[Thử Miêu] Miêu Đại Nhân Sinh Tử Ký

Chương 15:




Thấy bộ dáng Triển Chiêu bị ép tới mức không nói nên lời ~~ Bạch Ngọc Đường lại mềm giọng, “Mèo con, ngươi vì sao phải làm ra bộ dáng như vậy!? Xem như chúng ta giúp đỡ nhau, lại nói người bỏ sức là gia gia ta mà ~ mới nãy không phải ngươi cũng thật thoải mái sao!?”
Triển Chiêu cảm thấy hắn nói có chỗ nào không đúng lắm, bất quá đang lúc tình dục đã đốt cao thế này còn nghĩ nhiều chuyện như thế ~ hiện tại đã rối lắm rồi ~ Bỏ đi, quản đã không được ~~ vậy thì….
“A”
Cùng lúc với cái chân kia bị đặt xuống, có thứ gì đó đặt giữa hai chân mình ~~ Y không khỏi thở dốc ~ hai chân theo bản năng kẹp chặt ~~ có thịt, cứng cứng, hình như còn sưng to, nóng rực làm giữa hai chân mình bỏng rát ~
Chờ đến lúc Triển Chiêu hiểu đó là cái gì ~ bên tai oành một tiếng!
“Ngươi thả lỏng chút a.”
Bạch Ngọc Đường ghé sát lỗ tai y nói, thân thể bắt đầu cử động ~ một tay đặt trước ngực y, một tay khác đè lên khố y ~~
A, cũng không tính là rất đau ~ cũng không có cảm giác đặc biệt khổ sở!
Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm di chuyển thân thể đang cứng ngắc ~~ làn da nóng bỏng của Bạch Ngọc Đường di động sát sau lưng, y không hiểu sao bên tai đột nhiên nóng lên, giống như cả người cũng bị người sau lưng đốt ~~
Nhất là phần mông, chỗ dính sát vào ngay đùi, cái gì cũng cảm nhận được ~~ cơ bụng căng ra của Bạch Ngọc Đường, cứng cứng còn đem theo chút cảm giác thô ráp đâm vào phần đùi dưới của mình ~~
Khiến y cảm thấy khó hô hấp nhất chính là thứ đang động đậy giữa hai chân ~~ cứng mà to, rất có sinh mạng, tốc độ ra vào khiến thân thể lắc lư ~~ mấy lần ma sát qua lại làm giữa hai chân y bắt đầu đau đớn, không biết có trầy hay không ~~
Suy nghĩ hỗn độn chỉ muốn thoát khỏi vị trí bị người này định đoạt ~~ nhưng ngón tay không ngừng di động lục lọi của Bạch Ngọc Đường làm suy nghĩ của y không nghe sai sử ~ lửa trong thân càng đốt càng vượng ~ có thể cảm nhận được độ cứng rõ ràng dưới hạ thân mình ~ nơi đó mới thật sự là chỗ khó chịu nhất ~
Theo động tác của Bạch Ngọc Đường ~~ nơi đó cũng lắc lư, thỉnh thoảng đụng trúng nệm hoặc là bắp đùi của mình, lập tức dâng lên một cơn khoái cảm tê dại không thể chịu được!
Trong lòng Triển Chiêu rên rỉ, thân thể bắt đầu giãy dụa, ma sát thân thể sau lưng ~~ hi vọng mình có thể giảm bớt cảm giác ngứa ngáy không có chỗ giải ~ tay cũng bám lấy cánh tay Bạch Ngọc Đường, đẩy một cái siết chặt ~ lại buông ra ~ lại siết chặt ~~
Bạch Ngọc Đường đang chìm đắm trong khoái cảm, trên tay lại bị Triển Chiêu siết đau ~ hắn dĩ nhiên cảm nhận được Triển Chiêu phiền não uốn tới ẹo lui, trong lòng cảm thấy đắc ý ~ mèo này cũng thần hồn điên đảo rồi ~ bất quá ngươi nhịn thêm một hồi nữa đi ~ gia gia ta bây giờ không rảnh quản ngươi ~~
Hắn tiếp tục đè lại eo của Triển Chiêu ra vào, hai chân Triển Chiêu mịn màng lại chặt, cảm giác rất thích ~ hắn còn muốn hưởng thêm một hồi ~
Triển Chiêu lại siết chặt tay của hắn ~ hắn không thể làm gì hơn là nhắc nhở Triển Chiêu ~
“Mèo con ~ tay ngươi chớ ở không a, phía dưới ngươi không phải rất khó chịu sao.”
Triển Chiêu nghe vào mặc dù vô cùng khó chịu ~ bây giờ cũng không thèm nói ~ trước giải quyết vấn đề của mình đi ~
Tay từ từ dời xuống ~ đầu tiên nhẹ nhàng vén ra ~ khoái cảm mãnh liệt xộc vào ót ~ y không tự chủ được ngửa đầu lên, dựa vào vai Bạch Ngọc Đường thở dốc ~ rất nhanh, trình độ này đã không thể thỏa mãn y ~ động tác trên tay tăng nhanh, cảm giác ngượng ngùng mãnh liệt khiến tay của y mấy lần trượt, mấy lần chưa cầm lấy được đã trượt ra khỏi thứ đó ~ rơi giữa hai chân ~
Y cử động hai chân theo bản năng ~ quả nhiên, như vậy đạt được khoái cảm nhiều hơn!
Bạch Ngọc Đường đang cảm thấy phấn khích đột nhiên cảm giác được chân Triển Chiêu dãn ra ~ vội vàng ép lại tiếp tục ~ Triển Chiêu bất mãn giãy dụa, tay cũng đẩy ra hai tay Bạch Ngọc Đường đang giữ lấy y, cong hai chân ma sát hạ thân mình ~
“Ngươi…”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ rút ra thứ càng lúc càng cứng của mình ~ theo động tác cong người của Triển Chiêu ~ hai chân bị mình cọ sát tới đỏ hồng phơi bày rõ ràng ngay trước mắt ~ hình như ~ bị trầy dà? Thoạt nhìn màu đỏ đỏ này vô cùng tươi ~~ —
Mỗi lần hai chân Triển Chiêu cong lên, vùng xoáy nước bí ẩn nhất sau lưng cũng lộ ra ~ mới nãy rút ra rút vào khẳng định cũng chạm tới bên ngoài nó, dính đầy bạch trọc ướt át bên ngoài ~~
Hô hấp của Bạch Ngọc Đường ngưng ba giây~
Cái này không được ~~ vốn là thật sợ mèo này to bung khó làm ~
Bây giờ cũng không trách được ta ~ ai bảo ngươi chỉ biết lo cho mình?
Bạch gia gia ta cũng uống thang thuốc kia!
Thừa dịp Triển Chiêu khó có thể khống chế lại ma sát mãnh liệt, Bạch Ngọc Đường lấy tay giữ phần sưng to của mình nhắm vào tiểu huyệt ~
“A a…”
Triển Chiêu đang chìm đắm trong khoái cảm không có phòng bị, chờ y gào lên Bạch Ngọc Đường đã đâm vào hơn một nửa!
Chặt quá. Mẹ nó!
Mèo này cố ý ~ muốn kẹp chết ta sao!?
Bạch Ngọc Đường chửi, lại không lui ra, ngược lại kéo eo của Triển Chiêu ra sau, mình đâm về phía trước ~
Triển Chiêu lúc này mới biết chuyện gì xảy ra, y liều mạng muốn trở mình ~ tay cũng vung ra sau kéo ~~
Ngươi mơ đi Triển tiểu miêu, lực hông của Bạch gia gia ta cũng không phải loại vừa đâu ~~ ta sẽ không giống như lúc trước nữa ~~
Bạch Ngọc Đường khẽ cắn răng ~~ vứt bỏ bóng ma lần đó ~
Chặn lại cánh tay Triển Chiêu vung tới ~ ngươi chờ cho ta!
“Bạch, Bạch Ngọc Đường!…”
Triển Chiêu cố trên không cố được dưới, lửa dục toàn thân còn chưa biến mất, đau đớn sau lưng lại mạnh đánh tới ~ y dùng hết sức thở hổn hển nhìn về phía Bạch Ngọc Đường ~ hắn, hắn làm sao lại dời đến đó!? Không phải mới nãy còn tốt sao!?
Mồ hôi chảy xuống từ trên mặt Bạch Ngọc Đường, nhỏ lên mi mắt của y ~~
Triển Chiêu theo bản năng chớp mắt ~ phát hiện ra Bạch Ngọc Đường vốn dĩ không có ý muốn dừng tay, lông mày chợn lên ~ khuôn mặt tuấn tú ~ lúc này nhìn sao cũng rất lạ, bộ dáng hung ác chăm chăm nhìn vào mình ~~
Triển Chiêu đột nhiên rất khó chịu ~ y cũng là nam nhân, ánh mắt chứa đầy tính chinh phục đó làm cho y mơ màng ~~
Y còn chưa kịp nghĩ xong, động tác đâm thẳng vào bên trong thân thể đã làm ý thức của y vỡ nát!
Tiếp đó từng cú đâm liên tiếp làm y căn bản không mở được lời ~~
Chỉ có thể há miệng ~ mở ra hai chân đặt lên trên nệm ~~
Bạch Ngọc Đường cảm giác ra vào tương đối thuận lợi rồi, lúc này mới nâng lên một chân của Triển Chiêu ~~ từ từ ma sát ~
Nhục bình bị ma sát xoay tròn giống như một cái miệng nhỏ há ra khép vào ~~
Không chỉ Bạch Ngọc Đường không chịu nổi phải hít thở sâu, Triển Chiêu cũng nâng người lên thở dốc muốn tránh.
Lúc nhẫn không được Bạch Ngọc Đường có thể nhanh chóng rút ra rút vào ~ Triển Chiêu lại không làm được gì cả ~
Nhanh chậm gì cũng bị người ta quyết định, Triển Chiêu hết sức khó chịu ~~
Lúc Bạch Ngọc Đường đâm vào thật sâu, y liền có chút sợ ~~ cảm giác bụng nhảy lại nhảy ~ không biết hài tử có bị đâm trúng không?
“Nè, ngươi đang nghĩ bậy cái gì?”
Bạch Ngọc Đường làm được mấy lần, bất mãn hỏi.
“Ta, ta cảm thấy không tốt ~ trong bụng giống như loạn động.”
Triển Chiêu bị đâm tới hoa mắt, miễn cưỡng nói ra cảm giác của mình. Không được, mình không thể bị động như thế ~ lỡ đâu làm bị thương hài tử thì sao giờ. Nhưng chỗ đó của mình lúc này còn đang cứng trong không khí, Bạch Ngọc Đường cũng không có chút dấu hiệu mềm đi nào ~ đều chưa giải quyết xong, cũng không thể cứ như vậy mãi được!?
Nhưng mỗi lần Bạch Ngọc Đường cử động ~ bụng liền bị đung đưa theo, mình cứ nằm nghiêng quả thật không chịu được ~ nếu không để ý rất dễ ép bụng lên giường ~~
“Ngươi trước dừng lại ~~”
Trừu động theo quy luật của Bạch Ngọc Đường để y tê dại tới tận đầu ngón chân ~~ chân không nhịn được co quắp lại ~ nhưng y vẫn mở miệng yêu cầu ~
“Ngươi, trước cho ta đứng lên ~”
Triển Chiêu đơn thuần là thoại rơi lên khóe miệng ~ lúc không nói lời nào còn nhịn được, vừa nói đã không nhịn được mà thốt lên mấy tiếng rên ~
“Ngươi muốn ở trên?”
Bạch Ngọc Đường có hơi ngạc nhiên vì Triển Chiêu muốn đổi vị trí ~ bất quá hắn cũng không thích cái tư thế đó đâu ~~
“Ừm… a!?”
Triển Chiêu không biết hắn muốn nói gì ~ y chỉ muốn ngồi dậy ~~
Bạch Ngọc Đường ôm eo của y dùng sức ngồi lên ~ tư thế Triển Chiêu lúc này thành đưa lưng về phía hắn, ngồi dựa vào người hắn ~~~
“A a a…..”
Hắn còn chưa lui ra ngoài nữa ~ làm sao lại!? Triển Chiêu ngửa đầu ~ hai tay siết chặt nệm, khó khăn lắm mới ngăn lại tiếng rên rỉ của mình ~ y ngồi ngay người lại, cắn chặt môi ~ một đầu đang vùi trong thân như thể đâm sâu hơn, hình như vẫn còn tiếp tục đâm sâu hơn vào bên trong!?
Chút hình ảnh mơ hồ chợt vụt qua, y chợt sợ ~ bất an nhích nhích người ~
Không ngờ nhích một cái, cảm giác tê dài từ nơi kết hợp lại vọt thẳng lên đầu!
Sống lưng bất chợt cong lên!
Bạch Ngọc Đường bị hai ba cái nhích cảu y làm mồ hôi chảy ròng ròng ~ không chịu được bất ngờ bật dậy ~ hai tay cố định phần eo thanh mảnh của y, hung hăng bám lấy đẩy lên!
“Ha… ư…”
Hay tay siết chặt nệm giường vừa thả, tư thế đưa lưng về sau làm Triển Chiêu không thấy Bạch Ngọc Đường, mà tay y cũng chẳng biết nên để đâu ~ dục vọng thẳng đứng dưới ngươi theo động tác lớn mà nhảy lên xuống ~ y không nhịn được nắm lấy nhẹ nhàng xoa ~ lại theo bản năng ôm lấy bụng ~ nơi đó hình như có động tĩnh ~~
Bạch Ngọc Đường không cách nào ngừng việc đâm vào nơi mềm mại kia ~ Sống lưng trắng muốt bền chắc của Triển Chiêu phóng đại trước mắt, đường eo của y còn thật là gầy ~ hắn dùng hai tay vuốt qua vuốt lại, trong lòng đột nhiên có một xung động mãnh liệt, hắn muốn nhìn trước mặt Triển Chiêu ~~
Nghĩ thế, hắn kéo một chân của Triển Chiêu, lập tức làm Triển Chiêu xoay một vòng ~~
Mặt mũi Triển Chiêu trắng bệch, thiếu chút nữa đã té từ trên người Bạch Ngọc Đường xuống ~~
Nơi giao hợp với nhau cũng giống như vặn một vòng ~ đau tới mức rót mồ hôi lạnh ~
Mà chuyện làm y khổ sở hơn chính là, dục vọng dựng thẳng ngay dưới bụng Bạch Ngọc Đường lại càng cứng hơn!
Không biết nên khóc hay là muốn mắng ~ y không nói nổi cái gì nữa rồi ~~
Y nghĩ mình đã bị dược tính ép điên ~~
Bởi vì y thấy tay mình lại cầm lấy nơi đó ~ khó chịu duỗi thẳng hai chân, quỳ ngồi trên người Bạch Ngọc Đường, ở trước mắt hắn mạnh xoa nắn suối nguồn dục vọng của mình ~
Mình điên rồi ~~  nếu không vì sao thấy khuôn mặt đẫm mồ hôi của Bạch Ngọc Đường lại xung động tới mức không thể khống chế được, hưng phấn muốn khóc!?
Cử động điền cuồng của Triển Chiêu làm Bạch Ngọc Đường đơn giản trợn trừng mắt ~~
Hắn không ngừng chảy nước miếng ~ thật muốn cho tự y xem một chút đây là bộ dáng gì.
Phần gốc của mình còn bị giữ trong người y ~ điên cuồng nhảy loạn ~
Hắn cưỡng ép mình nhắm lại mắt ~~ nhẫn không được lại mở ra ~ biết đâu, mèo này có thể phối hợp tốt với ta không chừng ~
“Mèo con, ngươi nâng eo lên ~~”
Triển Chiêu mơ màng nhìn hắn, tiếp tục động tác trên tay ~
“Nếu không, ngươi xoay người qua một chút.”
Bạch Ngọc Đường tiếp tục thuyết phục.
Triển Chiêu có thể là mệt mỏi lắm rồi ~ ngừng lại động tác trong tay đỡ giường thở dốc một hồi ~ sau đó từ từ chuyển động.
Ta hắn XXXX!!!
Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm quát, “Mèo chết! Nhanh lên một chút được không!?”
Triển Chiêu bị hắn hống, ngẩn ra, đang muốn đứng dậy ~~
Bạch Ngọc Đường vội vàng kéo eo của y, Triển Chiêu lại ngã về trên người hắn ~~
“A ư ~ a…a “
Triển Chiêu lắc đầu, hai chân kẹp chặt hông Bạch Ngọc Đường, một tay đỡ bụng mình ~~
Hai mắt Bạch Ngọc Đường bốc lửa, chỉ thấy hai viên sưng tròn đỏ tươi trước ngựng cùng cái bụng tròn tròn ~~ trong đầu oành một tiếng!
Hắn cậy mạnh dùng tay nâng lên hông Triển Chiêu, nâng lên để xuống, mình cũng không ngừng đánh về trên ~ ~
Cơ thể Triển Chiêu lắc lư qua trái qua phải, không biết làm sao đành để hai tay đặt trước ngực Bạch Ngọc Đường, lúc nghiêng về thì vội vàng bám lấy giường ~ cuối cùng y dứt khoát vận động trên dưới theo trực giác của mình ~ như vậy giữ thăng bằng tương đối tốt ~
Y rất sớm đã nhận ra, mình cử động càng lúc càng nhanh, càng mạnh ~ phần nhiệt cứng rắn dưới thân ma sát với bụng dưới Bạch Ngọc Đường càng lúc càng nhanh, động tác mạnh như vậy khiến y điên cuồng còn hơn lúc dùng tay ~
Không chịu được phải dùng sức cọ xát, lay động ~~ đôi lúc ngồi lên ngồi xuống ~
Bạch Ngọc Đường nhìn thấy rõ ràng phần thân to lớn của mình xuất nhập nơi kia ~ quá trình cắn nuốt này có ảnh hưởng quá lớn ~ khiến y phối hợp với Triển Chiêu không biết mệt mỏi ~~
Dịch thể dính dấp, từ nơi hai người giao hợp chảy xuống bụng hắn ~~
Ra vào suôn sẻ hơn ~ Bạch Ngọc Đường từ từ dìm vào cảm giác tươi đẹp ~ thân thể sắp nổ tung ~
“Được – được chưa!?”
Triển Chiêu thở không nổi ~ dục vọng dưới thân đã sớm trút ra ~ những va chạm mạnh mẽ sau lưng bắt đầu làm y không chịu nổi ~
“Chờ chút ~~”
Bạch Ngọc Đường kéo dài tiết tấu nhanh ~ hắn cảm giác Triển Chiêu đã không theo kịp, nam nhân vừa xuất xong cũng có hơi lười ~
Bất quá hắn còn chưa nói dừng lại ~ Mèo chết không được chỉ biết lo cho mình ~
Có điều ~ hình như sắp hơn nửa canh giờ rồi đi? Triển Chiêu nhìn qua đã mệt mỏi sắp chết rồi, thôi bỏ, để qua một hồi nữa sẽ bỏ qua cho ngươi ~
Cảm giác một mình khống chế cục diện quả rất tốt ~ hắn chợt nghĩ, mèo này từ đó tới nay còn chưa hạ mình cầu xin mình một lần đây ~ Bản tính tà ác trời sanh của nam nhân rất nhanh đã giành ưu thế, hắn càng nhẫn tâm giương oai trong cơ thể Triển Chiêu ~ tốc độ thay đổi không theo chút quy luật ~ lúc nhanh lúc chậm ~ đặc biệt còn hướng vào những chỗ không giống nhau ~~
Triển Chiêu muốn nằm một lúc ~ mới cúi xuống lại sợ đụng tới bụng ~ liền ngồi lên ~~
Vừa đúng lúc nhìn thấy đỉnh đầu của Bạch Ngọc Đường!
Y nhảy một cái, rên rỉ ngửa ra sau ~ lấy tay chống thân thể, nghiêng đầu thở.
“Được chưa? Ngươi nhanh lên một chút ~~”
“À.” Bạch Ngọc Đường cố ý hiểu sai lời nói của y, tăng thêm sức mạnh cùng tốc độ.
“Ta – a.. a.. nói ngươi, ngươi mau đi ra… đi ra…”
Triển Chiêu nói dứt quãng, không được ~ ta không chịu nổi ~~
“Ta cũng muốn nhanh chút ~ bất quá hình như vẫn chưa tới lúc ~”
“…” Triển Chiêu chăm chăm nhìn hắn.
“Vậy đi. Ngươi thử nhích thêm chút, xem có được không…” Bạch Ngọc Đường vừa làm vừa thương lượng với y ~~
Lửa dục của Triển Chiêu đã tiêu biến hơn nửa ~ lúc này mặc dù mệt mỏi nhưng ý thức tỉnh táo hơn ~ trong lòng tức a, máu dồn lên mặt ~ y nhớ lúc này mình còn chưa giải được dục vọng Bạch Ngọc Đường đều không hề giúp một tay ~~
“Ngươi không ra được?”
“…” Bạch Ngọc Đường thiêu mi, lại động một cái.
“A…”
Miễn cưỡng nén lại tiếng rên rỉ ~ Triển Chiêu giận dữ nhấc chân muốn rút thân ra ~~ không ngờ Bạch Ngọc Đường lập tức thuận thể giữ một chân y ngã xuống giường ~~ toàn bộ nửa thân dưới của y đều nằm trên người Bạch Ngọc Đường, một chân bị nâng lên cao, đón lấy toàn bộ công kích mạnh mẽ của người kia ~~
Cả sức leo lên cũng mất ~~ – –
Giọng của Triển Chiêu giống như rên rỉ, “Đủ rồi…”
Người khác bịt tai như không nghe thấy, tiếp tục rút ra đâm vào ~ nhân tiện đòi luôn món nợ lần trước ~
“Ngươi muốn chết sao…”
Ô ~~ ô ~~ hộc….
“Buô… buông ra…”
Còn sức nói chuyện, làm sao buông ra chứ!? Bạch Ngọc Đường dùng động tác trả lời ~~
“Bạch Ngọc Đường… Bạch Ngọc Đường?”
Thanh âm bắt đầu giống như đang cầu xin ~~
Triển tiểu miêu đáng thương cũng không biết tiếng nói của mình đã nhỏ như muỗi ~ cả thanh âm cái miệng nhỏ đang chịu công kích kia phát ra cũng vang hơn của y ~~
….
Không biết trải qua bao lâu ~~ Bạch Ngọc Đường mới rút khỏi cơ thể của y ~
Bất quá y có thể cảm giác được Bạch Ngọc Đường cũng không xuất ra trong cơ thể y ~~ trước lúc hôn mê y nghĩ rằng ~ có phải hắn sợ ta sẽ…?
Không đợi y nghĩ xong, ý thức đã mất ~ hoàn toàn ngủ mê man ~
Bạch Ngọc Đường nằm trên giường nghỉ ngơi một hồi, lại nhìn Triển Chiêu đang ngủ say ~ trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, tại sao trúng thuốc mà đầu óc của mình còn thanh tĩnh? Không có chút cảm giác choáng váng nào đặc biệt!?
Lại nằm xuống nhìn kỹ Triển Chiêu đã mệt mỏi vô cùng, đưa tay sờ bụng y ~~
Bộp!
Một tiếng lớn truyền tới ~ giống như đang kháng nghị ~ dọa hắn giật mình ~ Triển Chiêu cũng không yên nhíu mày ~
Hảo tiểu tử! Thị uy với ta đây!
Bạch Ngọc Đường cười, đưa tay đặt lên chân mày Triển Chiêu ~
Nửa mặt Triển Chiêu dính lên gối ~ lông mi thật dài quét tới quét lui ~ đụng vào lòng bàn tay hắn, có chút ngứa ~~
Bạch Ngọc Đường cảm thấy cái này chơi thật vui ~ không nhịn được nhích lại gần thêm chút nữa ~ mặt hướng mặt ~
Ngáp một cái ~ cẩn thận đếm lông mi dài của y ~
Sáng sớm, Bạch Ngọc Đường ngây ngô mở mắt, thấy người nằm bên, theo phản xạ ngẩn người ~
Chăm chăm nhìn phòng một lúc lâu, mới nhớ ra đêm qua xảy ra chuyện gì~
Mình… cùng địch thủ Triển Chiêu cư nhiên ~ lại … = =

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.