Hạ Trí Đạo vừa dứt lời, biểu cảm của Từ Thi Âm trở nên khó coi hơn.
Lần trước việc cô trả treo trước mặt giáo sư, chắc chắn giáo sư không ấn tương tốt với cô.
Nếu chuyện cô hôm nay đánh Đường Cẩn Du đến tai giáo sư, chắc chắn giáo sư sẽ cho cô rời khỏi team, đến lúc đó, chẳng phải cô sẽ hoàn toàn xa rời đàn anh, khiến cho đàn anh với người phụ nữ này có cơ hội tiến thêm bước nữa!
Nhưng mà, nếu bắt cô phải xin lỗi, sao Từ Thi Âm có thể làm được.
Hiện tại Từ Thi Âm cực kỳ chán ghét Đường Cẩn Du, muốn cô xin lỗi người phụ nữ này, cô thà chết còn hơn.
Cô dùng ánh mắt có chút câm phẫn xen lẫn chút tủi thân của mình nhìn Hạ Trí Đạo và Đường Cẩn Du, rồi bất chợt cô đưa tay ôm mặt khóc và chạy ra ngoài.
“Tôi sẽ đem sự việc hôm nay nói cho giáo sư biết, Đường Cẩn Du, giờ cô về phòng làm việc của mình trước đi, buổi sáng giáo sư có tiết dạy ở trường, chiều sau khi giáo sư vào văn phòng, tôi sẽ nói giáo sư biết chuyện này.”
Đường Cẩn Du lắc đầu.
“Thôi bỏ đi, thêm chuyện chi bằng bớt chuyện. Nếu thật sự việc ngày hôm nay khiến cho giáo sư đuổi cô ta đi, ai biết được sau này cô ta còn sẽ gây thêm những chuyện gì nữa.”
Đường Cẩn Du biết rõ, anh họ của Từ Thi Âm chính là Trương Tử Trạch.
Điều này có nghĩa là Từ Thi Âm là cháu gái của mẹ Trương Tử Trạch.
Cô không muốn dính líu phiền phức với người nhà họ Trương nữa, mọi chuyện tự mình nhường nhịn chút cho qua là được thôi.
Hạ Trí Đạo cũng bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Những nhân viên văn phòng khác cũng dần lục đục vào đến, Tôn Quốc và một nhóm người mở cuộc họp buổi sáng, bàn làm việc của Đường Cẩn Du lại trở về vị trí cũ, vẫn là ngồi và với Đinh Hâm.
Sắc mặt của Đinh Hâm có chút ngại.
“Xin lỗi cô, trước đây khi cô bị mọi người xa lánh, tôi còn hùa chung với bọn họ, thậm chí còn không dám nói chuyện với cô dù chỉ một câu. Thực tế tôi cảm thấy con người cô rất tốt, nhưng vì từ nhỏ tôi đã từng chịu qua nỗi khổ của việc bị xa lánh, nên tôi không dám đứng chung với những người đó.”
Đường Cẩn Du chỉ mỉm cười lắc đầu.
“Không sao, có một số việc vốn tôi có lỗi, chỉ là tôi cũng không biết nên giải thích như thế nào, nếu như cô tiếp tục ghét tôi thì đó cũng là chuyện bình thường, nếu cô coi và đối xử với tôi như người đồng nghiệp bình thường, thì tôi mới phải là người cám ơn cô.”
Thấy Đường Cẩn Du nói không sao, sắc mặt của Đinh Hâm trong phút chốc như thoải mái hơn rất nhiều.
“Cô thật tốt, thật ra lúc tôi còn ở trường đại học, tôi đã có nghe qua tên của cô. Đường Cẩn Du, nếu giáo sư đã tin tưởng cô, vậy chắc chắn cô có năng lực thiên phú hơn người, nếu thật sự cô có thể tạo ra thành tích, nỗi oan của cô tự động sẽ được rửa sạch, đến khi đó, nói không chừng tôi cũng được thơm lây.”
Ngoại trừ Hạ Trí Đạo, đây chính là lần đầu tiên Đường Cẩn Du cảm nhận được thiện cảm từ người khác trong văn phòng này, cô nhìn Đinh Hâm và tỏ ra cảm kích cô.
“Đinh Hâm, cám ơn cô.”
Ngày hôm đó, ngoại trừ Đinh Hâm và Hạ Trí Đạo, những người khác cơ bản đều không mở miệng nói chuyện với Đường Cẩn Du, Đường Cẩn Du cũng không quan tâm, ở team này, quan trọng là thành tích mình làm ra được, chỉ cần có thành tích, tự nhiên mọi người sẽ nhận định mình thôi.
Đường Cẩn Du nghĩ rằng cô vẫn có thể tiếp tục làm công việc nghiên cứu đơn thuần của mình, cô không biết rằng Từ Thi Âm tức giận và lại gọi điện cho dì út của cô ta, Trương Ôn Linh.
“Dì út, lần trước không phải dì có nói cho con nghe là dì đã dùng cách để đuổi Đường Cẩn Du ra khỏi Đế Đô sao, nhưng hôm nay cô ta vẫn đi làm. Rốt cuộc thì sau lưng người đàn bà này có thế lực như thế nào? Sao mà cô ta giống như con gián đánh không chết mà cứ bám riết hoài vậy, hôm nay cô ta còn sỉ nhục con, mà còn chuẩn bị cướp người con yêu, dì út, giờ con phải làm sao đây?”
Từ Thi Âm tỏ vẻ ấm ức khóc nấc ở bên này điện thoại, mẹ Trương nghe được liền lập tức cảm thấy đau xót.
“Thi Âm, con đừng khóc nữa, để dì gọi điện hỏi tình hình xem sao, con yên tâm, lần này dì tuyệt đối sẽ không tha cho Đường Cẩn Du.”
Mẹ Trương Tử Trạch cúp điện thoại, Đường Nhất Manh vốn đang ngồi yên bên cạnh từ nãy giờ, giờ mới lên tiếng.
“Bác gái, sao hình như con nghe được bác nhắc đến Đường Cẩn Du trong điện thoại, có phải chị ấy lại gây ra chuyện gì rồi phải không?”
Lời lẽ Đường Nhất Manh dịu dàng ôn hòa như thế, nhưng thực tế trong lòng lại chứa đầy oán hận và độc ác, sao người đàn bà này còn chưa biến mất nữa?
Hôm nay, vốn dĩ cô đến nhà họ Trương là để tìm mẹ Trương Tử Trạch thương lượng vấn đề thiết kế hôn lễ.
Nhưng ai ngờ mẹ Trường Tử Trạch nhận được điện thoại, rồi lại nghe nhắc đến Đường Cẩn Du, điều này khiến cho Đường Nhất Manh không khỏi giật mình và cảnh giác.
Cô cấp bách muốn biết rốt cuộc người phụ nữ đó lại gây ra chuyện gì.
Điều cô lo sợ nhất chính là Trương Tử Trạch và Đường Cẩn Du vẫn còn dây dưa qua lại.
Mẹ Trương Tử Trạch nhìn Đường Nhất Manh thăm dò, rồi sau đó từ tốn lên tiếng.
“Đường Cẩn Du bây giờ vẫn còn ở Đế Đô, cô ta làm việc ở phòng nghiên cứu MU. Vốn dĩ bác định đuổi cô ta ra khỏi Đế Đô, kết quả nào ngờ người phụ nữ này giống như cố tình đối đầu với bác, có chết cũng không rời đi. Nhất Manh, con đã là vợ sắp cưới của Tử Trạch rồi, có một số phụ nữ, cần đuổi đi thì không nên giữ lại bên mình, con hiểu không? Đừng giữ hậu hoạn cho chính bản thân mình.”
Phút chốc Đường Nhất Manh rùng mình.
Cô đương nhiên nghe hiểu ý của mẹ Trương Tử Trạch, bản thân trong lòng cô đương nhiên cũng có suy nghĩ đó.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng Trương Tử Trạch sau khi biết kết quả xét nghiệm cha con, anh sẽ không còn qua lại với người đàn bà đó nữa, nhưng tình hình hiện tại chứng tỏ có lẽ cô đã sơ ý quá.
“Bác gái, con hiểu ý bác rồi ạ.”
Sau khi Đường Nhất Manh rời khỏi, Trương Ôn Linh liền gọi điện hỏi trợ lý của mình.
“Cô chắc chắn con gái của Đường Cẩn Du đã không còn ở bệnh viện của Đế Đô chứ?”
Ôn Linh cao giọng hỏi.
Trợ lý ở đầu dây bên kia điện thoại nghiêm túc trả lời.
“Thưa bà, tôi chắc chắn con gái của Đường Cẩn Du hiện tại đã không còn ở bệnh viện của Đế Đô, theo tin tức tôi điều tra được, con gái của cô ta đã chuyển viện đến thành phố khác, chỉ có điều là tôi không điều tra là cụ thể chuyển đến đâu.”
Sắc mặt của Ôn Linh trầm xuống, ban đầu bà yêu cầu bệnh viện của Đế Đô không chấp nhận cho con gái của Đường Cẩn Du ở lại, mục đích ý đồ của bà là muốn đuổi cả hai mẹ con Đường Cẩn Du ra khỏi Đế Đô.
Nhưng giờ tình hình trước mặt, con gái của Đường Cẩn Du đã được di chuyển đến nơi an toàn, còn người đàn bà xấu xa đó vẫn còn ở lại.
Cô ta có ý đồ gì?
Chẳng lẽ Đường Cẩn Du vẫn muốn tiếp tục chèo kéo con trai bà? Rốt cuộc thì người đàn bà này có ý đồ gì?
Mẹ Trương Tử Trạch nghiêm mặt và dặn dò trợ lý của mình.
“Cô hãy điều tra cẩn thận chi tiết kết cấu quyền cổ phần của MU, điều tra xem ai là người nắm quyền, có kết quả báo tôi ngay lập tức.”
Nếu đã không đuổi được Đường Cẩn Du đi, mà giờ Đường Cẩn Du vẫn còn đang làm việc ở MU, mẹ Trương Tử Trạch quyết định tự mình sẽ lại ra tay lần nữa.
Sau khi biết rõ ai là người nắm quyền của MU, bà sẽ đuổi Đường Cẩn Du ra khỏi MU.
Lúc này, Đường Nhất Manh đã đến tòa nhà của tập đoàn Trương Thị.
Cô vừa bước chân vào tầng trệt, mấy nhân viên của quầy lễ tân liền nhanh bước chạy đến vây quanh cô.
“Xin chào cô Đường.”
Ba nhân viên lễ tân đồng loạt cúi chào, Đường Nhất Manh mỉm cười, cô thích cảm giác bị mọi người vây quanh nịnh hót.
“Trương tổng có đang ở văn phòng không? Tôi chuẩn bị lên gặp anh ấy.”
“Thưa cô Đường, Trương tổng đang ở văn phòng, tôi đưa cô lên đó.”
Đường Nhất Manh được nhân viên lễ tân đưa đến thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, sau khi đến tầng phòng làm việc của tổng giám đốc, trợ lý thân cận của Trương Tử Trạch liền chủ động đi đến.
“Chào cô Đường, tổng giám đốc hiện đang có cuộc họp, mời cô đợi chút.”
Đường Nhất Manh gật đầu, cô im lặng ngồi ở sô pha đợi, xung quanh còn có các cô gái túm tụm nhỏ to buôn chuyện với dáng vẻ ngưỡng mộ và ghen tị.
“Nghe nói tổng giám đốc và cô Đường mùa xuân năm sau sẽ cưới nhau, cô Đường thiệt đẹp quá.”
“Đúng rồi, tôi nghe nói tổng giám đốc và cô Đường yêu nhau mấy năm rồi, cuối cũng thì cũng sắp cưới nhau rồi, đúng là trai tài gái sắc, một cặp trời sinh.”
“Cô Đường thật có phúc, tổng giám đốc đứng đắng đàng hoàng, chưa bao giờ có thị phi gì, thật khiến người khác hâm mộ …”
Đường Nhất Manh ngồi cách đó không xa, những lời buôn chuyện nhỏ to đều lọt vào tai cô, mặt cô hiện lên nụ cười mỉm đắc ý.
Ước chừng khoảng mười phút sau, Trương Tử Trạch họp xong, anh đi đến trước mặt Đường Nhất Manh.
“Sao đột nhiên em lại đến đây?”
Trương Tử Trạch nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
“Đột nhiên nhớ anh, em muốn gặp anh.”
Dứt lời, Đường Nhất Manh đứng dậy và nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Trương Tử Trạch.
Trương Tử Trạch cảm thấy có chút ngại, có chút không thích hợp, nhưng vì đang ở trước mặt nhiều người, anh không Đường Nhất Manh ra.
Đợi sau khi Đường Nhất Manh buông Trương Tử Trạch ra, anh mới lên tiếng.
“Đi thôi, đến phòng làm việc của anh.”
Hai người dắt tay đi vào phòng làm việc, hành động đó khiến cho những cô gái đang vây quanh bên ngoài càng thêm hâm mộ ghen tị.
“Tổng giám đốc đối với cô Đường thật dịu dàng.”
“Có thể không dịu dàng được sao? Tổng giám đốc và cô Đường đã yêu nhau nhiều năm như vậy, trong lòng chỉ có duy nhất một người phụ nữ, chưa bao giờ có thị phi scandal, nghe nói cô con gái lớn nhà họ Tề cũng theo đuổi tổng giám đốc chúng ta mấy năm rồi, mà tổng giám đốc của chúng ta còn không liếc mắt lấy một cái.”
“Là cái cô con gái lớn của nhà họ Tề sao?”
“Đúng rồi, chính là cô gái đó.”
…
Trong khi các cô gái bên ngoài đang buôn chuyện, Đường Nhất Manh đã yên vị trên sô pha trong phòng làm việc của Trương Tử Trạch.
Thư ký đưa tách trà và đặt trước mặt Đường Nhất Manh.
Đường Nhất Manh đón nhận tách trà và nhẹ nhàng nhấp môi một ngụm, sau đó mỉm cười.
“Tử Trạch, em bất ngờ đến thăm anh như vậy, có gây ảnh hưởng đến công việc của anh không.”
Trương Tử Trạch cảm thấy có lỗi với Đường Nhất Manh, sáu năm trước anh bị Tề Băng Băng bày mưu hãm hại, lúc ấy cưỡng bức Đường Nhất Manh.
Sau này vì muốn Tề Băng Băng từ bỏ hy vọng, Trương Tử Trạch lại quyết định cho Đường Nhất Manh danh phận vợ sắp cưới.
Lúc đó, trong lòng Trương Tử Trạch chưa bao giờ có ý định sẽ kéo dài.
Lần này lại vì chuyện của Đường Cẩn Du, anh lại lần nữa vu oan cho Đường Nhất Manh, còn khiến cho Đường Nhất Manh tự sát.
Vì vậy nên Trương Tử Trạch hứa với chính mình là chấp nhận hôn sự với Đường Nhất Manh, anh cảm thấy mình nợ cô quá nhiều, nếu như cái cô muốn là hôn nhân thì anh sẽ cố gắng thỏa mãn cô.
“Nhất Manh, em là vợ sắp cưới của anh, em muốn khi nào đến thăm anh cũng được, hai chúng ta không cần phải khách sáo với nhau như vậy.”
Câu trả lời ấm lòng của Trương Tử Trạch khiến cho cảm thấy yên tâm hơn, có vẻ như hiện giờ anh vẫn chưa có ý kiến gì với cô.
Vậy thì, hiện tại tâm tư của anh đối với Đường Cẩn Du là như thế nào?
Đường Nhất Manh nhìn người đàn ông trước mặt, cuối cùng cô cũng không nhịn được lên tiếng dò hỏi.
“Tử Trạch, anh có ngại chuyện Đường Cẩn Du là chị của em không, dù sao chị ấy cũng làm nhiều chuyện sai như vậy, thực ra em luôn cảm thấy lo sợ bất an trong lòng, ba mẹ em cũng rất lo lắng chuyện này, trong lòng họ luôn cảm thấy áy nấy.”