Ánh sáng ban mai dịu nhẹ chiếu rọi khắp quảng trường lót đá cẩm kim trắng khiến quảng trường bừng lên thứ ánh sáng tinh khiết, thần thánh.
Đội quân toàn thân giáp bạc uy nghiêm đứng chỉnh tề khí thế cuồn cuộn, ánh sáng ma lực ẩn hiện trên toàn thân khiến cả đội quân tựa như thiên binh giáng hạ.
Tất cả họ dùng ánh mắt thành kính và cuồng nhiệt hướng về ban công của tòa nhà chính, người đang đứng nơi đó là tín ngưỡng, là sinh mệnh là ánh sáng dẫn dắt họ Knight King – Arthur Alturia Pendoragon, chính người đã dùng trí tuệ của mình để biến vùng đất bị ruồng bỏ này thành một tòa thành tráng lệ như hiện tại, chính người đã ban cho họ một cuộc sống mà bản thân họ không dám mơ đến.
KING ARTHUR!.... KING ARTHUR!....
Đội quân cuồng nhiệt gầm lên, và một dòng chảy mờ ảo từ trên người họ truyền đến Arthur. Arthur mỉm cười đưa tay áp xuồng khiến tất cả tiếng hò reo lập tức lặng như tờ.
-Hôm nay, tòa thành mà chúng ta đang bảo vệ, nơi vợ con các người đang vui vẻ sinh sống hiện phải đối mặt với nguy cơ to lớn chưa từng thấy, vượt qua thử thách này, thành Griode sẽ được đổi thành công quốc Griode, các ngươi hãy nâng cao vũ khí và cùng ta chiến đấu cho tương lai của vùng đất này.
RÀO!...
Tất cả binh sĩ đồng loạt tuốt kiếm và chỉ thẳng lên trời thể hiện ý chí chiến đấu cùng lòng tin sắt đá của bản thân dành cho nhà vua.
Arthur gật đầu sau đó cao giọng nói:
-Quân đội viễn chinh lần này sẽ do em trai ta Lakjihal dẫn dắt, Lakjihal chức vụ trước đây chính là quan nội vụ của thành Griode, nay ta bổ nhiệm làm thống soái quân viễn chinh, Flavie, Suzana, Gromio và Anderon sẽ là phó tướng, mỗi người dẫn dắt mười nghìn quân chính quy cùng hai mười nghìn dân binh trực quyền thống soái Lakjihal.
Từ đội quân bên dưới bước ra hai nam và hai nữ, bốn người eo thẳng tắp, đưa tay đặt lên ngực và nghiêm trang đáp:
-Nguyện được phục vụ nhà vua.
Cùng lúc đó Lakjihal toàn thân che kín chiến giáp đen tuyền bao phủ toàn thân chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời, cậu cưỡi chiến mã toàn thân bao trùm giáp đen, cả người Lakjihal toat ra khí tức âm u như địa ngục kị sĩ, Lakjihal tựa như một điểm nổi bật giữa tòa thành trì ánh sáng này.
-Lên ngựa xuất phát.
Dưới mũ giáp dữ tợn là một giọng nói lạnh nhạt truyền đến khiến toàn đội quân không tự chủ rùng mình và tự giác chấp hành vô điều kiện.
Arthur nhìn đội quân dưới sự dẫn dắt của Lakjihal đi ra khỏi thành sau đó nàng xoay người quay vào trong, nàng cũng cần chẩn bị để dân chúng phong thủ qua đợt hung thú thủy triều sắp đến
…
Lakjihal mang theo quân đội hướng về công quốc phía nam Yordie, cậu cho quân đóng trại tại một khu rừng khoảng cách biên giới hơn năm trăm dặm và bố trí trinh sát tỉ mỉ.
Trong lều trại trung tâm, Lakjihal cùng bốn phó tướng đứng xoay quanhd dịa đồ khu vực và thảo luận đối sách, Lakjihal chỉ lặng nghe ý kiến của mỗi người và trầm tư lựa chọn.
Nữ phó tướng Suzana đư tay vạch con đừng hành quân và nói:
-Ta cho rằng quân lực và hướng di chuyển của Yordie chủ yếu là theo đường này, con sông sẽ giúp chúng thuận tiện hơn trong việc vận chuyển lương thực, quân giới, và đây là đoạn con sông phải đi qua rừng Deami, binh lực của chúng sẽ phải phân tán …
Flavie khoát tay chặn lại:
-Khoan đã nếu phân tích của Suzana là đúng thì tại sao không suy đoán trường hợp chúng đi vòng qua khu rừng.
Gromio mỉm cười chỉ vào đường biên giới:
-Bởi vì khu rừng này có hơn một nửa nằm trong lãnh thổ Yordie, ta nghĩ phân tích của Suzana là hợp lí nhất, nếu chúng ta phóng hỏa khu rừng khi chúng đi ngang qua thì có thể nắm chắc chiến thắng trận này đến hơn tám phần mười.
Anderon gật đầu:
-Ta cũng ủng hộ ý kiến của Gromio. Không biết thống soái nghĩ như thế nào?.
Lakjihal từ đầu đến giờ vẫn luôn giữ im lặng, cậu đưa tay chỉ vào một địa điểm trên bản đồ và hỏi:
-Ba vùng này có phải chính là khu vực cung cấp lương thực chủ yếu của Yordie?.
Suzana gật đầu, sau đó bỗng dưng nàng giật mình mạnh mẽ trưng mắt nhìn thống soái tựa như muốn xuyên qua bộ giáp đen mà quan sát chân diện của người này. Ba người còn lại cũng nhận ra điều gì nên bắt đầu trầm tuw, qua một lúc Flavie ngẩng lên khỏi địa đồ và nói:
-Quả thực có độ khả thì, nếu,… nếu như kế hoạch này thành công thì một mũi tên xuyên ba bia. Cô lập quân viễn chinh của Yordie, mở rộng địa đồ cho Griode tạo thành một con đường lương thực, cuối cùng là chặt đứt mạch máu của Yordie…. Quả thực… rất hấp dẫn…
Anderon trầm trọng:
-Nhưng việc này đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ bị giam lại tại đây, trong khi mục tiêu của chúng ta là ngăn cản quân viễn chinh cùng với tấn công công tước Zahal.
Lakjihal không nói mà dùng ngón tay di chuyển trên địa đồ, theo ngón tay của Lakjihal thì ánh mắt bốn người mỗi lúc một sáng lên, mỗi lúc một khó tin cùng với cuồng nhiệt. Lakjihal lạnh nhạt nói:
-Không nên hành quân theo lẽ thường. phải sáng tạo và bùng nổ sự bất ngờ khiến kẻ địch không tưởng nổi, khiến chúng trở tay không kịp. Các ngươi cho trinh sát đi trước thăm dò con đường cùng với sự bố trí quân lực của Yordie, ba ngày sau chúng ta sẽ tiến hành. Một trận này cái ta cần không là ngăn cản bọn chúng mà là triệt để đánh ra tiếng tăm, tương lai cho thành Griode như lời của nhà vua.
…
Ba ngày sau.
Lakjihal chỉ kiếm về trước và gầm lên:
-Xuất phát.
Đội quân ào ạt cưỡi ngựa tiến theo sau Lakjihal, móng ngựa giẫm đất tựa như sấm dậy.
Lakjihal di chuyển cẩn thận và thần tốc, dọc đường cậu cho trinh sát tìm hiểu kỹ lưỡng đông thời chia quân thành một nghìn đoàn đội nhỏ cải trang thành thương đội.
Vòng qua dãy núi Jajal, vượt khỏi sự kiểm tra của bốn tòa thành trì phụ thuộc, sau năm ngày hành quân thì sáng ngày thứ sáu, quân đội của Lakjihal lấy thế sét đánh bao vây lấy thành Akami của đại công tước xứ Yordie – Misuhi.
Misuhi là một trong hai đại công tước của Yordie, hắn chẳng thể nào ngờ được lại có một đội quân của tòa thành hẻo lánh lại xuất hiện dưới chân tường thành của mình, đội quân này đã đi xuyên qua hơn bốn tòa thành trì mà chẳng hề bị phát hiện.
Trong thành hiện tại chỉ có năm nghìn lính thân vệ, thêm cả lính bảo vệ và thanh niên có thể mặc giáp lên trận cũng chưa đến mười nghìn, tất cả hơn hai trăm nghìn đã bị điều đi trong cuộc viễn chinh đến công quốc Ahari. Misuhi vỗn mạnh một phát khiến chiếc bàn bị linh lực của hắn chấn cho thành bụi:
-Lũ ăn hại của bốn tòa thành phía trước đã làm việc ngu xuẩn gì. Hơn một trăm nghìn, ròng rã hơn một trăm nghìn quân, lính thám báo của chúng ta chui dưới váy đàn bà mà sống hay sao. Chết tiệt.
Lakjihal vung kiếm về trước:
-Toàn quân công thành.
VÌ NHÀ VUA VĨ ĐẠI…..
Toàn quân gầm lên thanh thế mênh mông chấn động, vót ngựa tung bay, những lá cờ màu đỏ trắng mang quân huy hình thánh kiếm Excarlibur phất phới đón gió, cả đội quân tựa như một cơn thủy triều màu bạc cuốn về hướng tòa thành.
Trên đài cao, Misuhi cười gằn lên:
-Lũ các ngươi bức ta, rất tiếc phải chấm dứt chuyến đi ngu xuẩn của các ngươi tại đây, THẢ RỒNG!!!...
Graoooo!.....
Một bóng đen khổng lồ bya vụt lên từ trong thành, đó là một con hắc long cao hơn ba mươi mét, thên thể ẩn hiện dung nham nóng cháy, long uy trầm thấp lan tỏa và bao phủ chiến trường khiến sĩ khí của quân đội bị giảm đi rõ rệt. Lakjihal củng tỏa ra khí áp của mình chống lại long uy và hấp dẫn ánh mắt của hắc long.
-Tiếp tục tiến công, Anderon thay ta chỉ huy quân đội.
Lakjihal nói rồi giật cương hắc mã khiến nó lồng lên và lao vụt đi về phương khác. Con rồng cũng không để ý đến mệnh lệnh của công tước mIsuhi mà gầm thét đuổi theo Lakjihal tựa như có điều gì đang hấp dẫn nó.
…
Lakjihal điều khiển hắc mã thoải mái né tránh hắc hỏa của con rông thổi đến, cậu dẫn dụ nó đến một khu núi đá lởm chỏm thì xuống ngựa và rút kiếm, mang khiên vào. Lakjihal cười cất tiếng:
-Làm tọa kị cho ta, hoặc chịu một trận hành hạ sau đó làm tọa kị cho ta, ngươi chọn con đường nào hắc long?.
GRAOOOO…
Hắc long vốn là loài có trí tuệ nên dễ dàng hiểu được lời nói của Lakjihal, nó cảm thấy sỉ nhục nên cuồng nộ phun ra hắc hỏa điên cuồng, cả vùng núi đá chìm trong biển lửa tựa như địa ngục.
Lakjihal nấp sau một tảng đá chờ đợi hắc hỏa qua đi sau đó lao ra và áp sát vào hắc long.
COANG!...
Móng vuốt con rồng chém vào khiên đen phát ra âm thanh sắt thép va chạm chói tai. Lakjihal xoay một vòng giảm bớt lực tát sau đó tung người vung kiếm đâm vào sườn hắc long.
Con rông đập cánh tạo thành khí lưu cuồn cuộn sau đó quét chiếc đuôi tựa như một thanh kiếm khổng lồ vào ngang eo Lakjihal.
Lakjihal nhấn người lên né tránh.
Xoẹt….
Núi đá phía sau cậu bị chém gọn gàng thành hai nữa và ầm ầm vỡ nát. Ngay khi Lakjihal còn đang lơ lững chưa tiếp đất thì một luông hắc hỏa ập đến.
Lakjihal vung khiên tát bay hắc hỏa sau đó mượn đà nhún người lui về sau.
-Kinh ngiệm chiến đấu không tệ.
Con rồng gầm lên đầy đắc ý, Lakjihal thấy thế chỉ lắc đầu cười khẽ. Cậu khẽ nhún chân lao đến cận thân với con rồng.
Tiếp đó đã không còn là một cuộc đấu mà diễn ra sự hành hạ đơn phương. Hắc long hiện tại mới biết được lúc trước chiến đấu chỉ là sự đùa cợt của hắc kị sĩ trước mắt, kẻ này cận thân chiến đấu đã đạt đến trình độ hoàn mỹ vô khuyết.
Dự phán sự tấn công, mỗi một nhát kiếm, mỗi một khi vung khiến đều là sự tính toán chi tiết không một khuyết điểm. Trên người hắc long vết kiếm mỗi lúc mọt nhiều, tuy không trí mạng nhưng cũng khiến nó kiệt sức, nó đã hoảng sợ.
Hắc long gào thét không cam lòng sau đó phóng vút lên, Lakjihal lắc đầu huyets sáo gọi chiến mã của mình sau đó từ bên hông chiến mã lấy ra một sợi xích ma trang. Cậu vung sợi xích khiến nó biến dài ra và quất về hướng con rồng.
Bốp… Bốp….
Một trận roi đánh cho hắc long lăn lộn trên không trung, sau khi nó rớt xuống đất thì Lakjihal thả bước về phái đầu rồng cự đại và vỗ vào má nó:
-Ta rất thích tính cứng cỏi của ngươi, nhưng đôi lúc phải hiểu được cúi đầu trước kẻ mạnh hơn, làm tọa ki cho ta một trăm năm sau đó ta thả ngươi tự do.
Hắc long không cam lòng trầm thấp gầm gừ nhưng sau đó nó chỉ có thể gật đầu.
Lakjihal đưa tay áp lên trán hắc long, một luồng năng lượng lạ thường tiến vào cơ thể nó khiến các vết thương nhanh chóng khép miệng, Lakjihal cũng không cần buộc cương mà vỗ vào thân hắc long ý bảo nó đứng lên sau đó tung người lên đầu hắc long.
Cả người cùng rồng phóng vút lên trời biến mất khỏi dãy núi đá.