Thong Thả Đến Chậm

Chương 14:




Hoàng hôn như lửa, xuyên qua cửa sổ thủy tinh không có rèm che, ánh nắng chiều tà tràn vào căn phòng như dát lên một lớp vàng mỏng.
Trên giường, trong chiếc chăn màu phấn lam, Trì Linh Đồng co mình lại thành một cái kén, mắt nhắm chặt.
Thật ra cô đã tỉnh rồi.
Nồng độ của rượu Champagne không cao, đối với cô mà nói loại rượu này có nồng độ thấp đến đáng thương. Hai chén cũng không chẳng nhằm nhò gì, ngủ qua hai giờ đã tỉnh rượu.
Đầu óc tỉnh táo, chuyện gì cũng nhớ ra.
Từ nhà hàng Hải Thiên quay về không quá hai giờ, bây giờ khoảng chừng sáu giờ tối. Đầu thu, thời gian ban ngày khá dài. Cô len lén hé mắt, có thể nhìn rõ ràng những hạt bụi đang trôi nổi dưới ánh nắng trong căn phòng. Tiêu Tử Thần ngồi ở bên giường, đưa lưng về phía cô, áo sơ mi hơi nhàu, tóc có một chút hỗn độn, nhưng tư thế ngồi lại vô cùng ngay ngắn. Áo váy của cô được khoác trên ghế dựa, phía trên đặt nội y của cô.
Trì Linh Đồng nhắm chặt mắt lại một lần nữa, có lòng muốn chết rồi.
Cô không tính là một cô gái khéo léo, nhưng ít ra cũng có thể giữ mình trong sạch. Lớn như vậy, hành động quá giới hạn duy nhất là khi bị bệnh có cùng giường chung gối với Bùi Địch Thanh , nhưng thật sự chỉ đắp chăn bông nói chuyện thuần khiết.
Không ngờ có một ngày, cô sẽ hào phóng như thế này. Ban ngày ban mặt, cửa sổ còn không đóng, cô cùng Tiêu Tử Thần trình diễn tiết mục trẻ nhỏ không nên xem. Nếu như có người đi ngang qua, dùng máy chụp hình chụp được, tung lên mạng, e là cô sẽ nổi tiếng toàn cầu rồi.
Thật là đáng thương, trời vẫn còn sáng, một chút bóng tối để cô trốn cũng không có. Mọi người đều như vậy, thời điểm uống say mơ hồ, làm chuyện gì cũng có thể mượn rượu thêm can đảm, đến khi tỉnh rượu lá gan lại nhỏ đi, ngay cả nhớ lại cũng không có dũng khí. Không thể làm gì khác hơn là giả bộ ngủ, một cử động cũng không dám, đại khái cũng không thể thở gấp, tay đặt trên ngực, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Chuyện như vậy, cũng không biết phải giải thích làm sao. Chỉ có thể nói bọn họ đều là nam nữ mạnh khỏe, sinh lý rất bình thường, uống một chút rượu thì mất khống chế. Một ngày này, cô đặc biệt cảm thấy cô đơn, lại mệt mỏi, khiến cho cô trở nên yếu ớt. Có thể chạm tay đến ấm áp, dịu dàng giống như từng quen biết, cô ngã như núi đổ.
Cảm giác giường rung lên, Tiêu Tử Thần đứng dậy. Cô nghe được âm thanh anh kéo tủ lạnh ra, rót nước, sau đó có tiếng nước chảy ào ào, có lẽ anh đang rửa mặt.
Ạnh muốn đi rồi sao? Cô len lén suy đoán.
Một lát sau, có tiếng bước chân đi về phía giường, giường lại lún xuống. Đột nhiên, một bàn tay lạnh nâng cổ của cô lên, chiếc khăn lông mát lạnh dán trên mặt.
"Muốn tự mình lau, hay muốn anh giúp?" Giọng Tiêu Tử Thần cố kiềm chế, trong trẻo lạnh lùng vang lên bên tai "Anh biết em đã tỉnh."
Cô bị anh dọa suýt chút nữa quên cả hô hấp, tay cứng ngắc nâng không nổi cũng không thể giơ lên, thân thể dưới chăn không có một mảnh vải, muốn cô ở trước mặt anh biểu diễn khỏa thân sao? Người cô gầy tong teo, cũng đâu có gì đáng xem!
Bầu không khí trong phòng có chút ngột ngạt.
Làm người ta vui mừng một chút là hoàng hôn lặng lẽ phủ xuống, ánh sáng bên trong nhà từ từ rút lui.
Cô dùng hết hơi sức toàn thân rút ra một cánh tay cầm khăn lông lau mặt lung tung, sau đó từng chút dịch đến giữa giường, dùng chăn bao lấy thân thể thật chặt. Cho đến khi không có chỗ lùi thì mới xấu hổ ngồi dậy, mặt nóng đến độ có thể nướng tôm.
"Có muốn uống nước hay không ?" Tiêu Tử Thần hỏi.
Cô từ dưới mi mắt nhìn thấy tay Tiêu Tử Thần đặt tại trên đầu gối khẽ run run, trong nội tâm hiểu rõ anh cũng rất căng thẳng, có thể cũng không biết đối mặt với cục diện này như thế nào. Có điều, anh là đàn ông, là quân tử, không thể giải quyết đơn giản bằng cách coi đó là tình một đêm hay say rượu mất lý trí, anh cần phải có kết luận rõ ràng.
Làm người thật đúng là mệt mỏi!
Trong lòng không tự chủ được rối loạn, đồng thời cũng cảm thấy một chút chua xót.
"Không cần." Cô mím đôi môi khô khốc, bình tĩnh nói.
"Vậy. . . . . . Đói không?" Hầu kết của Tiêu Tử Thần chuyển động, vươn tay muốn sờ đầu của cô.
Cô né tránh, xoa lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên chăn, lắc đầu một cái, "Em không đói bụng." Sau đó, cô cắn mạnh môi dưới, lấy dũng khí ngẩng đầu lên, mắt to đen trắng rõ ràng thẳng tắp nhìn anh.
"Tiêu Tử Thần, em biết anh định nói gì nhưng chuyện này. . . . . . chỉ là ngoài ý muốn. Chúng ta đều uống say cả, nên cứ quên chuyện này đi, coi như nó chưa từng xảy ra. . . . . ."
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, thời gian và không gian như dừng lại, cả tiếng thở cũng không có. Sự yên tĩnh làm cho người ta rợn cả tóc gáy. Tiêu Tử Thần không có thay đổi gì, vẫn duy trì tư thế ngồi thẳng, ôn nhã và lịch sự, nhưng đôi mắt đã hiện lên ánh nhìn lạnh thấu xương.
"Em nói lại một lần nữa!" Anh nhìn cô không chớp mắt, lạnh nhạt nói.
Cô quay đầu sang chỗ khác, nhìn khung cảnh dần tối ngoài cửa sổ.
"Trước kia chúng ta không có quan hệ yêu đương gì. Lần đó anh đi Thái Hoa tìm em, là vì hỏi thăm hành tung của Khổng Tước, bị Nhạc đổng tưởng lầm là bạn trai của em. Anh và Khổng Tước yêu nhau ba năm, đây là sự thật rõ rành rành. Anh đi đi, em sẽ không nói với bất kỳ ai chuyện này, cũng sẽ không đem chuyện này để ở trong lòng." Cô chậm rãi nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Giữa cô và anh có rất nhiều vướng mắc, anh quá khác xa so với cô, đặc biệt là giữa bọn họ không có tình yêu, nhưng lại làm ra chuyện chỉ có giữa người yêu mới có. Nếu không quên đi, chẳng lẽ muốn nhớ mãi sao?
“Có phải em đang tính khuyên tôi quay lại với Khổng Tước hay không?” Hô hấp của Tiêu Tử Thần có chút dồn dập, thật ra cũng không quá rõ ràng, Trì Linh Đồng vẫn cảm nhận được. Không khí trong phòng quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được âm thanh chớp mắt của bản thân.
“Cái đó… Là chuyện của hai người.” Cô khó khăn trả lời.
Anh cười lạnh, “Em xác định mọi việc thật rõ ràng. Trì Linh Đồng, chỉ dựa vào lời em nói không có gì xảy ra thì là không có gì xảy ra sao? Nếu hôm nay người đưa em về là một tên đàn ông khác thì em cũng sẽ lên giường cùng hắn ta phải không?”
“Tiêu Tử Thần, anh cút cho tôi…” Trên trán cô nổi đầy gân xanh, mắt trừng lớn, tức giận hét to, nước mắt uất ức đảo quanh hốc mắt.
“Em đã không để tâm chuyện này như vậy, hiện tại, em cô đơn, anh cũng vắng lạnh, nếu có cơ hội thích hợp, về sau chúng ta có thể…”
Cô giật gối trên giường, ném mạnh về phía anh, “Cút… Anh cút mau…”
Không để ý đến chiếc chăn trước ngực đã trượt xuống để lộ ra thân thể, cô ôm mặt, nước mắt rơi như mưa.
“Như em mong muốn!” Tiêu Tử Thần nhặt gối đầu từ dưới đất lên, môi mím chặt, đứng im một hồi, sau đó Trì Linh Đồng nghe thấy tiếng “cạch” một tiếng, cửa mở, rồi lập tức đóng sầm lại.
Cô buông tay, cắn chặt răng, khóc đến hai vai run rẩy.
Anh thật nhẫn tâm, sao có thể nói những lời như vậy? Cô có khi nào cũng có người đàn ông khác gần gũi. Phí Nam lấy lòng cô như vậy, cô cũng keo kiệt không cho anh ta nổi một nụ cười.
Chỉ có anh, cô…
Trì Linh Đồng ngoảnh lại nhìn, trong lòng là một mớ hỗn độn phức tạp, há miệng khóc rống lên.
Khóc đến mệt rồi đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, cô vén chăn lên, thấy trên chăn in một dấu hoa mai đỏ chói mắt. Cô nhắm mắt lại, vội vàng vò chăn cùng quần áo trên ghế thành một nắm, nhét vào trong máy giặt. Mở nói chuyện thật nóng, tắm không biết bao nhiêu lần, sau đó mới mặc quần áo đi ra ngoài.
Cô chỉ bật chiếc đèn nhỏ trước máy vi tính, mở cửa sổ ra, không khí ban đêm nhẹ nhàng khoan khoái, hương thơm thanh mát phảng phất như có như không.
Cô không mở máy vi tính, chỉ tùy ý cầm lên một cuốn sách. Bụng đói réo rắt, cổ họng cũng khô rát, nhưng cô không muốn động, chỉ thẫn thờ đem sách lật tới lật lui.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, dọa cô giật mình.
Nhưng Trì Linh Đồng cứ để mặc cho chuông kêu, như thể hai bên đang so tài, kiên quyết không bắt máy. Sau một hồi lâu, tiếng chuông ngừng lại. Lúc này cô mới với tới điện thoại di động, nhìn số điện thoại, là Nhạc Tĩnh Phương. Hai vai rũ xuống, thoáng thất vọng.
Cô cho là… khổ sở lắc lắc đầu, thở dài một tiếng rồi ấn nút gọi lại cho Nhạc Tĩnh Phương.
“Tiểu Trì, tỉnh rượu chưa?” Nhạc Tĩnh Phương hỏi.
“Vâng, ngủ một giấc, hiện giờ thoải mái hơn rồi, chỉ có điều cơ thể nặng nề, mệt mỏi quá. Nhạc đổng, chị đã ăn cơm tối chưa?”
“Tôi đang xuống lầu đây, mấy lão già bên tổng công ty bất động sản ầm ĩ muốn đi hộp đêm liên hoan. Lịch trình hội nghị sáng ngày mai đã kín hết rồi, tôi không có thời gian, ngày kia tôi trở lại Thanh Thai rồi chúng ta cùng nhau dùng một bữa cơm nhé?”
“Được!” Trì Linh Đồng đồng ý rất nhanh. Nhạc Tĩnh Phương không phải là cấp trên hà khắc, ở Thái Hoa mấy năm, cô nhận được nhiều lợi ích như vậy, cũng nên bày tỏ lòng biết ơn.
Nhạc Tĩnh Phương cười, “Nếu tôi muốn đến nhà trọ của cô ăn cơm, cô có từ chối không?”
“Ha ha, chỗ tôi ở không lớn, sợ chị cảm thấy chật chội thôi. Chúng ta cứ ăn ở bên ngoài đi!”
“Tiểu Trì.” Nhạc Tĩnh Phương do dự một chút rồi nói, “Buổi trưa có Tiêu giáo sư, tôi không tiện nhiều lời. Cô có biết hiện nay người nào đang quản lý Hằng Vũ hay không?”
Tim Trì Linh Đồng run lên, “Tôi… cũng không rõ lắm.”
“Là Bùi Địch Văn, anh trai của Bùi Địch Thanh, anh ta vốn quản lý thị trường Âu Mĩ, hiện tại công ty Đại lục cũng do anh ta phụ trách. Tôi chưa gặp mặt anh ta bao giờ, mấy lần có hội nghị công ty, đều là Phó tổng tới thay anh ta. À, có nhớ cô Tống của ngân hàng Vinh Phát không? Thì ra cô ta là vợ của Bùi Địch Văn, thảo nào mà cô ta lại thân quen với Bùi Địch Thanh như vậy. Tháng năm vừa rồi cô ta mới sinh con gái, bây giờ đã ra ngoài làm việc. Mấy ngày trước tới Thanh Thai, tôi có chạm mặt cô ta. Aizz, đúng là khiến cho người ta hâm mộ, trẻ tuổi lại xinh đẹp, mới sinh con xong mà vóc người vẫn chẳng thay đổi chút nào… Tiểu Trì?”
Nhạc Tĩnh Phương cảm thấy bên kia điện thoại yên ắng một cách lạ thường, liền gọi một tiếng.
“Tôi đây, Nhạc đổng. Thời gian cũng lâu rồi, đừng để cho các lãnh đạo khác đợi quá lâu?”
“Ừ, được. Vậy khi nào gặp nhau chúng ta tán gẫu tiếp nhé. Mà sau khi tỉnh rượu nên uống chút trà mật ong sẽ rất tốt cho dạ dày, đây là kinh nghiệm của tôi đấy.”
“Vâng, cám ơn Nhạc đổng.”
Cô chậm rãi đóng điện thoại di động, tim run lên, hai tay nắm lại thật chặt, đầu gối phóa dưới tựa như không còn cảm giác, cả người giống như đang rơi xuống hầm băng.
Ngoại trừ lạnh lẽo chỉ có lạnh lẽo.
Tống Dĩnh sinh con gái, rốt cuộc cũng sinh rồi. Cô ta nói với Bùi Địch Vân như thế nào đây?
Có lẽ không cần nói, chẳng ai cùng người chết so đo cả.
Đứa bé kia là huyết mạch duy nhất của Bùi Địch Thanh ở trên cõi đời này. Bộ dạng giống anh hay là giống Tống Dĩnh?
Cô đột nhiên cười to ra tiếng, cười đến chảy cả nước mắt.
Mặc kệ là giống ai, đứa bé này sinh ra đã được nhận vô vàn cưng chiều rồi, đó chính là kết tinh nhà họ Tống và nhà họ Bùi cơ mà!
Nếu như anh vẫn còn sống, nhìn thấy đứa bé kia, không biết anh sẽ có biểu cảm gì? Sẽ giải thích với cô về chuyện này như thế nào?
Nhưng trên đời không có nếu như, cô vĩnh viễn không thể nghe được lời giải thích của anh nữa.
Trì Linh Đồng lấy chiếc đồng hồ ra cầm trên tay, quá khứ cùng tương lai của anh đều ở đây, còn đứa bé kia, là quá khứ hay là tương lai?
Cô cố chấp yêu, lưu luyến người đàn ông đó, nhưng anh lại là người tình của người khác, là cha của một đứa nhỏ!
Nước mắt, từng giọt, từng giọt… tuôn thành hàng dài trên gò má.
Cô thì coi là gì của anh?
Lồng ngực nghẹn ngào khiến cô khó thở. Giơ tay lên, lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, rồi mở cửa bước ra ngoài.
Ánh trăng như nói chuyện, sao đầy như lũ.
Cô đứng lên bậc thang, nước mắt tuôn trào. Một con chim từ bên cạnh ngọn cây đột nhiên bay lên, xẹt qua nóc nhà, vút vào trong màn đêm. Cô giương mắt, miệng hé mở ngây ngô, nước mắt cũng quên rơi. Không biết Tiêu Tử Thần đứng ở trước mặt từ lúc nào, trong ngực ôm một bó hoa to, loại hoa gì cũng có, tay còn lại xách một túi giấy. Cô hít hít lỗ mũi, ngửi thấy mùi cháo móng heo thơm ngát.
Sao nhìn anh em lại kích động đến mức nước mắt giàn giụa thế?” Rõ ràng là đang trêu ghẹo, nhưng giọng nói của anh lại thật nghiêm túc.
Cô cắn môi, vừa tủi thân vừa luống cuống.
“Em đã nói hoa gì cũng thích nên anh mua mỗi loại một bông. Hiện tại thấy vui chưa?” Anh đến gần cô, ánh mắt dịu dàng.
Từng bước từng bước, rất nhẹ, rất chậm, ưu nhã lại nguy hiểm, càng ngày càng gần, giống như thợ săn đang đến gần con mồi đã nằm sẵn trong lưới.
“Anh… Anh…” Cô há hốc mồm cứng họng, nước mắt đảo quanh, sợ hãi lui về phía sau.
“Sao chẳng lịch sự chút nào thế? Mau giúp anh, tay anh mỏi quá rồi.”
Anh đưa túi giấy về phía cô, Trì Linh Đồng chần chừ một chút nhưng vẫn nhận lấy.
Tiêu Tử Thần ôm hoa vào phòng, ấn công tắc bật hết đèn lên.
Bó hoa trong tay Tiêu Tử Thần quá lớn, căn phòng lại quá nhỏ, Trì Linh Đồng tìm trong tìm ngoài cũng không tìm được cái gì thích hợp để cắm hoa, cuối cùng không thể không cắm vào trong chậu nước.
Trong túi giấy có cháo móng heo, còn có rau trộn và thức ăn, cùng mấy cái bánh bao vẫn còn nóng. Hai người này cùng bày thức ăn ra bàn, sau đó ngồi đối diện nhau.
Trì Linh Đồng bưng chén cháo, trong lòng khác lạ. Cô khóc đến mũi đỏ mắt sưng, nhưng Tiêu Tử Thần vẫn trấn định tự nhiên, giống như vừa rồi hai người chưa từng xảy ra cãi vả.
“Ăn đi?” Anh gắp cho cô cái bánh bao, giọng nói cưng chiếu, “Anh nhìn người ta làm rồi, vô cùng sạch sẽ.”
Cô cắn một miếng, măng đinh giòn non, gà xé phay mềm nhẵn, nấm hương hương vị ngọt ngào, rất nhẹ nhàng khoan khoái. Cháo làm cũng rất được, thơm thơm mềm mềm, nấu cùng bí đỏ rất phù hợp.
Cô quá đói, không tự chủ được ăn thật nhiều.
Tiêu Tử Thần dọn dẹp bàn sạch sẽ, rửa chén bát, lau sạch tay đi ra ngoài, lôi kéo tay cô, “Sáng mai anh muốn ngủ nướng, bây giờ cùng anh đi ra ngoài đi dạo đi!”
Không đợi cô đáp lại, anh kéo cô ra ngoài. Chậm rãi bước đi, hai người không ai lên tiếng nói câu nào.
Ánh trăng chiếu lên hai người, hai cái bóng kéo thật dài, cùng gắn bó kề cận nhau trên mặt đất.
Đến khúc quẹo trên đường cô đột nhiên rút tay về, vòng tay ôm hông anh từ phía sau, áp má trên lưng anh, không nói gì, chỉ ôm thật chặt.
Anh vỗ vỗ tay cô, “Cô gái này, vừa ngang bướng lại vừa mạnh miệng, về sau cưới em nhất định sẽ rất vất vả.”
Cô cắn môi, không để cho anh nghe thấy tiếng cô nghẹn ngào.
Tiêu Tử Thần thở dài, xoay người, ôm cô vào lòng.
Cô không hỏi anh tại sao anh trở lại, anh cũng không hỏi cô tại sao lại khóc, hai người chỉ ôm lấy nhau, ôm thật chặt, thật chặt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.