Thông Thiên Chi Lộ

Chương 321: Dùng tạm đi đã




Quang mang kinh nghi lóe lên, Ngụy Tác thoáng thấy không ổn, không dám dừng lại ở động quật mà theo thông đạo lướt đi.
Gã lướt đi mấy lần trong thông đạo, đột nhiên thân thể cứng đơ dừng lại, quay nhìn sau lưng.
Trong thông đạo hắc phong trận trận, một thân ảnh xinh đẹp hiển hiện.
Âm Lệ Hoa!
Nữ tu này quyến rũ tột bậc, cười mỉm nhìn Ngụy Tác, không phải kim Đan nữ tu duy nhất của Âm Thi tông: Âm Lệ Hoa thì còn là ai nữa?
Lúc này nàng ta mặc lục sắc pháp y kiểu nam tu, khoác lên mình trông rất rộng, cũng lộ ra làn da trắng ngần câu hồn đoạt phách tột bậc.
"Tiểu hoại đản, chúng ta lại gặp mặt. Đệ đệ lòng dạ cứng thật, bỏ thư thư trần trụi ở lại đó." Mỉm cười nhìn Ngụy Tác, Âm Lệ Hoa nũng nịu.
Ngụy Tác không nói gì thêm, vung tay lấy phi kiếm cánh cửa ra, đồng thời bình tĩnh cầm Thực huyết pháp đao vừa thu lại.
"Oa, lớn thật!"
Thấy phi kiếm "Nhĩ muội yêu", Âm Lệ Hoa tròn mắt cả kinh rồi bật cười, "Tiểu hoại đản, phi kiếm của đệ hả? Phi kiếm thì thế, không rõ chỗ khác của đệ có lớn, có khác người thế không?"
"Đợi đã." Thấy Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh định động thủ, Âm Lệ Hoa xua tay ai oán nói, "Tại Tiểu thiên giới này, muốn gặp mặt cũng khó, tiểu hoại đản, làm gì mà lại mới gặp thư thư đã đánh đấm? Thư thư không muốn động thủ với đệ."
"Âm tiền bối, tại hạ cũng không muốn động thủ với tiền bối nhưng lại sợ thoát dương mất mạng." Ngụy Tác bình tĩnh nói.
"Biết thư thư là ai rồi hả?" Âm Lệ Hoa mắt như nước hồ thu, mỉm cười nói, "Tiểu đệ đệ là ai? Quan hệ thế nào với Hiên Viên lão tổ?"
"Tại hạ họ Ngụy, khách khanh trưởng lão của Hải Tiên tông."
"Quả nhiên là thanh niên tài tuấn của Hải Tiên tông." Âm Lệ Hoa mỉm cười lắc đầu, "Thiên tài nhân vật như đệ, Vân Linh đại sáu trăm năm khó gặp, thư thư mới không nỡ để đệ thoát dương mát mạng, thư thư chỉ muốn thử xem một lần, coi như duyên phận, chưa biết chừng sau này có việc cần đệ chiếu cố thư thư."
Ngụy Tác cũng mỉm cười, không nói gì mà vung tay, thanh hắc sắc âm khí cuốn về phía sau, cắt một mầm đá lớn trên đỉnh thông đạo ném cho Âm Lệ Hoa.
Âm Lệ Hoa đón lấy mầm đá còn lớn hơn đùi mình, sững sờ, "Tiểu hoại đản, là sao hả."
"Của tại hạ không được như thế này, tiền bối dùng tạm đi. Tại hạ có việc riêng, phải đi trước." Ngụy Tác nói.
Âm Lệ Hoa không phát nộ, bật cười thành tiếng.
"Tiểu hoại đản, đúng là thú vị, thư thư lại càng thích." Nói xong, mầm đá trong tay nàng ta nát vụn rồi được chân nguyên bao phủ biến thành một chiếc vòng đá xám, đoạn đeo lên tay trái. "Thư thư không thích thứ dùng tạm này nhưng vật đệ đệ cho thì thư thư nhận."
"Vật này thì tiền bối thích chăng?"
Gặp phải nữ tu này, Ngụy Tác cũng bó tay, phi kiếm cánh cửa rực kim quang và hoàng quang chém vào Âm Lệ Hoa.
"Vật này thư the cũng không thích." Âm Lệ Hoa mỉm cười, vòng tay rực lên lục sắc quang diễm ngưng thành một đóa bách hợp hoa, va vào phi kiếm cánh cửa, chặn đứng được.
"Độn tốc của thư thư chắc nhanh hơn đệ." Tiếp đón phi kiếm cánh cửa nhất xong, Âm Lệ Hoa bước tới thập phần ưu nhã đích, lộ rõ cặp đùi trắng ngần, sau lưng xuất hiện tàn ảnh, "Dù pháp khí của thư thư đều trên mình đệ thì cũng chắc sáu phần đánh bại được đệ. Bất quá thư thư không muốn đại động can qua."
"Vậy hả?"
Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh vung tay lấy ra pháp bảo bảo tháp.
"Như ý linh lung tháp? Bảo bối của Tử Vi tông sao lại trong tay đệ?" Thấy gã lấy ra pháp bảo này, Âm Lệ Hoa tỏ ra kinh ngạc.
"À!"
Ngụy Tác vốn không muốn nói gì với hoa si mỹ nữ này mà định phát động Như ý linh lung tháp, Như ý linh lung tháp mỗi lần kích phát sẽ trực tiếp thuấn di xuất bốn, năm mươi trượng, dùng để trốn chạy có tới sáu, bảy phần trở lên thoát được Âm Lệ Hoa.
Nhưng lúc đó tiếng nổ liên tục vang lên từ mấy thông đạo.
Âm thanh càng lúc càng vang, tựa hồ nơi đấu pháp cách Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa không xa.
"Đi mau! Có tu sĩ Kim Đan kỳ tông môn khác đến, tu vi người này còn hơn thư thư!" Âm Lệ Hoa hơi nghiêng người, đột nhiên biến hẳn sắc mặt, nói nhanh với Ngụy Tác.
Ngụy Tác mới hơi do dự, thông đạo sau lưng Âm Lệ Hoa có một dải cầu vồng nhanh tột bậc lao ra.
"À!"
Ngụy Tác nhân ngay ra người lao đi với tốc độ tột bậc này lại là tu sĩ mặc nguyệt bạch sắc pháp y, mặt mũi thập phần âm nhu gã từng thấy. Đỉnh đầu y là một viên Đan châu cỡ trứng gà, phát ra vô số đạo bạch sắc hà quang khiến người ta không cách nào nhìn vào, uy áp và quang hoa dâng tràn toàn thông đạo.
"Đó là kim Đan của tu sĩ Kim Đan kỳ?"
Cảm giác thấy uy năng như sơn như ngục trong Đan châu, Ngụy Tác dấy lên ý nghĩ này. Âm Lệ Hoa chợt hơi nhợt nhạt mặt mày, "Yêu Tán Tán!"
"Âm Lệ Hoa, lần này ta không đấu với các ngươi, tránh ra là được!"
Yêu Tán Tán mặt mũi lạnh tanh nói, kim Đan trên đầu dấy lên quang ảnh.
Nghe Yêu Tán Tán nói thế, Âm Lệ Hoa hơi ngạc nhiên.
Bản thân Kim Đan kỳ đại tu sĩ giao đấu, uy năng thuật pháp và pháp bảo của song phương đều thập phần lợi hại, dễ tổn thương nguyên khí, nên tu sĩ Kim Đan kỳ gần hoặc cùng cấp đều cố gắng tránh động thủ, hiện tại tuy nhiên hơi kinh ngạc nhưng Âm Lệ Hoa vẫn nghe lời lui ra.
"Uy năng bức tượng này tuyệt đối không kém gì phi kiếm của ta, ngang với đạo giai trung phẩm pháp bảo!"
"Nếu kim Đan không tiếc tổn thương, trực tiếp oanh kích hoặc tự nổ thì uy lực thế nào! Chả trách một tu sĩ Kim Đan kỳ lại có thể tọa trấn nhất phương, so với tu sĩ Phân niệm cảnh, hoàn toàn không cùng đẳng cấp!"
Mắt Ngụy Tác lóe lên liên hồi, tỏ rõ thần sắc chấn kinh, tránh nhanh sang bên.
"Chuyện gì hả?"
Liền đó, một đạo tử sắc độn quang và một đạo hỏa quang lao từ thông đạo Yêu Tán Tán vừa ra.
"Sư thúc tổ!"
Tử sắc độn quang nhìn thấy Âm Lệ Hoa thì gọi. Người này là một đệ tử Âm Thi tông mặc hắc sắc đạo bào, chân đứng trên Tử ma anh ghê rợn. Cùng y lao ra là một tu sĩ mặc bạch sắc pháp y, chân cưỡi hỏa diễm liên đài, tu sĩ này là tu sĩ Hỏa Hoàng cung.
Tu sĩ Âm Thi tông và Hỏa Hoàng cung, tuy không đến mức gặp mặt là sinh tử nhưng trong Tiểu thiên giới cung không tốt đẹp đến mức xưng huynh gọi đệ, cùng tìm bảo vật.
Cả hai đều dốc sức bỏ chạy.
Gọi Âm Lệ Hoa sư thúc tổ xong, đệ tử Âm Thi tông này thoáng do dự, tựa hồ cân nhắc xem có nên chạy tiếp không rồi nghiến răng, lướt qua trước Âm Lệ Hoa và Ngụy Tác, đồng thời hô, "Sư thúc tổ, chạy mau!"
Âm Lệ Hoa và Ngụy Tác tuy không tận mắt thấy song đầu yêu thú và ẩn hình yêu thú như Yêu Tán Tán nhưng lập tức hiểu rằng phái sau có thứ gì đó cả Tán Tán cũng không cách nào đối phó nổi đuổi theo. Bằng không Yêu Tán Tán không đời nào tế xuất kim Đan ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhưng lúc đó lại vang lên tiếng nổ ầm ầm, đất đai rung chuyển, sóng khí và bụi cát ràn ra, ba thông đạo sau lưng sập hết.
Yêu Tán Tán bổn cũ soạn lại, đánh sập mấy thông đạo có thể bỏ chạy được!
"A!"
Đệ tử Âm Thi tông và tu sĩ Hỏa Hoàng cung theo y lao ra cùng kinh kêu lên, cuống cuồng lùi lại.
"Cơ Nhã?"
Ngụy Tác lại biến sắc, rồi kêu lên kinh hãi xen lẫn vui mừng, một đạo hắc quang và một đạo hỏa quang liên tiếp lao ra.
Trên một cái nghiên hình vuông đen xì là Cơ Nhã đang ôm Hàn Vi Vi! Hỏa quang là một tu sĩ Hỏa Hoàng cung đứng trên hỏa diễm liên đài.
"Ngụy Tác!"
Thấy gã, Cơ Nhã cũng tỏ vẻ kinh hỉ tột bậc.
"Phía sau có một con ẩn hình yêu thú, thực lực kinh nhân, ít nhất cũng lục cấp cao giai!" Lướt đến bên Ngụy Tác, kích động cơ hồ run người, Cơ Nhã nói nhanh.
"Ẩn hình yêu thú lục cấp cao giai trở lên?" Âm Lệ Hoa cũng biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.