Thong Thả Đến Chậm

Chương 10:




Edit: Thiên Kết
Tiêu Tử Thần lựa chọn ngả bài với Khổng Tước vào một buổi chiều không mưa.
Yêu nhau ba năm, nhà trọ của hai người cũng có khá nhiều quần áo chung, sách cùng với đồ dùng. Anh tìm người giúp việc làm theo giờ tới, đem căn phòng dọn dẹp một lần, tìm một cái thùng giấy lớn đem những thứ có liên quan đến Khổng Tước đặt vào, sau đó thuê xe tới nhà trọ của Khổng Tước.
Kể từ sau khi mất trí nhớ, chỗ nhà trọ này anh không có ghé tới. Thỉnh thoảng khi đưa Khổng Tước về cũng chỉ đứng dưới lầu.
Mùa mưa giống như một oán phụ chìm ngập trong kỷ niệm không thấy lối ra, vương vấn mãi không chịu đi. Thời tiết bắt đầu có nắng nhạt, trời cao mây nhạt, bắt đầu có khí sắc mùa thu.
Anh xuống xe, ôm thùng giấy lên lầu. Trước khi đến, anh có gọi điện cho Khổng Tước, nói sẽ ghé tới, cô ấy rất vui vẻ đồng ý, và nói cũng có chuyện cần nói với anh.
Trì Linh Đồng lúc này cũng đang ở trong nhà trọ của Khổng Tước.
Mỗi nhà văn mạng đều sẽ có những lúc gặp tình trạng bế tắc. Khi đang thuận lợi viết bỗng nhiên gặp bế tắc thì liền có cảm giác không vượt qua được vì vậy sẽ cảm thấy rất gấp.
Nam chính và nữ chính trong tiểu thuyết gặp nhau, hiểu nhau, rồi tình cảm tiếp theo sẽ phát triển như thế nào đây? Bởi vì nam chính đã nằm trọn trong trái tim cô.
Bất kể một ai dù tài giỏi đến đâu cũng không thể lên kế hoạch cho tình yêu của mình.
Khi tình yêu đến, chúng ta mải đắn đo cân nhắc, suy tính chu toàn, cảm thấy thích hợp thì mới tiếp nhận, vừa nhắm mắt vừa suy nghĩ xem đây có phải là tình yêu thiên trường địa cửu?
Tình yêu luôn luôn ở giữa tình cảm và lý trí.
Nếu như trong lòng đối phương đã có đối tượng, nhưng anh ta vẫn sẽ làm cho tim bạn đập như chú hươu chạy loạn, giống như trúng đạn mà không thể chống cự, bạn vẫn sẽ yêu sao?
Nếu như đem đoạn tình cảm này chôn sâu trong lòng, bạn lựa chọn tránh xa, nhưng N năm sau, khi quay đầu lại, bạn phát hiện mình vẫn không thể xóa bỏ phần tình cảm này, mà anh ấy sống cũng không hạnh phúc, bạn sẽ làm như thế nào bây giờ?
Viết sách không chỉ đơn giản là gõ chữ, mà còn liên quan đến rất nhiều vấn đề. Chỉ cần một tình tiết hỏng thì có thể ảnh hưởng đến cả một quyển sách.
Trì Linh Đồng cứ như vậy mà lấn cấn ở chỗ này, tự nhốt mình trong phòng, ăn không ngon ngủ không yên, cuối cùng mới quyết định tìm Khổng Tước hàn huyên một chút.
Từ ngày rời khỏi khách sạn Quế Lan, cô cho rằng Khổng Tước sẽ gọi điện tới hỏi tội và trách cô không ngồi đợi tới cùng.
Khổng Tước giống như rất bận, không có điện thoại.
Tâm trạng cô thấp thỏm, không biết những lời của Tiêu Tử Thần kia là thật hay giả. Nếu như là thật, cô không biết có cần đánh động trước cho Khổng Tước? Để cho Khổng Tước chuẩn bị sẵn cho giông bão sắp đến.
Nhưng mà, trong lòng cô không muốn làm như vậy.
Cô có chút tức giận với Khổng Tước.
Khổng Tước lấy Phan Kim Liên làm gương, đó là việc của cô ấy, tại sao phải kéo cô vào, cô chán ghét Phan Kim Liên thông đồng với Vương Bà, chỉ vì ít tiền tài mà hãm hại một mạng người, thật sự không đáng giá.
Cô phải nghiêm túc nói chuyện với Khổng Tước xin cô ấy có giới hạn lại, cô không muốn Tiêu Tử Thần lại dùng ánh mắt thất vọng cùng oán hận nhìn cô.
Trì Linh Đồng và Tiêu Tử Thần xuất phát chênh lệch nhau không tới nửa giờ.
Cô ngồi trong phòng khách nhà Khổng Tước, phòng khách ở phía tây, có một cái cửa sổ to sát đất. Cô híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời phía tây, trời chiều đỏ ối làm say lòng người.
“Cậu muốn uống cái gì? Nước trái cây hay là bia?” Khổng Tước mặc một chiếc quần lụa chấm bi màu ngọc trai đi lại trong nhà.
Cô thu lại ánh mắt: “Lát nữa mình muốn qua chỗ cha ăn cơm, không uống đâu. Khổng Tước………..”
“Làm sao lại gọi tên mình như vậy?” Khổng Tước cong môi, cầm hai ly nước trái cây tới: “Cảm giác thật là lạ. Đừng tới chỗ ba cậu nữa, nhìn thấy gương mặt bà mẹ ghẻ của cậu, có thể nuốt trôi cơm sao? Tử Thần sắp tới, chúng ta cùng nhau đi ăn món Nhật đi. Hai cuốn sách tái bản của anh ấy tiền nhuận bút cũng không ít, để cho anh ấy mời khách.”
“Về sau chuyện của hai người, đừng….”
Cô còn chưa dứt lời, cửa đã bị người gõ bang bang.
“Tới nhanh như vậy.” Khổng Tước nhảy lên, vui sướng chạy đi mở cửa.
Trì Linh Đồng khe khẽ cắn môi, chuẩn bị cáo từ.
“Tử Thần, cái này là sao?” Khổng Tước ngạc nhiên.
Tiêu Tử Thần lạnh nhạt quét quanh nhà một vòng, lướt qua Trì Linh Đồng rồi lại nhìn về thùng giấy trong tay mình: “Em kiểm tra một chút, xem có thiếu cái gì không?”
“Tử Thần, em không hiểu.” Khuôn mặt Khổng Tước đỏ bừng, âm thanh vút cao, bén nhọn lại chói tai.
“Mình đi đây.” Trì Linh Đồng cảm thấy khó thở, muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Hai người giống như không nghe thấy lơi cô nói………, hai người giống như thần canh cửa chắn trước cửa nhà, anh nhìn tôi tôi nhìn anh chằm chằm.
“Sao em có thể không hiểu?” Tiêu Tử Thần để cái thùng xuống, giọng điệu không cao không thấp: “Làm phiền em đem đồ trong nhà trả lại cho anh.”
Khổng Tước đột nhiên cười: “Tiêu Tử Thần, không phải anh muốn chia tay với em chứ?”
Sắc mặt Tiêu Tử Thần không thay đổi nhìn cô ấy.
Trì Linh Đồng bất đắc dĩ đem thân thể hướng về phía Tây. Trời chiều ráng hồng, chân trời còn chút ánh nắng, hoàng hôn sắp buông xuống.
“Đúng, chúng ta chia tay.” Tiêu Tử Thần bình tĩnh nói.
Bàn tay đặt trên ghế của Trì Linh Đồng run lên.
“Anh xác định anh đã suy nghĩ kỹ càng? Anh muốn chia tay với em? Anh muốn chia tay với em?” Khổng Tước hỏi liên tiếp hai lần.
Lông mày Tiêu Tử Thần khẽ nhướn lên: “Anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi.”
“Anh suy nghĩ lại một lần nữa đi.” Khổng Tước vô cùng kiên nhẫn, vô cùng sáng suốt: “Dĩ nhiên, anh cũng đừng lo lắng em sẽ quấn lấy anh. Chỉ là, em cảm thấy chuyện này có chút đột ngột, chúng ta cũng không phải là trẻ con nữa, tùy tiện nói chia tay là chia tay. Nếu như anh thật sự muốn chia tay, em sẽ chấp nhận, nhưng nếu như anh muốn quay lại, em sẽ không cho anh bất cứ cơ hội nào nữa.”
Tiêu Tử Thần khẽ nhắm mắt lại: “Nếu như em bận, đồ đạc để hôm nào dọn dẹp, không thì cứ trực tiếp vứt bỏ là được. Không quấy rầy nữa.”
Anh cũng không vội mà gật đầu với Khổng Tước một cái, sau đó xoay người qua chỗ khác.
“Tiêu Tử Thần, anh có gan….” Khổng Tước cầm một cái khung hình ném xuống đất, đó là tấm hình hai người chụp chung. Là bờ biển Thanh Thai, cô ấy dựa vào trong ngực anh, cười tươi như đoá hoa.
Tiêu Tử Thần cũng không quay đầu lại mà bước đi.
Khổng Tước cười điên loạn. Trì Linh Đồng cho là cô ấy tức điên lên rồi, vội quay đầu lại, nhìn thấy cô ấy đang cười, ánh mắt trong suốt, khoé miệng quyến rũ nhếch lên.
“Hôm nay mình mới phát hiện, thì ra anh ấy cũng rất nam tính.” Khổng Tước liếm môi một cái, đóng cửa lại, đá thùng giấy vào trong góc tường.
“Khổng Tước, cậu không sao chứ?” Trì Linh Đồng kinh ngạc hỏi.
Khổng Tước từ tốn nhún nhún vai: “Có thể có chuyện gì chứ? Hiện tại anh ấy đang nổi nóng, kệ anh ấy đi. Chờ khi anh ấy bớt giận, còn không tự quay về sao.”
Trì Linh Đồng trợn tròn mắt.
“Mặc dù lần này anh ấy rất nóng, nhưng mình hiểu anh ấy. Anh ấy yêu mình, không thể nào cam lòng rời khỏi mình.
Trước kia chúng mình cũng hay cãi nhau, nhưng chỉ cần mình làm nũng một chút, anh ấy sẽ mềm lòng. A, đây chính là điều tốt ở con mọt sách, toàn cơ bắp, dễ dụ. Thật ra thì anh ấy có thể đi đâu tìm một người phụ nữ tốt hơn mình? Mình sắp chủ trì tiết mục vàng của đài phát thanh, sẽ tiếp xúc với những nhân vật có máu mặt trong xã hội. Diện mạo tinh tế, hài hước, lên được phòng khách cũng vào được nhà bếp. Mình kết hợp với anh ấy, chính là trai tài gái sắc. Thật ra thì mình có rất nhiều lựa chọn, nếu như không phải bởi vì ánh mắt mình nhìn xa, hiện tại mình có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn anh ấy gấp mười gấp hai mươi lần đều được.”
Gương mặt tự luyến của Khổng Tước trở nên hớn hở.
“Có lẽ cậu căn bản không hiểu anh ấy.” Giọng nói Trì Linh Đồng buồn bã: “Yêu một người, không phải là có thể gây tổn thương cho anh ấy, cùng với quyền được lừa gạt. Anh ấy cũng không phải là người ương bướng, anh ấy cái gì cũng tốt, nhưng bởi vì quá yêu thương cậu, nên mới bao dung hết lần này đến lần khác. Đừng để đến khi mất đi, mới nghĩ cách cứu vãn, còn kịp nữa sao?”
“Nha, hôm nay cậu giống như giảng đạo quá vậy?” Khổng Tước không nhịn được mà hỏi.
“Mình chỉ có chút xúc động thôi. Mình cũng có người yêu, lúc yêu, cho dù là có thể tuỳ ý với tình yêu của anh ấy, nhưng không ngờ duyên phận của bọn mình quá cạn. Hiện tại, muốn nhìn anh ấy một lần, nghe anh ấy nói một câu cũng không thể được nữa rồi. Nếu như cậu không quý trọng Tiêu Tử Thần, sẽ có một ngày anh ấy sẽ trở thành Tiêu Tử Thần của người khác, khi đó…. khóc cho ai nhìn?”
“Nha, cậu rất buồn cười.” Khổng Tước lạnh lùng cười to, ôm chặt lấy cô, hài hước dùng trán cọ cọ vào mũi cô.
Trì Linh Đồng khẽ hé miệng, có chút không thể tưởng tượng nổi xông lên não….
“Này, mình mới mua một cái áo lót vô cùng hấp dẫn, đàn ông mà nhìn thấy, hai đầu gối sẽ mềm ra như bún, máu mũi chảy ra ròng ròng, ha ha….” Khổng Tước buông cô ra, chạy vào phòng ngủ lấy ra một chiếc áo lót màu vàng nhỏ xíu, ướm lên ngực, uốn éo trước mặt cô.
“Sao, hấp dẫn chứ?”
Trì Linh Đồng lặng lẽ nhìn cô ấy, thừa nhận vóc người cùng khuôn mặt của cô ấy đều là số một, phát triển rất cân đối, nhưng đây cũng không phải là lỗi của cô ấy, nếu như không tự hào thì thật đúng là phung phí của trời.
Nếu như mỗi người phụ nữ đều là thực vật thì mỗi loại thực vật đều cần một loại đất đai khác nhau để phù hợp.
Đối với Khổng Tước mà nói Tiêu Tử Thần chính là loại đất đai quá cằn cỗi thiếu chất dinh dưỡng rồi.
“Cậu không lo lắng cho Tiêu Tử Thần sao?”
Cái vấn đề này có chút dư thừa nhưng cô vẫn là suy nghĩ muốn hỏi. Có lẽ, cô muốn một lần nữa xác định một điều gì đó.
“Có gì cần lo lắng. Thượng đế tạo ra con người rất công bằng, cho anh ấy tri thức cao thâm như vậy, nên mặt tình cảm dĩ nhiên sẽ bị khiếm khuyết một chút. Cái người như vậy, nhiều nhất là trở lại nhà trọ vùi đầu đọc sách cả đêm. Nếu như anh ấy thật sự giận đến mức đi uống rượu hay hút thuốc, mình cũng nhất định sẽ nhìn anh ấy với con mắt khác. Đừng nói tới anh ấy nữa, buổi tối chúng ta đi đâu chơi? A, cái người bạn…. Phí Nam có cách nào liên lạc được không?”
“Khổng Tước…..” Trì Linh Đồng hít sâu, nhặt túi xách lên, trong mắt ánh lên tia lạnh lùng, “Mình bận rồi.”
“Ồ.” Khổng Tước gật đầu: “Vậy cũng tốt, đừng tự giam mình trong phòng mãi, nên đi ra ngoài nhiều một chút, mấy ngày nữa mình sẽ giới thiệu cho cậu một người đàn ông không tệ, để giết thời gian.”
“Gu thẩm mỹ của hai chúng ta giống nhau sao?” Cô kéo cửa, cười hỏi.
“Khác nhau mới thú vị.” Khổng Tước cười to, nhìn cô đi xuống lầu.
Trời vừa tối, đèn đường cũng được bật lên.
Trì Linh Đồng đi xuống cửa chính của chung cư, chuẩn bị bắt xe thì thấy Tiêu Tử Thần đang đứng dưới một tàng cây không xa, anh cũng đang nhìn về phía cô.
Anh không phải là đợi Khổng Tước đuổi theo ra để nói lời xin lỗi, tha thứ?
Còn là…………….
Cô ngẩn người, bước tới.
Đèn đường ố vàng, không sáng tỏ, nhưng cũng đủ để cho cô thấy toàn bộ biểu cảm trên gương mặt anh. Gương mặt tuấn dật, nho nhã, lông mày kiếm, không buồn không vui, giống như con thuyền lẳng lặng trên mặt biển.
Người đàn ông này có tài có mạo, chính trực mạnh khoẻ, gia cảnh không tệ, thu nhập không tệ, so với năm nay anh là con người có giá trị không rẻ. Anh sẽ không làm cho người khác cảm thấy mình là Lọ Lem cùng với Hoàng Tử quá mức chênh lệch, không gây ra áp lực trên phương diện xã hội, không cần lo lắng anh sẽ thay đổi, anh ôn hoà, thanh lịch, con người khiêm tốn, cho người khác một cảm giác an toàn mãnh liệt.
Thật sự là một người đàn ông tốt, xứng đáng thuộc về một cô gái tốt hơn.
Tiêu Tử Thần nhướng mày, chạm vào ánh mắt của cô: “Em là đang nghiên cứu anh sao? Em muốn biết cái gì?”
Cô hốt hoảng di dời tầm mắt, hơi nghiêng mặt: “Anh đau lòng sao?”
“Anh nói đau lòng, em sẽ an ủi anh như thế nào đây?” Anh im lặng nở nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn trời: “Không ngờ tối nay sẽ thấy sao.”
“Thật sự không có chút đau lòng nào? Không muốn quay lại?” Cô hỏi cẩn thận từng li từng tí.
Anh cúi đầu nhìn cô, đưa lưng về phía ánh đèn nên cô không nhìn rõ biểu hiện trên mặt anh: “Rốt cuộc em muốn hỏi cái gì?”
Cô nuôt nước miếng: “Anh có từng nghĩ sẽ kết hôn không?”
Anh hạ khoé miệng, từ từ đi về phía trước: “Thân thể mẹ anh bây giờ rất kém, ý thức càng ngày càng không tỉnh táo. Thỉnh thoảng có lúc bình thường, bà ấy sẽ la hét muốn anh kết hôn. Cha anh cũng thúc giục anh kết hôn. Ai, chuyện đến mức này, anh muốn trở về Thanh Thai, tìm một cô gái thích hợp để kết hôn thôi. Dù sao trí nhớ cũng chưa khôi phục được, tất cả coi như bắt đầu lại đi.”
“Anh phải trở về Thanh Thai?” Cô bị tin tức này hù doạ, tay không tự chủ được mà nắm vạt áo anh, chỉ sợ anh sẽ bay đi mất.
“Anh đang suy nghĩ.” Anh nhàn nhạt liếc nhìn tay cô, khoé miệng tràn ra nụ cười nhạt, nồng đậm ý cân nhắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.