Thong Thả Đến Chậm

Chương 8:




Thời gian giống như trôi qua một cách chóng mặt, lại giống như là đứng im một chỗ.
Tiếng quần áo ma sát, tiếng bàn ghế đổ ngã, tiếng hô hấp nặng nề, còn có tiếng cười khẽ…. Bên trong đại sảnh vang lên rất nhiều tiếng động.
Không khí mập mờ không rõ, trái tim giống như bị vật nặng nào đó đè lên, trong nháy mắt mà Trì Linh Đồng cảm thấy giống như mấy trăm năm.
“Pằng” một tiếng, bên trong căn phòng lại ngập tràn ánh sáng.
Bên trong phòng khách vang lên tiếng huýt sáo chói tai, sau đó âm nhạc điên cuồng lại vang lên.
Trì Linh Đồng hạ thấp tầm mắt, cảm thấy hai chân của mình đang run rẩy, cô không ý thức được mà đưa tay cầm lấy một cái ly trên bàn, run rẩy đưa tới khóe miệng. Vừa uống vào miệng, mới phát hiện nó thật cay khó mà nuốt xuống được nên không khỏi sặc đến ho khan.
“Linh Đồng, cậu uống rượu?” Khuôn mặt buồn bực của Khổng Tước vì nghe thấy tiếng ho khan lúc này mới nhìn về phía Trì Linh Đồng.
Phí Nam cũng từ trong sàn nhảy chạy tới, cười: “Đây là ly rượu của tôi, cô uống như vậy cũng xem là hôn môi gián tiếp, đem tất cả những chuyện chúng ta chưa kịp làm đã hoàn thành rồi.”
Trì Linh Đồng ho đến sắp rơi nước mắt rồi, không có biện pháp mà phản bác, chỉ gấp đến mức mà phất phất tay.
Tiêu Tử Thần vẫn lặng lẽ ngồi một chỗ, đáy mắt giống như đầm, nhìn thẳng về phía cô, sâu không lường được.
“Linh Đồng tửu lượng của cậu thấp đến đáng thương, chạm môi sẽ say, thật là.” Khổng Tước liếc nhìn các đồng nghiệp đang vui chơi hết mình của mình, u oán liếc Tiêu Tử Thần một cái: “Chúng ta đi thôi.”
“Không, các người chơi tiếp đi, tôi đưa cô ấy về là được rồi.” Phí Nam xung phong nhận làm hộ hoa sứ giả.
“Có gì mà chơi vui, không có hứng thú gì, đi thôi.” Khổng Tước cầm túi xách lên, kéo Trì Linh Đồng đi ra ngoài.
Chân Trì Linh Đồng lúc này mềm nhũn như bông, bị cô ấy kéo đi mà lảo đảo. Từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn cúi đầu, lòng bàn tay lạnh lẽo.
“Tử Thần, anh thuê xe về đi, em lái xe chở Linh Đồng cùng với bạn cô ấy.” Khổng Tước xoay người lại nói với Tiêu Tử Thần, trên mặt bao bọc một tầng lạnh lẽo.
“Cùng đi chung đi.” Tiêu Tử Thần vẫn nhìn Trì Linh Đồng chằm chằm.
Khổng Tước dậm chân một cái, có lẽ là tức giận đến cực hạn, cũng không để ý hình tượng, giọng nói không tự chủ mà lên cao: “Nhiều người đi để đánh sói à. Linh Đồng là phụ nữ, không phải là đàn ông, anh có cái gì không yên tâm về em sao? Mấy ngày trước, em hỏi anh đêm thất tịch có lịch gì chưa, anh lập tức từ chối, nói anh có chuyện. Được, em hiểu, vậy mà khi em nói em cùng với Linh Đồng tham gia liên hoan với những người bạn ở đài phát thanh, anh liền đột nhiên nói anh có thời gian rảnh và sẽ tham gia. Thật ra thì đơn giản là anh không yên tâm em lừa gạt anh. Anh đều đã thấy, cả buổi tối, em giống như một đóa hoa treo trên tường, thanh tao lịch sự điềm tĩnh, hào phóng ung dung, anh còn chưa hài lòng? Tiêu Tử Thần, em thật sự không chịu được nữa, rốt cuộc là anh muốn như thế nào?”
“Khổng Tước đừng nói nữa.” Trì Linh Đồng cắn môi, đẩy Khổng Tước một cái.
Phí Nam không hiểu rõ tình hình, một chút lại nhìn bên này, chút lại nhìn bên kia.
Ánh mắt Tiêu Tử Thần lạnh lẽo, gương mặt anh tuấn căng thẳng: “Chúng ta thật sự là người yêu sao?”
“Ha ha.” Khổng Tước cười gượng hai tiếng: “Em cũng ước không phải, nhưng hình như anh vẫn cố tình bài xích em, không muốn tìm hiểu về em, vì vậy anh liền hoài nghi em lừa gạt anh? Tiêu Tử Thần, nếu như cảm thấy em là người dối trá, như vậy anh có thể đi hỏi những người xung quanh anh, bọn họ đều lừa gạt anh sao? Không có ai giống như em, lúc anh bị mất trí nhớ vẫn đối xử tốt với anh. Không nói nữa, Linh Đồng, chúng ta đi.”
Khổng Tước thở phì phò trợn mắt nhìn Tiêu Tử Thần một cái, ném chìa khóa về phía Phí Nam: “Trai đẹp, anh biết lái xe chứ?” Cô chỉ chỉ vào một chiếc xe hơi màu đỏ đỗ ven đường.
Phí Nam gật gật đầu một cái, chạy qua lái xe tới.
Vẻ mặt Tiêu Tử Thần vẫn không đổi: “Em là bạn gái thứ mấy của anh?”
Khổng Tước đang muốn lên xe liền từ từ quay đầu lại: “Vô cùng bất hạnh, em là người đầu tiên cũng là người cuối cùng anh yêu.”
Quai làm Tiêu Tử Thần bông giật giật, ngoảnh mặt qua một bên.
“Thần kinh.” Xe chạy một hồi, Khổng Tước hướng về phía cửa sổ phun ra ba chữ.
“Cậu…..Đừng….hung dữ, anh ấy………….Mất trí nhớ, nhất định là trí nhớ bị lẫn lộn. Cậu phải cho anh ấy thời gian.” Trì Linh Đồng kín đáo nhìn về phía trước. Ánh đèn đường rực rõ, cả thành phố giống như không ngủ.
Cô chậm rãi giơ tay lên, xoa nắm cánh môi, lồng ngực chợt cứng lại.
Trong bóng tối, cô cảm thấy phương hướng của cánh tay dài kia chính là vị trí của Tiêu Tử Thần.
Cô muốn nói: nhầm rồi, nhầm rồi, Khổng Tước ở bên kia.
Nhưng cánh tay ấy rất mạnh mẽ, nụ hôn tới vội vàng nhưng mãnh liệt.
Mùi hương sạch sẽ thơm mát. Nhịp tim dồn đập, lồng ngực rộng lớn ……Ống trời ơi, mỗi đêm cô thức dậy lại đều nhung nhớ tới….. Đầu tiên là hàm răng dịu dàng khẽ cắn, tiếp đến là đầu lưỡi tiến quân thần tốc, bao bọc lấy cô, lực mút vừa đủ, nhự nhàng che chở, cưng chiều yêu thương……..
Ấm áp như vậy, mềm mại như vậy, tất cả, đều như rất quen thuộc.
Ông trời ơi, đây rốt cuộc là như thế nào?
Sức lực cả người cô giống như bị một sức hút thần bí nào hút cạn kiệt. Một tia lý trí hóa thành tro tàn, biến mất trong không khí, cô không kìm lòng được mà muốn đáp lại.
Đây là giấc mơ cô khát khao, cô muốn gắt gao ôm lấy, không muốn buông, dù nó chỉ là một giấc mộng….
Thời điểm ánh đèn sáng lên lần nữa, cô không biết cánh tay dài lúc này đã thu hồi lại lúc nào, lý trí từ từ trở lại.
Khuôn mặt anh nghiêm chỉnh, còn Khổng Tước u oán.
Cô lắc đầu khó hiểu và cảm thấy xấu hổ.
Thì ra là giấc mộng, sợ rằng anh cho người anh ôm là Khổng Tước.
Cô lại tẩu hỏa nhập ma rồi.
Không thể để lộ ra, đâm lao phải theo lao. Một cỗ khổ sở trong lòng đành nuốt xuống.
Làm gì còn dũng khí đối mặt với Khổng Tước, trong lúc rối rắm nên cô lấy đại ly rượu của Phí Nam uống cạn, sau đó ho muốn tét phổi.
“Mình biết là không nên vội vàng, nhưng anh ấy thật có chút quá đang. Mình làm gì còn không gian riêng tư để thở?” Khổng Tước vẫn còn đang bất bình tức giận.
“Thật ra thì cậu bình tĩnh lại một chút, anh ấy lo lắng cho cậu như vậy, không phải bởi vì yêu cậu? Anh ấy mặc dù mất trí nhớ nhưng ở trong Học viện có rất nhiều nữ sinh theo đuổi, cậu phải biết quý trọng.” Ai, nói lời này, Trì Linh Đồng cảm thấy trong lòng chua chát.
Khổng Tước cười: “Không phải chúng ta cũng từng là nữ sinh sao, lại chưa từng trải qua tình cảnh thầm mến thầy giáo sao? Thầm mến thì thầm mến, nhưng làm gì có ai sẽ nghĩ tới chuyện thật sự muốn cả đời ở bên thầy giáo của mình.”
“Cũng không hẳn, thầy trò yêu nhau rất nhiều.”
Tiêu Tử Thần là loại đàn ông ương bướng, chuyện này là không thể. Anh ấy hả, nằm gọn trong lòng bàn tay mình. Trước kia thật tốt, đều nằm trong bàn tay mình. Hiện tại sau khi mất trí nhớ, thì không vậy nữa.”
“Cậu cứ chắc chắn như vậy?” Trì Linh Đồng nhíu mày: “Rốt cuộc thì cậu có yêu anh ấy không?”
Khổng Tước nhún vai: “Anh ấy là người có thực lực, là đối tượng tốt nhất để kết hôn. Không phải sao?”
Trì Linh Đồng thở dài.
Phí Nam lặng lẽ lái xe, khóe miệng khẽ nhếch, cười như không cười.
Khổng Tước cùng Phí Nam lái xe đến cuối đường mòn, Trì Linh Đồng xuống xe, không muốn mời hai người vào nhà, nên đứng ở ven đường chào tạm biệt.
Trên trời lại rớt xuống đất tí tách từng giọt mưa, bầu trời mờ mịt, không sao cũng không có trăng sáng.
Trì Linh Đồng sau khi về nhà liền tắm, cô không còn tâm tư để viết chữ nữa, bèn tìm một quyển sách chui vào trong màn vui vẻ nằm đọc. Đến khi mất cảm giác, mơ mơ màng màng buồn ngủ thì cô nghe thấy tiếng di động vang lên bên tai, cô đưa tay ra sờ soạng nửa ngày mới sờ tới, điện thoại trượt tay, rớt xuống giường.
Cô lười phải xuống giường nhặt, mặc kệ cho nó kêu, cuối cùng cũng im lặng.
Người đàn ông đứng ngoài cửa chậm rãi khép điện thoại lại, áo vì dầm mưa mà ướt đẫm, anh nhìn căn nhà nhỏ một chút, thở dài một cái, lúc lâu sau mới dời bước đi về phía Khế Viên.
Mưa một chút mà cũng kéo dài mấy ngày, thời tiết xấu đi qua, nhưng cũng không thấy chuyển biến tốt hơn.
Trì Linh Đồng trừ một lần ra ngoài cùng với Phí Nam thì vẫn vùi đầu ở trong nhà viết sách, cô hiện tại đã đứng đầu danh sách cần cù rồi.
Phí Nam ở Tân Giang bốn ngày, cũng muốn đi tới nơi tiếp theo. Trì Linh Đồng chính thức mời anh ta một bữa cơm.
Cơm nước xong, cô đưa anh ta ra bến xe đò. Cách giờ xe chạy nửa tiếng nên cô đợi cùng anh ta.
“Có thu hoạch gì không?” Cô hỏi anh ta.
Anh ta cười có chút tà ác: “Phương diện nào?”
Cô ngẩn ra: “Có thể có mấy phương diện?”
“Ở phương diện công trình xây cầu, đàn em Tiểu Ảnh của cô giúp tôi không ít, tư liệu tôi muốn cũng lấy được, còn được thăm dò thực địa, trở về có thể viết báo cáo, nhất định sẽ được cấp trên coi trọng. Ha ha, mặt khác, thật bất ngờ, tôi cũng coi như thoát khỏi cảnh tịch mịch.”
Trong lòng Trì Linh Đồng chợt rung động, không dám tin mà trọn to mắt: “Không thể, không thể…..” Cô lẩm bẩm một lần nữa.
Phí Nam tiêu sái nhún vai: “Tôi là một người đàn ông độc thân bình thường, đối với chuyện tình yêu nam nữ anh tình tôi nguyện thì không bài xích, chỉ là đó không phải là một đối tượng tốt. Được rồi, được rồi đừng dùng gương mặt con cừu nhỏ thuần khiết đang khiếp sợ như vậy, đây là bí mật, tôi coi cô là bạn bè mới tiết lộ, nếu không, cô ấy làm sao lại muốn tôi lái xe vào đêm khuya, tôi lại còn uống một chút rượu, mà cô ấy lại không hề dính một giọt rượu nha, ha ha.”
Trì Linh Đồng ngây người như phỗng.
Phí Nam thu lại vẻ mặt bất cần đời, trở lại vẻ nghiêm chỉnh: “Những thứ kia cũng không tính là thu hoạch. Lần này thu hoạch lớn nhất của tôi chính là quen biết cô……. Trì Linh Đồng, kiến trúc sư thiên tài của giới kiến trúc. Ai, tình yêu mặc dù tuyệt vời, nhưng không phải là duy nhất trong cuộc đời, cô phải mau chóng tỉnh lại, tôi mong chờ tác phẩm mới của cô.
Khi xe đến, anh ta vỗ vỗ vai cô.
Bên ngoài bến xe có rất nhiều xe taxi, cô tùy ý lên một chiếc, tài xế hỏi cô đi đâu, cô nói đi Đài phát thanh Tân Giang.
Cô nhìn đồng hồ xem thời gian, lúc này, Khổng Tước đã tan làm.
Bên kia vang lên tiếng cười nói của nam nữ, cô sững sờ cho là gọi điện thoại nhầm thì giọng nói của Khổng Tước đã vang lên.
“Alo, sao lại không ngủ?” Khổng Tước vô cùng quen thuộc thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô.
Cô ngẩn người: “Cậu không ở Đài phát thanh?”
“Ừ, ra ngoài ăn cơm cùng với mấy khách hàng tài trợ quảng cáo, cậu có muốn tới chung vui không?”
“Được, mình tới tìm cậu.”
Khổng Tước báo địa chỉ, cô nói tài xế quay đầu xe.
Chỗ Khổng Tước ăn cơm là khách sạn Hoa Hưng sang trọng nhất Tân Giang, lễ tân mặc lễ phục thẳng tắp dẫn cô tới phòng bao.
Bữa trưa xa hoa cùng với phong phú làm người ta cắn lưỡi, tham dự bữa cơm là các quý cô và quý ông, các cô gái trẻ xinh đẹp hoạt bát, nhìn vào họ làm cho đàn ông cảm thấy bản thân tươi trẻ hơn.
Khổng Tước nhìn thấy cô, liền ra đón, giới thiệu cô với mọi người. Các cô gái đều là thiên kim tiểu thư, còn đàn ông đều là Tổng giám đốc này Tổng giám đốc kia, cô nhất thời không nhớ hết được.
Trong bữa tiệc, Khổng Tước thuận lợi mọi bề, lời nói dí dỏm, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Có một vị Tổng giám đốc nhiều tuổi khen ngợi cô ấy không dứt: “Khổng tiểu thư, cô đúng là loại người có tài có mạo, nên đến Bắc Kinh phát triển, Tân Giang quá nhỏ, làm lu mờ tài năng của cô."
Con ngươi Khổng Tước sáng lấp lánh, rất hào sảng nâng chén mời rượu.
Một vị tổng giám đốc họ Lưu khác lắc đầu một cái: “Bắc Kinh tràn đầy những tinh anh vì đói bụng mà sắc mặt tái nhợt, thay vì đến chỗ đó làm lông trên đuôi phượng hoàng, không bằng ở chỗ này làm đầu gà.”
Khổng Tước đảo đôi mắt đẹp: “Đúng như vậy nha, tôi cũng chỉ là một cô gái nhỏ không có chí lớn, chủ trì tiết mục lớn của đài phát thanh chính là lý tưởng lớn của tôi. Chỉ là, muốn ngồi lên vị trí này, phải có năm mươi vạn quảng cáo tài trợ. Tổng giám đốc Lưu, anh sẽ giúp tôi sao?”
“Đáng là bao nhiêu.” Tổng giám đốc Lưu vỗ ngực: “Cứ để anh lo.”
Vì vậy một vòng mời rượu lại bắt đầu. Một cô gái đối với một vị tổng giám đốc, không nhiều cũng không ít.
Chỉ có Trì Linh Đồng bị bỏ rơi ở góc bàn.
Trì Linh Đồng đợi lên tới món thứ hai liền đứng dậy đi toilet, Khổng Tước đi theo phía sau, soi gương trang điểm tỉ mỉ.
Cô rất muốn từ trong gương quan sát gương mặt Khổng Tước, nhưng phía trên lại phủ một tầng bọt nước. Cô khẽ vươn tay lau gương, cô cùng với Khổng Tước cùng xuất hiện trong gương. Mặt cô ấy dầy phấn trắng, làn da yếu ớt giống như đồ sứ, chỉ cần đụng là bể.
“Mình có chuyện muốn nói với cậu.” Cô cúi đầu mở vòi nước, bắt đầu rửa tay.
Khổng Tước bất ngờ từ phía sau lao lến, ôm thật chặt lấy cô, khuôn mặt nhanh chóng dán vào mặt cô, cô cảm thấy có một giọt gì đó rơi trên xương quai hàm mình, chậm rãi trượt xuống.
“Hôm nay là thời khắc quan trọng nhất của mình, cậu đợi mình.”
Nói xong, cô ấy buông Trì Linh Đồng ra, đi ra ngoài.
Lúc Trì Linh Đồng trở lại phòng, bọn họ vẫn cụng ly như cũ, Khổng Tước cười đến rạng rỡ.
Bữa cơm này kéo đến ba giờ chiều mới kết thúc, mọi người vẫn chưa thỏa mãn, liền la hét muốn đi ca hát. Khổng Tước đi chung với tổng giám đốc Lưu ở phía sau, không biết hai người thầm thì cái gì. Một lát sau cô ấy kéo cánh tay Trì Linh Đồng, dáng điệu lung lay mà nói: “Tôi không khỏe, uống nhiều quá, muốn về cùng với bạn.”
“Vậy coi như tôi có cơ hội một lần làm hộ hoa sứ giả đi.” Tổng giám đốc Lưu lịch sự cười cười.
Tổng giám đốc Lưu lái một chiếc xe BMW màu xám bạc, rất chói mắt.
Vừa mới lên xe, Khổng Tước đột nhiên có tinh thần mười phần: “Chúng ta đi uống cà phê đi, tổng giám đốc Lưu mời khách có được hay không?” Cô ấy nũng nịu nói.
Tổng giám đốc Lưu ha ha cười: “Đương nhiên là được."
Vì vậy ba người đi tới khách sạn Lan Quế, nhưng chỉ có Trì Linh Đồng và Khổng Tước đi vào.
Vừa mới ngồi xuống Khổng Tước nhận hai cuộc điện thoại.
“Tử Thần, hôm nay em không rảnh, ngày mai sẽ gọi cho anh. Linh Đồng tới đài tìm em, em đi dạo phố với cô ấy rồi.”
Một cuộc điện thoại khác gọi tới, Khổng Tước chỉ ừ ừ hai tiếng liền cúp.
“Mình đi ra ngoài một chút, cậu ở đây chờ mình, muốn ăn gì thì tùy tiện gọi.” Sau đó cô ấy kêu phục vụ tới, nói tiền của bàn này đều tính cho Tổng giám đốc Lưu.
“Nha, cậu nhất định phải đợi mình, chúng ta sẽ nói chuyện sau, nói chuyện trắng đêm.” Khổng Tước vui vẻ, vừa đi vừa hôn gió.
Trì Linh Đồng gật đầu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.