Thông Thiên Chi Lộ

Chương 632: Huynh đệ, huynh đệ




Lâm Thái Hư và Huyết Tàn Dương quá mạnh và bắt mắt, đối với yêu thú thì tu sĩ có tu vi càng cao, linh khí càng đủ thì là linh dược càng quý.
Dung nham cự ma từ thành trì phía sau đuổi tới, phát động công kích với Lâm Thái Hư và Huyết Tàn Dương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Được! Đánh chúng, yêu thú không đánh yêu thú!" Thấy man hoang cự thú như hỏa diễm ma thần tấn công Lâm Thái Hư và Huyết Tàn Dương, Lý Tả Ý kêu lên.
Mặt mũi gầy gò, toàn thât toát lên khí tức cao cao tại thượng, Huyết Tàn Dương cười lạnh, tử hồng sắc pháp y không gó mà tung bay, phát ra đạo đạo quang văn huyền ảo, như linh hoa kỳ dị nở bừng. "Choang!", lão vung tay, Phần thiên thần lô va vào ngọn lửa, kim quang rung lên, ngăn được đòn của Dung nham cự ma.
Vù!
Cùng lúc, Lâm Thái Hư mặt mũi lạnh lẽo như thần vương bước lên, Phá diệt thần thương hóa thành kim sắc lưu quang vạch ngang trời đêm, cửu thiên cương phong tựa hồ y triệt để dẫn động, cùng cơn lốc phía trên Huyền phong thiên điện tạo ra vô số thanh sắc nguyên khí ngưng kết lại, đột nhiên ngưng thành một quyển sách mấy trượng.
"Đây là "Thiên đế thanh thư", thiên cấp trung giai công kích thuật pháp!" Thủy Linh Nhi khẽ hô.
"Ăn cây táo rào cây sung!" Lâm Thái Hư lạnh lùng liếc, thinh không không ngừng vang vọng.
"Oành!"
Tiếng nổ kinh thiên động cùng hôi hắc sắc loan nguyệt và quang hoa do Hắc minh cốt quân, Dương chi điểu và thanh loan kích phát ngăn cản Lâm Thái Hư.
"Choang!"
Đồng thời, một bóng đen bay ngược lại chỗ bọn Ngụy Tác, ngũ sắc linh quang quang tráo bên ngoài tam túc hoàng ngọc đại đỉnh vang lên tiếng như xé lụa.
Thủy chúc yêu!
Lâm Thái Hư công kích bọn Ngụy Tác thì Thủy chúc yêu bị bức lùi liên tục cũng xông lên phát động công kích. Bọn Kỳ Long Sơn nhận ra nguy cấp, đành kích phát tinh kim cự ngạc, có điều tinh kim cự ngạc không địch nổi uy năng bạch quang của Thủy chúc yêu phát ranên văng đi còn bạch quang vẫn xung kích lên Ngũ sắc hỉ thước liên cùng ngũ sắc linh quang quang tráo.
"Oành!" "Oành!" "Oành!"...
Phá diệt thần thương vạch lên quỹ tích kinh nhân, "Thiên đế thanh thư" không ngừng hình thành trước mặt Lâm Thái Hư, chỉ Phá diệt thần thương và thuật pháp này của Huyền Phong môn khiến cho vô số yêu thú không thể áp sát. Bọn Ngụy Tác toàn lực kích phát các loại thuật pháp và pháp bảo mới ngăn được đòn công kích của Lâm Thái Hư và Thủy chúc yêu.
Phần thiên thần lô lại to lên, cao hơn cả Dung nham cự ma vốn như một tòa cự tháp, không khác gì vầng mặt trời rực rõ, sợi xích vàng to bằng cây trụ, có vô số quang phù lưu động quấn lên nó.
Nắp lô hé ra, kim sắc hỏa quang không ngừng đổ vào Dung nham cự ma, sợi xích vàng căng ra trói Dung nham cự ma, định kéo vào trong luyện hóa.
"Choang!" "Choang!"
Hỏa sát khí tức ngưng thành đủ loại hình dạng va vào Phần thiên thần lô, trong mấy trăm dặm như có tiếng chuông.
Phần thiên thần lô không ngừng rung lên, nhưng thai thể không hề thương tổn, tựa hồ bị xung kích mấy nghìn mấy vạn lần nữa cũng không tổn hại. Huyết Tàn Dương toàn thân sáng rực huyết hồng sắc quang hoa đứng trên nắp lô, mặt mũi lạnh tanh, để kim sắc hỏa diễm trút xuống Dung nham cự ma.
"A! Pháp bảo và thần thông của cả hai quá mạnh, còn chưa dốc toàn lực, dù Thủy chúc yêu công kích chúng thì chúng ta cũng khó tẩu thoát! Ngụy Tác, có nên động dụng "Đại tuyệt diệt kim đơn" không, chưa biết chừng sẽ tạo thành tổn thương với chúng để chúng ta thoát thân!" Lục bào lão đầu ré lên.
Huyết Tàn Dương đối phó dung nham cự thú nhưng chiếm thượng phong, vừa dùng Phần thiên thần lô kéo nó vừa truy kích bọn Ngụy Tác, rõ ràng định bắt cả người và bát cấp yêu thú.
Bọn Ngụy Tác tuy miễn cưỡng ngăn được Lâm Thái Hư và Thủy chúc yêu công kích nhưng không kịp tiêu diệt yêu thú lẻ tẻ áp sát, không ít quang hoa xung kích lên linh quang quang mạc của tam túc hoàng ngọc đại đỉnh. Ngụy Tác kích phát bạch sắc băng vụ, cứ vừa ngưng kết là bị đánh tan, lúc có lúc không, không có bao nhiêu tác dụng.
Ngũ sắc linh quang quang tráo có có thêm một tầng đạo giai thượng phẩm kim sắc linh quang quang tráo ở trong và Nghiệp hỏa hồng liên do Cơ Nhã kích phát. Uy năng phòng ngự này không thể bị công phá ngay.
Nhưng tốc độ của tam túc hoàng ngọc đại đỉnh chậm dần, e rằng chưa vào được chỗ có hắc vụ thì "Hạnh hoàng bàn long đỉnh" đã bị Lâm Thái Hư bắt kịp, Huyền phong thiên điện mà trực tiếp ép xuống thì họ không thể đào thoát.
Thời gian trôi đi, có khi sẽ có thêm tu sĩ Huyền Phong môn đến, muốn thoát thân càng khó.
Nạp bảo thủ trạc trên tay Ngụy Tác lóe lên quang hoa, lấy Đại tuyệt diệt kim đơn ra.
Thủy Linh Nhi chợt nghiến răng. Bị Lâm Thái Hư phát hiện rồi thì nàng không định che giấu tu vi cùng thuật pháp nữa.
Nàng vung tay lên, thủy văn trong suốt tỏa quanh, hình thành một vũng xoáy, chân nguyên không ngừng tràn ra khiến vũng xoáy càng lúc càng lớn, lực hút kinh nhân.
Yêu thú tứ bề đang điên cuồng lao tới, đột nhiên kinh hoảng kêu vang, lùi lại.
Dòng xoáy càng lúc càng lớn tạo ra uy năng vô hình kéo chúng vào.
Yêu thú mạnh hơn thì thoát được lực hút, còn tuyệt đại đa số đê giai yêu thú không thể, bị hút vào trong.
Bị hút vào, yêu thú không mất mạng mà chỉ như bị đẩy vào dòng nước, quay tít theo hướng của dòng xoáy.
"Tỷ ấy dùng đạo thuật pháp này hút hắc vụ đến! Đừng để Thủy chúc yêu và Lâm Thái Hư phá hoại!" Hàn Vi Vi thấy Thủy Linh Nhi phát ra thuật pháp kinh nhân, kêu to.
Bọn Ngụy Tác đã ở rìa màn sương, chỉ cách mấy dặm, đạo thuật pháp của Thủy Linh Nhi vừa phát ra thì hắc vụ bị dẫn động, ào ào cuốn tới.
"Được lắm! Dám dùng thuật pháp Huyền Phong môn đối phó ta! Ngươi chết chắc rồi, tưởng hữu dụng sao!" Lâm Thái Hư nổi giận, giọng nói hiện rõ uy thế và tự tin. Hàn Vi Vi vừa kêu thì y cũng vung tay, hoàng quang bay lên.
Hoàng quang là một viên hoàng sắc tinh cầu cỡ trái dưa, Lâm Thái Hư dồn chân nguyên vào, hoàng quang càng lúc càng sáng.
"Cổ mang nhãn!" Thủy Linh Nhi thoáng nín thở.
"À!"
Lâm Thái Hư nhãn quang lóe lên, nhíu mày, tỏ vẻ kinh nghi bất định.
Hoàng sắc tinh cầu như lồng đèn lớn, hoàng quang xuyên qua yêu khí, buộc yêu thú hiện rõ ngoại hình. Rõ ràng là pháp bảo thuộc loại chiếu sáng. Thủy Linh Nhi biết rõ công dụng pháp bảo này nên thấy Lâm Thái Hư tế xuất thì nàng mới như thế.
Nhưng hoàng quang của hoàng sắc tinh cầu chiếu vào màn sương thì chỉ được mấy trượng, không thể xuyên thấu, không nhìn rõ bên trong có gì.
"Hắc vụ này cổ quái, không phải yêu khí của phổ thông yêu thú."
Ngụy Tác giần giật chân mày, liếc thấy Thủy chúc yêu cũng hơi ngừng thi pháp, tựa hồ e dè hắc vụ.
"Vù!"
Như sóng gió quét qua, làn sương đen tràn tới, cuốn cả bọn Ngụy Tác và Lâm Thái Hư, Huyết Tàn Dương ở phía sau vào.
Làn sương không hề có linh khí, không có mùi tanh thường thấy của yêu khí, nhưng có thể ngăn cản thần thức một cách thập phần quỷ dị, Ngụy Tác cũng chỉ đưa thần thức vào được mấy trăm trượng.
"Thủy chúc yêu đuổi kịp rồi!"
Một đạo bạch quang từ phía sau xé màn sương, đổ vào tam túc hoàng ngọc đại đỉnh, bị Lý Tả Ý phát ra hôi hắc sắc loan nguyệt đánh tan.
"Thỏ huynh đệ, huynh đệ định làm gì!" Ngụy Tác cũng kinh hô vì phát ra Liệt khuyết tàn nguyệt đoạn thân ảnh Lý Tả Ý loáng lên, nhảy khỏi tam túc hoàng ngọc đại đỉnh.
"Ta dẫn yêu thú này đi... Không thì ta thi triển hôi hắc sắc loan nguyệt đối địch với yêu thú này, có hắc vụ già che chắn nữa cũng khẳng định bị tu sĩ điều khiển gian phòng cảm tri được... Ta đấu với yêu thú này sẽ khiến y tưởng chúng ta đi cùng, sẽ bám theo, đành thế thôi... Thỏ huynh đệ, rất vui được biết các vị..." Mắt Lý Tả Ý đỏ lên nói với bọn Ngụy Tác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.