Vó ngựa của Arthur đạp lên thi thể của quân thù bị nàng chém gục, máu tươi vung lên, quân đội của nàng vượt qua trận mưa tên và nhanh chóng áp sát tường phòng thủ của Amigo.
Amigo vẫn điềm tĩnh ra lệnh bắn tên, sau đó cho đội tinh binh cầm thương đi lên để đối phó với kỵ binh của Vua Kỵ Sĩ đang ngày một đến gần.
Arthur nhìn bức tường khiên cao gần 2 mét phía trước thì nhảy xuống ngựa, từng bước chân của nàng tiến đến thì ánh sáng màu vàng từ trên người nàng ngày càng mãnh liệt. Nâng cao thanh kiếm trong tay, Vua Kỵ Sĩ gầm lên:
-EXCARLIBUR!....
ẦM!.....
Một cột ánh sáng vàng kim bốc cháy dữ dội bổ đôi bức tường chắn trước mặt nàng. Nàng và các kỵ binh xông vào trận doanh kẻ địch nhưng lúc này Arthur bỗng nhíu mày nhìn về sau lưng.
Chỉ có đội quân của nàng và Lancelot đi vào, quân của Glahal, Rivie, Spanca, và các tướng lĩnh còn lại vẫn ở ngoài. Nàng, Lancelot và hơn 10000 kỵ binh bị vây vào giữa quân thù, không những thế còn bị vây bởi chính đội quân mình mang theo.
Arthur thật sự trăm nghìn lần không ngờ đến nàng lại bị phản bội bởi cả vương quốc, hay nói đúng hơn là tất cả những người đã theo mình suốt 8 năm. Từ khi 9 tuổi nàng đã dẫn dắt họ vào chiến trường, lập nên hằng hà chiến tích, và giờ đây thì tất cả lại chĩa kiếm về hướng nàng.
Arthur và Lakjhal đã thảo luận danh sách những người sẽ chống lại nàng trong lần xuất chinh này, nhưng cả hai đã sai lầm, số người chống đối đã lên đến gần 100 người và đa số trong số họ lại là những kỵ sĩ thân cận nhất với nàng.
Lancelot rút thanh kiếm bên hông và chỉ vào mặt tất cả những kẻ phản bội, anh lạnh lùng nói:
-Tất cả các ngươi phải chết, chỉ cần ta còn một hơi thở, không cho dù ta chết đi thì thanh kiếm của vương quốc vãn sẽ đưa các ngươi xuống địa ngục.
Amigo nhíu mày, Lancelot vừa nói đến “thanh kiếm của vương quốc”, điều này làm hắn cảnh giác lên, Amigo cao giọng đáp trả:
-Lancelot, ngươi quá trung thành, trung thành đến mức ngu xuẩn, sự trung thành của ngươi đã khiến đức vua vĩ đại trở nên yếu đuối, thiếu quyết đoán, sát phạt, ngươi…
Lancelot cười lạnh ngắt lời:
-Ngu dốt,…
Arthur lặng im nhìn những thuộc hạ cũ, sáu đó xoay lưng nói với những binh sĩ còn lại:
-Hỡi những kỵ sĩ của ta, hãy cùng ta tử chiến, nếu thoát được nơi đây thì từ nay các ngươi chính là hiệp sĩ bàn tròn của vương quốc.
Các binh sĩ lập tức xuống ngựa sau đó hành lễ và hét lớn:
NGUYỆN ĐƯỢC TỬ CHIẾN CÙNG ĐỨC VUA…
Sát khí trên chiến trường ngay lập tức bị kéo đến đỉnh điểm. Amigo phất tay ra lệnh.
-Giết hết tất cả, bắt sống nhà vua.
Quân lính bắt đầu khép lại vòng vây, cuộc chém giết diễn ra khốc liệt, máu tươi nhuộm đỏ cả một góc trời.
Lúc này đã gần đến hoàng hôn.
Từng người lính ngã xuống bên cạnh Arthur, dòng máu đỏ tươi của họ vì bảo vệ nàng khiến áo của Arthur dần biến thành màu đỏ. Nàng và Lancelot dẫn theo binh lính lui về hướng kinh thành mở đường máu.
Suốt một ngày chiến đấu khiến cánh tay Arthur cảm thấy nặng trĩu. Bên người nàng giờ phút này chỉ còn lại Lancelot và 32 kỵ sĩ khác, trên người họ chồng chất vết thương, hơi thở họ nặng nề do sức lực đã mất đi gần hết.
Arthur cười khổ, nàng biết hôm nay mình đã không xong, mình đã quá chủ quan, mình đã xuy xét thiếu cẩn thận. Nhưng, nàng không hối hận, nàng không hề nhu nhược, nàng không sai. Nàng mỉm cười rực rỡ sau đó bước ra khỏi nhóm người còn lại, phất tay ra hiệu cho tất cả không cần theo nàng.
Arthur đứng giữa vòng vây của lớp lớp quân thù, nàng chỉ thánh kiếm Excarlibur lên bầu trời và cao giọng nói:
-Ta, Arthur Arturia Pendoragon, 8 tuổi ra chiến trường, đánh hơn 200 trận đánh, không một lần thất bại, đất nước hòa bình ta dùng sự nhân từ để trị vì vương quốc, dân chúng người người đều hạnh phúc. Ta không hối hận, ta không sai, hôm nay chỉ có Vua Arthur chết trận, không có Arthur đầu hàng và bị thay đổi, không ai có tư cách khiến ta thay đổi.... Các ngươi ai dám tiến đến.
Hàng trăm nghìn quân lính khựng lại sau đó lập tức quỳ xuống, tất cả kỵ sĩ cuối đầu, họ bỗng dưng có ý nghĩ muốn lui lại, họ đã sai lầm. Đúng vậy, nếu đức vua thay đổi hay không thay đổi thì chỉ bằng khí phách này người vẫn luôn là Arthur Arturia Pendoragon của ngày xưa.
Amigo đứng nơi đó sững sờ, hốc mắt hắn bỗng nhiên cay lên. Nhà vua không thay đổi, chỉ có sự trung thành của họ thay đổi, họ mới chính kẻ mù quáng. Amigo đưa tay ra ra hiệu cho quân lính lui về sau đó giả tán cuộc phản loạn, bản thân hắn sẽ tự sát để chuộc tội…
-Người không nên làm thế đâu Công tước, chúng ta đã đi được một quảng đường dài đến thế cơ mà… mà ngài thì đã đi lâu rồi,.. yên nghỉ nhé…
Một giọng nói trong trẻo nhưng âm trầm vang lên cạnh tai Amigo. Hắn dùng sức nhìn vào ngực mình, vị trí trái tim của Amigo chẳng biết từ lúc nào đã mọc ra một lưỡi kiếm màu đen.
Mor…r..dr..e.d…d…
Nói xong thì Amigo cũng đã gục xuống đất tắt thở. Mordred cất bước về hướng Arthur và nói:
-Ta mong muốn một trận chiến với người, thưa đức vua vĩ đại.
-Mordred?. Đã biết ngươi chính kẻ nguy hiểm nhất, quả nhiên là thế…
Arthur đạm mạc nhìn kẻ mang giáp che kín người, sau đó chĩa kiếm về Mordred nói:
-Đến đây đi.
Keng!...
Một tia sáng màu đen chém vào cổ Arthur, nàng vung kiếm gạt đi. Sau đó xoay người chém ngược lại. Sau khi phản đòn thất bại thì nàng cũng đã mất đi chút sức lực cuối cùng trong thân thể, Avalon đã không thể giúp nàng phục hồi được nữa.
Vụt!....
Mordred nhảy lui về sau, và nhìn vào vết xước trên áo giáp.
-Ý thức chiến đấu thật tuyệt vời, nếu người đầy đủ sức lực thì ta chắc phải chết trong nhát kiếm vừa rồi.
Nghe Mordred nói đến ý thức hiến đấu, Arthur hơi giật mình, nàng bỗng nhiên nhớ lại Lakjhal và lời hứa của mình với người thiếu niên “Chị nhất định sẽ chiến thằng trở về”, đúng vậy, nàng không thể ngã xuống, nàng không thể để cậu buồn, thiếu niên ấy là người khiến nàng trở nên mạnh mẽ và tìm lại được chính mình, nàng phải trở về với cậu em trai đáng yêu của mình, nàng không muốn nhìn thấy ánh mắt cô độc của Lakjhal…. Phải sống, ta phải sống….
TA PHẢI SỐNG!...
Một ngọn lửa màu vàng rự bốc cháy từ hai mắt của Arthur, nàng nâng lên thánh kiếm và chém đến Mordred. Một dòng suối ánh sáng đổ về hướng Mordred.
Nhanh quá… đẹp quá….
Đó là điều cuối cùng Mordred thấy được và suy nghĩ được. Đợi đến khi ánh sáng tán đi thì giữa bãi chiến trường chỉ còn lại Vua Arthur, Mordred như tiêu biến trong không khí.
ĐỨC VUA VĨ ĐẠI….
Các binh sĩ bất kể đich ta đều gầm lên vang dội nhưng đức vua của họ vẫn đứng yên bất động.
Lancelot trong lòng nhảy mạnh, anh vừa muốn tiến đến thì một bóng đen đã vượt qua anh và tiến đến Arthur. Lancelot vung kiếm muốn ngăn cản nhưng bóng đen đã như làn khói, quỷ dị tan đi khỏi tầm khiến nhát kiếm chém vào không khí, bóng đen xuất hiện cạnh Arthur và đỡ lấy nàng.
Là Lakjhal, Lancelot nhìn được bóng người thì ngay lập tức kinh hãi bởi tốc độ vừa rồi đã tiếp cận 100 Pestro - chuẩn Chiến Thắng kỵ sĩ, không thể nào Lakjhal lại nhanh chóng thăng lên đẳng cấp như vậy được.
Tất cả binh lính muốn đứng lên ngăn cản nhưng Lancelot lại ra hiệu cho họ dừng lại.
Vua Arthur lúc này đã suy yếu đến cực điểm, đòn đánh cuối nàng đã dùng linh hồn và ý chí để thiêu đốt, giờ khắc này thân thể và linh hồn nàng sắp tan biến trong trời đất, cảm nhận được người ôm lấy mình, nàng thì thào yếu ớt:
-Ma..y… mà… đ..ượ..c…. nhìn thấ…y… em…, chị…vui lắm…, xi..n… lỗi… vì…
-Đừng nói nữa…
Lakjhal cắt ngang lời Arthur sau đó thì thào vào tai nàng:
-Chị hãy ngủ đi nhé, hãy mơ một giấc mộng thật đẹp và khi mở mắt em sẽ là người đầu tiên chị nhìn thấy, hãy ngủ đi…
Arthur nở nụ cười nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên gương mặt nàng:
-Vậy … tạ..m… biệ.t…
Nói rồi thân thể nàng dần biến thành những điểm sáng màu vàng và tan vào trời đất, trên tay Lakjhal chỉ còn lại sợi dây buộc tóc màu xanh biển của Arthur và thánh kiếm Excarlibur. Lakjhal ngẩng đầu nhìn bầu trời nơi nàng tan biến, không ai thấy được dưới chiếc mũ trùm là một gương mặt đang có cảm xúc như thế nào nhưng không khí âm u, lạnh lẽo len lỏi vào tim phổi của hàng trăm nghìn người nơi đây.
Lakjhal lẳng lặng đem sợi dây buộc tóc của Arthur cột vào cổ tay, đem thánh kiếm Excarlibur mang trên lưng sau đó thả giọng nói.
-Nàng đã đến thiên đường, vậy các ngươi hãy chờ đợi địa ngục mở cửa đón chào, hãy chờ đợi ta trở về, đừng vội chết, hãy nhớ lấy… ngày thanh kiếm bóng tối trở lại là ngày tất cả những người có mặt nơi đây sẽ vào địa ngục, kể cả gia đình, cha mẹ, con cháu, dòng họ các ngươi…
Nói rồi thân hình Lakjhal như làn khói dần tan biến. Lancelot đứng lên hét lớn.
-Đứng lại Lakjhal, ngươi đứng lại cho ta,…
Nhưng đáp lại anh chỉ là những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn dần biến mất, bóng đêm phủ xuống mặt đất và cả trái tim của những người trên chiến trường.