Thủ Hộ

Chương 179: Cứu vớt thằng ngu học tìm chết




Cách thành Griode hai mươi dặm phía bắc.
Một nhóm người toàn thân trang bị vũ khí cùng giáp nhẹ đứng thành một đội ngũ khá chỉnh tề. Mongo thúc ngựa trở về trước nhóm người và có điều suy nghĩ.
Nói thật hắn rất bất ngờ trước sự thay đổi rõ rệt của thành Griode, cách đây ba tháng khi hắn có dịp đi qua nơi này thì cả tòa thành vẫn nặng mùi chết chóc, thế nhưng mới đi do thám về hắn lại hoàn toàn kinh ngạc, Mongo thậm chí còn cho rằng mình đi nhầm địa điểm.
Thành Griode hiện nay đã được xây dựng lại hầu như toàn bộ, những căn nhà gỗ mới vững chắc, những bức tường được tu bổ tại các vị trí hiểm yếu, chung quanh thành được phát hoang sạch sẽ, dân số trong thành vui vẻ tấp nập, hắn ước chừng cũng có đến hơn ba mươi nghìn người trong thành.
Mục đích lúc đầu là mang theo năm trăm thuộc hạ đến nơi này để tạo thế hung hãn gây áp lực và ép lấy lương thực của thành Griode, thế nhưng lúc này hắn thay đổi suy nghĩ, năm trăm người sẽ chẳng thể nào tạo nổi áp lực gì cho hơn ba mươi nghìn người.
Hắn bỗng nãy ra một ý thưởng khá hay, Mongo quyết định sẽ cho dời làng Surdie đến ngoại ô thành Griode và làm một công việc gọi là “thu lộ phí đểu”. Mongo nhếch môi nói với chúng thuộc hạ
-Lui quân!... chúng ta sẽ chuẩn bị dời làng.
Vâng!...

-Lại mất tích một nhóm tiều phu?. Các ngươi tại sao không cử người đi thăm dò.
Arthur trong căn phòng thả cây bút lông chim trong tay và liếc mắt người trung niên đang cung kính báo cáo lại mọi việc. Người trung niên hơi sợ hãi đáp:
-Thưa tài chính quan, là đã cho người điều tra nhưng chỉ cần theo dấu nhóm tiều phu thì những người đó cũng biến mất.
Arthur nhịp ngón tay trên bàn, nhịp tim của trung niên cũng hơi dâng lên với mỗi nhịp gõ, hắn là Rowel – chủ sự đội tiều phu, gia đình hắn sống sung túc cũng nhờ hắn được sự tín nhiệm của Arthur nên mới có được chức vụ này, hắn hiểu rõ lời nói của Arthur có bao nhiêu sức nặng đối với tất cả con người nơi đây.
Arthur đợi đến khi tim của Rowel gần như nhảy đến cuống họng nàng mới mỉm cười nói:
-Ta đáng sợ đến thế hả?...
-Không,… không,…
-Không không?. Ý ngươi là ta còn hơn cả đáng sợ?.
-Không!... ý của ta là người,… người,…
Rowel cuống lên hắn ấp úng không đáp lại đươc. Arthur bật cười ôn hòa:
-Ha ha ha,…. đừng căng thẳng như thế, việc này hãy đến thông báo với quan trị an Esdeath.
Rowel sau khi lui khỏi căn phòng thì cố gắng hít thở lấy lại không khí.
Arthur ngồi tựa vào lưng ghế, Rowel là một tên khiến người đối diện rất khó có cảm giác tin tưởng, muốn nắm giữ loại người như hắn cần phải có một sự uyển chuyển trong chế độ đối đãi, lúc cần thiết phải cho hắn cảm giác được sự sợ hãi, cũng phải cho hắn đầy đủ lợi ích.
Hơi nhắm mắt dưỡng thần một chút, Arthur đứng lên ra ngoài, sáng nay nàng cần đến khu dân cứ phía Bắc để ổn định tình hình của nhóm người mới di cư đến.

Doanh trại tạm thời của đội trị an.
Rowel vừa đến nơi này thì ngay lập tức bị khí tức mạnh mẽ của những người đang tập luyện chấn nhiếp.
-Những con lợn cục súc, chém mạnh vào,… chém mạnh hơn nữa,… hơn nữa… hãy tưởng tượng rằng bản thân đang bằm nát nó ra…
HÂY!... HÂY AAAA!...
Rowel nhìn thấy những thanh niên toàn thân để trần đang hừng hực khí thế vung kiếm chém vào các cọc gỗ, hai mắt họ xung huyết phấn chấn, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, bên cạnh họ là quan trị an đang vừa hướng dẫn vừa làm mẫu.
Esdeath trông thấy Rowel thì nhe răng cười hiền lành, thế nhưng điều mà Rowel cảm nhận được là một con hung thú đang tập trung vào hắn.
-Có chuyện gì sao Rowel?.
Nghe Esdeath hỏi, Rowel khom người nói:
-Chuyện là như thế này….
Sau khi nghe Rowel thuật lại mọi việc thì Ess trầm tư, nàng quay sang nói với chúng thuộc hạ:
-Có khả năng là xuất hiện một đầu hung thú, hoặc là một đàn lớn dã thú, các ngươi ai muốn cùng ta đi săn nào.
TÔI!....
Tát cả đồng thanh hét lớn. Ess gật đầu hài lòng:
-Tinh thần rất tốt, nhưng lần này ra sẽ chỉ mang theo đội số Báo Thép, họ là những người cho ta thấy được sự cố gắng nhiều nhất, tất cả hãy chăm chỉ luyện tập đợi lần khác…
Các đội khác trong doanh lập tức nhìn về phía đội Báo Thép với ánh mắt ao ước, ghen tị,… được cùng Esdeath đại nhân đi săn là một điều vinh dự tối cao đối với mỗi đội. Trong lòng họ thì Esdeath chính là thần, là không gì không làm được…
Ess như sực nhớ ra điều gì nàng quay về hướng một người đội trưởng:
-Hai ngày trước đội Nanh Hổ đi thử sức với bọn “thu lộ phí đểu”, sao vẫn chưa có tin tức. Ngươi là đội trưởng đội trinh thám Mắt Ưng, tin tức của ngươi bị đụt à?.
Tên đội trưởng lập tức đứng thẳng người và ánh mắt nhìn đến trước nghiêm chỉnh:
-Báo cáo đại nhân, đội Nanh Hổ yêu cầu được tự thân dọn dẹp bọn cướp để cùng đại nhân giải phiền. Đội trưởng Turk nói rằng hắn sẽ mang đầu Mongo về làm quà cho đại nhân nên không cần thông báo.
-Hừ hừ!... Mấy tên oắt này đi săn lén mà không nói với ta,… chờ bọn chúng trở về ta sẽ đưa chúng treo ngược nhúng giếng băng.
-Vâng,… đại nhân…
Ess hơi chần chờ và nói:
-Đội Bọ Ngựa Đỏ và đội Mắt Ưng đi hỗ trợ cho đội Nanh Hổ phòng ngừa chúng làm hỏng việc,…
-VÂNG!...
Các binh sĩ trong doanh nhìn bóng lưng Ess khuất sau cánh ừng thì trong lòng ấm áp, Esdeath đại nhân tuy rằng rất nghiêm khắc và tàn bạo trong huấn luyện nhưng người rất quan tâm đến bọn họ.

Ess mang theo đội Báo Thép tiến vào sâu trong khu rừng Asa, tuyết đọng dày trên các cành cây khiến tầm nhìn khá hạn chế.
-Esdeath đại nhân, phát hiện dấu chân cách đây 400 bước, có thể là dấu chân của nhóm tiều phu mất tích.
Một thanh niên chạy về và nhanh chóng báo lại với Ess.
Nàng lan tỏa tâm trí để kiểm tra khu vực và nhếch môi:
-Toàn đội theo ta tiến về hướng đó.
Càng đi theo những dấy chân bị đóng băng thì khu rừng càng trở nên rậm rạp hơn, bóng cây mỗi lúc một che kín bầu trời, những tiếng chim báo chết Droinus thỉnh thoảng ré lên như muốn hút tim của cả đoàn người ra ngoài.
Ess rút kiếm ra khỏi vỏ và thả bước mạnh mẽ tiến đến, bóng lưng của Ess tựa như ngọn hải đăng dẫn đường cho toàn đội tiến lên khỏi biển cả sợ hãi bao phủ chung quanh.
...
Một chiếc hồ trong vắt xinh đẹp, những cụm hoa nở khắp mặt đất, từng đàn chim bang liệng cùng với ánh nắng ấm áp,… Tất cả mọi người sững sờ tại đó vì quang cảnh hoàn toàn tách biệt khỏi khí hậu và thời tiết khắc nghiệt xứ Cott.
Họ tràn đầy khiếp sợ lẫn nghi hoặc nhìn Ess thăm dò.
Ess đưa tay ra và nói:
-Cung, tên.
Một người trong đội tiến đưa cung tên. Ess vận sức mạnh vào mũi tên sau đó bắn mạnh vào bầu trời.
Ting!....
Mũi tên xuyên qua một bức tường vô hình sau đó biến mất, chỉ một chốc sau mũi tên bỗng nhiên bay ngược trở về. Ess đưa tay bắt lấy mũi tên và nói:
-Phía trước là ảo cảnh.
Các binh lính ồ lên, một trong số bọn họ hét lên:
-Triệu linh sư!....
Triệu linh sư, danh từ quá quá quen thuộc nhưng cũng quá đỗi xa lạ với những binh sĩ này, trong mắt họ thì các triệu linh sư như đến từ một thế giới khác, thế giới của những vị thần và những phép màu. Ess nhíu mày với chúng thuộc hạ đang hoang mang:
-Rối lên cái gì, chúng ta không cần quan tâm đến chúng mà nên xem xét việc tìm ra các tiều phu mất tích sau đó báo cáo lại cho Arthur đại nhân.
Câu nói của Ess khiến mọi người an tĩnh lại, đúng lúc này một tràng âm thanh như tiếng kim loại kéo vào nhau du dương từ bên trong ảo cảnh vọng ra.
Mặt hồ nước vặn vẹo kì dị sau đó mở ra và một thanh niên tóc xanh biển tuấn mĩ tiền đến trước nhóm người.
Thanh niên vừa trông thấy Ess thì ánh mắt hắn sáng lên, dáng người nóng bỏng, dung nhan xinh đẹp khó dùng bút mực để tả hết, khí chất cao ngạo đến lạnh lùng, ánh mắt cuồng dã, trong lòng thanh niên lập tức sản sinh một cảm giác muốn chiếm hữu cường liệt.
Hắn liếc mắt qua đội Báo Thép như nhìn một đám rác rưởi sau đó mỉm cười ôn nhu tiến đến trước Ess:
-Tự giới thiệu vơi tiểu thư xinh đẹp, ta là con trai của Công tước Filient Sazzaz– Athonie Sazzaz, đồng thời cũng một triệu linh sư học đồ trung cấp, như tiểu thư thấy được thì quang cảnh lộng lẫy này chính do ta tạo ra. Không biết tiểu thư đây là?...
Ess đạm bạc quét mắt chung quanh sau đó gật đầu và nói:
-Quan trị an thành Griode – Esdeath. Ngươi có biết một nhóm tiều phu bị lạc đến nơi này hiện tại như thế nào?.
Thanh niên thấy thái độ của Ess thì khó chịu, có vẻ trong mắt nàng thì việc tìm kiếm lũ mọi rợ kia quan trọng hơn việc trò chuyện với hắn.
Hắn cũng biết ngôi thành chết Griode, dù sao nơi đó cũng trực thuộc quyền quản lý của cha hắn, một trị an quan của tòa thành này thì hẳn cũng chẳng có bối cảnh gì lớn, lá gan hắn nở to ra, Athonie hơi cười cợt và đưa tay nắm lấy bàn tay của Ess:
-Sao nàng phải quan tâm đến lũ thấp kém đó, không biết nàng có nhã hứng cùng vào thăm thú nơi này với ta..
Các thành viên đội Báo Thép thấy tên này có ý định vô lễ với quan trị an thì gầm lên giận dữ:
-Bỏ bàn tay của mày khỏi người đại nhân thằng khốn!...
-Ông sẽ xé xác mày làm thức ăn cho gia súc…
Athonie có vể đã hết kiên nhẫn, hắn híp ánh mắt lại:
-Lũ sâu mọt các ngươi đừng khiến ta thêm chướng mắt!... CÚT!....
Một làn sóng màu xanh theo tiếng hét của hắn lan đi và thổi mọi người quay cuồng lăn lộn trên mặt đất.
Các thành viên thuộc đội Báo Thép té ngã trên mặt đất sau đó đứng lên và cùng tuốt vũ khí, họ đã biết sự chênh lệch giữa mình cùng một triệu linh sư, thế nhưng điều này không có nghĩa họ tùy ý việc đối phương lăng mạ Esdeath đại nhân.
Athonie ánh mắt khinh miệt, lũ dân đen này có vẻ rất cứng xương và chẳng biết giới hạn của mình. Ngay lúc này Ess cất tiếng:
-Các ngươi đã khắc sâu được cái cảm giác bất lực vì sự yếu đuối của bản thân chưa?...
Các thành viên đội Báo Thép trầm mặc, họ hiển nhiên mới nhận ra sự ngu dốt của chính mình.
Họ đã chăm chỉ và khắc khổ luyện tập, thế nhưng đó chẳng là gì khi mà họ đã tự kiêu ngạo vì những gì bản thân đạt được với các thành viên của những đội khác, kiêu ngạo cái chó gì khi mà những gì họ làm lúc này chỉ có thể nhảy lên chịu chết vô nghĩa hoặc cụp đuôi trốn về như những con súc vật.
Ess nhìn nét mặt của họ và gật đầu, những binh lính này còn rất trẻ, sự nông nổi của họ cần được tôi rèn, nàng nói:
-Về thông báo với quan nội vụ Lakjhal rằng ta đã gặp rắc rối. Mọi chuyện còn lại để cho ta. Về đi!...
Thấy các thành viên đội Báo Thép đang chần chừ, Es mất kiên nhẫn hét:
-ĐI NGAY!...
Nhìn bóng lưng của các thành viên khuất sau cánh rừng rậm rạp, Ess thở dài mệt mỏi và vặn chiếc eo nhỏ, nàng xoay sang nói với Athonie đầy thâm ý:
-Bây giờ ngươi muốn thế nào đây con trai của công tước Filient?. Tình yêu hay tình dục?.
Athonie sững người, hiển nhiên hắn không ngờ thiếu nữ trước mắt lại dám thốt ra lời thẳng thừng như vậy, Athonie ôn nhu mở lời:
-Ngay từ khi trông thấy nàng thì trái tim ta…
Sau đó là một tràng những từ ngữ hoa mĩ được hắn phun ra như suối chảy.
Ess nghe hết thì cảm thấy có phần hơi buồn ngủ, bỗng nhiên ánh mắt nàng sáng ngời, Es cất tiếng cắt ngang bài tình ca buồn nôn của Athonie:
-Chồng ta đến rồi, chàng sẽ nói chuyện với ngươi, bảo trọng sức khỏe, hy vọng chúng ta còn có thể gặp mặt.
Nói rồi nàng lướt qua hắn.
Chồng?...
Athonie có cảm giác mắc nghẹn trong cổ.
Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, một cơn tức giận vô cùng tràn lên não khiến Athonie như muốn mất lí trí. Hắn xoay lưng lại.
Một thiếu niên toàn thân phủ hắc y, dáng người cao gầy, mái tóc đen dài huyền phù trong gió tuyết, trên gương mặt thanh tú tuyệt mỹ là một đôi mắt trong suốt lấp lánh như trời sao.
Thiếu niên chỉ đơn giản đứng đó nhưng lại tựa như mang đến cả màn đêm tinh không bao phủ cả không gian chung quanh, ánh mắt thiếu niên xẹt nhẹ qua nhưng lại mang cho Athoni cảm giác bị băm vằm, nghiền nát trong đêm tối khủng bố đến vô tận.
Chỉ một cái nhìn của Lakjhal đã khiến linh hồn của Athonie đạt đến biên giới tàn phá.
Ess nhìn gương mặt tái nhợt như xác chết cùng với thân thể cuộn lại run cầm cập vì sợ hãi của Athoni thì thú vị hỏi Lakjhal:
-Hắn còn sống tiếp được không?.
Lakjhal nhếch môi.
-Hắn phải sống, sống để nói cho cha hắn biết điều này, để công tước Filient trở thành đá đạp chân cho thành Griode, để ngôi thành của chúng ta phát triển nhanh hơn, kế hoạch hai mươi năm quá lâu, ta cần có một ít yếu tố mới khiến quá trình này rút ngắn vào.
Ess bất mãn xoay lưng đi:
-Chàng lần nào cũng chỉ có mỗi trò tàn phá tinh thần, tuy hiệu quả nhưng lại chán chết. Ừm, nhưng cũng nên cho chàng phần thưởng vì kịp thời đến cứu ta khỏi tên dâm tặc này.
Ess đến bên cạnh và cho Lakjhal một cái ôm cùng nụ hôn thật nồng nàn.
Lakjhal có phần không nói gì, cậu đến không phải để cứu Ess mà để cứu tên ngu học này, nếu không phải cậu kịp thời truyền âm đến thì sợ rằng Ess đã vặn vẹo tên nhãi không biết trời cao đất dày này thành thứ đồ vật gì nữa.
Nhìn bóng lưng Ess vui vẻ rời đi thì Lakjhal hơi lau nhẹ mồ hơi trên trán, lực ôm vừa nãy của nàng đủ để nghiền nát một ngọn núi, cậu nghi ngờ rằng mạng già của mình một ngày nào đó tuẫn táng trong tay Ess.
Lakjhal bước đến trước Athonie và dùng chân dẫm lên mặt hắn, sau đó cậu cùng giọng nói ôn hòa:
-Nên nhớ, đừng cho rằng thế giới chuyển động theo cái cách ngươi nhìn thấy, rất nhiều thứ không như tưởng tượng có thể hại chết bản thân, tựa như hôm nay, nếu không phải ngươi còn tác dụng thì ra đã bóp nát ngươi - tựa như một con kiến.
Lakjhal bắt đầu thay đổi và giả tạo một câu chuyện trong tâm trí Athonie. Sau đó ném hắn vào lại trong ảo cảnh.
Cậu chạm vào ảo cảnh để cảm nhận và tìm kiếm các tiều phu, thế nhưng tất cả họ đều đã chết, họ chết trong trò chơi gọi là “săn bắn lũ súc sinh chạy trốn” của Athonie.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.