Thú Giới Trà Chủ

Chương 40: Hữu tình nên làm tổn thương




Courson từ từ cúi người xuống đặt trán mình lên trên trán Đường Vũ, máu tươi tạo thành khế ước mang theo mùi máu nhàn nhạt, anh nhìn thấy bộ dáng tiểu giống cái vẫn mơ hồ như cũ thì khẽ cắn môi ép buộc kéo thú nguyên lực từ chỗ kết hợp của 2 người đi vào trong cơ thể Đường Vũ, khế ước màu máu và cái trán đồng thời hình thành hình tròn khép kín.
Thật ra trước đây vào thời xa xưa thì bầu bạn khế ước ở thế giới thú nhân là giống đực thú nhân vì bày tỏ ý tứ nguyện trung thành giống như nghi thức của kỵ sĩ. Sau khi ký kết khế ước thì cả đời thú nhân chỉ có thể nguyện trung thành với 1 giống cái, nhưng giống cái lại đồng thời có thể có được nhiều giống đực làm người bảo vệ, cho dù giống cái này chết đi thì thú nhân cũng vô pháp lại có được người giống cái thứ hai. Điều này đại khái chính là thần thú hơi thiên vị cho giống cái nhỏ yếu, ban cho thú nhân sự hùng mạnh, ban cho giống cái chế ước (kìm hãm, hạn chế).
Một khi giống cái này có người thú nhân bảo hộ thứ nhất thì trong cơ thể giống cái này sẽ có thú nguyên lực của tên thú nhân kia, nếu thú nhân tới sau muốn ký kết khế ước với giống cái này thì cần nhận được đồng ý của chính giống cái, hoặc là nhận được sự đồng ý của thú nhân tới trước, coi như là xuất phát từ sự bảo hộ với giống cái.
Đương nhiên bởi vì khế ước này là đơn phương chế ước giống đực thú nhân cho nên rất ít có thú nhân vô vị ép buộc giống cái mà mình không thích ký kết khế ước.
Courson biết con gấu gian xảo kia tuyệt đối sẽ không cho phép anh, mà Đường Vũ vẫn đối xử với anh như là bạn bè bình thường, vốn còn định làm tiểu giống cái cảm động 1 chút, giành được thiện cảm của đối phương, không ngờ tiền tuyến xuất hiện quân tình (tình hình quân sự) khẩn cấp, trùng tộc tinh tế xâm lược quy mô, anh là sĩ quan cấp uý của chiến hạm tinh tế nên trước tiên cần trở về quân bộ đưa tin. Hơn nữa lần này hình như trùng tộc có chuẩn bị mới tới, lấy tình trạng ở chung bây giờ của anh với Đường Vũ thì chỉ sợ sau này khi anh đi khỏi rồi thì cũng không có cơ hội bước vào thế giới của Đường Vũ.
Khế ước bầu bạn còn có một loại phương pháp ký kết đặc thù mà rất ít người biết đến, phương pháp này bị chôn dấu sâu bên trong các gia tộc cổ xưa, nếu không phải từ nhỏ Courson thích đọc các loại sách thì cũng sẽ không bởi vì trùng hợp nào đó phát hiện phương pháp này, còn nhớ rõ lúc ấy khi chính mình phát hiện nó thì thấy rất khinh thường, cảm thấy thú nhân miễn cưỡng giống cái như thế thật sự là khiến người khác khinh thường, nhưng hiện giờ chính anh lại làm chuyện như vậy, cho dù là pháp luật đế quốc cũng sẽ không cho phép. Căn cứ quy định của pháp luật thú nhân thì khẳng định sẽ phán anh sung quân tới chiến trường nguy hiểm nhất tinh tế, này cùng với chỗ anh đi không có gì khác nhau mấy, cho nên anh quyết định mạo hiểm thử một lần, mặc kệ ra sao đều phải sinh ra ràng buộc với tiểu giống cái!
Thông qua kết hợp thân mật nhất, ép buộc phá bỏ bảo hộ mà thú nhân tới trước để lại trong cơ thể giống cái, đồng thời ký kết khế ước có thể hình thành ràng buộc vĩnh cửu! Phương thức này hình thành bầu bạn khế ước có thể coi như huyết khế (khế ước bằng máu), tác dụng kiềm chế đối thú nhân càng mạnh!
Nhìn thấy ngực Đường Vũ từ từ hiện lên hình xăm lang tộc huyết sắc thì Courson lộ ra nụ cười phức tạp, thật cẩn thận giúp tiểu giống cái xử lý tốt đống lộn xộn trên người, cũng giúp Đường Vũ mặc quần áo, anh hơi cố hết sức ôm lấy Đường Vũ trở lại đại sảnh buổi tiệc, vừa rồi huyết sắc khế ước làm cho anh hao tổn khá nhiều thú nguyên lực, thoạt nhìn trên mặt khá tái nhợt.
Khi Courson thành công ký kết huyết sắc khế ước, Ares đang vui vẻ đánh nhau với người khác và Carl ở bên cạnh khen ngợi cổ vũ, đồng thời cảm giác được sự bất thường, hai người liếc nhau, Ares trực tiếp xuất ra tuyệt chiêu gia truyền nhà Hardman, tốc chiến tốc thắng đánh bại đối thủ.
Sắc mặt Carl khó coi nơi nơi tìm kiếm bóng dáng Đường Vũ và Courson, Ares đi theo bên cạnh thì hơi thở càng lạnh như băng. Sự liên hệ của khế ước bầu bạn giúp bọn họ dựa vào cảm giác mỏng manh tìm được sân vườn, vừa muốn đi vào thì nhìn thấy Courson bế Đường Vũ đang mê man đi ra. Thấy vệt đỏ ửng không bình thường trên mặt tiểu giống cái thì gân xanh con gấu nổi lên, Ares ngửi được mùi hôi nồng đậm của sói trên người Đường Vũ, mắt xanh hơi hơi nheo lại, trong lòng dâng lên cảm giác cực kỳ khó chịu, một loại dục vọng muốn giết người khó có thể ức chế.
Courson đón nhận ánh mắt của Carl và Ares, cười khổ một chút, “Chúng ta đi khỏi chỗ này trước được không? Ở đây đông người, trở về tôi tùy các cậu xử lý”.
Carl nhịn rồi nhịn mới nổi giận đùng đùng đi tới ôm lấy Đường Vũ, “Ares! Chúng ta đi!”.
Đường Vũ tỉnh lại trong 1 trận tiếng vật nặng bị đánh liên tục, đầu có chút choáng váng, nhưng may mắn không có đau buốt sau khi say rượu, đang muốn đứng dậy thì hạ thể truyền đến cảm giác hơi hơi sưng đau và dính dớp khiến cậu nháy mắt ngẩn ngơ, vội vàng chịu đựng sự khó chịu mà đi tới trước gương, kéo quần áo thì thấy dấu răng đầy người, dấu hôn che kín toàn thân, có vẻ đặc biệt dâm dật, hơn nữa hình xăm trước ngực trái kích thích đại não của cậu.
Mặt Đường Vũ tái nhợt té ngồi trên mặt đất, trí nhớ chậm rãi trở về, thanh niên tao nhã điển trai ở trên người chính mình liều lĩnh vận động, con ngươi trấn định tràn ngập dục vọng, nhìn rất khác so với trước kia, còn có 1 ly đồ uống màu trắng hơi trong suốt!
Cảm giác bị phản bội làm cho Đường Vũ cảm thấy phẫn nộ với bi thương, đáy lòng trào ra 1 cỗ cảm giác mất mát, nắm tay trắng nõn gầy yếu gắt gao xiết chặt cái chăn, đối phương rõ ràng rõ ràng người bạn duy nhất của cậu ở thú nhân thế giới!
“Ầm!”. Lại 1 lần nổ mạnh nữa khiến cho Đường Vũ chú ý, cố gắng xem nhẹ sự khó chịu dưới thân, đi tới bên cửa sổ, cái sân xinh đẹp bên ngoài kia bị phá nát bét. Con gấu bự màu nâu trong sân nhảy lên, hùng chưởng liên tiếp không ngừng đánh vào trên người 1 giống đực thú nhân mặc quân phục màu đen, người kia đã không cách nào phản kháng, như miếng vải rách bị con gấu bự đánh cho cả người đầy máu, ngoài ra còn có 1 con hổ bự vằn vàng, móng vuốt sắc bén để lại nhiều vết thương sâu thấy xương trên người thú nhân.
Cấp bậc thú võ giả của Courson cao hơn 2 bậc so với Carl và Ares, nguyên bản hai người kia vốn không thể làm anh bị thương được, nhưng đầu tiên là ép buộc thực thi huyết khế, sau lại không chút nào phản kháng tùy 2 con dã thú điên cuồng đánh, nếu Đường Vũ tỉnh lại muộn thêm 1 chút nữa thì rất khó nói có thể hay không nhặt xác giúp con sói phúc hắc* tự làm tự chịu kia.
* phúc hắc là gian xảo, quỷ quyệt, cáo già
Nhìn một hồi thì Đường Vũ mặt tỉnh bơ từ tốn đi vào trong sân, nhẹ giọng nói, “Đủ rồi”. Dù sao vẫn không thể để Carl và Ares giết người.
Courson trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, gần như nhìn không ra nhân hình, chỉ có hít vào mà thở ra rất ít, Đường Vũ nhíu mày, “Gọi xe cứu thương đi”.
Carl bốc hỏa muốn phản bác thì bị ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Đường Vũ nhìn một chút liền ngoan ngoãn liên lạc quang não công cộng của bệnh viện. Rất nhanh xe cơ giáp cấp cứu đi vào chỗ ở của Đường Vũ, vẻ mặt không có kinh ngạc gì nâng Courson cực kỳ thê thảm lên xe cứu thương, hình như đã quen với việc thú nhân máu me đầy người. Chẳng qua là các thú nhân thích đánh nhau, chỉ cần không chết người thì sẽ không có phiền phức quá lớn gì cả.
Đường Vũ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Courson bị quấn thành xác ướp, Carl và Ares bị cậu đuổi ra khỏi phòng bệnh. Vừa rồi thừa dịp lúc Courson cấp cứu thì Đường Vũ đặc biệt tìm đọc tin tức liên quan tới việc giống cái mang thai, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, thì ra giống cái ở thú nhân thế giới rất khó mang thai, hơn nữa giống cái muốn mang thai còn cần 1 điều kiện trọng yếu là cùng bầu bạn yêu nhau làm tình, tự nhiên kích phát khế ước bầu bạn, xúc tiến tỷ lệ thụ thai, cho dù là như vậy vẫn là rất nhiều cặp vợ chồng cả đời không có con.
Bên ngực trái của Đường Vũ  xuất hiện hình xăm con sói huyết sắc, xem ra cậu đã bị Couron cưỡng ép thực thi khế ước bầu bạn, trong ấn tượng của cậu thì bọn họ chỉ làm một lần, hơn nữa cậu cũng không yêu Courson, cho nên cơ hội có con bằng 0, nhưng mà cậu vẫn định để mấy ngày nữa thì đi kiểm tra một chút.
Chưa bao giờ có một ngày Courson cảm thấy việc mở mắt ra lại khó khăn như vậy, mặc dù là chiến tranh tinh tế tàn khốc nhất thì cũng không có làm cho anh bị thương quá nặng như vậy, gần như giây phút cận kề cái chết kia thì anh tự hỏi mình có hối hận không? Đúng vậy, anh hối hận, anh thật sự rất hối hận lúc trước khi cứu chữa Đường Vũ bị hao tổn tinh thần lực ở chỗ lão Bố thì sao anh lại không nói ra câu nói kia trước Carl chứ!
Rốt cuộc là từ khi nào thì Đường Vũ đã hoàn toàn bước vào thế giới nội tâm của anh, ảnh hưởng sâu sắc tới anh? Courson cẩn thận hồi tưởng, không nghĩ ra được. Cố gắng mở to mắt ra, ánh sáng bên ngoài làm mắt anh hơi đau, sau khi dần dần thích ứng ánh sáng chung quanh thì anh đối diện với 1 đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, hình như trái tim trong nháy mắt mất đi năng lực đập rồi.
Đường Vũ lẳng lặng đánh giá trung úy sói thoạt nhìn khá thê thảm, hoàn toàn nhìn không ra một chút tao nhã bình tĩnh ngày xưa của người này, Carl và Ares xuống tay không chút nể tình, lòng cậu vốn rất phẫn nộ bởi vậy mà bình tĩnh trở lại, dù sao cậu cũng là đại lão gia, tuy rằng bị đâm 1 chút sẽ cảm thấy rất tức giận nhưng chưa tới mức muốn chết muốn sống. Nhưng khiến cậu khổ sở chính là người hại cậu, mê gian (rape e nó khi e nó đang mê man) cậu lại là người bạn duy nhất mà cậu cực tín nhiệm!
“Tại sao?”. Là  tiếng đầu tiên Đường Vũ phát ra âm thanh, tiếng nói khàn khàn khô khốc.
Courson vốn tưởng rằng sẽ thấy Đường Vũ phẫn nộ, anh mặc cho Đường Vũ xả giận, lại hoặc là Đường Vũ bi thương khóc thì anh sẽ cố gắng dỗ tiểu Vũ vui vẻ, lại hoặc là Đường Vũ khổ sở tuyệt vọng thì anh sẽ kính dâng ra thứ anh trân quý nhất để đổi lấy sự tha thứ của tiểu Vũ. Nhưng mà anh không ngờ lại thấy Đường Vũ bình tĩnh lạnh lùng như vậy, điều này làm cho anh có chút không biết làm sao.
“Tôi, tôi thích cậu…….”. Giọng nói của Courson càng khó nghe so với Đường Vũ, tựa như giấy nhám ma sát, anh cảm giác rất hốt hoảng, tựa như người bị phá hỏng hoàn toàn tất cả đường sống.
Đường Vũ nghe thấy lời của Courson thì chỉ cảm thấy tức cười, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên lộ ra nụ cười trào phúng, “Thích là có thể đối xử với tôi như vậy sao? Vậy chắc anh biết người tôi thích là Carl! Anh đối xử với tôi như vậy thì tôi đối mặt với Carl như thế nào đây?”
Nghe thấy lời của Đường Vũ thì nháy mắt Courson mất đi năng lực hô hấp, một cỗ cảm giác lạnh như băng chưa bao giờ trải qua từ sâu trong đáy lòng lan rộng ra bên ngoài, cố gắng bắt lấy một chút lý do có thể làm cho chính mình ấm áp một ít đi phản bác, “Không…….Không phải cậu cũng thích tôi sao?”.
“Anh khờ thật hay giả ngu?”. Đường Vũ càng cảm thấy rất tức cười, thật không biết tại sao lúc trước cậu lại cho rằng thú nhân lang tộc này là người thông minh có lý trí, có đầu óc đáng kính nể, “Chẳng lẽ anh còn không phân biệt được tôi đối với anh là thích của tình bạn hay là tình yêu sao? Đủ rồi, tôi không muốn nói nhiều với anh, khế ước không có biện pháp giải trừ, anh đi đi, đi càng xa càng tốt, tôi không muốn gặp lại anh!”. Nói xong đứng dậy rời đi.
Courson thấy thế thì không quan tâm tới tình trạng vết thương nghiêm trọng, vội vàng liều chết tóm lấy cánh tay của Đường Vũ, miệng vết thương bởi vậy vỡ ra nhiều chỗ, máu tươi lại thấm đỏ băng vải màu trắng, cho dù là thuốc tiên cũng không có thể làm cho vết thương nghiêm trọng như vậy của lang tộc thú nhân lập tức phục hồi, “Đừng đi!”.
Đường Vũ lạnh lùng nhìn Courson, dùng sức hất tay anh ra, không nói thêm câu nào nữa, cũng không quay đầu lại đi khỏi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.