Kim đơn cơ hồ che kín thân thể Ngụy Tác, như một con quái vật, toát ra vô thượng bá khí và uy nghiêm, thần quang hoàn toàn áp đảo, quang văn phù lục quay tít như chế nhạo kim đơn của Hứa Thiên Ảo.
"Đây là... Kim đơn? Kim đơn… to thế hả?!" Vừa thấy kim đơn của Hứa Thiên Ảo to kinh người, Mạnh Phong Vũ như hóa đá, mắt lồi ra.
"Kim đơn tứ trọng! Sao lại to thế này! Thiên cấp đỉnh giai công pháp cũng không thể có kim đơn cỡ đó!"
Bạch Vũ chân nhân ở trên hư không, toát lên khí tức bất khả nhất thế, thần quang lấp lánh, luôn lạnh lùng cũng tỏ ra cực kỳ chấn động.
Các truyền kỳ đại năng trong mấy vạn năm nay, lúc đạt Kim đơn tứ trọng cũng không có kim đơn như thế.
Y tuy cước đạp hư không, tế xuất bản mệnh pháp bảo như sao trên chín tầng trời rải ánh sáng xuống, tạm thời cầm chân Lý Tả Ý nắm trong tay một trong thượng cổ thập đại đỉnh giai công kích thuật pháp.
Nhưng sau tích tắc, y thoái lui liên tục, y và bọn Lý Tả Ý cách Ngụy Tác và Hứa Thiên Ảo hơn nghìn trượng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Liệt khuyết tàn nguyệt của Lý Tả Ý uy năng kinh nhân, bản mệnh pháp bảo của y không chống nổi, cộng thêm Thủy Linh Nhi cùng bọn Cơ Nhã, hai Hắc minh cốt quân, Dương chi điểu và thanh loan thì y càng không thể chống cự, thoái lui liên tục, chỉ nhờ bản mệnh pháp bảo có phạm vi bao trùm cực rộng nên mới vây khốn được bọn Lý Tả Ý.
Vốn y định đợi Hứa Thiên Ảo bắt ngay Ngụy Tác rồi qua giúp nhưng không ngờ lại diễn biến thế này!
"Oành!"
Không hề dừng lại, kim đơn của Ngụy Tác phát ra khí tức như quái vật bàn bay lên, chấn động thiên địa, bạch sắc viễn cổ thiên long thủy quang liễu nhiễu quanh mình như từ hư không thò ra, cùng với uy thế khó tưởng tượng nổi đánh vỡ băng liên của Hứa Thiên Ảo rồi va vào kim đơn của y.
"Chát!"
Kim đơn của Hứa Thiên Ảo run lên, suýt văng đi.
"Ầm!"
Cơ hồ đồng thời, bạch quang khổng lồ lướt qua, cơn sóng như thiên hà xung kích lên kim đơn của Hứa Thiên Ảo.
"A!"
Kim đơn và thân thể Hứa Thiên Ảo bị uy năng hất bay.
"Chát!"
Thiên địa tựa hồ chấn động.
"Kim đơn ép xuống kiểu này..." Mạnh Phong Vũ run rẩy lạnh người dù y chỉ là khán giả.
Kim đơn còn to hơn thân thể Ngụy Tác như vì sao từ chín tầng trời giáng xuống, mang theo uy thế khó tưởng tượng nổi ép tới Hứa Thiên Ảo, vẽ lên quỹ tích huyền ảo trên không.
Ngụy Tác lóe ngân quang trên mình, tóc tựa hồ cũng sáng lên ngân sắc thần quang, như thượng cổ thần vương trong truyền thuyết.
"Thánh cổ phật chỉ!"
Mũi Hứa Thiên Ảo rỉ máu nhưng đành vung tay, một món pháp bảo như ngón tay ngọc xanh được kích phát. Cùng hồng sắc pháp bảo hình lu cá tỏa rạng tinh quang, vả kim đơn của y va vào kim đơn của Ngụy Tác.
"Oành!"
"A!" Mạnh Phong Vũ co qua một bên cũng bị uy năng va chạm hất bay.
Thanh ngọc phật chỉ của Hứa Thiên Ảo kích phát hóa thành bột nhưng hồng quang từ cái lu cá và kim đơn của y nhất tề va tới thì lại chiếm thượng phong. Kim đơn của y chỉ rung lên còn kim đơn của Ngụy Tác lại bật ngược lại.
Kim đơn và nhục thân tu sĩ có vô số liên hệ, kim đơn rung động tất nhục thân cũng tổn thương.
Nhiều khi kim đơn va nhau, uy năng không bằng đối phương thì kim đơn chưa vỡ mà nhục thân tự nát trước.
"Nhục thân của y quá đáng sợ, sao lại đạt mức này nhỉ!" Bạch Vũ chân nhân cũng thấy hoảng sợ.
Nhục thân Ngụy Tác lại toát lên khí tức như lò lửa.
Kim đơn như thế chấn động mà nhục thân của gã chịu được, như không hề ảnh hưởng, Hứa Thiên Ảo chư kịpphản ứng thì một đạo ám kim sắc kiếm khí đã chém vào y.
"Chuyện đó...!" Mạnh Phong Vũ giật giật chân mày!
Pháp y của Hứa Thiên Ảo tan tành, y có cảm giác Hứa Thiên Ảo sẽ bị chẻ đôi!
"Ngụy Tác, cho ngươi biết ngươi đã nhầm rồi!"
"Ngươi tưởng tu vi này có thể đấu với ta, diệt được ta hả!"
"Cho ngươi biết, sâu kiến vẫn là sâu kiến, tán tu như ngươi so với Chân Võ, dù thế nào chỉ như dân mới phất và đế vương. Hạng mới phất như ngươi dù có gia sản cỡ nào mà kích nộ đế vương thì cũng chỉ có đường chết. Những kẻ này đều trở thành nô lệ cho ta nô dịch, liếm ngón chân ta, ta sẽ sai một trăm, một nghìn con chó gian dâm chúng cũng không sao."
Cùng lúc tiếng gầm gào từ trên mình Hứa Thiên Ảo phát ra.
"Đây là cái gì nhỉ, không phải bản mệnh pháp bảo!" Tuy chiếm ưu thế áp đảo nhưng lục bào lão đầu nãy giờ không nói gì, đột nhiên kinh hô.
Bạch sắc lưu kim pháp y của Hứa Thiên Ảo bị uy năng một đạo kiếm khí của Ngụy Tác cắt làm đôi nhưng ngực y tỏa khí tức khó tưởng tượng nổi, còn hơn cả kim đơn của Ngụy Tác. Kiếm quang chém đến ngực gã bị khí tức đó biến thành tro tàn.
Ngân sắc tinh quang chói lòa từ khiếu vị trên ngực y toát ra.
Ngân sắc tinh quang, không ngừng phóng đại, biến thành khung cửa cao mười trượng, cảm giác nghẹt thở khó tưởng tượng nổi.
Khung cửa có phù văn hình sao trời lấp lánh vô số ngân quang, nguyên khí khí tức không thuộc về tu sĩ Kim đơn kỳ.
Khí tức của Thần huyền cảnh tu sĩ!
"Chân" "Võ"!
Khung cửa như do vô số tinh quang tụ lại, nguyên khí phát ra cũng chấn tan được một đạo kiếm khí của Ngụy Tác có hai chữ cổ thể này.
"Chân Võ chi môn! Tông chủ lại đạt tu vi...!" Thấyc khung ửa phát ra khí tức còn hơn kim đơn của Ngụy Tác, Bạch Vũ chân nhân tỏ rõ thần sắc chấn kinh.
"Đây là pháp bảo gì?" Thủy Linh Nhi kinh hãi, nàng chưa từng nghe nói Chân Võ có pháp bảo này.
"Đáng sợ quá." Lý Tả Ý rùng mình trước khí tức của khung cửa.
"Oành!"
Cánh cửa có hai chữ "Chân" "Võ" đột nhiên mở ra.
Một dải thần quang từ khung cửa tràn ra, Ngụy Tác biến sắc, bước lên một bước tránh khỏi đạo thần quang xung kích.
Thời gian như ngừng lại, thần quang bừng lên, trong khung cửa là một thanh đồng sắc cự điện khổng lồ.
Thanh đồng sắc cự điện cực lớn, không nhìn thấy điểm cuối hay đỉnh, đứng đối diện với khung cửa là một tu sĩ kinh thiên chói lòa thần quang.
Thần quang trên mình người này và thần quang từ khung cửa tràn ra giống nhau, cùng như sao trời tụ lại.
Y mặc hoàng sắc pháp y, quang hoa trên áo ngưng thành kim sắc liên đài bảo tọa uy nghiêm. Tu sĩ này da như bạch ngọc, mặt mũi tuấn tú, chừng ba mươi tuổi, phát ra khí tức đế vương cửu thiên thập địa, duy ngã độc tôn, ánh mắt sâu thẳm khó dò.
Bọn Ngụy Tác qua khung cửa nhìn thấy tu sĩ kinh thiên này thì y cũng nhíu mày, mắt lóe lên, rõ ràng cũng thấy bọn gã.
Cảm giác đầu tiên là y và bọn Ngụy Tác chỉ cách một khung cửa.
Nhưng trong thanh đồng sắc cự điện không có tiếng động, cả cự điện và khung cửa đều có vô số điểm sáng, thật ra cách nhau hư không xa lắc.
Tu sĩ kinh thiên này thò tay ra cách không chụp vào Ngụy Tác.
"Chát."
Khung cửa đột nhiên rực linh quang, tu sĩ kinh thiên đưa tay ra thì cảnh tượng trong thanh đồng sắc cự điện biến mất, chỉ còn vô số dải sáng chói lòa.
Lực hút khó kháng cự tràn ra.
"Đây là thuật pháp của Thần huyền cảnh tu sĩ!"
"Chắc là Chân Võ tông chủ! Vật này là con bài tẩy y cho Hứa Thiên Ảo để phòng thân!"
"Vật này có thể nối thông nguyên khí, đạo thuật pháp này tương đương với Thần huyền cảnh tu sĩ thi pháp!"
Phe Ngụy Tác đều biến sắc.
Uy năng từ khung cửa quá mạnh, Ngụy Tác và kim đơn không thể chống nổi, bị đầy dạt trên không, cơ hồ sắp bị hút vào.
"Xong rồi! Xong rồi!" Lý Tả Ý nhợt nhạt mặt mày, lẩm bẩm buông xuôi.
Tuy điên khung đến độ tự coi là thỏ, nhưng khí tức của khung cửa khiến y cảm nhận được thực lực cách biệt quá xa.
"Ngụy Tác, uy năng này không phải chỉ là Thần huyền cảnh nhất trọng tu sĩ, nổ tan đi, không thì bị cuốn vào, dù đến trước mặt đối phương hay không gian trong đó chúng ta cũng chết chắc!" Lục bào lão đầu kêu lên trong tai gã.
Kim đơn của Ngụy Tác không ngừng chấn động, ràn rạt hà quang, chống lại uy năng khung cửa.
Cùng lúc, gã không hề đổi sắc vung tay, một viên Tuyệt diệt kim đơn giáng vào khung cửa.