Thong Thả Đến Chậm

Chương 9:




Edit: Thiên Kết
Rất kỳ quái, sau khi Khổng Tước nói có chuyện phải đi, Tổng giám đốc Lưu cũng không có đi vào, chắc là cũng có chuyện đột xuất, hoặc là lúc ra đi lên thì gặp Khổng Tước, hai người liền cùng nhau đi làm việc.
Nhân viên phục vụ cười vui vẻ đi tới, mang thực đơn lên, người còn chưa kịp tới gần đã có một mùi thơm ngào ngạt xông đến.
“Ở đây chúng tôi có bánh kem Châu Âu rất ngon miệng, tiểu thư có muốn thử một chút hay không?” Nhân viên phục vụ ngại Trì Linh Đồng quá keo kiệt, khom người đem thực đơn lật qua trang sau, chỉ chỉ vào những hình ảnh sặc sỡ để đề xuất.
Sau đó còn nói thêm một câu: “Tổng giám đốc Lưu là khách quen của chúng tôi.”
Ý của người phục vụ này là tiểu thư cô không cần để ý giá tiền phía sau, muốn ăn gì cứ gọi đi.
Trì Linh Đồng cười tươi như hoa: “Cảm ơn, tôi đang trong thời gian giảm cân.”
Nhân viên phục vụ nhìn đến xương quai xanh nhô cao, liền hạ khóe miệng, sắc mặt trầm xuống, vòng eo nhỏ nhắn quay phắt đi.
Trà sữa rất nhanh được bưng lên, bộ dụng cụ pha trà mang hơi hướng nước Anh, ưu nhã cao quý, chỉ là quá mức tinh xảo khéo léo, Trì Linh đồng liếc mắt nhìn xuống vào trong ly trà sữa, uống ngụm lớn thì hai ngụm, uống ngụm nhỏ thì năm ngụm, giống như trà sữa bán ở ngoài đường kia, duy nhất có khác có cái ly đựng trà.
Cuối cùng cô cũng đã hiểu nhân viên phục vụ kia tại sao muốn cô gọi bánh kem rồi, thì ra ly trà sữa này không phải dùng để uống, mà nó dùng để nhuận hầu.
Thời gian nửa tiếng trôi qua, cô không hề đụng vào ly trà sữa. Nếu như không có ly trà này đặt trên bàn, cô lo rằng nhân viên phục vụ sẽ mời cô đi ra.
Trước khi đi Khổng Tước có dặn, muốn cô đợi cô ấy. Cô cũng có chuyện muốn nói với Khổng Tước.
Thật ra thì, Trì Linh Đồng và Khổng Tước là hai người tính tình hoàn toàn trái ngược, nhưng chuyện này cũng không hề trở ngại chuyện hai người làm bạn tốt.
Trì Linh đồng cảm thấy, từ góc độ bạn bè mà xét, Khổng Tước là một người bạn tốt. Cùng nhau dạo phố, ăn cơm, nói chuyện bí mật con gái, thảo luận chuyện dưỡng da, chế giễu đàn ông, lúc tâm tình không tốt có thể phát tiết trước mặt mà không cần ngại ngùng, bộc lộ ra con người chân thật nhất. Nhưng các cô chưa bao giờ dùng quan điểm sống của mình, đi soi xét tình yêu của đối phương, họ tôn trọng lẫn nhau.
Lúc trung học, Khổng Tước qua lại cùng với nam sinh. Cô ấy quen nam sinh nào là chân chính, quen nam sinh nào là để vui vẻ giết thời gian, cô đều có thể nhìn thấu đáo.
Khi Trì Linh Đồng biết được chuyện cô ấy tự sát vì tình qua miệng của Tiêu Tử Thần, thật đúng là giật mình, cái này không giống như chuyện Khổng Tước sẽ làm. Cô ấy tỉnh táo, lý trí và rất kiên trì.
Chuyện gì Khổng Tước cũng không có giấu Trì Linh Đồng, trừ chuyện dọn ra sống cùng với Tiêu Tử Thần.
Trì Linh Đồng cắn môi dưới, nhớ tới Tiêu Tử Thần, cô không khỏi cảm thấy có chút đau lòng.
Cô tiếp tục ngồi đợi, lại nửa tiếng nữa trôi qua.
Con Khổng Tước cái kia vẫn chưa bay trở về.
Cô cầm một cái muỗng bạc nho nhỏ, chậm rãi khuấy trà sữa, nhàm chán nhìn ngó bốn phía: chiếc đồng hồ quả lắc to lớn, ghế được bọc bằng vải màu tím thẫm, đặt xung quanh cái bàn tròn. Đèn thủy tinh hình bán nguyệt, âm nhạc mơ hồ không rõ…. Chỗ như thế này, không khí như thế này, làm cho người ta có chút hít thở không thông.
Người đàn ông ngồi bàn kế bên, ngũ quan anh tuấn, vô cùng nhu hòa. Anh ta đang lạnh nhạt khuấy cà phê, ánh mắt ảm đạm, uể oải. Mà người phụ nữ ngồi bên cạnh anh ta. Khuôn mặt đầy đặn, làn da trắng trẻo, cũng được coi như là mỹ nhân tuổi xế chiều, bà ta ăn mặc cầu kỳ, khuôn mặt mê man không khuốn rời khỏi người đàn ông, càng không ngừng thủ thỉ, giống như đang khuyên bảo, vừa giống như cầu khẩn.
Qua bốn bàn nữa là bàn của một cô gái ăn mặc lẳng lơ, vẻ diễm lệ bắn ra tứ phía, chiếc áo cúp ngực, khiến cho bộ ngực giống như ngọn núi được miêu tả một cách sinh động, khiến cho không biết bao nhiêu đàn ông phải liếc mắt ghé nhìn, rồi mãnh liệt nuốt nước miếng.
Ở một góc chỗ có những cái ghế gỗ cao, có bóng lưng của một người đàn ông, vai rộng eo hẹp, thư sinh ưu nhã. Bàn tay trắng nõn thon dài bưng chén cà phê………..
Người đàn ông từ từ nghiêng người qua, Trì Linh Đồng khẽ hít một ngụm khí lạnh, cuống quýt quay mặt đi chỗ khác, cảm giác sau lưng có một gánh nặng.
Anh đã ngồi ở chỗ đó bao lâu?
Có phải đã ngồi từ lúc Khổng Tước nghe điện thoại của anh? Anh không có vạch trần, hờ hững nhìn họ. Vị trí anh ngồi, có thể nhìn rõ người ra vào ở cửa chính, anh đã nhìn thấy gì?
Anh giống như một người đánh cá đang quăng lưới, nhìn cá chui vào, không nói không cười, không vui vẻ không sợ hãi, nhìn cá giãy dụa ở tỏng lưới.
Ác giả ác báo, đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma. Trì Linh Đồng không biết nghĩ về hai câu này như thế nào.
Lần này, Khổng Tước có thể dùng nước mắt để vãn hồi trái tim của anh?
Cô cúi đầu, mặc dù không có nhiều quan hệ đến cô, nhưng cô cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Từ Trung học đến giờ, cô không chỉ một lần làm bia đỡ đạn cho Khổng Tước. Quá khứ có thể bình thản tự nhiên, nhưng hiện tại cô không có chút mặt mũi nào để đối diện với người đàn ông không rõ biểu tình trước mắt.
Cô là phải đi đến chào hỏi, hay là tiếp tục giả vờ như không nhìn thấy đây?
“Này, tiểu yêu tinh, cô chính là niềm vui mới của Lưu Thuận sao?” Đột nhiên ở đâu xuất hiện một người phụ nữ vừa trắng vừa đẫy đà. Trên người mặc toàn trang phục đắt tiền từ ngoài cửa xông thẳng tới bên bàn của Trì Linh Đồng, lớn tiếng quát.
Trì Linh Đồng kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Lưu Thuận là ai?”
Khách trong quán cà phê rối rít quay đầu lạu, nhân viên phục vụ lúc nãy mới tiếp đón Trì Linh Đồng lúc này trên môi cũng thoáng qua nụ cười quỷ dị.
“Còn giả bộ.” Người phụ nữ cười lạnh, một tay nắm lấy áo sơ mi của Trì Linh Đồng: “Cái bàn này là bàn chuyên dụng của Lưu Thuận, cô ngồi ở đây, chi phí cũng ghi vào sổ của lão ta, đấy là sao? Không phải chỉ bằng cô ỷ vào tuổi trẻ nên quyến rũ người khác sao?”
Trì Linh Đồng giận đến phát run, lúc này mới hiểu được người phụ nữ trước mắt này là vợ của Tổng giám đốc Lưu: “Tôi nghĩ bà hiểu lầm cái gì rồi, tôi chỉ đang đợi bạn, còn cái gì Lưu Thuận kia tôi vốn không biết.”
“Đừng có diễn trò với tôi, còn giả bộ vô tội nữa. Tôi có nhân chứng cùng với vật chứng, buổi trưa hôm nay lão ta ăn cơm ở khách sạn Hoa Hưng với cô, sau đó liền đi mướn phòng. Sung sướng qua đi, liền tới đây uống trà chiều có phải không? Tuổi của cô còn trẻ. Dáng dấp xinh đẹp, nhưng lại hèn hạ như vậy. Cô ở với lão ta một đêm được bao nhiêu, tôi cho cô gấp đôi, được chưa? Nếu như cô nghĩ muốn có được vị trí của tôi, cô cứ nằm mơ đi.”
Cảm giác mắc nghẹn trong họng, Trì Linh Đồng cảm thấy trước mắt tối đen, cả người xụi lơ: “Lưu phu nhân, bà có biết phỉ bang người khác phạm tội gì không?”
“Ha, tôi sợ quá. Cô dám làm mà không dám nhận? Tôi cùng với Lưu Thuận đồng cam cộng khổng từ ngày cô vẫn còn bú sữa mẹ đấy. Ngồi mát ăn bát vàng, không phải hồ ly lẳng lơ thì là gì?”
Trì Linh đồng lạnh lùng nhìn bà ta. Đột nhiên cô đẩy bà ta ra: “Lưu phu nhân, mời tự trọng.”
Thân thể Lưu phu nhân nặng nề, giât lùi về sau hai bước, nhưng vẫn nắm chặt cổ áo Trì Linh Đồng như cũ, liền có tiếng quần áo bị xé rách vang lên, Trì Linh Đồng vội vàng che đậy, bà ta nhân cơ hội quăng một cái tát lên mặt Trì Linh đồng.
Trì Linh Đồng không né kịp, chỉ đành đợi bàn tay kia rơi xuống.
Một bóng người đột nhiên chạy tới, bắt được bàn tay Lưu phu nhân đẩy ra, lạnh lùng quát: “Đủ rồi.”
Lưu phu nhân ngã xuống đất: “Anh dám đánh người? Anh dám đánh người sao?”
Trì Linh Đồng mở mắt, nhìn thấy Tiêu Tử Thần càng thêm uất ức xấu hổ, hai mắt đều đỏ.
Một tay Tiêu Tử Thần ôm cô vào trong lòng, lạnh nhạt nhìn Lưu phu nhân: “Bà muốn diễn kịch người đàn bà chanh chua tôi mặc kệ, nhưng bà cũng phải nhìn cho rõ ràng, đừng có như chó điên gặp người là cắn. Mau xin lỗi bạn tôi.”
“Nói………Xin lỗi? Cô ta không phải………….” Lưu phu nhân nhìn người đàn ông có phong thái hiên ngang trước mặt thì có chút mù mờ.
“Cô ấy là bạn gái của tôi, phục vụ, tính tiền.” Tiêu Tử Thần lạnh lùng nói.
“Nhưng có người thấy lão Lưu cùng với một người phụ nữ đi tới chỗ này. Cô ta ngồi bàn chuyên dùng của lão, không thể nào nhầm lẫn được.”
“Trên bàn này có dán mác đồ chuyên dùng sao? Lưu phu nhân, bà ngu ngốc chúng tôi cũng không chấp nhặt, nhưng nhất định phải nói xin lỗi.” Âm lượng của Tiêu Tử Thần không cao, nhưng lại làm cho người khác không dám động chạm.
Trong lòng Trì Linh Đồng lộp bộp một tiếng, lặng lẽ giương mắt nhìn Tiêu Tử Thần theo bản năng, anh vậy mà cũng nhanh chóng kịp liếc mắt nhìn cô một cái. Ánh mắt kia thật lạnh lùng, phẫn hận, có chút khuất nhục, ánh dùng ánh mắt phức tạp này liếc nhìn cô một cái, rồi liền hờ hững quay đi chỗ khác.
Chuyện đến mức này, không cách nào để kết thúc. Bạn trai người ta cũng đã xuất hiện, Lưu phu nhân liền đuối lý, trước mắt bao nhiêu người, cắn răng nghiến lợi nặn ra một câu: “Thật xin lỗi.”
Tiêu Tử Thần hướng về phía nhân viên phục vụ lấy mảnh khăn lụa đang quàng ở cổ, che kín ngực đang hở của Trì Linh Đồng, sau khi thanh toán hóa đơn, hai người cùng nhau xuống lầu.
Đi tới cửa, anh buông cô ra, khóe miệng tản ra một tia châm chọc.
“Em muốn tiếp tục ở đây hay đi về?”
Trì Linh đồng cúi đầu, đột nhiên có chút lớn tiếng: “Anh không cho rằng em cùng với Lưu Thuận kia có quan hệ gì chứ?”
Anh sửng sốt một chút, ánh mắt lóe lên lướt qua mặt cô rồi hạ thấp tầm mắt: “Em ở chung với ai, không có liên quan đến tôi.”
Trì Linh Đồng quay mặt qua: “Dĩ nhiên không có quan hệ với anh. Anh có thể ngồi ở một bên xem kịch vui. Không cần phải can thiệp.”
Khuôn mặt anh lạnh như băng, toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm, nhưng cũng không có quay đầu lại.
Trì Linh Đồng suy nghĩ một chút, cô không nên nói chuyện như thế với anh, giọng điệu có chút chậm lại: “Hôm nay, cảm ơn anh. Em….Không biết là như vậy. Em chỉ là…….Anh có khỏe không?”
Anh tức giận nhìn cô chằm chằm: “Em tạm thời đừng quan tâm đến người khác, quản cho tốt bản thân mình đi.”
Trì Linh Đồng nhìn bộ dạng cắn chặt môi của anh, đột nhiên muốn khóc, sau đó, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống.
Tiêu Tử Thần thở dài, hướng ra ven đường ngoắc ngoắc taxi, kéo cô cùng đi.
Dọc đường đi hai người không nói chuyện. Lúc xuống xe, anh cũng không có trở về Khế Viên ngay, có thể là không yên tâm về cô mà cùng đi theo cô về nhà.
Cô không dám thở mạnh, tất nhiên cũng không có dũng khí từ chối.
Trời u ám, mây đen nhanh chóng kéo tới. Gió thổi kèm theo mưa bụi dày đặc, quất lên cửa sổ từng tiếng rào rào, không khí lành lạnh, ướt át. Đến cửa thì đã không nhìn rõ cảnh tượng gì nữa rồi. Cô đứng mở cửa thật lâu mới mở được cửa.
“Em………Vội đi ra ngoài nên chưa kịp dọn phòng.” Cô ngượng ngùng chỉ vào một góc phòng bừa bãi.
“Chỗ này của em chỉ có nước suối, anh có uống không?”
Sắc mặt anh không thay đổi, nhìn xung quanh một vòng, im lặng cười: “Không cần.”
Trì Linh Đồng liên tục lấy quần áo trên cái ghế ra: “Vậy mời anh ngồi.”
Anh quan sát cô, nói ra từng câu từng chữ: “Trì Linh Đồng, mặc dù bây giờ anh không nhớ ra nhiều, nhưng anh khẳng định, Khổng Tước không phải là bạn gái của anh. Nếu như trước kia là phải, nhất định đó là sai lầm. Anh sẽ đem chuyện này nói rõ cùng với cô ấy, cho nên, về sau, em không cần vì cô ấy làm chuyện ngốc nghếch nữa.”
“Tiêu Tử Thần, thật ra thì………….Khổng Tước đối với anh………..” Cô muốn nói cái gì đó, nhưng mở miệng ra, phát hiện ra không thể nói gì. Tiêu Tử Thần cười lạnh: “Em muốn nói tuy cô ấy ôm ấp người đàn ông khác nhưng thật ra trong lòng yêu anh?”
Cô im lặng.
Chuyện chia chia hợp hợp trong tình yêu là chuyện bình thường, lúc nóng giận, lời nói không có mấy câu là thật.
Tiêu tử Thần từng tận mắt nhìn thấy Khổng Tước thân mật ôm hôn người đàn ông khác. Cuối cùng cũng không phải là tha thứ sao.
Anh lạnh nhạt liếc nhìn cô: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Cô chậm rãi lắc đầu, mười ngón tay đan vào nhau, giống như cô gái nhỏ đang khó xử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.