Thủ Đoạn Phu Nhân

Chương 5: Tôi hy vọng anh ấy cứu tôi




Có nghĩa là bọn họ cũng không cần hôn nhau nữa.
Người phụ nữ thông minh, Trương Tử Trạch cười khẽ.
“Đi qua chia bài cho chúng tôi.”
Đường Tú Linh vẫn luôn giữ đúng bổn phận, không dám gây chuyện.
Đọc truyện tại đây.
Dù Trương Tử Trạch cưỡng hôn cô, nhưng Đường Tú Linh biết rõ mình không thể trọc tức người có quyền thế thế này.
Đường Tú Linh chỉ đành nhịn nhục, bắt đầu nghiêm túc chia bài.
Hai người đàn ông khác trong phòng bao nhìn khuôn mặt của Đường Tú Linh, cười giới thiệu bản thân.
“Người đẹp, tôi là Mộ Quân, năm nay hai mươi tám tuổi, người đẹp có thể giới thiệu tên của mình không?”
Vẻ ngoài của Mộ Quân khá mạnh mẽ, Đường Tú Linh cười khẽ.
“Anh Mộ, tôi tên Tiếu Tiếu, anh cứ gọi tôi như vậy là được.”
Trương Tử Trạch vẫn luôn hờ hững hơi híp mắt lại, Tiếu Tiếu, anh nhớ nhũ danh của Đường Nhất Manh cũng là cái này, ngọc bội kia còn khắc hai chữ Tiếu Tiếu.
Một người đàn ông đeo kính, vẻ ngoài nhã nhặn cũng cười khẽ với Đường Tú Linh.
“Tiếu Tiếu, tôi trên Trình Duy, cô có thể gọi tên tôi.”
Đường Tú Linh cười đáp lại, cô rũ mắt xuống, cung kính gọi.
“Anh Trình.”
Nếu phụ nữ quá nghiêm túc thì dù có xinh đẹp cũng không thú vị.
Trương Tử Trạch thở dài, sau đó ba người chơi rất nhiều ván Stub.
Sau đó có lẽ là không còn hứng thú nữa, Đường Tú Linh được kêu ra khỏi phòng bao.
Ông chủ thấy hôm nay thành tích của Đường Tú Linh không tệ, dặn dò cô chuẩn bị tan tầm.
Lúc sửa soạn đồ đạc xong chuẩn bị rời đi, Đường Tú Linh uống một ngụm nước, đeo cặp sách đi ra ngoài câu lạc bộ.
Gió buổi tối khá mát mẻ, nhưng Đường Tú Linh cảm thấy cơ thể mình ngày càng nóng, đầu óc cũng choáng váng.
Đường Tú Linh không phải người ngu ngốc, cô lập tức hiểu ra nước mình uống có vấn đề.
Nhưng cô đã làm việc ở đây được một khoảng thời gian rồi, rốt cuộc là ai đang hãm hại cô chứ?
Tình huống trước mắt không cho phép cô do dự, Đường Tú Linh lập tức gọi điện thoại cho Triệu Sương.
Nhưng cô còn chưa kịp gọi điện thoại, một cơn gió mạnh thổi đến, cánh tay Đường Tú Linh đau nhức, điện thoại cũng rơi vỡ dưới đất.
Ngước mắt lên, trước mắt có bảy tám người đàn ông vây quanh.
Cô cố hết sức giữ bình tĩnh, nhưng đầu óc ngày càng choáng váng như sắp giày vò Đường Tú Linh đến phát điên.
“Nếu các người cần tiền, tôi có thể cho các người.”
Đường Tú Linh nói xong, mấy người đàn ông cầm đầu cười ha hả.
“Cô xinh đẹp như vậy, mấy anh đây chỉ muốn ngủ với cô một chút thôi, biết điều thì ngoan ngoãn đi với anh, tránh phải chịu đựng nỗi đau da thịt.”
Cơ thể ngày càng mềm nhũn, Đường Tú Linh sợ đến mức không biết nên làm thế nào.
Nhưng cô không thể ngã xuống được.
Đường Tú Linh siết chặt tay mình, đột nhiên la lên với đằng trước.
“Trương Tử Trạch, bạn gái anh bị thương rồi, anh mau đến đây đi!”
Mấy người đàn ông xung quanh Đường Tú Linh quay người nhìn lại theo bản năng, cô lập tức xoay người bỏ chạy.
Nhưng cô thật sự không còn chút sức lực nào nữa, mới chạy vài bước, Đường Tú Linh đã bị mấy người đàn ông đạp xuống đất.
“Đồ đê tiện, không biết điều! Trói cô ta lại, chúng tôi sẽ cố gắng hầu hạ cô nhé…”
Mới mấy giây, tay chân của Đường Tú Linh đã bị trói lại, cảm giác tuyệt vọng kéo đến.
Lẽ nào thật sự không thể tránh khỏi kiếp nạn này sao.
Đường Tú Linh không biết nên làm sao, chỉ có thể la lớn một lần nữa.
“Trương Tử Trạch, mau cứu bạn gái của anh đi.”
Hôm nay Đường Tú Linh mới quen biết người đàn ông này, nhưng mấy nhân viên khác nói người trong phòng bao cô đến hôm nay là ông lớn không ai ở thủ đô dám trêu vào cả.
Đường Tú Linh chỉ có thể gọi tên Trương Tử Trạch, mong có thể có kỳ tích xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.