Thủ Hộ

Chương 214: Kinh biến, thương tâm vô lệ




Lạc Hạ nghe được tin dữ truyền đến từ sư huynh Mã Ngọc. 
Triều đình phái ra hai mươi vạn đại quân bao vây Chung Nam sơn yêu cầu giao ra Lạc Hạ nguyên nhân không rõ. Trong thư Mã Ngọc truyền đạt ý của Trùng Dương chân nhân rằng Lạc Hạ quyết không được trở về.
Lạc Hạ nhìn bức thư một lúc sau đó cậu đưa bức thư lên dùng nội lực hơ nóng và nhìn lại. Một đoạn thư tín khác hiện lên, là của riêng Mã Ngọc.
Trong thư viết Vương Trùng Dương bị triều đình đệ nhất cao thủ đại nội là Quỳ Hoa lão tổ đánh lén trọng thương, hiện tại sinh mạng đang hấp hối, đại quân triều đình cũng yêu cầu trong vòng một tuần trăng phải giao ra Lạc Hạ nếu không châm lửa đốt núi, tàn sát gà chó không tha.
Lạc Hạ bóp nát lá thư sau đó không nói lời từ biệt vội vàng triển khai khinh công ngày đêm không nghỉ chạy như bay về núi Chung Nam.

Trong chính điện, Vương Trùng Dương sắc mặt tái nhợt khí lực yếu ớt như thể bất kì lúc nào cũng thể cưỡi hạc về trời. 
Bên cạnh hắn, Lâm Triêu Anh sắc mặt đau thương liên tục truyền vào nội lực, sắc mặt nàng cũng đã rất kém sắc vì nhiều ngày liên tục truyền nội công cho Vương Trùng Dương.
Trùng Dương chân nhân vỗ nhẹ bàn tay của Triêu Anh một cách ôn nhu và nói với chúng đệ tử bên dươi:
-Có tra được vì sao triều đình lại muốn tiểu sư đệ?.
Khâu Sử Cơ sắc mặt khó coi vô cùng:
-Bọn hắn cố gắng dấu nhẹm đi chuyện này nhưng một vị hộ bộ thượng thư từng được ta cứu có tiết lộ,… là…là…
Trùng Dương chân nhân cảm thấy không ổn truy gấp:
-Chuyện gì nói thẳng.
Khâu Sử Cơ nghiến răng cúi đầu:
-Họ nói có chứng cư về việc tiểu sư đệ dâm loạn và cướp đi trinh tiết của Thái Tử phi tương lai. Tội đáng tru cửu tộc nhưng nể tình Toàn Chân giáo lập công chống quân Nguyên nên chỉ yêu cầu giao ra tiểu sư đệ và phong bế sơn môn. Đọc‎ thê𝗆‎ nhiề𝗎‎ tr𝗎yện‎ ở‎ #‎ 𝑻r𝐔𝗆𝑻r𝗎yen.V𝐍‎ ‎ #
Vương Trùng Dương tức giận vỗ bàn một cái, khí huyết công tâm khiến thương thế thêm nặng, hắn thổ ra một ngụm máu lớn:
-Ta đã ngờ, ta đã biết sư đệ các ngươi quá trong sáng, hắn không hiểu được giang hồ hiểm ác, thế nhưng lại không ngờ bị triều đình hãm hại, tiếc thay cho lòng trung của ta với triều đình… ha ha ha…
Chúng đệ tử bên dưới nghe sư phụ cười bi thương thì cũng dồn dập tỉnh ngộ, đây là một chiếc bẫy lớn nhằm vào Toàn Chân giáo từ trước. Tiểu sư đệ chỉ là bị liên lụy vào, với bản tính của tiểu sư đệ thì không thể nào làm ra cái tội lỗi tầy trời như thế.
Ngay lúc này, một đệ tử đời thứ ba chạy vào điện và quỳ xuống:
-Quân triều đình thông báo hôm nay đã là thời hạn cuối cùng, nếu vẫn không giao ra tiểu sư đệ thì họ sẽ nổi lửa thiêu núi và bắt đầu cho đại quân tiến hành tàn sát.
Vương Trùng Dương từ ghế thái sư đứng lên, hắn ánh mắt như điện nhìn về xa và cất tiếng nghiêm nghị:
-Cho tất cả đệ tử trốn vào Cổ Mộ, chỉ cần tiểu sư đệ còn sống thì Toàn Chân giáo còn ngày quật khởi.
Nói rồi Vương Trùng Dương quay về Lâm Triêu Anh và dùng ánh mắt chân tình nói:
-Ta phụ ngươi cả một đời, Anh nhi, đến cuối cùng vẫn không cho ngươi được một cuộc sống ngươi mong muốn. Ta, Vương Trùng Dương cả đời kiệt ngạo bất tuân hôm nay quỳ gối mong ngươi tha thứ và cầu ngươi cho các đệ tử được trốn vào Cổ Mộ.
Lâm Triêu Anh nước mắt rơi như mưa, nằng lắc đầu ôn như mỉm cười:
-Ngươi không phụ ta điều gì cả Dương tử, ngươi không cần cầu xin điều gì cả, ta đều đáp ứng ngươi, chỉ mong cho ta được ở bên ngươi đến giây phút cuối cùng, chết không chia lìa.
Trong khi chính điện đang chìm trong không khí ưu thương, thê lương thì bỗng nhiên bên dưới truyền đến tiếng hoan hô thật lớn, tiếp đó một đệ tử đời thứ ba chạy vào và quỳ xuống nước mắt mắt tung bay:
-Bẩm sư tổ, tiểu sư thúc đã trở về và hiện đang tàn phá nội doanh đại quân của triều đình dữ dội khiến chúng hoảng loạn.
Vương Trùng Dương trừng to mắt thật lớn và đấm ngực:
-Ngốc đồ nhi,… ngốc đồ nhi,… vì sao không nghe lời vi sư… tạo nghiệt a trời cao.
Mã Ngọc gương mặt tái nhợt tràn ngập thống khổ và hối hận tự trách.

Cả đạo bào của Lạc Hạ đã nhiễm đỏ máu tươi của quân lính, thế nhưng đôi mắt cậu vẫn trong veo như hồ thu.
Thân ảnh thiếu niên như phi yến, phi điệp chập chờn bay lượn giữa vạn quân, mỗi chưởng mỗi quyền mỗi chỉ tung ra là một nhân mạng ngã xuống, thần thể như hoàng kim bất diệt đao thương không thể gây hại.
Mái tóc Lạc Hạ cuồng loạn tung bay lên cao, mặt đất phạm vi mười trượng quanh thân Lạc Hạ nứt toác và lật tung mỗi khi cậu tung chiêu. Thần lực mênh mông như biển khiến Lạc Hạ chiến đấu không biết mệt mỏi, càng đánh càng mạnh.
Lạc Hạ tựa một sát thần khủng bố, đi đến đâu là người ngã ngựa đổ đến đó. Chiêu thức trùng điệp vô số thế không thể cản.
Thuận tay chộp lấy một cây trường thương của một binh sĩ bị cậu đánh chết, Lạc Hạ vung thương quét bay làn công kích và xoay người đập đến hàng chục tấm chắn phía trước khiến binh sĩ bị thổi tung lên.
Mười vạn quân đội đã hỗn loạn không thể tả.
Ngay lúc này một bóng người áo choàng trắng phóng đến tung chưởng cực nhanh vào lưng Lạc Hạ, thanh thế hùng vĩ, nội lực âm lãnh dồi dào cực điểm. Thế nhưng một chưởng đánh lên lưng Lạc Hạ lại tựa như đá ném vào biển.
Lạc Hạ thuận tay ném cây thương trong tay như sấm sét xuyên thủng và mang tên vạn phu trưởng bay khỏi lưng ngưa hơn trăm bước rồi đóng đinh trên mặt đất. Cậu trở tay hóa chưởng thành trảo quét về kẻ đánh lén.
Kẻ đánh lén tựa như nhìn thấy viễn cổ hung thú khổng lò vươn trảo đập nát mình, hắn vận toàn nội lực lên chống đỡ thế nhưng.
Ầm!....
Như một ngọn núi đụng vào khiến hắn bay ngược ra sau và phun một vòi máu tươi trên không trung, kẻ đánh lén dùng khinh công bổ chạy thật nhanh không dám quay đầu lại.
Lạc Hạ cũng không thèm truy đuổi mà quay lại tiếp tục chống đối quân đội triều đình.
Thống soái đại quân cảm giác được hoảng sợ, hắn trước nay rất khinh thường giang hồ nhân sĩ như hiện tại mới biết được sự đáng sợ thật sự của võ lâm cao thủ. Chẳng trách triều đình trăm phương nghìn kế muốn quét sạch lũ người này.
Bỗng dưng một ánh nhìn như dã thú tập trung khóa chặt hắn. Thống soái rùng mình mạnh mẽ vì cách đó không xa là tên sát thần đang cầm trong tay hai cây giáo và chắm chú nhìn hắn.
Vụt,… Vụt,…
Hai thanh giáo như điện giật nhá lên rồi cắm vào hai bên đầu viên thống soái khiến mồ hôi lạnh ướt đẫm cả nội khố hắn. Tên sát thần chẳng biết từ lúc nào đã đứng trước mặt hắn, máu tươi nhuộm đỏ cả người hắn, mái tóc dài cuồng vũ như thần ma.
-Thu lại tất cả người của ngươi, nếu không chết.
Viên thống soái run rẩy gật đầu trước ánh mắt như thượng cổ hung thú của Lạc Hạ. Hắn hạ lệnh lui quân. 
Trước sơn môn cũng đã hiện ra một nhóm người. 
Lạc Hạ nhận ra đó là sư phụ, sư mẫu cùng các sư huynh đệ. Cậu chạy nhanh đến. Cậu cảm nhận khí tức của sư phụ đã rất yếu ớt.
Chợt cậu dừng bước, Lạc Hạ nhìn toàn thân đầy máu, sau lưng cậu là một núi xác chết, máu chảy róc rách thành dòng suối. Lạc Hạ hơi lui về sau, cậu sợ hãi hình dáng lúc này của mình.
Vương Trùng Dương yếu ớt cất tiếng:
-Đừng sợ, lại đây con ngoan,…
Lạc Hạ bỗng chốc như trở lại hình ảnh cách đây hơn sáu năm, khí đó người cũng dùng giọng nói ấm áp này để mang cậu đến thế giới bên ngoài rộng lớn, hôm nay người cũng lại dùng giọng nói đó kéo cậu khỏi hắc ám máu tanh.
Cậu ngẩn ngơ cất bước về phía sư phụ, Trùng Dương chân nhân từ ái vuốt ve đầu tiểu đồ đệ, hắn không ngại bộ dáng khủng khiếp lúc này của tiểu đồ, trong mắt hắn thì Lạc Hạ vĩnh viễn đáng yêu, trong sáng như cái thời khắc cách đây sáu năm.
-Con… phải… sống… th… thật… hạnh phúc.
Nói rồi Vương Trùng Dương nhắm mắt xuôi tay đầy mãn nguyện. 
Lạc Hạ há to miệng ngưng tiếng hét nghẽn tại trong tim, cậu không thể gào thét thành lời cảm xúc đau thấu tâm can lúc này, ánh mắt cậu trống rỗng khi nhìn sư phụ bình yên nhắm mắt.
Một bàn tay ấm áp xoa đầu Lạc Hạ, Lâm Triêu Anh ánh mắt dịu dàng:
-Con là hy vọng, là sự gửi gắm cả đời của sư phụ và cũng là của sư mẫu biết không tiểu Hạ tử, con không nên buồn, con còn rất nhiều người bên cạnh và chia sẻ, họ là bạn con, là huynh đệ tỷ muội là người yêu,… con không được gục ngã con phải bả vệ họ hiểu không Hạ tử. Thay ta chăm sóc Mạc Sầu,… ta phải bồi tiếp sư phụ con.
Bàn tay Lâm Triêu Anh cũng dần buông thõng, Lạc Hạ chới với giữ lại bàn tay ấm áp trên đầu, thế nhưng chút ấm áp ấy nhanh chóng tan biến.
Lạc Hạ quỳ gối nơi đó thê lương, lặng im bầu trời cũng nổi mâu đen và trời bắt đầu đổ mưa như san sẻ nỗi đau trong lòng cậu.
Lạc Hạ nhìn cả môn phái ảm đạm trước sự ra đi của chưởng giáo, cậu ngẩng mặt lên trời hồi lâu im lặng.
Thiếu niên đứng lên, nước mưa xóa sạch máu tươi trên thân thể cậu thế nhưng chẳng thể cuốn trôi đi sự thương tâm khắc vào tâm can thiếu niên. Lạc Hạ xoay người đối diện với đại quân triều đình và lạnh nhạt lên tiếng:
-Về nói với lão hoàng đế nếu dám để đại quân đặt chân lên Chung Nam Sơn nửa bước, ta thề để kinh thành hóa địa ngục.
-Ta không đồng ý.
Một thiếu nữ hoàng bào tuyệt mỹ ngồi trong kiệu nạm vàng bước ra từ sau đại quân.
Lạc Hạ liếc nhìn hoàng bào thiếu nữ hồi lâu, cậu kết nối tất cả sự việc, và dưới thần tuệ thông thiên, chẳng khó để cậu nhận ra được mọi chuyện.
-Ngươi là kẻ đã gián tiếp hại chết sự phụ và sư mẫu.
Hoàng bào thiếu nữ ánh mắt hơi né tránh cái nhìn trong suốt như soi rọi nội tâm nàng, cảm giác tội lỗi như thủy triều dâng trào khiến nàng không dám đối diện với thiếu niên. Lạc Hạ lạnh giọng nói:
-Ngươi dám trái, ta dám giết.
-Ngươi dám giết ta dám ra lệnh thiêu sơn.
Lạc Hạ trầm mặc một lúc, cậu không bảo hộ Chung Nam được một đời, thiếu niên thở ra:
-Ngươi muốn thế nào?.
-Ngươi theo chúng ta trở về kinh thành và vào sống trong thiên lao, ta sẽ đảm bảo Chung Nam sơn hương khói thịnh vượng.
Toàn thể đệ tử Toàn Chân giáo đồng thời quỳ xuống trước Lạc Hạ:
-Có thể chết không thể hàng, tiểu sư thúc mong hãy rời đi đợi ngày báo thù cho Toàn Chân.
Lạc Hạ ấm áp nhìn chúng đệ tử và các sư huynh đệ sớm ngày ở chung, cậu nhẹ giọng:
-Các ngươi là nơi kí gửi tình cảm cuối cùng của ta, các ngươi chết ta làm thế nào.
Nói rồi thiếu niên ánh mắt lãnh liệt nhìn đại quân và hoàng bào thiếu nữ:
-Theo các ngươi vào thiên lao thì đã sao, các ngươi giết không chết được ta.
Mặc dù là đối địch nhưng vạn đại quân không thể không kính phục hào khí và nghĩa tình của thiếu niên như thần trước mắt. Họ đồng loạt nghiêng người hành lễ đầy tôn trọng đối với vị thiếu niên huyết bào.
Hoàng bào thiếu nữ lấy ra một thanh kiếm vỏ vàng nạm ngọc sáng chói và cất tiếng:
-Ta, Nguyệt Vi quận chúa được hoàng thượng ngự phong toàn quyền quyết định. Tội nhân Vương Lạc Hạ bị triều đình bắt giữ thành công, thế nhưng hoàng thượng khoan hồng độ lượng, tội chết có thể miễn tội sống khó tha, nay quyết định vĩnh giam thiên lao đối với Vương Lạc Hạ.
Khâu Sử Cơ trừng lớn ánh mắt, sát khí cừu hận nổ tung trong mắt hắn, hắn nhận ra cái danh hiệu này, kẻ này chính là tương lai Thái tử phi, là kẻ gián tiếp gây ra mọi chuyện.
Lạc Hạ trầm mặc một lúc và nói:
-Cho ta thời gian bảy ngày, sau đó ta sẽ đi theo các ngươi.
Thiếu niên cất bước mang theo toàn thể người của Toàn Chân giáo hồi Chung Nam sơn để lại cho tất cả những kẻ ở lại một bóng lưng hùng vĩ tựa thần linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.