Thủ Đoạn Phu Nhân

Chương 44: Tận lực làm nhục




Đường Tú Linh cũng không biết trong lòng Từ Thi Âm đã có rất nhiều ý kiến với cô, người trong sở nghiên cứu đều rất bận bịu.
Mọi người đều làm nhiệm vụ của riêng mình, Đường Tú Linh vừa mới đến, công việc trước mặt chủ yếu là tìm hiểu số liệu trước kia đoàn đội đã thí nghiệm.
Tôn Quốc là phó chủ nhiệm của đoàn đội bọn họ.
Buổi sang sau khi tất cả mọi người đều đến đông đủ, tất cả mọi người theo thông lệ họp cuộc họp sáng.
Hỏi một chút mọi người gần đây làm thí nghiệm có phát hiện gì không, còn có nhiệm vụ của từng người tiến triển tới mức độ nào.
Đọc FULL bộ truyện.
Sau khi làm xong công việc theo thông lệ, Tôn Quốc nhìn về phía Đường Tú Linh.
"Đường Tiếu, vết thương trên tay cô thế nào rồi? Nếu là vẫn nghiêm trọng, không cần vội vàng đi làm, về nhà nghỉ ngơi là được."
Tôn Quốc giọng rất ôn hòa, Đường Tú Linh vội vàng nói cảm ơn.
"Anh Tôn, tôi không sao, cám ơn anh quan tâm. Vết thương trên tay tôi hẳn là không qua bao lâu nữa thì sẽ khỏi hoàn toàn, chính là mấy ngày nay không làm được thí nghiệm."
Tôn Quốc yên tâm gật đầu một chút.
"Nếu như có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải lập tức nói cho tôi, tôi phê duyệt cho cô nghỉ, ngày hôm qua cái đèn treo rơi xuống thật là tai bay vạ gió, may mà cô và Trí Đạo đều không sao. Tôi đã liên lạc người kiểm tra và sửa tất cả mạch điện cùng đồ điện rồi, loại chuyện này cũng không thể xem thường."
Mọi người cũng đồng ý gật đầu, Tôn Quốc nhìn về phía Hạ Trí Đạo.
"Trí Đạo, thời gian này cậu hướng dẫn Đường Tiếu, Đường Tiếu mới vừa vào sở nghiên cứu của chúng ta, rất nhiều phương diện cũng không biết, cậu dẫn dắt cô ấy nhiều hơn."
Tôn Quốc vừa nói xong, trong lòng Đường Tú Linh biết không tốt.
Cô theo bản năng nhìn về phía Hạ Trí Đạo, thần sắc Hạ Trí Đạo quả nhiên lạnh xuống.
Từ Thi Âm cũng bắt đầu chất vấn.
"Anh Tôn, nhiệm vụ thí nghiệm của anh Hạ nặng như vậy, anh ấy làm gì có thời gian dẫn dắt người khác? Đường Tiếu chỉ là một người mới, anh Hạ làm rất nhiều nghiên cứu Đường Tiếu có thể cũng không biết, còn trễ nãi nghiên cứu của anh Hạ! Đội chúng ta nhiều người như vậy, anh cần gì phải để cho anh Hạ hướng dẫn Đường Tiếu."
Tôn Quốc hơi lúng túng, tính tình anh ấy luôn luôn hài hước ôn hòa.
Làm ra quyết định này cũng là bởi vì Đường Tiếu ngày hôm qua cứu Hạ Trí Đạo, người trong trẻo lạnh lùng như Hạ Trí Đạo còn đích thân đưa người đến bệnh viện.
Tôn Quốc chẳng qua là cảm thấy hai người sau khu trải qua chuyện này, sống chung càng thuận lợi mà thôi.
Người trong đoàn đội đều biết Từ Thi Âm thích Hạ Trí Đạo, anh ấy nhất thời cảm thấy đau đầu.
"Trí Đạo, cậu nghĩ như thế nào?"
Tôn Quốc không biết làm sao đành hỏi Hạ Trí Đạo.
"Tôi không thích dẫn dắt người khác!"
Lạnh lùng nói xong câu này, Hạ Trí Đạo đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Từ Thi Âm khinh bỉ nhìn Đường Tú Linh, ngay sau đó đuổi theo.
Tôn Quốc nhất thời nhìn về phía Đường Tiếu xin lỗi.
"Xin lỗi, là tôi cân nhắc không chu đáo, tôi đổi một người khác dẫn dắt cô là được."
Tôn Quốc mới vừa nói xong, Giang Trung chủ động đứng lên.
"Anh Tôn, tôi... Còn có tôi, hôm qua chính là tôi tiếp đãi cô ấy, tôi hướng dẫn cô ấy quen thuộc tình hình là được."
Giang Trung nhìn rất nhiệt tình.
Nghĩ đến chuyện Giang Trung khuya ngày hôm trước nói muốn theo đuổi cô, Đường Tú Linh theo bản năng muốn từ chối.
Cô đứng lên, sau đó uyển chuyển từ chối.
"Anh Giang, không cần phiền toái như vậy, tôi có cái gì không hiểu hỏi mọi người được rồi, đặc biệt dẫn dắt tôi, lỡ trì hoãn chuyện của mình thì làm thế nào?"
"Em Đường, em nói gì vậy, chính là dẫn dắt em quen thuộc tình hình mà thôi, làm sao sẽ trễ nãi đến tôi, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không trễ nãi chuyện của mình."
Đường Tú Linh còn đợi từ chói, Tôn Quốc đã gật đầu.
"Đường Tiếu, Giang Trung là thành viên nòng cốt trong đội chúng ta, có cậu ta dẫn dắt cô, cô nhất định sẽ rất mau bắt kịp tiến triển nghiên cứu của chúng ta, chuyện này trước hết như vậy, không cần thảo luận lại nữa."
Tôn Quốc nói xong, anh tuyên bố tan họp.
Đường Tú Linh không biết làm sao, cô miễn cưỡng cười một chút, chuẩn bị đi khỏi phòng họp, Giang Trung lúc này đã nhiệt tình đi tới.
"Em, không cần vì Hạ Trí Đạo từ chối mà thương tâm, người này luôn luôn như vậy, độc lai độc vãng, không phải cố ý ghim em."
Đường Tú Linh gật đầu, trong lòng cũng hiểu được, Hạ Trí Đạo là thật sự ghét cô.
"Anh Giang, thật ra thì anh không cần dẫn dắt tôi, có cái gì không hiểu tôi hỏi anh là được."
"Em, hôm nay em sao vậy? Anh cảm thấy em thật giống như có ý muốn giữ khoảng cách với anh, là đàn anh có chỗ nào làm không tốt sao?"
Đường Tú Linh vội vàng lắc đầu.
Đêm hôm đó lời của Giang Trung chẳng qua là nhất thời say rượu nói như vậy, có lẽ là nhất thời xung động, thậm chí cũng không nhớ.
Đường Tú Linh cũng không nói thẳng, khuyên Giang Trung không nên theo đuổi cô.
"Anh Giang, tôi sợ sẽ mang phiền toái cho người khác, anh vốn đã bận bịu, tôi không muốn mang đến gánh nặng cho anh."
Giang Trung lại cười lên.
"Em yên tâm 100%, hiệu suất làm việc của anh rất nhanh, tuyệt đối sẽ không trễ nãi đến công việc của mình."
Đường Tú Linh không tiện nói thêm nữa, chỉ có thể giữ yên lặng.
Nghĩ đến ngày hôm qua ở chỗ Hạ Trí Đạo thấy tài liệu hội nghị, Đường Tú Linh hỏi Giang Trung.
"Anh Giang, tôi muốn một phần hội nghị ghi chép của đại hội năm nay toàn cầu sinh vật y dược đại hội kỵ ung thư phổi bá hướng thuốc, chỗ anh có không, có thể sao chép cho tôi một phần không?"
Đường Tú Linh nói xong, Giang Trung lập tức vỗ ngực bảo đảm.
"Em, chỗ anh có rất nhiều tài liệu ghi chép hội nghị, hội nghị đó cũng có, anh sửa sang lại những tài liệu hội nghị rồi sẽ gửi cho em, trước hết em mở máy tính, một lát nữa anh gửi cho em."
Đường Tú Linh cảm kích gật đầu, cô trở lại bàn làm việc của mình mở máy tính ra.
Chẳng qua là tài liệu của Giang Trung còn chưa gửi tới, Đường Tú Linh thấy trong hộp thư đã nhận được một phần tài liệu, còn Hạ Trí Đạo gửi tới.
Đường Tú Linh tải tài liệu xuống, sau đó mở ra.
Bên trong sửa sang lại những kĩ thuật chế thuốc sinh vật trên tạp chí uy tín mười năm gần đây, cùng với luận văn nghiên cứu phương diện ung thư phổi, trừ cái này ra, ghi chép hội nghị của mỗi một năm có các nhân vật lớn tham gia nghiên cứu thảo luận cũng được sửa sang lại trong đó, nhất là hội nghị ghi chép của năm năm gần đây.
Trong lòng Đường Tú Linh hơi kinh ngạc, Hạ Trí Đạo đột nhiên gửi tin nhắn cho cô.
"Bất kể là diễn trò hay là thật sự cần những tài liệu này, tôi đã sửa sang lại gửi cho cô, đây cũng coi như là quà cảm ơn ngày hôm qua cứu tôi. Sau này đừng liên quan gì đến tôi nữa."
Đường Tú Linh trong lúc nhất thời cảm thấy không biết làm sao, lại cảm thấy buồn cười.
Hạ Trí Đạo rõ ràng chán ghét cô tới cực điểm, hết lần này tới lần khác cô lại trời xui đất khiến cứu anh, không báo ân lại không phù hợp với cách đối nhân xử thế của anh.
Buổi sáng Tôn Quốc để cho Hạ Trí Đạo dẫn dắt cô, Hạ Trí Đạo bảo không cho phép trong lòng cảm thấy là cô muốn Tôn Quốc nói như vậy.
Dù sao ở trong mắt Tôn Quốc, cô chính là một người dựa vào quan hệ.
Ngón tay ở trên bàn phím xóa đi xóa lại nhiều lần, Đường Tú Linh cuối cùng vẫn là chỉ đánh hai chữ đầu tiên.
"Cám ơn."
Hạ Trí Đạo không trả lời lại, Đường Tú Linh phát hiện đã nhìn chăm chú tài liệu.
Một lát sau, tài liệu tài liệu của Giang Trung cũng gửi tới, Đường Tú Linh nói cám ơn, sau đó cũng tải xuống.
Cả buổi trưa, Đường Tú Linh cứ xem những tài liệu này.
Đã đến mười hai giờ, buổi trưa là lúc ăn cơm, MU có phòng ăn riêng.
Đường Tú Linh thấy Giang Trung đi về phía cô, tựa hồ là chuẩn bị dẫn cô đi phòng ăn ăn cơm, Đường Tú Linh theo bản năng nhìn về phía Đinh Hâm đang ngồi cạnh cô.
" Đinh Hâm, chúng ta cùng đi phòng ăn ăn cơm đi."
Đinh Hâm ngẩn người một chút, cô ấy gật đầu, sau đó đóng máy vi tính lại đứng lên.
Đường Tú Linh cùng Đinh Hâm cùng nhau đi ra ngoài, Giang Trung mới vừa đi tới.
"Đường Tiếu, đi thôi, anh đưa em đi phòng ăn ăn cơm trưa."
"Anh Giang, em cùng Đinh Hâm đã hẹn ăn cơm trưa với nhau rồi."
Giang Trung hơi thất vọng, anh còn chuẩn bị nói gì, những người khác trong sở nghiên cứu đã bắt đầu kêu Giang Trung nhanh lên một chút đi ra ngoài chuẩn bị ăn cơm.
"Đàn anh, anh đi trước đi, em cùng Đinh Hâm sẽ đến phòng ăn."
Giang Trung không biết làm sao, chỉ đành phải rời đi trước.
Sau khi nhìn thang máy của Giang Trung và những người khác đóng lại, Đinh Hâm nói với Đường Tú Linh.
"Giang Trung đang đeo đuổi cô, anh ấy thích cô."
Đinh Hâm giọng rất khẳng định, Đường Tú Linh không kiềm được hơi lúng túng.
"Cô không biết Giang Trung, tính cách anh ấy cố chấp, anh ấy bây giờ thích cô, nhất định sẽ nhiệt tình theo đuổi cô, coi như cô cự tuyệt, anh ấy có thể cũng sẽ tiếp tục kiên nhẫn không bỏ theo đuổi cô, trừ phi chính anh ấy quyết định từ bỏ."
Lời của Đinh Hâm làm Đường Tú Linh càng luống cuống hơn.
"Không liên quan đến Anh Giang, bây giờ tôi có chuyện trọng yếu hơn phải làm, tôi không có thời gian yêu đương, nói không chừng sẽ còn liên lụy đối phương."
Đường Tú Linh bất đắc dĩ nói một tiếng.
Đinh Hâm không nói gì thêm, hai người từ từ đi tới phòng ăn, sau đó lấy cơm, tìm được một cái bàn ăn ngồi xuống.
Tay phải Đường Tú Linh bị thương, cô bây giờ chỉ có thể cầm cái muỗng ăn cơm.
Hơn nữa chứng chán ăn của cô vẫn chưa khỏi, Đường Tú Linh nhai kỹ nuốt chậm, cố gắng nuốt xuống.
Cô không muốn để cho người khác phát hiện mình không đúng.
Tính cách Đinh Hâm hiền hòa, lúc hai người ngồi ăn cơm trò chuyện rất nhiều chuyện trong sở nghiên cứu, Đường Tú Linh cũng hiểu them một chút những đồng nghiệp khác.
Chẳng qua lúc nói tới Từ Thi Âm, Đinh Hâm khuyên Đường Tú Linh.
"Tôi nghe nói nhà Từ Thi Âm rất có tiền, có chút quyền thế, cô không nên trêu chọc cô ấy, cô ấy hận không thể đuổi đi tất cả phụ nữ đến gần Hạ Trí Đạo trong vòng ba thước."
Đường Tú Linh cũng có cảm giác như vậy, cô gật đầu.
"Hạ Trí Đạo thật ra rất ghét tôi, chuyện hôm qua thật ra cũng chỉ là một bất ngờ, cũng không biết Từ Thi Âm vì sao ngay cả chút chuyện này cũng nắm mãi không buông, thật giống như tôi đã cướp đi Hạ Trí Đạo vậy."
Đinh Hâm buồn cười nhìn về phía Đường Tú Linh.
"Nguyên nhân rất đơn giản, trước kia phòng thí nghiệm chỉ có cô ấy là người đẹp trẻ tuổi, bây giờ cô tới, dáng dấp cô đẹp hơn cô ấy, Từ Thi Âm đương nhiên khẩn trương."
Đường Tú Linh trong nháy mắt không biết nói gì.
Sau khi làm xong công việc buổi chiều, Đường Tú Linh thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Chẳng qua cô đang cúi đầu sửa sang lại tài liệu, bên tai vang lên một thanh âm quen thuộc.
"Thi Âm, đây chính là nơi em làm việc?"
Xương của Đường Tú Linh trong nháy mắt cương cứng, phảng phất có một loại khí lạnh lan tràn đến toàn thân.
Tiếng nói này thật giống như là thanh âm của Trương Tử Trạch.
Đường Tú Linh đứng lên, cô nhìn về phía bàn làm việc của Từ Thi Âm, Trương Tử Trạch quả nhiên đứng ở trước người Từ Thi Âm.
"Anh họ, em đã nói anh không cần đón em tan làm rồi mà."
Từ Thi Âm hơi giật mình khi Trương Tử Trạch tới thật, nhưng Trương Tử Trạch ở toàn bộ truyền thông đế đô đều có danh tiếng.
Cô không nhịn được muốn khoe khoang.
Từ Thi Âm kéo cánh tay Trương Tử Trạch, sau đó ở trước mặt mọi người giới thiệu.
Những người khác cũng có lòng tốt gật đầu, Trương Tử Trạch cũng lễ phép chào hỏi mọi người.
Cho đến lúc Từ Thi Âm giới thiệu đến Đường Tú Linh, biểu cảm của Trương Tử Trạch lập tức lạnh xuống.
"Vị nữ sĩ này là đồng nghiệp của em sao?"
Từ Thi Âm cũng biết anh họ nhà mình có tâm tư với Đường Tiếu, trong lòng cô ta khó chịu, nhưng vẫn phải lễ phép giới thiệu.
"Anh họ, Đường Tiếu ngày hôm trước mới nhậm chức."
Trương Tử Trạch cười lạnh một tiếng.
"Cô Đường này thời gian trước còn chạy đến trước mặt tôi cố ý quyến rũ tôi, làm bộ sinh cho tôi một đứa bé, tôi vốn tưởng rằng cô Đường chỉ là một tên lường gạt, hóa ra cô Đường còn làm nghiên cứu a."
Thanh âm của Trương Tử Trạch vô cùng châm chọc, tất cả mọi người trong sở nghiên cứu đều kinh ngạc nhìn về phía Đường Tú Linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.