Thủy chúc yêu là bát cấp trung giai thủy hệ yêu thú, thủy linh nguyên khí trong yêu đơn kinh nhân, rất có ích cho Ngụy Tác tu luyện.
Yêu đơn được Thủy Linh Nhi cuốn tới, Ngụy Tác liền thu lại.
"Ngụy Tác, số lượng tu sĩ quá nhiều, thi pháp sẽ ngộ thương không ít." Cùng lúc, Cơ Nhã nhợt nhạt nói.
Phệ linh thú thông minh không kém gì tu sĩ, hiện tại Dương chi điểu và thanh loan xuất hiện, nó nhận ra nguy hiểm, nên nhắm vào chỗ tu sĩ đông đúc.
Qua tình hình đối phó yêu thú này thì uy năng thuật pháp của nó tuy kém hơn Thủy chúc yêu nhưng lực phòng ngự và nhục thân sinh cơ cực kỳ kinh nhân, ít nhất chúng nhân dốc hết pháp bảo và kim đơn uy năng mới giết được, không thì dù trọng thương, yêu thú này trốn thoát là sẽ khôi phục.
Như lục bào lão đầu và bọn Kỳ Long Sơn biết, thượng cổ hung thú nổi danh này tuy ban đầu chỉ thất cấp đê giai, nhưng còn khó đối phó hơn nhiều loại bát cấp yêu thú.
Phệ linh thú toàn chọn chỗ đông người bọn Ngụy Tác toàn lực thì ít nhất sáu, bảy mươi tu sĩ sẽ mất mạng theo.
"Muội sẽ thi pháp đẩy dạt các tu sĩ!" Thủy Linh Nhi liếc Phệ linh thú tung hoành giữa đám đông tu sĩ , mắt ánh lên cả quyết.
Cơ hồ nàng vừa nói là thể nội vang lên tiếng chân nguyên lưu động như biển gầm.
Thủy văn trong veo tràn ra, cũng như sóng xung kích do Ngụy Tác kích phát Tuyệt diệt kim đơn, trong tích tắc quét khắp một nghìn mấy trăm trượng.
"A!"
Tiếng loan gáy vang vọng, cơ hồ mọi tu sĩ trong khu này, trừ tu sĩ Phân niệm cảnh lưỡng tam trọng trở lên thì đều bị sức mạnh vô biên đẩy bay đi.
Như bị sóng biển thật sự thổi tung, thủy văn không chứa lực sát thương hủy diệt, nên trừ những tu sĩ cấp thấp choáng váng thì còn lại đều chỉ không khống chế được thân hình, không hề tổn thương nghiêm trọng.
Phệ linh thú rực lục quang, như tảng đá trong sóng lớn.
Uy năng này không khiến yêu thú như nó không khống chế được thân hình.
Nhưng nhìn rõ không khí dấy lên thì vẻ mặt vốn âm lạnh, như thể thắng chắc của nó chợt biến sắc đầy nhân hóa.
"Ừ..." Cùng lúc, Thủy Linh Nhi hộc lên, miệng rỉ máu, linh khí hơi tán loạn. Rõ ràng đạo thuật pháp này điều động chân nguyên vượt cực hạn tu vi của nàng, tạo thành tổn thương không nhẹ với thể nội.
"Giết!" Ngụy Tác tất nhien hiểu ý đồ của Thủy Linh Nhi nên gầm vang.
Đạo đạo quang hoa hùng hậu và kim đơn hà quang ngưng thành giáng lên Phệ linh thú.
"Chát!" Phệ linh thú tan vỡ cả lục sắc tinh quang quang và nhục thân.
"Không xong!"
Đồng thời, một viên yêu đơn như lục sắc tinh cầu nổ tung. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Oành!"
Một lục sắc quang đoàn chói lòa quét khắp mấy trăm trượng.
"A!"
Vài tu sĩ Phân niệm cảnh nằm trong phạm vi, chỉ kịp kêu lên là thành tro.
"Chát!" "Chát!"
Tam túc hoàng ngọc đại đỉnh ngoại bao trong thanh sắc cương phong và ngũ sắc hà quang, bị uy năng kinh nhân thổi tan, xung kích đến đóa sen lửa do Cơ Nhã kích phát Nghiệp hỏa hồng liên pháp y mới bị ngăn lại.
"Dương chi điểu! Thanh loan!"
Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh cùng kinh hô.
Dương chi điểu và thanh loan văng đi trong quang diễm, lục quang lấp lánh trên mình, trông thập phần thê thảm.
Ngụy Tác nhăn nhó cực độ.
Tự nổ yêu đơn!
Phệ linh thú trực tiếp tự nổ yêu đơn, tốc độ nổ hơn xa yêu thú thông thường.
Không chỉ là Dương chi điểu và thanh loan mà Phệ tâm trùng cũng nằm trong uy năng phạm vi Phệ linh thú tự nổ kim đơn!
Gã vốn định khi Phệ linh thú rơi xuống mà chưa chết thì Phệ tâm trùng sẽ đánh lén. Thành ra Phệ tâm trùng ban nãy lén đến phía dưới Phệ linh thú.
Kết quả Phệ linh thú trí tuệ cực kỳ kinh nhân, nhận ra không chống nổi liền tự nổ yêu đơn!
Hiện tại Dương chi điểu và thanh loan đều chưa rõ sống chết, Phệ tâm trùng cũng bị nổ chết thì Ngụy Tác khẳng định sẽ trực tiếp thổ huyết.
"Còn may! Chưa chết!" Lục bào lão đầu hít hơi lạnh rồi kêu to trong tai Ngụy Tác.
Dương chi điểu và thanh loan như diều đứt dây trên không trung văng đi, lắc lắc lư lư, không khống chế được thân hình.
Thủy Linh Nhi tổn hao chân nguyên quá kịch liệt, nhất thời không kịp thôi động tam túc hoàng ngọc đại đỉnh, nhưng một đạo ngân quang từ trên đỉnh bắn ra cuốn Dương chi điểu và thanh loan lại. Hỗn nguyên ngân oa ăn vaanh như tiểu nữ hài, được Hàn Vi Vi điều khiển cứu cả hai.
"Dương Thanh, sao rồi!"
Hàn Vi Vi hít một hơi lạnh, Dương chi điểu và thanh loan lúc này như hai con gà nướng cháy, linh mao đen xì, trên mình Dương chi điểu còn mấy lỗ thủng.
"Tiểu đệ..." Nghe Hàn Vi Vi hỏi, Dương chi điểu định nói nhưng không hết câu, như sắp đoạn khí.
"Oa.., ngươi không được chết! Ngươi chết thì ta làm sao đây, chặn cho ta làm gì, nhục thân của ta vốn hơn ngươi." Thanh loan lao bổ lên mình nó khóc ầm ĩ.
"Xú bà nương, ta đau chết mất nhưng thật sự không có mất mạng, khóc cái gì mà khóc. Khóc nữa ta đánh đấy! Mặc cho nhục với thân của ngươi, ta là nam nhân... không phải, là nam điểu, đương nhiên phải che." Thanh loan khóc lóc, Dương chi điểu hít hơi, ngoác miệng mắng.
"Ô ô!" Dương chi điểu mắng mỏ như hung thần ác sát nhưng thanh loan không nói gì, cứ nức nở.
"Tức là ngươi không chết?" Hàn Vi Vi hỏi.
"Con bà nó chứ, tự nổ yêu đơn, không bị thương trí mạng, một hai tháng nghỉ ngơi sẽ lành." Dương chi điểu đáp.
"Phệ linh thú vừa khó đối phó, vừa hung tàn."
Ngụy Tác giãn hẳn sắc mặt. Gã cảm giác được Dương chi điểu tuy trọng thương nhưng sinh cơ bình ổn, chắc không có vấn đề gì. Phệ tâm trùng theo lệnh của gã cũng đang tới.
Hiện tại phía dưới chỗ Phệ linh thú tự nổ yêu đơn là một hố sâu mấy chục trượng.
Phệ tâm trùng không chết mà bò lên.
Phệ linh thú tự nổ yêu đơn thì Phệ tâm trùng phản ứng cực nhanh, trốn xuống dưới đất. Bất quá nền Bắc Linh thành từ dưới mười trượng là lớp đá cực cứng nên nó không kịp xuống sâu, Ngụy Tác cảm giác được nó bị đứt mấy cái vòi, tổn thương không nhẹ.
Nếu bình thường, Phệ tâm trùng tổn thương cỡ này chắc gã kinh nộ dị thường nhưng lúc này mà nó sống sót, thụ thương không quá nặng thì gã thở phào.
"Yêu thú này bị họ giết!"
"Thần thông của Kim đơn đại tu sĩ khó tưởng tượng nổi!"
Bị thuật pháp của Thủy Linh Nhi xô đi, mấy trăm tu sĩ lúc đó mới đứng vững, thấy Phệ linh thú tự nổ yêu đơn mà bọn Ngụy Tác an lành thì hoan hô vang dội.
"Oành!"
"A!"
Đồng thời, tiếng hò hét và tiếng kêu động trời càng lớn hơn từ tường thành phía nam vang lên.
Bọn Ngụy Tác liếc sang, cùng biến sắc.
Trăm trượng tường thành tan vỡ, đổ ập xuống.
Đoạn tường này là nơi Hàn Thiên Mặc đứng, bên trên có lôi cầu như vầng trăng, cơ hồ chặn đứng Thiên lôi kiêu và Bích diễm cưu trên không, nhưng tường sập thì lôi cầu sáng chói cũng tan biến. Thanh sắc cự thú lại hung hãn xô vào.
Ít nhất mấy chục tu sĩ bị yêu thú khổng lồ hất bay, không ít người bị yêu thú này dùng càng như càng cua cắt đôi.
Hoang cổ cự ngao!
Hoang cổ cự ngao xô đổ trăm trượng tường thành, vô số Độc tiễn hoan xông vào theo, hắc quang loạn xạ, tích tắc sau đã mấy trăm tu sĩ kêu lên thảm thiết mất mạng.
"Toàn bộ lùi vào tường thành phía trong phòng thủ!" Hàn Thiên Mặc lại quát lên.
Hàn Thiên Mặc vẫn chưa chết!
"Đi thôi!" Ngụy Tác quát lên, tam túc hoàng ngọc đại đỉnh lao vào Hoang cổ cự ngao.
Hoang cổ cự ngao xô đổ tường thành, Độc tiễn hoan lại nhanh nhẹn, số lượng kinh nhân, như nước triều tràn vào hơn nghìn con. Bọn Ngụy Tác cách Hoang cổ cự ngao khá xa, vòng qua nửa thành trì mới đến được, thời gian này đủ cho mấy nghìn con Độc tiễn hoan tràn vào.
Tường thành phía trong rất thấp, ngần ấy Độc tiễn hoan tràn vào cùng Bích diễm cưu ngập trời, dù Hàn Thiên Mặc chưa chết, Bắc Linh thành khẳng định sẽ không thể chống cự có trật tự nữa, mà tất sẽ triệt để hỗn loạn.
Nhưng Ngụy Tác không còn lựa chọn, đành nhanh chóng giết Hoang cổ cự ngao, tạm thời không có cao giai yêu thú nữa đến thì sẽ sử dụng truyền tống pháp trận. Để Hoang cổ cự ngao tung hoành tất Bắc Linh thành tan vỡ trong sớm muộn!