- Chu Sẹo, ta nói ngươi đã bao nhiêu lần rồi, chuyện này cứ tận lực mà làm, khẳng định là ngươi làm khó dễ nên bọn hắn mới tìm ta, phải không?
- Các huynh đệ đâu ai dám làm khó dễ bọn hắn, đại nhân.
Chu Sẹo cười khổ nói.
- Không có mệnh lệnh của ngài, ai dám làm khó dễ những người khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Nói như vậy, vẫn không đi?
Sắc mặt Tiểu Báo Tử trầm xuống, thấp giọng mắng.
- Không, không, không giống nhau!
Chu Sẹo vội vàng khoát tay nói.
- Chỉ là các huynh đệ gần đây đã quy củ hơn rất nhiều, không loạn như trước!
- Không phải ta muốn các ngươi xằng bậy, chỉ là cho các ngươi động chút đầu óc mà thôi!
Tiểu Báo Tử lộ ra bộ dáng bất đắc dĩ.
- Giang đại nhân, hắn không có đầu óc để càn rỡ thì cũng thôi đi, ngươi đi theo khởi hống gì à?
- Cái này người ta không cầu đến ta sao?
Giang Hiểu cười khổ nói.
- Quản sự kho hàng Nam vịnh có chút quan hệ thân thích với bà nương ta, tối qua đến nhà ta nói chuyện rất lâu, ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đáp ứng trước!
- Vậy ngươi nói việc này phải làm như thê nào?
- Không thấy là không thấy, có gì lớn đâu! Giang Hiểu nói.
- Bất quá chỉ là một lão bản kho hàng mà thôi, chỉ là, cần phải cẩn thận một chút, gần đây hướng gió trên giang hồ có chút không đúng a!
- Đúng vậy, ta biết rõ!
Tiểu Báo Tử gật đầu nói.
- Ta mặc kệ hướng gió trên giang hồ như thế nào, nhưng hướng gió Giang Thành, chúng ta phải chú ý mật thiết!
- Khẳng định như vậy rồi!
Giang hiểu gật đầu nói.
- Đại nhân đã không muốn thấy hắn, ta liền đuổi hắn đi, tránh khỏi phiền phức!
- Ân, ngươi đi đi!
Giang Hiểu quay người rời đi, Chu sẹo cũng co đầu lại, muốn đi theo hắn ra nhưng bị Tiểu Báo Tử gọi lại.
- Chu Sẹo, ta đã bảo ngươi đi chưa?
- Thuộc hạ không dám! Chu sẹo vội vàng nói.
- Nghe nói ngươi gần đây đã thành danh nhân Hạnh Hoa lầu rồi!
Tiểu Báo Tử cười lạnh nói, tên sẹo này, từ khi có tiền trong túi, không biết làm gì liền chui vào bên trong thanh lâu giang thành, lưu luyến quên về, bởi vậy đánh cho vài khung, chỉ là gần đây hắn tu luyện được Tiểu Báo Tử chỉ điểm liền tiến bộ nhanh chóng, thắng liền vài tràng, thanh danh đại chấn trong thanh lâu, Tiểu Báo Tử đã nghe ngóng được.
- Ách, cái này.. Đại nhân à, ngài đừng nghe bọn họ nói bậy, ta gần đây quy củ lắm!
- Quỷ củ, ngươi nói ngươi không đi Hạnh Hoa lầu?
Tiểu Báo Tử cười nói.
- Đi đi, đương nhiên đi rồi! Nói đến chuyện này, ngược lại Chu Sẹo có chút biết lỗi.
- Đại nhân, ta đi Hạnh Hoa lầu, kỳ thật cũng không phải uống hoa tửu mà là bởi vì ở đó có nàng ta vừa ý, cho nên ta thường đi!
- Ta cũng đã nghe nói, nàng ta tên là Ngọc Châu, đúng không?
- Đúng vậy, đúng vậy, là Ngọc Châu! Nói đến Ngọc Châu, Chu Sẹo gật đầu liên tục.
- Ta vốn muốn chuộc nàng ra, nhưng không có đủ bạc trên người, cho nên..
- Ngươi muốn chuộc thân cho nàng ta? Tiểu Báo Tử kinh ngạc, hắn chỉ tưởng tên gia hỏa này đi chơi gái, ai dè lại bị gái chơi rồi.
- Đúng vậy, ta muốn chuộc thân cho nàng ta!
Chu Sẹo cúi đầu thấp hơn.
- Còn thiếu bao nhiêu bạc?
- Ba, ba bốn trăm lượng!
Nghe Tiểu Báo Tử hỏi như vậy, hai con mắt Chu Sẹo sáng lên, trong mắt lộ vẻ kinh hỉ.
- Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi bạc đi chuộc người?
Tiểu Báo Tử tức giận, thiếu điều đạp hắn một cước.
- Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết!
- Tốt rồi, đừng làm làm mất mặt nơi này là được, bên ngoài không phải có người đang cầu ngươi sao? Ngươi không nghĩ sẽ kiếm chút đỉnh từ hắn à?
- Hắn? Đinh chưởng quỹ? Trên mặt Chu Sẹo lộ vẻ nghi hoặc, sau đó liền cao hứng.
- Ý ngài là..
- Cút đi!
Chu Sẹo không hỏi nữa, té chạy ra ngoài, lúc ly khai, trên mặt hắn nở một nụ cười hài lòng.
- Tên hỗn đản này, quả thật là cầm thú!
Đối với tên này, Tiểu Báo Tử cũng bất đắc dĩ mắng một tiếng.
- Ngươi đối đãi với thủ hạ, thật sự rất quan tâm a!
Lúc Tiểu Báo Tử chuẩn bị ra ngoài, một thanh âm đột nhiên truyền vào tai hắn, thân hình Tiểu Báo Tử dừng lại, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, vừa quay đầu lại, thấy một gã nam tử mặc hắc y đứng lẳng lặng phía sau mình, mà hắn đến từ lúc nào, Tiểu Báo Tử một điểm cảm giác cũng không có.
- Ngươi là người nào? Nội tâm Tiểu Báo Tử khẽ động, cảm thấy dáng người nam tử này có chút quen mắt, nhưng không nhớ nổi đã gặp hắn ở nơi nào.
- Như thế nào lại không nhớ rồi, ta thì nhớ ngươi a!
Sắc mặt nam tử kia khô vàng, lúc nhếch miệng cười lộ ra hàm răng vàng khè, dung mạo thoạt nhìn thập phần bình thường, nhưng lại ẩn chứa khí tức khiến trái tim Tiểu Báo Tử đập nhanh liên hồi.
- Chúng ta đã từng gặp sao?
Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng hỏi, tuy hắn có cảm giác đã từng gặp qua nam tử này, nhưng lại không thể nào xác thực, cũng không nhớ nổi.
- Bốn năm trước, thành Trữ Châu, lúc ấy ngươi vẫn còn là một tên tiểu tử, một tiểu tử không biết thế nào là trời cao đất dày, sao, nhớ ra rồi à?
Nam tử này vừa nói, trong giây lát Tiểu Báo Tử đã minh bạch.
Đúng vậy, chính là nam tử này, năm đó là lần đầu tiên hắn hành tẩu giang hồ, tới Văn gia Trữ Châu thành, mà sau khi chiến xong, người cướp Thiên La huyền kim, khiến bọn hắn mất hứng phải trở vè, mà người đó không phải là nam tử trước mặt sao?
Thân hình giống nhau như đúc, điểm bất đồng duy nhất chính là lúc ấy người nọ mặc một bộ áo choàng cổ quái, trên mặt mang một cái mặt nạ quỷ dị, mà bây giờ người này chỉ mặc một áo bào bình thường, trên mặt cũng không mang mặt nạ gì.
Đây chính là một cường giả thất phẩm.
Tiểu Báo Tử rùng mình trong nội tâm, lui về sau một bước, làm ra tư thái đề phòng, nội khí trong cơ thể cũng bắt đầu vận chùyển.
- Không cần khẩn trương như vậy, ta tới đây không có ác ý gì!
Người kia cười nói.
- Tên tiểu tử Vương Xà nói ta đến tìm ngươi!
- Vương Xà? Sắc mặt Tiểu Báo Tử khẽ động, nhìn nam tử cổ quái này, căn bản nghĩ không ra, người này có quan hệ gì với Vương Xà.
Bất qua, còn không đợi hắn nghi vấn, nam tử kia lại nói.
- Vương Xà nói thực lực của ngươi bất phàm, có thể liều mạng với cường giả thất phẩm, ta vốn không tin, còn muốn thử ngươi một lần, nhưng ngày ấy ngươi tiêu giệt Long lão thái bà Mạnh thị, ta liền minh bạch, cho nên hôm nay ta mới tới đây!
- Ngươi nói Vương Xà bảo ngươi tới đây là ta tin sao?
Tiểu Báo Tử cười lạnh, nói.
- Đúng vậy, nếu ta là ngươi, ta cũng không tin tưởng, bất quá Vương Xà cho ta biết, khoảnh khắc ngươi giết đầu gấu trong nhà, làm rất đẹp!
Đôi mắt Tiểu Báo Tử ngưng tụ mãnh liệt, cỗ khí tức lạnh lùng tản dần ra, lóe lên lên rồi biến mất.