Thông Thiên Đại Thánh

Chương 338: Gió Bắc Nguyên đã bắt đầu thổi (Thượng)





- Đã sớm như ngươi nói, không thể để những người này ở nhà!

- Vậy thì có thể làm thế nào? Mã Thiên Trường cười khổ nói.

- Bên trong Phủ tổng đốc hiện tại, ai không có thần báo bên cạnh chứ, được rồi, tất cả đều an ổn a, những thần báo ở bên cạnh, vị kia lại thêm tâm tư, cuộc sống của ta cũng không nên qua rầu.

- Sợ cái gì, chẳng lẽ lại hắn thật sự có lá gan cho ngươi rớt chức Tổng đốc Vân Châu?

- Hiện giờ hắn không có lá gan này, bất quá tương lai không nhất định như vậy!

Mã Thiên Trường nhẹ nhàng nói.

- Dã tâm người này quá lớn, bên cạnh lại châm một ngòi gió hỗn đãn, một lòng muốn làm cái gì đệ nhất Thánh Quân từ xưa đến nay, đã có chút ma chướng rồi!

- Đúng vậy a. Là ma chướng rồi, thật tốt một người con, hiện tại như thế nào biến thành cái dạng này rồi! Mã phu nhân cũng có chút thở gấp, bỗng nhiên, một hạt châu nhỏ ra từ mắt của nàng.

- Thiên Trường, ngươi nói hắn sẽ không thành công ah?

- Rõ ràng như vậy rồi!

Trên mặt Mã Thiên Trường lộ ra một tia vui vẻ cổ quái.

- Ha ha, đệ nhất Thánh Quân từ xưa đến nay, thật không biết tên khốn kia như thế nào lại nghĩ ra danh hào như vậy!

- Vuốt mông ngựa a! Mã phu nhân cười lạnh nói.

- Tốt rồi, Thiên Trường a, bất kể những cái kia như thế nào, cũng không phải chuyện này, nếu không nhìn xem, tìm một lý do để đáp ứng Lôi Hư, dù sao Linh Lung với hắn cũng có tình ý với nhau, ta xem Lôi Hư vẫn rất có thành ý đấy!

- Đúng vậy, Lôi Hư là người không tệ, nhưng đừng quên, hắn là đệ tử Lôi gia Thiên Long Đạo, ta nếu dễ dàng kết thân với hắn như vậy, sẽ khiến hắn kiêng kị a!

- Ông cứ sợ hắn như vậy sao?

Mã phu nhân bất mãn nói.

- Không phải sợ hắn, mà là không muốn xung đột cùng hắn lúc này.

Mã Thiên Trường thản nhiên nói.

- Tâm nguyện của ta, nàng là người rõ ràng nhất, lúc này, ta không muốn chơi cứng cùng hắn.

- Ta hiểu má, bất quá lại ủy khuất Linh Lung rồi!

Mã phu nhân khẽ thở dài một tiếng.

- Chính nó làm ra chuyện này, tự nhiên phải gánh chịu hậu quả!

Mã Thiên Trường nói ra.

- Nó cũng không phải là tiểu hài tử rồi, có một số việc, nói một chút ít vẫn là đúng mực!

- Nói đúng mực, nhưng cũng không phải buộc nó lập gia đình a!

Trong giọng nói Mã phu nhân có chút phàn nàn.

- May mắn là Lôi Hư kia còn có chút tâm huyết, nhưng chẳng lẽ ngươi thật sự muốn gả con gái chúng ta cho Lục Thiếu Du sao?

- Đương nhiên là không!

Mã Thiên Trường nói.

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta là người không có chừng mực sao?

Lúc hai người đang nghị luận, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một hồi ồn ào, Mã Thiên Trường khẽ chau mày, nơi này là hậu viện sâu trong Phủ tổng đốc Vân Châu, người bình thường căn bản không được vào, mà có thể tiến đây, đều là người nhà tâm phúc của Tổng đốc, tự nhiên biết rõ quy củ, ồn ào trong hậu viện lúc này sẽ có hậu quả như thế nào.

- Chẳng lẽ là..! Bỗng nhiên, Mã Thiên Trường phảng phất nghĩ tới điều gì đó, liếc mắt về hướng Mã phu nhân một cái, Mã phu nhân gật gật đầu, quay người vào trong phòng.

- Chuyện gì mà ồn ào như vậy?

Mã Thiên Trường ho nhẹ một tiếng, cao giọng hỏi.

- Đại nhân. Xảy ra chuyện rồi!

Chỉ thấy một gã nam tử dáng người to lớn, toàn thân mặc giáp trực tiếp vọt tiến đến, người nhà Phủ tổng đốc phía sau đều không ngăn cản được.

- Ngọc Cương, làm sao vậy, vội vàng hấp tấp như vậy còn ra thể thống gì?

Nhìn thấy người đi tới, sắc mặt Mã Thiên Trường trầm xuống, quát lớn.
Chân mày người tới khẽ cong, quỳ xuống nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Đại nhân, bắt đầu từ hôm qua, bảy lộ binh mã bắc Nghiêu nam viện đều điều động tụ tập. Hình như có ý đồ xuôi nam, đại lượng kị binh trinh thám đã xuất hiện tại Ngư Dương, Hũ khẩu, Long khẩu hạp các nơi, hiện tại khắp nơi đều toàn lực đề phòng, nhưng binh lực không đủ. Tình huống nguy cấp, kính xin Tổng đốc đại nhân quyết đoán!

- Có chuyện như vậy? Mã Thiên Trường chấn động trong nội tâm, trong ánh mắt hiện lên tinh quang, chợt hồi phục lại bình tĩnh.

- Ta đã biết. Ngươi lui ra nghỉ ngơi đi, chuyện này, ta đã có chủ trương!

- Vâng! Nam tử cường tráng tên là Ngọc Cương đáp rồi lui ra.

- Xem ra. Chuyện này đã thành rồi. Sau khi nam tử cường tráng lui ra, thân ảnh Mã phu nhân từ trong nhà đi ra, nhẹ nhàng nói.

- Hẳn là vậy nếu không Bắc Nguyên sẽ không có phản ứng như vậy ở thời điểm này! Mã phu nhân gật đầu nói.

- Như vậy, ngươi có thể xác định sao?

- Đương nhiên có thể! Trên mặt Mã phu nhân lộ ra một nụ cười tự tin.

- Nếu như không có nắm chắc, ta cũng không nói với ngươi.

- Nói cách khác, mùa đông năm nay, Bắc Nguyên rất khổ sở rồi!

- Năm nay chính là mùa đông Bắc Nguyên rét lạnh nhất trăm năm qua, đồng thời cũng là mùa đông có bão tuyết lớn nhất! Mã phu nhân cười lạnh nói.

- Cho nên, dù không có chuyện này, vì sinh tồn, Bắc Nguyên cũng sẽ xuôi nam, cho dù là ngươi thủ phủ Vân Châu, bọn hắn cũng phải làm như vậy!

- Ân, ngươi có thể xác định trận tuyết rơi đầu tiên là lúc nào sao?

- Từ phía trên nhìn lại, thì là một tháng sau, ngươi quản làm cái gì, không phải nửa năm trước ngươi đã bắt đầu bắt tay chuẩn bị sao?

- Đúng vậy a, bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước. Khóe miệng Mã Thiên Trường hiện lên nụ cười âm lãnh, bỗng nhiên kêu lớn.

- Minh anh, đến đây!

- Đại soái! Một gã áo trắng hộ huyện lên tiếng, bước vào.

- Ngươi đi thông tri, từ giờ trở đi, mỗi tháng cho ta đóng cửa một phần ba chùy ràng, hạn chế đưa lương thảo vào Bắc Nguyên, bắt đầu trong ba tháng kể từ ngày mai, ta không hi vọng chứng kiến một hột cơm, một vạc muối chảy vào Bắc Nguyên, ba tháng sau kể từ hôm nay, là ngày mười bảy tháng chạp, ta muốn sở hữu tất cả chùy tràng.

- Ân? Minh anh sửng sốt một chút, ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên nhìn Mã Thiên Trường.

- Ngươi không nghe thấy sao? Mã Thiên Trường thấy hình dáng như vậy của hắn, trong lòng có chút khó chịu, nghiêm nghị hỏi.

- Vâng, thuộc hạ tuân mệnh! Minh anh vội nói, cúi đầu, lui ra ngoài.

- Ngươi làm như vậy, có phải có chút không rõ ràng?

- Hiện tại bảy lộ binh mã nam viện đã động, ta đưa ra biện pháp tương ứng, cũng là hợp tình hợp lý đấy! Nói đến đây, hắn nở nụ cười lạnh.

- Hơn nữa, ngày mai, tin tức từ Hậu Thiên, Vương Xà, chậm nhất cũng đến Vân Châu rồi, đến lúc đó, còn ai quan tâm binh mã Bắc Nguyên tập trung mà đóng cửa chùy tràng đâu?

- Ngoại trừ những thương nhân kia!

- Đám gian thương kia? Ta tự có biện pháp đối phó bọn hắn! Mã Thiên Trường nói.

- Vậy cũng tốt, bây giờ, mọi sự đã được chuẩn bị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.