Thủ Hộ

Chương 176: Vua




“NGƯƠI MONG ƯỚC ĐIỀU GÌ”.
Trong một thế giới thăm thẳm, huyền ảo ánh sáng vàng, một hàng chữ lóng lánh được khắc trên bệ đá nơi đặt chiếc Vương Miện Thống Trị.
Arthur mỉm cười nhẹ và nói:
-Trở thành chủ nhân của “Thống Trị”.
OANH!....
Vương Miện Thống Trị bùng nổ hòa quang vàng rực đầy uy nghiêm và nuốt lấy thân hình Arthur.

Trong không gian hùng vĩ mênh mang màu xanh biển, vô số thành trì tàn phá trôi nổi lơ lững, binh khí gãy vụn, áo giáp nứt vỡ chất thành từng dãy núi lượn lờ phiêu du
Giữa không gian nơi đây chớp động một điểm sáng, điểm sáng nhỏ bé như hạt bụi như lại thu hút ánh nhìn hơn bất kì sự vật gì.
Arthur cất bước về hướng đó.
Mỗi bước chân của nàng cất ra thì quang cảnh chung quanh cũng biến ảo.
Cùng quân đội chinh chiến khắp nơi.
Hưởng thụ triệu triệu con dân quỳ bái.
Nhìn thần tử phản loạn.
Đế quốc suy tàn.
Người dân đau khổ giãy dụa.
Những quang cảnh đó hết lần này đến lần khác diễn ra trước mắt nàng.
Chúng không phải là giả dối hay ảo cảnh, tất cả đều hoàn toàn có thực. Tất cả đều được tạo nên từ quyền năng của Vương Miện Thống Trị.
Arthur lẳng lặng quan khán, lẳng lặng cất bước tựa như một vị quân vương cô độc, nàng cứ thế tiến đến trước điểm sáng, bỏ lại tất cả đế quốc, con dân, thần tử, sự hưng thịnh, hoang tàn,...
Cả không gian hùng vĩ như chỉ còn tồn tại bóng lưng cô độc của Arthur cùng với chiến bào xanh tung bay theo mỗi bước chân nàng.

Nàng đã không cảm giác được thời gian mình đi trên con đường cô độc này là bao lâu, chứng kiến bao nhiêu đế chế hưng thịnh rồi suy vong,… Nàng chỉ biết kiên trì đến cùng mục tiêu của mình.
Thoáng nhiên, nàng đặt chân vào một quang cảnh hoàn toàn khác, nơi đây chỉ là một mảnh đất đai hoang tàn, những con người cơ khổ lam lũ.
Arthur bắt đầu dẫn dắt họ, cùng lập nên thôn làng, cải thiện đời sống, đấu tranh với thiện nhiên hà khắc,… từng bước một, từng bước một,... nàng dần kiến tạo một vương quốc, biến nó trở nên hùng mạnh.
...
Arthur ngồi trên vương tọa cao nghiêm nơi sâu xa của cung điện tráng lệ tựa như đế vương cao cao tại thượng nhưng cũng tràn ngập cô tịch.
Bên cạnh nàng là chiếc Vương Miện Thống Trị.
Đã hơn một trăm năm trôi qua kẻ từ ngày nàng dẫn dắt nhóm người cơ khổ khi xưa và chinh chiến mở rộng lãnh thổ để có được một đế quốc hùng mạnh như lúc này.
Đau thương,…
Mất mát,…
Niềm tin,…
Hy vọng,…
Thệ ước,…
Tín ngưỡng,…
Nàng đã chứng kiến tất cả, trải nghiệm tất cả,…
Arthur thở dài hỏi về hướng hư vô:
-Đã đủ chưa?....
Đế chế của nàng dần hóa thành triệu triệu điểm sáng, cung điện nguy nga, thành trì hùng vĩ, quân đội kiêu dũng, con dân hạnh phúc,… tất cả dần hóa thành những điểm sáng và tan vào không trung,…
Chỉ còn lại nàng và Vương Miện Thống trị đang lơ lửng nơi đó.
Một dòng chữ ánh sáng được ngưng tụ trên không trung:
“Thống trị là gì?.”
-Là quyền uy, sự cai quản tuyệt đối.
“Vua là gì?.”
-Là kẻ sở hữu sức mạnh “thống trị”, là chủ nhân của “thống trị”.
Không gian yên lặng tựa như chiếc vương miện đang cân nhắc,… Một lúc lâu sau, một dòng chữ ánh sáng ngưng tụ trước Arthur.
“Ta sẽ trợ giúp ngươi trở thành một “Vua”.”
Dòng chữ tan biến và Vương Miện Thống Trị rời khỏi bệ đá bay đến trên đầu Arhur sau đó nhẹ nhàng đáp xuống mái tóc vàng óng của nàng.
UỲNH!....
Cả không gian nơi này rung chuyển dữ dội, các tòa thành trì hoang tàn đang lơ lững,… những lục địa trôi nổi hoang phế,… hàng dãy núi binh khí, áo giáp tàn phiến,…
Tất cả chuyển động và dần ngưng tụ lại.
MỘT ĐẠI LỤC KHỔNG LỒ!....
Dưới chân Arthur lúc này là một đại lục khổng lồ, hàng chục nghìn thành trì hùng vĩ cực độ phân bố khắp cả đại lục này,…
Hơn thế nữa là anh linh của hàng tỷ tỷ binh lính, con dân đang thành kính tung gọi vang tên nàng.
Long Kị Binh, Golem, Độc Giác Mã Kị Sĩ, … những quân đoàn hùng mạnh,… những pháo đài chiến tranh,… ma thú,… tất cả chồng chất giăng ngợp trời đất,… Khí thế mạnh mẽ, bàng bạc như sóng thần….
Họ kêu gọi nàng bằng tất cả tín ngưỡng và niềm tin của mình.
Vương Miện Thống Trị truyền đến một đoạn ký ức khiến nàng hiểu rõ.
Đại lục này là tập hợp những Đế Chế do các chủ nhân trước đây của Vương Miện Thống Trị thành lập nên.
Sau khi những Đế Chế này suy tàn sẽ chịu sự hấp thu và chuyển hoán của Vương Miện Thống Trị tụ tập lại tạo thành quang cảnh như lúc này.
Tất cả chúng đều có thật và ngưng tụ ra một loại sức mạnh gọi là “lực Thống Trị”.
Cả đại lục này chính là Lord Area của Arthur, chỉ cần nàng có được thân thể thật và đạt được chiến lực đầy đủ là có thể triển khai Lord Area này ra bên ngoài.
Arthur nhìn khung cảnh mênh mông choáng ngợp này và mỉm cười xoay người bước đi.
“Chờ ta, một ngày nào đó ta sẽ mang các ngươi đến với ánh sáng của thế giới, tất cả thần dân của ta.”
Thanh âm của nàng kiên định, ấm áp mang theo ngữ khí không thể nghi ngờ, câu nói truyền đi và lan tỏa đến tất cả anh linh vẫn quỳ nơi đó và yên lặng đầy thành kính, họ vẫn còn những cảm xúc và kí ức của mình, họ đã phụng sự hết vì vua này đến vì vua khác, cùng họ chinh chiến hàng triệu triệu năm,…
Thế nhưng Arthur là người đầu tiên nói rằng sẽ mang họ thấy được ánh sáng của thế giới, nàng là người đầu tiên mọng muốn giải thoát cho họ mà không phải cầm giữ họ nhưng những vì vua trước đây. Một cỗ cảm xúc khác thường chưa từng có xuất hiện trong lòng họ.
Vương Miện Thống Trị bao quát được tâm tình biến hóa của các anh linh nơi đây, Thống Trị không đơn thuần chỉ là chiếm giữ mà còn phải có sự đồng thuận cùng quy phục, chỉ bằng một câu nói khi nãy, Arthur đã khiến những Anh Linh nơi đây quy thuận cảm xúc đối với nàng.
Có lẽ đây sẽ là chủ nhân chân chính mà Vương Miện Thống Trị hằng tìm kiếm….

Khi Arthur đi ra thì trông thấy Lakjhal đang cùng Ryukio hoạch đinh kế hoạch, Esdeath đang nhàm chám đùa giỡn với con bồ câu trong tay, có vẻ con bồ câu đáng thương sắp bị biến thành tượng băng trong tay nàng.
Lakjhal mỉm cười nhìn Arthur và nói:
-Thành công?.
-Ừm.
-Vậy chúng ta cũng nên chào từ biệt hành tinh này thôi.
Lakjhal dứt lời thì lấy ra một chiếc phi thuyền màu đen sau đó mang mọi người bay vút và tinh không.

Nhóm bốn người đứng trước ma trận khổng lồ, Esdeath bước vào đầu tiên, thân thể nàng dần tan rã sau đó lần nữa ngưng tụ và trở về lại thân thể cũ. Ess hơi vặn chiếc eo nhỏ:
-Thân thể có cảm giác khá kì quái.
Lakjhal mỉm cười nói:
-Là hiện tượng sốc chiến lực, sự thay đổi thân thể cùng sức mạnh đột ngột khiến nàng khó thích nghi, một chốc nữa thì sẽ quen.
Nói rồi cậu cũng cất bước tiến vào ma trận để lấy lại thân thể.
Ryukio chăm chú quan sát quá trình với ánh mắt rất hứng thú.
Lakjhal từ ma trận bước ra, nhìn thấy ánh mắt cả Ryukio đang quan khán ma trận thì cậu lấy từ trong không gian vương tọa một cuốn sách đưa đến sau đó nói:
-Nếu thích nghiên cứu thêm về ma thuật thì vật này có thể trợ giúp ngươi một chút.
-Đây là?.
-Một số ghi chép của ta khi mới tiếp xúc về phương diện này, nó khá hữu ích với người mới nhập môn.
Ryukio ồ lên nhận lấy cuốn ghi chép, sau khi mở sách ra hắn nhanh chóng đắm chìm vào đó. Lakjhal tin tưởng Ryukio sẽ nhanh chóng trở thành một ma thuật sư uyên bác bằng vào trí tuệ của mình.
Lakjhal đưa mắt nhìn đến Arthur, cậu biết Arthur hẳn đã có cách giả quyết tạm thời tình trạng thân thể. Arthur cười và đáp:
-Em không cần lo lắng, Vương Miện Thống Trị sẽ giữ cho chị ở trạng thái anh linh bán nhân thể, chỉ là vào mỗi tháng sẽ có một đoạn thời gian ngủ say. Tin rằng em cũng giải quyết được điều này, kị sĩ của chị.
-Ừm!...
Lakjhal gật đầu sau đó nói với Arthur:
-Theo phương hướng lúc nãy em với Ryukio định ra thì chúng ta sẽ tìm kiếm một vùng lãnh địa nhỏ và phát triển lên từ từ thành một đế quốc. Thứ hai là vùng lãnh địa này sẽ nằm ở các Vũ Trụ cực nhỏ bên ngoài cùng nhằm giảm thiểu ảnh hưởng của các tập đoàn. Có ba sự lựa chọn cho chị vào lúc này.
Lakjhal đưa tay vẽ ra một văn trận nhỏ, tinh đồ lập thể hiện lên, cậu bắt đầu mô tả chi tiết của ba vị trí.
Saslan Vũ Trụ, được phát hiện cách đây mười hai tỷ năm, có tổng thể hơn tám mươi nghìn thiên hà, gần mười triệu ngân hà, tổng số hành tinh có sự sống vào khoảng bảy mươi nghìn tỷ ngoài ra còn có hơn hai mươi sáu vùng không gian độc lập loại nhỏ chưa khai phá, được xếp vào dạng Vũ trụ cấp F-. Hệ thống và phương hướng phát triển chủ yếu dựa vào ma thuật. Nằm gần vùng quản lý tận cùng của tập đoàn Grandown.
Hạ Tà Vũ Trụ, được phát hiện cách đây sáu mươi tỷ năm, có hơn một trăm hai mươi nghìn thiên hà, bốn mươi lăm triệu ngân hà, số hành tinh có sự sống là hơn ba trăm nghìn tỷ, ba mươi ba vùng không gian độc lập chưa khái phá, xếp vào dạng Vũ Trụ cấp F+. Hệ thống và phương hướng phát triển là đạo thuật,… thuộc phạm vi ngoại biên của hai tập đoàn Grandown, Salamon và Drufal. Tình hình tranh chấp giữa các thế lực đối với Vũ Trụ này khá phức tạp.
Cuối cùng là Anka Vos Vũ Trụ, được phát hiện mới hơn một tỷ năm, các thông số cụ thể vẫn chưa có chính xác, hệ thống chủ yếu thuộc về ma thuật triệu hồi. Nằm ở ngoại biên tập đoàn công nghiệp nhẹ Ask Lyodin, một tập đoàn với tuổi đời hơn sáu mươi tỷ năm, vô cùng trẻ so với tất cả các tập đoàn khác.
Tiếp đó Lakjhal tường thuật cho Arthur về mối quan hệ hiện tại giữa cậu cùng với các thế lực, tập đoàn.
Vốn lúc đầu có hơn hai mươi hai địa điểm được đưa ra nhưng trải qua phân tích của Lakjhal cùng Ryukio thì chỉ còn lại ba nơi này, Arthur sẽ là người quyết định.
Arthur trầm ngâm nhìn vào ba mô hình Vũ Trụ cùng với phạm vi phân bố. Nàng dựa vào kinh nghiệm có được khi thông qua khỏa nghiệm của Vương Miện Thống Trị và nhanh chóng đưa ra đáp án cuối cùng.
-Anka Vos Vũ Trụ.
-Ồ!...
Lakjhal và Ryukio ồ lên sau đó cũng nhận ra sự kinh ngạc đối với lựa chọn của Arthur.
Lakjhal cho rằng nàng sẽ lựa chọn Saslan Vũ Trụ vì nơi đó nằm ngoại vi Grandown – một tập đoàn có chính sách khá thân thiện, phân cách với các thế lực hiếu chiến khác như Drufal, Salamon,… Một sự lựa chọn mang tính ổn định.
Ryukio lại cho rằng Arthur sẽ lựa chọn Hạ Tà Vũ Trụ, một sự lựa chọn mạo hiểm nhưng nó lại có thể kích phát sự phát triển mạnh mẽ cho đất nước. Sự dồn ép từ phía các tập đoàn sẽ khiến đất nước trở mình mạnh mẽ vì chịu đè nén.
Còn về Anka Vos, đây chỉ là vì sự mâu thuẫn trong tư tưởng của hai người được giải quyết bởi Anka Vos thuộc ngoại vi tập đoàn mới nổi Ask Lyodin, tập đoàn này là một đối tượng tốt để trở thành đối thủ cạnh tranh của đất nước.
Hơn nữa Lakjhal cùng Ryukio đều chú trọng vào một điều – “chưa có thông số chính xác”.
Việc này tựa như đánh bạc, nếu Anka Vos là một Vũ Trụ cấp độ Z thì xem như bọn họ xui xẻo, hoặc nếu may mắn đây là một vũ trụ cấp độ A trở lên thì tương lai là không to lớn đến thể lường được.
Thế nhưng đối với những người luôn cố gắng suy tính mọi việc chu đáo và không tin tưởng vào may rủi như Lakjhal cùng Ryukio thì điều này rất khó chấp nhận.
Arthur nhìn được suy nghĩ của hai người nên mỉm cười:
-Mục tiêu của đế quốc này chính là cạnh tranh với các thế lực khổng lồ trong tinh không, khó khăn là động lực để mạnh mẽ.
Lakjhal và Ryukio bừng tỉnh, cả hai đã quá chú trọng vào việc nhìn chằm chằm vào tiềm năng phát triển mà quên đi việc đặt nền móng ban đầu nên luôn đưa ra những lựa chọn tối ưu.
Nếu Anka Vos Vũ Trụ đúng là cấp Z thì đã như thế nào.
Họ sẽ vẫn phát triển tại đó và sẽ chinh phục những Vũ Trụ khác để mở rộng phạm vi, hơn nữa sự khó khăn đó sẽ khiến đế chế phát triển theo chiều hướng vững chắc hơn, đây là lợi thế mà không phải bất lợi.
Lakjhal lắc đầu, quả nhiên bản thân cậu không thích hợp để làm một vị vua, tầm nhìn của Lakjhal vẫn chưa đủ xa như Arthur, Ryukio cũng không thể không kính phục sức quan sát và cái nhìn toàn thể của Arthur.
Lakjhal mỉm cười nói:
-Vậy là đã quyết định xong, thời gian đến lãnh địa mới khá lâu nên mọi người cứ thư giãn nhé.
Lakjhal lấy ra chiếc phi tuyền của mình và mang mọi người biến mất trong tinh không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.