Thủ Đoạn Phu Nhân

Chương 32: Phẫu thuật thất bại




Mẹ Trương kìm nén nỗi đau nhắm đôi mắt lại.
“Tử Trạch, tốt nhất con đừng làm mẹ thất vọng”.
Vừa nói dứt câu, Mẹ Trương xoay người, không thèm quay đầu lại mà rời khỏi nghĩa trang.
Trương Tử Trạch không lập tức đứng dậy, anh trầm mặc, lặng lẽ quỳ trước mộ phần em gái.
“Em à, là anh có lỗi với em, là anh không chăm sóc tốt cho mẹ, đã để mẹ đau lòng”.
“Em yên tâm, từ nay về sau anh sẽ không mềm lòng với người phụ nữ đã hại chết em, anh sẽ khiến cô ta phải trả giá”.
Trương Tử Trạch đứng trước mộ phần của em gái suốt mấy tiếng đồng hồ.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn, Trương Tử Trạch mới quay lại xe, bảo tài xế đưa mình về nhà.
Đọc FULL bộ truyện.
Trong bệnh viện.
Đường Tú Linh từ từ tỉnh lại, đầu óc cô mơ hồ.
Cô mơ màng nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi hôn mê, sắc mặt của trắng bệt.
“Bối Bối...Bối Bối của tôi”
Đường Tú Linh hoảng loạn vội cầm lấy điện thoại gọi cho Triệu Sương nhưng không bắt máy.
Cô loạn choạng chạy tới thang máy, đến trước phòng bệnh Bối Bối đang nằm, cô phát hiện, ở đó có người lạ.
Trước khi hôn mê, Bối Bối vẫn còn trong phòng phẫu thuật, sau đó bác sĩ có làm phẫu thuật cho cô bé hay không, cô căn bản không biết gì cả.
Nhìn khắp nơi một lượt, cô không nhìn thấy bóng dáng của Triệu Sương và Bối Bối đâu.
Đường Tú Linh run sợ vội chạy đến quầy lễ tân của y tá.
“Bệnh nhân phòng 9021 đâu rồi, bé gái đang ở phòng cấp cứu mà, tại sao bây giờ tôi chạy đến đó lại có một người khác chứ..."
Giọng nói của Đường Tú Linh run lên, hơi thở đứt đoạn chỉ vì chạy quá nhanh.
Y tá nghe thấy câu hỏi của cô, l cúi đầu nhìn vào màn hình máy tính tìm kiếm thông tin.
Sau mấy giây, y tá nhìn cô một cách lạ lùng.
“Có phải bệnh nhân đó tên Bối Bối không?"
Đường Tú Linh gật đầu.
Trong chớp mắt, biểu cảm của y tá trở nên đồng tình.
“Thưa cô, sáng nay bệnh tim của Bối Bối tái phát, được đưa vào phòng phẫu thuật nhưng phẫu thuật thất bại, mong cô bớt đau buồn”.
Đầu óc cô chớp mắt trở nên trống rỗng, Đường Tú Linh ngẩn ngơ nhìn đôi môi liên tục mấp máy của y tá, cô run rẩy bờ môi, bàn tay nắm chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay.
“Cô y tá, phiền cô tra lại lần nữa, có phải cô đã tra sai rồi không, Bối Bối mới năm tuổi thôi, con bé... mặc dù con bé mắc bệnh tim, nhưng mỗi lần phẫu thuật đều thành công mà, cô chỉ đang gạt tôi thôi, có phải không?"
Y tá đã quá quen với việc người nhà bệnh nhân đau lòng cùng cực khi bệnh nhân qua đời.
Nhưng ánh mắt đau khổ tuyệt vọng đến thương tâm của cô gái trước mặt không khỏi khiến cô cảm thấy chạnh lòng.
“Thưa cô, mong cô bớt đau lòng, bác sĩ phẫu thuật đã cố gắng hết sức rồi.”
Đường Tú Linh cảm thấy trái tim mình như vỡ ra hàng trăm mảnh, cả người dường như không còn chút sức lực nào nữa.
Cô không biết bản thân mình lúc này đang ở đâu, chỉ biết đầu cứ ong ong đau.
Giống như có một con dao sắt nhọn đâm vào nơi sâu nhất trong trái tim cô vậy, con dao ấy còn chuyển động trong vết thương của cô, nỗi đau và nỗi sợ hãi khiến cô gần như phát điên lên.
"Không... Bối Bối của tôi sẽ không chết... Con bé đáng yêu và tốt bụng như vậy, sao có thể bỏ rơi tôi..."
Đường Tú Linh ngồi sụp xuống đất, hai mắt trống rỗng, trong miệng chỉ lẩm nhẩm tên Bối Bối.
Mọi người đi qua chỉ nhìn thấy một người phụ nữ ngồi sụp xuống đất và khóc, nhưng nỗi buồn tỏa ra từ cô ấy khiến người ta không đành lòng mà nhìn lại.
Cơ thể của cô ấy dường như nhiễm một vòng xoáy đau đớn, chỉ cần lại gần, một cảm giác đau buồn cũng sẽ tự động truyền đến.
Không biết đã qua bao lâu, ý thức của Đường Tú Linh suy sụp.
Cô thậm chí còn không biết mình đang ở đâu, ý thức trong đầu không ngừng nói về Bối Bối.
Cô ấy muốn gặp con gái mình.
"Tú Linh... tớ tìm cậu lâu rồi, cậu ở đâu vậy?"
Triệu Sương đã chờ đợi tin tức từ Đường Tú Linh cả buổi sáng, hy vọng rằng Tú Linh có thể thuyết phục bác sĩ Ryan đến giúp phẫu thuật.
Tuy nhiên, một thời gian dài trôi qua, điện thoại của Tú Linh không thể gọi được, và tình hình của Bối Bối ngày càng nguy cấp.
Triệu Sương không dám đợi thêm nữa, cô chỉ có thể ký vào thỏa thuận phẫu hợp.
Lúc đó, bác sĩ nói với Triệu Sương rằng tỷ lệ thành công của ca mổ chỉ là 10%.
Tuy nhiên, nếu cứ kéo dài, cô bé sẽ chết.
Triệu Sương đau đớn mà đưa lựa chọn, cô ấy chỉ có thể chọn phẫu thuật.
Cô đợi bên ngoài phòng mổ ba tiếng đồng hồ, còn chưa kịp chờ tin vui Bối Bối đã chuyển từ trạng thái nguy hiểm sang an toàn, cô chỉ thấy bác sĩ vẻ mặt nặng nề bước ra.
Triệu Sương luôn ghi nhớ những gì bác sĩ đã nói với cô lúc đó.
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức”.
Triệu Sương đau đớn ngất đi, hơn mười phút sau mới tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của Triệu Sương chính là đến thăm Bối Bối.
Cô không tin con bé thực sự rời bỏ cô.
Tuy nhiên, bác sĩ ở bệnh viện thực sự nói với cô rằng thi thể của Bối Bối đã được mang đi.
Cô ấy thậm chí không thể nhìn gương mặt cuối cùng của Bối Bối!
Ngay lúc đó, Triệu Sương vốn không thể tin được rằng ca phẫu thuật của Bối Bối không thành, rốt cuộc cũng tỉnh lại, thân thể của Bối Bối sao có thể bị người khác mang đi!
Cô ấy là mẹ nuôi của Bối Bối, Tú Linh là mẹ ruột của Bối Bối, rốt cuộc người ác độc đến mức cướp đi thân thể của một đứa trẻ là ai!
Triệu Sương bắt đầu gây rối trong bệnh viện, tuy nhiên, người trong bệnh viện không ai biết thi thể của Bối Bối đang ở đâu.
Không một ai biết thi thể của một đứa trẻ đã chết đang ở đâu.
Triệu Sương cuống quýt hỏi cấp trên của bệnh viện, nhưng bọn họ chỉ cho cô một số tiền lớn để cô giữ im lặng.
Triệu Sương điên cuồng náo loạn trong bệnh viện, cả đám bảo vệ đi theo cô vì sợ cô sẽ làm ra những chuyện nguy hiểm.
Cô đi khắp nơi tìm lãnh đạo của bệnh viện, Triệu Sương không ngờ rằng, mình sẽ gặp Tú Linh ở đây.
Lúc đó gọi biết bao nhiêu cuộc điện thoại cô cũng không bắt máy, Triệu Sương luôn sợ cô sẽ xảy ra chuyện.
Sau đó, Bối Bối gặp chuyện không may, thi thể cũng không thấy đâu, nên Triệu Sương mới không còn tâm trạng để tâm đến tin tức của Tú Linh.
Bây giờ đến nhìn Tú Linh tuyệt vọng quỳ trên đất, cô nắm chặt lấy tay Tú Linh, nhưng Tú Linh không có chút phản ứng.
Triệu Sương biết, Tú Linh chắc chắn đã biết cuộc phẫu thuật của Bối Bối không suôn sẻ.
“Tú Linh, cậu mau tỉnh lại đi, thi thể của Bối Bối không thấy nữa, lũ bác sĩ ở đây cấu kết với nhau, ngay cả lần nhìn mặt Bối Bối cuối cùng, họ cũng không để chúng ta...”.
Triệu Sương quỳ bên cạnh Tú Linh bật khóc.
Chỉ cần nghĩ đến Bối Bối khi còn nhỏ mềm yếu, bây giờ lớn lên lại mảnh khảnh đáng yêu.
Trái tim Triệu Sương như bị dao cắt.
Bối Bối là chỗ dựa tâm lý duy nhất của cô sau khi mất con, và Bối Bối cũng chính là điểm tựa cho cô vượt qua những tháng ngày đau khổ trong quá khứ.
Nhưng... Bối Bối đã mất.
Cô mất đi đứa con mà cô coi như báu vật.
Đường Tú Linh từ đầu đến cuối đều không nghe thấy giọng nói của người xung quanh mình, suy nghĩ của cô rất bối rối, mặc cho Triệu Sương khóc nói bên cạnh cô như thế nào, cô dường như không thể nghe thấy.
Sau đó, Triệu Sương ngồi xuống hành lang của bệnh viên, bên cạnh Tú Linh.
Người của bệnh viện không dám đi đến đuổi họ.
Hai người cứ thế ngồi trong bệnh viện một ngày một đêm.
Tú Linh cứ ngồi mở to đôi mắt của mình suốt khoảng thời gian đó, và Triệu Sương lúc này cũng đã đạt tới cực hạn.
Tuy nhiên, cô không thể kéo dài thêm nữa.
Nếu như cứ để Tú Linh tiếp tục đau lòng như thế, vậy thi thể của Bối Bối phải làm sao đây?
Triệu Sương tàn nhẫn nhắm mắt lại, sau đó tát vào mặt Tú Linh một cái.
“Đường Tú Linh, thi thể của Bối Bối mất rồi. Nếu cậu còn không tỉnh lại, cậu muốn nhìn thi thể con gái mình bị bôi nhọ hay sao!”
Thi thể của Bối Bối không thấy đâu nữa?
Đường Tú Linh đang đầu óc rối bời, đột nhiên bị những lời này làm cho chấn động, não bộ rỉ rả của cô như bị va đập mạnh, cơn đau khiến cơ thể cô co quắp lại.
“... Cái gì, thi thể của Bối Bối biến mất ư...”
Đường Tú Linh ngây người nhìn Triệu Sương.
Lòng Triệu Sương đau thắt lại, cô ôm lấy Đường Tú Linh khóc lớn.
“Tú Linh, cậu mau tỉnh lại đi, Bối Bối đã mất rồi, chúng ta sao có thể để người khác vẩy nhục lên thi thể của con bé chứ...”
“Bùm!”
Đầu óc như bị nổ tung, Đường Tú Linh đang sững sờ đột nhiên tỉnh táo hẳn.
Cô nắm chặt lấy tay Triệu Sương, trong lòng đau đớn khiến giọng nói của cô run lên không kìm chế được.
“Triệu Sương, phẫu thuật của Bối Bối thật sự đã thất bại sao?” Đường Tú Linh hỏi trong nước mắt.
Cho đến lúc này, cô không thể tin được những gì mình vừa trải qua, cô cảm thấy như thể mình đang mơ.
Bối Bối sao có thể rời xa cô.
Rõ ràng, chỉ cần làm một ca phẫu thuật Bối Bối sẽ lớn lên khỏe mạnh trong tương lai.
“Tú Linh, tớ biết cậu rất khó chịu, tớ cũng thế, nhưng mà, bây giờ không phải lúc để chúng ta đau lòng, bệnh viện đã giấu thi thể của Bối Bối, chúng ta phải tìm được con bé về.”
Đôi mắt của Tú Linh rất tỉnh táo, cho dù trong lòng vô cùng chua sót, nhưng, cô không thể để bản thân mình đắm chìm trong đau đớn.
“Triệu Sương”
Đường Tú Linh khẽ nức nở.
“Bối Bối sao có thể bỏ mặc chúng ta thế này... Chúng ta nhất định phải tìm được thi thể của Bối Bối. Không ai có thể làm ô uế thân thể của con bé.”
Đường Tú Linh đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó kéo Triệu Sương đang khóc cùng đứng lên,.
“Triệu Sương, bệnh viện giải thích thế nào về việc thi thể Bối Bối mất tích?"
“Tú Linh, tớ đã đợi bên ngoài phòng phẫu thuật của Bối Bối mấy tiếng đồng hồ. Khi bác sĩ bước ra và thông báo ca phẫu thuật của Bối Bối đã thất bại, tớ choáng ngợp và ngất đi trong mười phút. Khi tỉnh dậy, tớ muốn nhìn thấy thi thể của Bối Bối, nhưng bác sĩ lại nói cho tớ biết thi thể của Bối Bối không thấy đâu nữa”.
"Tất nhiên tớ muốn tìm bệnh viện để hỏi cho ra nhẽ, bắt bệnh viện chịu trách nhiệm và tìm lại thi thể của Bối Bối càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, cho đến nay bệnh viện vẫn chưa đưa ra lời giải thích cho tớ. Tớ muốn nói chuyện với quản lý cấp cao của bệnh viện để họ cho một lời giải thích. Tớ cũng đã nghĩ đến việc quậy tung cả bệnh viện. Tuy nhiên vô ích, bọn họ cứ từ chối giao thi thể của Bối Bối... "
Sau khi Triệu Sương nói xong, trái tim của Đường Tú Linh thắt lại.
Cô lập tức cầm điện thoại lên, sau đó gọi cho anh Tần.
Cô ngắn gọn kể lại sự việc đã xảy ra với anh ấy.
“Anh Tần, anh có quen biết người nào có thể điều tra giúp tôi được không, dù sao đó cũng là thi thể của con gái tôi, tôi nhất định phải tìm được.”
Đến cuối cùng, sự bình tĩnh mà Đường Tú Linh cố gắng duy trì cũng đổ sập xuống, cô nghẹn ngào khóc thành tiếng.
"Tôi sẽ tìm người giúp cô điều tra bệnh viện. Bệnh viện bình thường phải chăm sóc thi thể bệnh nhân. Tình trạng của cô rất không bình thường. Đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cô tìm ra."
Anh Tần lập tức đồng ý giúp đỡ ngay đầu dây bên kia.
Đường Tú Linh rất cảm kích, bây giờ cô không có quyền lực và ảnh hưởng gì, sau khi nghĩ lại, cô chỉ có thể thử xem anh Tần có thể giúp được gì không.
“Anh Tần, cảm ơn anh!
Tiếng trả lời của anh Tần có mang theo ý xin lỗi.
“Đường Tú Linh, thật ra tôi nên nói lời xin lỗi, chuyện về kết quả kiểm tra quan hệ máu mủ, tôi và nhà họ Trương luôn có mâu thuẫn với nhau, Trương Tử Trạch biết tôi giúp đỡ cô, anh ta nhất định rất giận cô."
“Anh Tần, lẽ nào chính anh đã giúp tôi làm giả giấy khám nghiệm sao, để Trương Tử Trạch nghĩ rằng Bối Bối chính là con gái ruột của anh ta?”
Trên thực thế, Đường Tú Linh không thể hình dung ra được, những gì Lưu Đình nói ngày hôm đó là đúng hay sai.
Và ba của Bối Bối rốt cuộc là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.