Thú Giới Trà Chủ

Chương 33: Họ Đan Tung




Không hổ là ưng tộc nổi danh là bay lượn, 2 chiến sĩ cơ giáp trong tình cảnh bị quá tải lại còn có thể linh hoạt né tránh kẻ theo dõi bên ngoài do tướng quân Luke sắp xếp, 1 đường bão táp thuận lợi đến thành Bố Đăng Đan. Bố Đăng Đan là phân hội lớn nhất khu Đông Nam của công hội ma thực sư, có nhiều ma thực sư cao cấp với thú võ giả cấp cao phụ thuộc công hội ma thực sư trấn giữ.
Công hội ma thực sư là 1 trong 3 đại thế lực, lực lượng đầu não cấp cao tự nhiên không thể khinh thường, nghe nói tổng bộ trực tiếp chiếm giữ 1 tinh cầu trong tinh hệ. Đáng tiếc do lực lượng  yếu đi rất nhiều nên không giống 2 thế lực khác có thể trực tiếp điều khiển lực lượng quân bộ.
Ôn Nhạc sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, có 1 con báo lớn nằm sấp bên cạnh anh, cái đuôi vung vẩy hình như tâm tình rất kém.
Đột nhiên cửa bị mở ra, 1 tiểu giống cái mặc đồng phục của công hội ma thực sư lỗ mãng xông vào, bị con báo đen đột nhiên đứng dậy khiến gã hoảng sợ run rẩy, nói tin tức chính mình vừa mới biết được cho Ôn Nhạc, “Trà Trà tới rồi……….”.
Ôn Nhạc vội vàng ngồi dậy, chợt khiến cho đầu óc choáng váng làm cho trước mắt anh tối đen 1 chút, sau đó bị con báo dùng cái đuôi ôm lấy giữ vững thân hình lại, anh khẽ xua tay, “Không có việc gì, đỡ tôi đi gặp Đường Vũ”.
Đôi mắt màu vàng của con báo đen hiện lên bất mãn nhưng vẫn thật cẩn thận đặt Ôn Nhạc lên lưng nó, sau đó dùng cái đuôi ôm lấy Ôn Nhạc đề phòng Ôn Nhạc rơi xuống mặt đất, sau đó từ từ đi qua bên cạnh tiểu giống cái đang không tự chủ mà run rẩy.
Đáp xuống mặt đất thì Đường Vũ lập tức chui ra ngoài, Carl rất không may bị kẹt ở trong cơ giáp phi hành, ưng tộc thú nhân buồn bực tháo 1 bộ phận cơ giáp iu quý của gã, sau đó Courson nén cười dùng sức lôi con gấu ra.
“Đường Vũ! Em không sao chứ!”. Đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, Đường Vũ quay đầu lại phát hiện là thầy Ôn Nhạc đã mất tích rất nhiều ngày, sắc mặt thầy ấy trắng bệch hình như bị thương nặng.
“Em không sao, thầy bị làm sao vậy?”. Đường Vũ nghĩ đến Ôn Lương đại sư cũng mất tích nên lo lắng hỏi, “Còn Ôn Lương đại sư thế nào?”.
Ôn Nhạc cười cười, “Không có việc gì, chúng ta là người của công hội ma thực sư làm sao lại bị tiểu giống cái chó cậy chủ nhà đánh bại được, thầy đây là tự mình không cẩn thận mới bị thương, ngoại thương, sẽ nhanh hồi phục thôi mà. Mẹ thầy bị tiểu giống cái nhà Luke hạ độc thủ (xuống tay tàn ác) nhưng mà người không sao cả, chỉ là cha thầy nóng tính mang mẹ thầy đến hành tinh Đạt Đạt nghỉ ngơi và điều dưỡng, cho nên chuyện của em tạm thời liền đổi thành do thầy của thầy phụ trách”. Ôn Nhạc tóm lược sự nguy hiểm mà 2 mẹ con thầy gặp phải, chỉ không nhắc tới sự nguy hiểm trong đó, nếu không phải bọn họ cùng người bảo vệ do công hội ma thực sư phái ra chặn phần lớn hỏa lực thì Đường Vũ căn bản không thể nào một đường không có nguy hiểm gì chạy đến Bố Đăng Đan.
Ôn Nhạc đưa nhóm 6 người Đường Vũ vào bên trong công hội ma thực sư, nhưng ngoại trừ Courson thì những người khác đều bị sắp xếp 1 người 1 phòng khách, Carl và Ares tỏ vẻ kháng nghị nhưng Đường Vũ nhìn thấy ánh mắt hơi xin lỗi của thầy Ôn Nhạc thì áp chế sự kháng nghị xuống.
“Rất xin lỗi, tuy rằng hai người kia là bầu bạn khế ước của em nhưng dù sao cũng là người của tướng quân Hardman và gia tộc Quentin, mà 2 thế lực này tạm thời còn chưa xác định sẽ kết liên minh với chúng ta hay không, cho nên thầy không thể dẫn bọn họ tới khu vực trung tâm nghiệp đoàn”.
Đường Vũ tỏ vẻ cậu hiểu được, cậu bị đưa tới 1 căn phòng nhìn sơ cực kỳ tiên tiến, bên trong có các loại dụng cụ, có cái đang phân tích một chi tiết nhỏ của ma thực, có tiêu bản ma thực ngâm trong chất lỏng kỳ quái……..Một giống cái tuổi hơi lớn đang ngồi ở phía trước cái bàn đặt máy móc nghiên cứu cái gì đó, không có chú ý tới bốn người đi vào.
Ôn Nhạc leo xuống người con báo đen, nhẹ nhàng đi đến bên người của người kia nói khẽ. “Thầy ơi, Trà Trà tới rồi”.
Người giống cái tuổi hơi lớn này nghe vậy thì hơi hơi ngẩng đầu mắt nhìn Đường Vũ đang đứng ở cửa, gật gật đầu tỏ vẻ chào hỏi, sau đó lại vùi đầu tiếp tục nghiên cứu. Ôn Nhạc như là đã quen rồi liền ra hiệu bọn Đường Vũ ngồi vào trên băng ghế chính giữa phòng. Chờ 1 lát đã hơn 1 giờ, thân thể Ôn Nhạc không khoẻ, hoàn toàn tựa vào trên người con báo đen nhắm mắt nghỉ ngơi, Đường Vũ và Courson cũng đều là người có kiên nhẫn, 2 người cũng không sốt ruột liền chậm rãi chờ như vậy, Courson còn đặc biệt lôi kéo Đường Vũ đi quan sát các loại dụng cụ trong phòng nghiên cứu, cũng nhẹ giọng vì cậu mà giới thiệu, giúp cậu mở rộng tầm mắt, thời gian liền trôi qua rất nhanh.
Thầy của Ôn Nhạc là đại sư Warren rốt cục trước khi ma thực tan biến thì ghi lại số liệu của tế bào ma thực này, lúc này mới nhớ tới chính mình cũng chờ mong thật lâu để gặp mặt tiểu giống cái tên Trà trà kia đã tới đây rồi, vội vàng đứng dậy đi qua.
Đại sư Warren là ma thực sư của phái học thuật, sở trường là phục chế số liệu phân tích, Courson đưa mẩu Đan Tung kia cho Đường Vũ có 90% tương tự chính là ma thực do ngài ấy ngưng kết.
“Thầy ơi, em ấy chính là Trà trà, cũng gọi là Đường Vũ”. Ôn Nhạc giúp hai người giới thiệu, “Tiểu Vũ, vị này chính là thầy của thầy, đại sư Warren, là ma thực sư cao cấp cấp 7, sau này phụ trách công tác xem xét các mục trị số của ma thực Đan Tung, em dựa theo yêu cầu của thầy ấy mà làm theo là được”.
Đường Vũ nghi hoặc hỏi, “Bây giờ sao?”. Bọn họ mới chạy trốn tới Bố Đăng Đan, các mục số liệu của Đan Tung cậu còn chưa có sắp xếp xong.
Đại sư Warren hình như không thích nói chuyện, đối với câu hỏi của Đường Vũ chỉ là gật gật đầu rồi chỉ vào 1 trong những cái máy, “Em đi vào bên trong, tôi sẽ nói cho em làm như thế nào?”.
Đường Vũ có chút tò mò khoa học kỹ thuật của tinh cầu thú nhân rốt cuộc phát triển tới trình độ gì rồi, liền nghe lời ngồi xuống bên trong máy móc giống với khoang thuyền vũ trụ, sau khi chui vào thì bên trong tối đen. Ngay sau đó  có ánh sáng xanh hơi hơi sáng lên, cậu có loại cảm giác đang bay trong vũ trụ.
“Ở trong đầu em tưởng tượng tỉ mỉ tất cả hình thái của Đan Tung”. Giọng nói của đại sưu Warren dường như vang lên ở bên tai, giọng nói đặc biệt bình thản, lâu dần sẽ đặc biệt làm cho người ta buồn ngủ.
Đường Vũ dựa theo yêu cầu bắt đầu hồi tưởng ngoại hình của Đan Tung Lan Hương, hương vị từ từ xuất hiện, rất nhanh cậu phát hiện trước mặt cậu lại xuất hiện 1 cây trà Đan Tung, theo trí nhớ trong đầu càng ngày càng rõ ràng, cây trà Đan Tung trước mắt cũng càng ngày càng chân thật, cậu sờ sờ, giống như có thể đụng đến.
Đan Tung Lan Hương là 1 trong những loại đan tung hương hoa của Phượng Hoàng Đan Tung vô cùng quý báu, trong không gian của Đường Vũ là cây Đan Tung mẹ được lấy từ trong núi, cây này có mùi hoa lan thanh nhã, đặc biệt mọc đơn độc, là cây trà Đan Tung mà cậu thích nhất, lúc này hình dung lại nó vô cùng dễ dàng, mỗi một chi tiết đều hình dung ra.
Cũng không có mất nhiều thời gian lắm thì Đường Vũ đã mô tả xong, nhìn kỹ lần nữa, sau đó sửa lại mấy chỗ sai, cậu do dự một chút, lại bắt đầu tưởng tượng 1 loại Đan Tung kinh điển nhất, cây trà này được trồng với số lượng lớn, là giống Đan Tung được trồng phổ biến rộng rãi nhất.
Đường Vũ không biết toàn bộ hành vi của bản thân đều bị mấy người ở bên ngoài nhìn thấy hết, sau khi cậu mô tả hình dạng Đan Tung Lan Hương thì 2 tay của đại sư Warren run rẩy,ông lập tức đưa số liệu này vào trong mấy cái máy móc khác, tuy rằng chưa có kết quả cuối cùng nhưng số liệu trước mắt đều đã chứng tỏ hệ thống tân ma thực hoàn chỉnh, đã đủ để xây dựng họ tân ma thực.
Nhưng kinh hỉ (ngạc nhiên + mừng rỡ) cũng không chỉ có cái này, hình như Đường Vũ dường như không làm ông lão này bị kích thích thì sẽ không sảng khoái. Cư nhiên lại bắt đầu cấu tạo 1 ma thực khác vừa nhìn thì như là Đan Tung, nhưng nhìn kỹ lại cùng ma thực thứ nhất có sự khác biệt rất nhỏ, dựa vào kinh nghiệm của đại sư Warren thì liếc mắt một cái liền nhìn ra ma thực này là 1 nhánh khác của họ Đan Tung!
Điều này đại biểu ý nghĩa đã không vô cùng đơn giản là 1+1 = 2 đơn giản như vậy, cùng họ ma thực có hơn 2 loại, năng lượng, độ tinh khiết với giá trị năng lượng xấp xỉ nhau thì điều này chứng minh loại ma thực này đều không phải chỉ có 1 loại mà là có thể hình thành họ ma thực khổng lồ!
Lấy 2 loại số liệu này ra là có thể trực tiếp phá vỡ địa vị đã cố định trong ngàn vạn năm qua của “9 đại ma thực”! Mà đoán trước không chỉ là “chấn động”! Warren đại sư nín thở, sợ sệt nhìn một chút quá trình mô tả ma thực, quá trình này cũng có  ích đối nghiên cứu của ông.
Có kinh nghiệm từ lần đầu tiên thì lúc Đường Vũ cấu tạo cây Đan Tung thứ 2 nhanh hơn rất nhiều, cuối cùng xác định một chút không có vấn đề gì thì cậu thở hắt ra, sau đó hướng tới chỗ hư vô nói, “Tôi làm xong rồi”.
Vừa dứt lời thì cửa khoang thuyền bên người liền mở ra, Đường Vũ bước ra ngoài, vốn tưởng rằng sẽ bị hỏi các loại vấn đề nhưng không ngờ đối mặt chỉ có vẻ mặt hưng phấn khó nén của đại sư Warren cùng với lệnh đuổi khách không chút khách khí, “Các cậu có thể đi rồi”. Sau đó liền vùi đầu nghiên cứu.
Ôn Nhạc đã quen với hành vi của thầy mình vì thế hơi áy náy mang đám người Đường Vũ đi khỏi đó, “Tôi sắp xếp chỗ ở cho các cậu trước, đã tới Bố Đăng Đan thì các cậu có thể yên tâm, tuyệt đối là an toàn. Ngoài ra, tiểu Vũ, em hóa trang như thế này khó coi lắm, lúc nãy thầy suýt chút nữa không nhận ra em, nếu không phải con báo nhà thầy ngửi được mùi của em thì thầy còn thật cho rằng kẻ nào giả mạo em chạy tới”.
Đường Vũ giơ tay lên nhìn nhìn làn da đen thui trên người, cười nói,”Là do tên Carl kia, nhưng mà quả thật có thể đề phòng nhiều người nhận ra em, tránh được không ít phiền phức!”.
Ôn Nhạc nghe vậy gật gật đầu, “Nhưng thật ra nếu bây giờ em cứ đi ra ngoài như vậy thì khẳng định sẽ bị vây xem”. Nhớ tới cảnh tượng chấn động của người bạn giống cái ngôi sao của mình khi đi ra ngoài  thì anh không rét mà run, “Nghe theo con gấu bạo lực thì tốt hơn, hiếm khi gặp được người hùng tộc cẩn thận như vậy”
Đường Vũ nghe Ôn Nhạc khen con gấu nhà mình thì cảm thấy rất vui, hai người vừa đi vừa nói chuyện thì rất nhanh đi tới phòng khách chỗ bọn Carl ở, kết quả còn chưa đi tới thì chợt nghe tiếng thét chói tai của giống cái bên trong và  tiếng nói không kiên nhẫn của Carl, và tiếng gầm của con hổ.
Đường Vũ nhíu mày đối mặt với Ôn Nhạc, đồng thời bước chân nhanh hơn đi vào phòng khách, bởi vì thân thể còn chưa hồi phục nên Ôn Nhạc còn loạng choạng một chút, thiếu chút nữa bị đồ đạc không rõ đập vào người, may mắn con báo đen phản ứng cấp tốc trực tiếp dùng móng vuốt tát nó bay đi.
Sau đó là tiếng rống giận của thú võ giả cấp cao trực tiếp dẹp yên phòng khách đang lộn xộn, lúc này Đường Vũ mới thấy rõ ràng tình huống bên trong, nhịn không được dùng ngón tay bóp huyệt Thái Dương làm giảm bớt đau đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.