năm là ‘năm góa phụ’ không?" Khổng Tước đè giọng thấp xuống, thì thà thì thầm.
"Cái đó có quan hệ gì với tớ sao?" Khi Trì Linh Đồng gặp phải chuyện khó hiểu, chưa bao giờ trực tiếp đặt câu hỏi, mà phải dùng phương pháp hỏi quanh co vòng vèo để lấy bằng được đáp án mà mình muốn.
Khổng Tước thoáng trở nên kích động, vội vàng nói: "Đương nhiên là có quan hệ nha! Năm góa phụ, còn được gọi là năm xảo quyệt, cũng là năm câm, xuân mù, chính là trong âm lịch cả năm không có ‘lập xuân’. Vừa vặn năm nay, tháng giêng cùng tháng chạp đều có ‘lập xuân’, năm nay chính là ‘năm song xuân’, đại cát đại lợi. Mà trong ‘năm góa phụ’ thì sinh con ra sẽ không nói được, kết hôn sẽ khắc chồng, nếu không thì cũng không thể sống đến già, không nên bàn chuyện cưới hỏi."
Trì Linh Đồng cầm điện thoại di động, khóe miệng cong lên.
"Đồng Đồng?" Không thấy bên kia có động tĩnh gì làm cho Khổng Tước sốt ruột.
"Đại tiên à, tớ vẫn đang nghe cao kiến của cậu đây! Đừng nói với tớ là gần đây cậu nói những điều này trong tiết mục của mình nhé, sẽ làm ảnh hưởng tới trị an xã hội đấy." Trì Linh Đồng thong thả ung dung nói.
"Đồng Đồng, nếu như cậu muốn kết hôn, ngàn vạn lần không thể để kéo dài sang năm sau được. Phải nắm lấy thời gian, làm xong trong năm nay luôn đi, có nghe hay không?" Khổng Tước bỏ qua châm chọc của Trì Linh Đồng, tận tình khuyên bảo.
"Cậu không cần lo lắng cho tớ đâu." Trì Linh Đồng than một tiếng, nếu như cô muốn lấy chồng, thì dù có phải cưới chui cô cũng chấp nhận, nhưng trước tiên cũng phải có một người đã nha, "Đại tiên, đừng bận tâm chuyện của người khác nữa, cậu cũng nên suy nghĩ cho hạnh phúc của mình đi. Đúng rồi, ngày mai tớ tới đài phát thanh, buổi tối gọi vị giáo sư nhà cậu nhé, ba người chúng ta ra ngoài ăn một bữa cơm, cậu mời."
Trì Linh Đồng cùng Khổng Tước là bạn cùng bàn sáu năm trung học, quan hệ của hai người vô cùng thân thiết, theo như lời thầy chủ nhiệm trung học nói, chính là dính nhau như sam. Lúc lên đại học, Trì Linh Đồng thi đỗ vào Học viện Công nghệ, Khổng Tước lại vào Đại học Sư phạm, hai người mới phải tách nhau ra, nhưng tình cảm cũng không vì khoảng cách mà gián đoạn.
Khổng Tước có một người bạn trai đã yêu bốn năm, tên là Tiêu Tử Thần, hiện đang giảng dạy tại trường Y. Không chỉ có một lần cô được nghe Khổng Tước miêu tả về người bạn trai này bác học, nho nhã, tuấn dật ra sao; nhưng cứ khi nào Trì Linh Đồng nói muốn gặp mặt nhìn một chút thì Khổng Tước lại luôn một miệng từ chối.
Lần này cũng không ngoại lệ, Khổng Tước trả lời rất dứt khoát, "Tử Thần không rảnh, anh ấy đang học nghiên cứu sinh."
Tiêu Tử Thần đã lên tới thạc sĩ rồi sao? Không tệ! Trì Linh Đồng cười cười, nói giỡn hỏi: "Cậu không tự tin vào bản thân mình hay sợ tớ đối với anh ấy nhất kiến chung tình đây?"
"Tớ. . . . . . tớ. . . . . ." Đối đáp luôn trôi chảy như Khổng Tước vậy mà cũng nghẹn lời rồi, tớ tớ một hồi lâu mới khôi phục lại bình thường, "Tớ sợ cậu một mình ngồi ở đấy, nhìn chúng tớ anh anh em em, lại kích thích tới cậu."
"Tớ từ trước tới nay đều không sợ kích thích gì hết, nếu không, tớ không trang điểm nữa được chưa?!" Lòng hiếu kỳ của Trì Linh Đồng đã bị Khổng Tước gợi lên, càng cương quyết phải ép cho bằng được.
Khổng Tước như được phát huy, đắc ý nói, "Dù cậu có hóa tiên nữ trên trời, Tử Thần cũng không liếc mắt tới cậu một cái đâu. Nói cho cậu biết nha, anh ấy là một người đàn ông rất cố chấp, bất luận là trong việc học tập hay chuyện yêu đương, cũng chỉ dốc sức một lòng mà thôi. Hắc hắc, ghen tỵ đi!"
"Ừm, nghe giống như là hàng thượng phẩm, nhưng lời nói có thể đáng tin sao. Mặt hàng như vậy, sao cậu vẫn để thả rông ăn cỏ mà không bắt về nhà luôn đi? Năm nay là ‘năm song xuân’, đại cát đại lợi đấy nhé." Trì Linh Đồng bắt ngay lấy điểm mấu chốt mà phản bác lại.
"Chỗ vĩ đại của các thánh, chính là sáng suốt với người khác, còn đối với mình thì cực kỳ hà khắc."
"Oa, cảm động quá; nước mắt, nước mũi bắn tung toé ra rồi đây."
"Có cần khăn giấy không?"
"Tôi chỉ cần đứa nhỏ thôi, tất cả những cái khác tôi đều không cần." Bên trong phòng làm việc phía sau của Cục dân chính đột nhiên truyền đến một giọng nữ lạnh lẽo giống như đang cố gắng kìm chế. Trì Linh Đồng nhún nhún vai, "Khổng Tước, lát nữa tán gẫu tiếp nha!"
Cô mất hết hứng thú, tắt điện thoại di động rồi quay về phòng làm thủ tục bên trong.
Hôm nay, người tới làm thủ tục đăng ký kết hôn rất nhiều, không chỉ đứng chen chúc trong phòng làm việc mà bên ngoài trên hành lang cũng có từng nhóm từng nhóm đông đúc đang ngồi đợi.
Không lẽ là bởi vì sang năm là "năm góa phụ" mà Khổng Tước vừa nói sao?
Nếu như tránh được ngày xấu mà có thể giữ được tình yêu luôn tươi đẹp, thì trên đời này cũng đâu còn những chuyện như sinh ly từ biệt hay kéo nhau ra tòa mà ly hôn chứ?
Trì Linh Đồng khinh miệt cười một tiếng, nhớ tới trước khi thi tốt nghiệp trung học, cô đi cùng cha mẹ đến miếu thắp hương, các thí sinh đều mua một chiếc T - shirt có những đường vân màu xám, ngụ ý là "mọi con đường đều dẫn đến thành công", dường như mọi người tin rằng chỉ cần mặc chiếc áo kia vào là có thể đỗ Thủ khoa vậy.
Niềm tin đó cơ bản cũng giống như những suy nghĩ về ‘năm góa phụ’ mà thôi, cuộc sống chính là có những điều vô lý mà đáng yêu như vậy.
"Không được. Nhà cửa, xe hơi, tiền gửi ngân hàng, tất cả tôi đều không cần, tôi chỉ cần con thôi." Đây lại là một giọng nam khàn khàn trầm thấp, toát ra áy náy cùng bất đắc dĩ.
Trì Linh Đồng hít sâu một hơi.
Mọi người nhanh chóng đến kết hôn là để tránh "năm góa phụ", nhưng trong đó cũng có những người vội vàng tới ly hôn, rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Trì Linh Đồng vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy người phụ nữ ngồi bên cạnh bồn hoa bên ngoài phòng làm thủ tục, bụng bầu đã cao vượt mặt. Cô ta nhìn thẳng vào mắt ánh mắt của cô, nhã nhặn mỉm cười, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình.
Trì Linh Đồng giễu cợt nhướng mày.
"Con sao? Ông còn dám nhắc tới con sao?" Giọng nói người phụ nữ trong phòng cao hơn một chút, nhưng vẫn duy trì thái độ trấn tĩnh.
"Tại sao lại không được nhắc đến? Bà vừa sinh con xong đã lập tức đến Dư Châu nhậm chức, sau đó thì hết thành phố này, lại đến huyện thị kia, con là do một tay tôi nuôi lớn. Tôi dẫn con đi mua váy hoa, cùng con đi dạo trong công viên, tặng cho con kẹp tóc nhỏ, đưa đón con đi học, chỉ tới khi lên đại học, thì mới là lần đầu tiên nó rời xa tôi. Con không ở cùng với tôi thì ở cùng với ai?" Người đàn ông khí thế hùng hồn, đưa ra lý lẽ kiên quyết bảo hộ quyền lợi của mình.
"Thật xin lỗi hai vị, xin hỏi một chút, đứa nhỏ này đã lớn rồi phải không?" Cán bộ làm thủ tục từ nãy tới giờ bị hai người này làm cho đầu óc choáng váng, ấn ấn thái dương ảo não hỏi. "Căn cứ theo luật pháp thì sau khi tròn mười tám tuổi, đứa nhỏ không cần phải có cha mẹ giám hộ nữa rồi."
"Câm miệng." Hai người kia đang tranh chấp đột nhiên cùng nhau quay đầu, trăm miệng một lời nói, "Chỉ cần nó chưa kết hôn thì đối với chúng tôi, nó vĩnh viễn chỉ là một đứa nhỏ cần được chăm sóc mà thôi."
Trì Linh Đồng sờ sờ cái mũi, đem tóc bị gió thổi tán loạn vuốt vuốt sửa sang lại một chút, bây giờ cũng không thể sống chết mặc bay rồi, miệng có chút méo mó, cô thở dài một hơi tiến vào bên trong.
"Tôi có thể vào được chứ?" Trước khi vào cửa, Trì Linh Đồng nhẹ nhàng gõ cửa vài tiếng.
"Đồng Đồng!" Một người phụ nữ trung niên đoan trang dịu dàng cùng một người đàn ông trung niên gầy gò nhã nhặn khi nghe thấy có tiếng nói liền vội vàng quay người lại, cùng nhau đồng thanh nói.
"Con đồng ý ở cùng với ba, có đúng hay không?"
"Con nhất định không muốn rời xa mẹ, có phải hay không?"
Trì Linh Đồng nhìn hai người trước mặt, cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa. Năm nay cũng đã hai mươi tư tuổi rồi, cô còn phải lựa chọn sống cùng với mẹ hay là với ba. Nếu kể chuyện này cho người khác nghe, có lẽ sẽ khiến cho người ta cười đến rụng răng luôn ấy chứ.
Nhà cô tổng cộng có ba người, trước mắt mỗi người ở một nơi. Mẹ cô – Đàm Trân là một "phụ nữ trẻ" (*) —— trí thức, không đảng phái, là người dân tộc thiểu số, phái nữ. Chỉ cần với mấy điều kiện này, bà rất dễ dàng được các lãnh đạo trọng dụng. Bà vốn là thư ký đoàn ủy của Tân Giang, sau đó được điều xuống dưới huyện làm việc để tích lũy kinh nghiệm, thay đổi công tác vài lần, hiện giờ đang là Chủ nhiệm phòng tài chính của tỉnh thành.
Trong ký ức thuở nhỏ của Trì Linh Đồng, thế giới của cô chỉ có ba Trì Minh Chi, còn mẹ thì chỉ như một người khách, ngẫu nhiên thỉnh thoảng ghé qua. Trì Minh Chi là giảng viên của Học viện ngoại ngữ Tân Giang, việc dạy học không có áp lực gì, ngày nghỉ lại nhiều, cho nên việc chăm sóc Trì Linh Đồng cùng với tất cả chuyện lớn bé trong nhà đều do một tay ông xử lý.
Một người đàn ông dắt theo một bé gái nhỏ là hình ảnh rất đặc biệt thường thấy trong Học viện ngoại ngữ. Cô bé đó, ban đầu chỉ là một bé gái nhỏ xíu, từ từ cao đến eo của người đàn ông, rồi cao tới vai, sau đó cũng học xong đại học rồi.
Khi Trì Linh Đồng lên đại học, đây là lần đầu tiên cô phải xa nhà. Với Đàm Trân thì không sao, nhưng Trì Minh Chi lại có cảm giác mất mát rất lớn. Cũng may là Học viện Công nghệ ở ngay tại Tân Giang, cứ cách mấy ngày Trì Minh Chi lại tới thăm cô một lần. Thế nhưng sau khi Trì Linh Đồng tốt nghiệp ra trường, được phân công đến Thanh Đài công tác thì đối với người từ lâu đã có thói quen chăm sóc cô như Trì Minh Chi, điều đó gây ra ảnh hưởng không nhỏ đối với ông. Trì Minh Chi cảm thấy cuộc sống của ông dường như đã mất đi trọng tâm rồi.
Lúc này, một giáo viên âm nhạc được điều chuyển đến Học viện ngoại ngữ, tên là Cam Lộ, là người Tây An. Cam Lộ ở Tân Giang chưa quen, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có. Tính tình Trì Minh Chi vốn nhã nhặn ôn hòa, hơn nữa ông rất thích âm nhạc, lại đang cảm thấy cô đơn. Hai người qua lại xã giao vài lần liền trở thành bạn, Trì Minh Chi rất tự nhiên giúp đỡ Cam Lộ khi cô ta gặp bất cứ khó khăn gì. Ở trong lòng của ông, dường như đã coi Cam Lộ như con gái của mình.
Nhưng dù sao, Cam Lộ cũng không phải là Trì Linh Đồng. Trong một đêm thu mát mẻ, nhìn ánh mắt đong đầy tình ý của Cam Lộ, ông không tự chủ được bản thân liền ôm chầm lấy cô ta.
Đàn bà thông minh lại thủ đoạn thật không thể khinh thường .
Chuyện phát sinh giữa nam nữ trưởng thành, có lần thứ nhất tất nhiên sẽ có lần thứ hai. Nhưng không lâu sau, Trì Minh Chi ý thức được việc này không thể để tiếp tục diễn ra nữa, ông là một người đàn ông đã có vợ. Ông nói chuyện với Cam Lộ, ngả bài với cô ta, rồi yêu cầu chia tay. Cam Lộ không hề nói gì, ba tháng sau, cô ta đột nhiên xin nghỉ quay về Tây An.
Tháng trước, cô từ Tây An lên tỉnh thành tìm Đàm Trân. Đàm Trân biết cô ta, Trì Minh Chi có lần mời đồng nghiệp trong trường đến nhà ăn cơm, trong đó cũng có cô ta. Rất khéo ăn khéo nói lại chăm chỉ tháo vát, thực khiến người ta yêu mến .
Đàm Trân nhìn thấy cô ta thì có chút giật mình, Cam Lộ khệ nệ vác theo cái bụng bầu, giống như sắp lâm bồn tới nơi.
Sao lại không nghe thấy Minh Chi nói cô ta đã kết hôn chứ? Đàm Trân thầm nghĩ trong lòng.
Cam Lộ bình tĩnh ngồi ở trước mặt bà, đưa cho Đàm Trân một tờ giấy siêu âm, "Là sinh đôi, hơn bảy tháng rồi, ngày sinh dự tính chỉ còn một tháng nữa thôi. Đứa bé là cốt nhục của thầy Trì, mùa thu năm trước chúng tôi đã phát sinh quan hệ với nhau. Nếu như chị không tin tưởng, có thể làm xét nghiệm ADN."
Nói xong, cô ta khẽ mỉm cười, cười đến cực kỳ đắc ý, cực kỳ tự tin.
Đàm Trân không biết làm thế nào mình trở về phòng làm việc, phòng làm việc sáng đèn cả một đêm. Ngày thứ hai, bà xin nghỉ trở về Tân Giang. Trì Minh Chi thấy bà đột nhiên trở lại thì rất vui mừng, vội vàng bận rộn đi chợ mua cá về làm món cá chần nước sôi mà bà thích ăn.
Đàm Trân kéo ông lại, hỏi Cam Lộ có bạn trai hay chưa, bà muốn giới thiệu đối tượng xem mặt cho cô ta?
Trì Minh Chi thoáng chốc hốt hoảng, cúi đầu xuống, ấp a ấp úng nói đã lâu ông không gặp cô ta rồi.
Trì Minh Chi là người thành thật, trước mặt bà xã tinh tường, sẽ có lúc lộ ra vẻ mặt sợ hãi, cũng không dám nói dối nửa lời. Đàm Trân nhìn ông hoảng sợ luống cuống, chợt hiểu rõ tất cả. Bà bình tĩnh nói: "Minh Chi, chúng ta ly hôn đi!" .
Người phụ nữ kia đã có thai bảy tháng rồi, không thể làm phẫu thuật phá thai được nữa, chỉ có thể để đứa nhỏ được sinh ra thôi. Đứa bé là vô tội, không thể sinh ra mà không có ba. Hơn nữa, tính cách Đàm Trân vốn kiêu ngạo, bà không thể nào chấp nhận một người chồng đã phản bội mình như vậy, cũng không muốn để chuyện xấu này phơi ra cho người ngoài đàm tiếu.
Ly hôn, là chuyện không thể tránh khỏi.
Trì Linh Đồng là ràng buộc duy nhất giữa hai người bọn họ.
Thanh Thai cách xa Tân Giang hơn ngàn dặm, dựa núi gần biển, là một nơi vô cùng xinh đẹp, Trì Linh Đồng công tác ở đây đã hơn hai năm. Hôm đó, khi cô đang trên đường đi tới công trường của dự án "Trang viên Âu Lục" thì nhận được điện thoại của mẹ Đàm Trân. Bà nói cô phải nhanh chóng trở về Tân Giang, lúc ấy, cô rất kinh ngạc hỏi mẹ: tại sao bà lại đang ở Tân Giang vào lúc này?
Giọng nói của Đàm Trân rất nặng nề, cô hỏi gần hỏi xa, nhưng vẫn không hỏi được là đang xảy chuyện gì, chỉ có thể vội vã ngồi xe quay trở về.
Vừa về đến Tân Giang, cô đã bị ba mẹ kéo đến Cục dân chính, chứng kiến hai người làm thủ tục ly hôn.
Người làm con gái như cô, ở trong hoàn cảnh này thì có thể nói được điều gì đây. Vì thế, Trì Linh Đồng chỉ có thể giữ im lặng.
Nhưng hiện tại, cô không thể tiếp tục giữ im lặng được nữa rồi.
"Ba, con muốn ở cùng với mẹ." Thấy cán bộ làm thủ tục đang nghẹn họng trân trối nhìn mình, Trì Linh Đồng bất đắc dĩ cười cười. Tranh thủ lúc Đàm Trân không để ý, cô nhìn Trì Minh Chi nháy nháy mắt vài cái. Thực lòng, đối với cô thì ba Trì Minh Chi mới là người cô yêu quý nhất, còn đối với mẹ Đàm Trân chỉ là sự kính trọng mà thôi. Nhưng lúc này, cô không thể để mặc kệ mẹ mình cô đơn một mình được .
"Đồng Đồng?" Trì Minh Chi không hề chú ý đến ám hiệu của cô, vẻ mặt cực kỳ bị đả kích, "Ở trong lòng ba, con thực sự rất quan trọng. Ba có thể thề, sẽ không vì bất luận kẻ nào hay bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng đến tình cảm ba con của chúng ta. Hay con đang trách ba phải không? Thật ra ba. . . . . ." Trì Minh Chi liếc qua Đàm Trân sắc mặt đang xanh mét, đem những lời muốn nói ở cổ họng nghẹn ngào mà nuốt xuống.
"Ba!" Trì Linh Đồng cắn cắn môi, có chút khó xử. Hiện giờ cô ở Thanh Đài, dù là ba hay mẹ, cũng đều rất xa xôi."Khi nào rảnh rỗi, con sẽ tới thăm ba." Cô không cho phép mình mềm lòng. Cuộc sống của ba đã rất phức tạp rồi, cô không thể lại náo loạn khiến ông thêm phiền lòng nữa.
Trì Minh Chi nhìn mình cô con gái mình một tay nuôi nấng, khóe môi run rẩy, nước mắt từ từ trào ra.
"Đồng Đồng đã lựa chọn rồi, ông ký tên đi! Những thứ còn lại tất cả thuộc về ông." Đàm Trân mặt không thay đổi đem bút đưa cho Trì Minh Chi.
"Không có Đồng Đồng thì những thứ này tôi cũng không cần." Trì Minh Chi nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào nói.
"Ông khẳng định mình muốn như vậy sao?" Đàm Trân có chút kinh ngạc nhìn ông.
"Minh Chi. . . . . ." Ở ngoài hành lang, Cam Lộ đột nhiên kêu lên ầm ĩ.
"Sao vậy?" Trì Minh Chi lớn tiếng hỏi, cũng không có nhúc nhích.
"Anh mau tới đây, em. . . . . . hình như sắp sinh rồi."
"Hả?" Trì Minh Chi kinh hoảng, lập tức xoay người chạy ra bên ngoài.
Đàm Trân kéo ông lại, "Nếu như ông không muốn phạm phải tội trùng hôn thì mau ký tên đi!"
Trì Minh Chi đau xót quay đầu lại, yên lặng nhìn Đàm Trân, sau đó, ông cầm bút lên, trên tờ thỏa thuận ly hôn ký tên của mình.
Trì Linh Đồng nhẹ nhõm thở phào một hơi.
(*) Phụ nữ trẻ: Là chỉ những người phụ nữ không có kinh nghiệm, bao gồm các yếu tố: trí thức, không đảng phái, thuộc dân tộc thiểu số, phái nữ. Trong hệ thống hành chính của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thì những người này được giữ những vị trí chính thức, thường là các phó lãnh đạo. “Phụ nữ trẻ” cũng là cách nói thông dụng trong các cuộc tổng tuyển cử đại biểu nhân dân toàn quốc, mục đích ban đầu là để đa dạng hóa thành phần đại biểu tham dự của các tỉnh, thành phố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.