[Thử Miêu] Miêu Đại Nhân Sinh Tử Ký

Chương 26:




Một đám đại nam nhân như thể mới tỉnh mộng, ai quay đầu thì quay, ai đi bộ thì đi bộ ~~
Triển Chiêu vào phòng, thấy Bạch Ngọc Đường theo vào tới đứng trong cửa xoa xoa tay cười khúc khích ~ dáng vẻ rất muốn ra ngoài nhìn lại không dám ra, trong lòng lại buồn bực ~~
Thoáng một cái đã qua mấy ngày, em bé có vú nuôi, người đến bên này liền ít hẳn ~ Giang Trữ bà bà với đại tẩu thỉnh thoảng tới đây thăm mình, thời gian còn lại đều chăm sóc đứa nhỏ ~ đại nhân với nhóm Vương Triều đều phải vào triều, tuần nhai ~ cũng may Công Tôn tiên sinh lúc rảnh rỗi sẽ tới nói chuyện với mình ~~
Bạch Ngọc Đường~~~
Tỉnh dậy, Triển Chiêu bất giác lẩm bẩm…
Mỗi sáng sớm cũng không thấy thân ảnh ~ chẳng biết chạy đi đâu, chắc đi xem hài tử rồi, hay là ra ngoài có chuyện ~ một ngày không thấy mấy lần ~ tối cũng về phòng hắn ngủ, không tới chen chúc với mình nữa ~~
Mấy ngày này quen thói hai người cùng ở trên giường ngủ ~ quen thói mỗi đêm lặng lẽ đem cánh tay khoác lên người mình của hắn để xuống ~ cũng quen với chuyện vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ to đùng ấy ~ lại càng quen giọng nói ôn nhu khi hắn vuốt vuốt mắt khẩn trương hỏi mình có chỗ nào không thoải mái ~
Chợt quay về bộ dáng trước kia, thật không thể nào thích ứng ngay được ~~ (thiếu hơi chồng đó em)
Ngồi trên giường buồn bã ~ không phải trước kia mình vẫn sống rất tốt sao ~ không lẽ mấy ngày ngồi dưỡng thân thể tinh thần cũng trở nên yếu ớt! Phải mau mau khôi phục mới được a, bọn đại nhân còn cần ta đây, ta làm sao có thể ở mãi trong phủ nghĩ bậy!
Nhìn chung quanh không có ai, Triển Chiêu thử tự mình thay y phục, xuống giường ~ vừa ra cửa phòng, gió từ bên ngoài thổi vào mặt cùng tiếng chim hót ríu rít làm y cảm thấy tinh thần mình rung lên ~ xem ra nằm quá lâu người sẽ rỉ sét ~~
Từ từ giãn thân thể, hít thở vào luồng không khí mới ~~
Lặng lẽ đứng một hồi, ngắm nhìn bốn phía, trong lòng lại cảm thấy trống vắng ~
Lại nói, mấy năm nay cũng chưa từng thanh nhàn như vậy.
Đúng rồi, đi xem hài tử một chút đi! Sao cứ quên mất nó!?
Chậm rãi bước vào viện, Triển Chiêu nghe được từng tràng cười truyền ra từ bên trong cánh cửa, đứa bé thỉnh thoảng cất tiếng oa nha~ trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, Bạch Ngọc Đường cũng ở đây đi? Trước mắt y hiện ra một cảnh tượng, bà vú ngượng ngùng ôm con, Bạch Ngọc Đường cúi đầu trêu chọc hài tử, ha ha cười lớn ~
Chần chừ một hồi lâu, lại không vào cửa ~
Bả vai chợt bị vỗ một cái, Triển Chiêu lúc này mới tỉnh lại~
Mẫn Tú Tú đứng sau lưng y, nhìn y vui vẻ, “Sao vậy Triển huynh đệ? Đến xem hài tử a.” Cô nhanh chóng kéo cửa, “Cái này có gì mà ngại a? Đệ đó, da mặt thật mỏng!”
Vừa nói vừa bưng chậu nước rửa mặt vào phòng, bà vú đang trêu chọc hài tử cuống quýt giấu lại xiêm áo trên ngực ~ thẹn thùng nhìn Triển Chiêu vào cửa, “Triển đại nhân ~~”
“Làm phiền.” Triển Chiêu nhận con, ánh mắt nhìn quanh phòng một vòng ~ trong lòng thầm thở phào, Bạch Ngọc Đường cũng không có ở đây! Vừa định mở miệng hỏi, lại sợ bị Mẫn Tú Tú chọc ghẹo ~ chuyển niệm lại nghĩ, mình nhất định là ngủ tới ngốc rồi! Bạch Ngọc Đường có phong lưu đi nữa vẫn là chánh nhân quân tử, làm sao sẽ ở đây nhìn nữ nhân cho con bú ~~
Trên mặt nóng rần, cuống quýt cúi đầu vỗ hài tử để giấu ~ “Lô đại tẩu, vất vả cho mọi người rồi ~”
“Ai da, đệ nói vậy làm tẩu buồn quá ~ đứa bé này siêu lỳ, so với Trân nhi nhà chúng ta còn xấu xa hơn ~ tới cơn rồi thì không ai dụ nổi, đã khóc là khóc cho long trời lở đất ~ tay chân vung thật là ngoan …”
Mẫn Tú Tú cười lắc đầu ~ “Bất quá nha, nói đứa bé này chưa đủ ngày, nhưng thân cốt bền chắc, có thể ăn, ỉa, tiểu ~ đái tới mức khố cũng không kịp thay, chớp mắt đã đái hai lần, bà bà vừa đổi cho nó, nó liền tiểu ~ tới, ta lại đổi cho nó.”
Triển Chiêu đồng ý, đặt con xuống, cúi đầu nhìn ánh mắt to tròn của thằng nhỏ, nhấp nháy nhấp nháy nhìn mình ~~ không nhịn được muốn cười, đưa tay vẫy vẫy trước mắt nó, cặp mắt kia lại chuyển động theo tay y ~~
“Đại tẩu, hài tử nhỏ như thế đã nhìn thấy rồi?” Triển Chiêu kinh ngạc hỏi ~~
“Ai biết a. Thằng nhóc này, chính là thân thích của đệ ~ coi nó vui kìa!” Mẫn Tú Tú mở ra cái chăn nhỏ, thân thể nhỏ bé trống trơn quẫy trái quẫy phải, còn nhích tới nhích lui ~ ngược lại không khóc không quấy, cái tay nhỏ bé còn lôi léo một đầu ngón tay Triển Chiêu ~~ Triển Chiêu đâm quai hàm của nó, “Mạnh quá đi.”
Hai cha con chơ bất diệt nhạc hồ ~ Mẫn Tú Tú nhấc bắp chân để thay tã mới, bưng bồn nước ra ngoài giặt, “Được rồi, còn lại giao cho đệ. Đệ với Ngũ đệ phải học một ít, bằng không chờ lúc nó biết đi rồi, tẩu với bà bà cũng không đi được.”
Triển Chiêu biết cô đang đùa  ~ mỉm cười một tiếng ~ lại chọt chọt mặt con, “Bướng bỉnh ~ coi chừng phụ thân đánh mông con.”
Kéo cánh tay nhỏ bé, mặc cho nó cái áo yếm nhỏ màu đỏ ~ tiểu tử cứ thích đi bắt ngón tay của y, ánh mắt cong cong giống ánh trăng ~ miệng cũng vểnh lên như đang cười ~~
Triển Chiêu không nhịn được dán mặt lên khuôn mặt nhỏ bé đó cọ cọ, “Mặc y phục vào có thần khí hơn rồi ~”
Nhóc con toét miệng, giống như cười ra tiếng ~ khuôn mặt nhỏ cũng liều mạng cọ tới cọ lui trên mặt y, cong lại như muốn chôn vào trong cổ y ~~
Phụt ~~”
Một tiếng cười khẽ ở bên làm Triển Chiêu đỏ mặt ~ y quay đầu nhìn lại, bà vú trẻ còn chưa đi, đang đỏ mặt cười cười ~~
Hướng cô gật đầu, Triển Chiêu có chút ngượng ngùng đem bảo bảo đặt vào trong chăn, nữ nhân thấy tính tình y ôn hòa, đánh bạo đi lên trước, “Triển đại nhân, trẻ con phải bọc lại thế này ~~”
Triển Chiêu nhìn cô tay chân thuần thục bọc con kỹ, “Đa tạ.”
Y vừa nhìn, đã thấy y phục bà vú lùng bùng không kéo tốt ~ mảng da trắng xoẹt qua trước mắt ~ nhất thời mặt mũi đỏ bừng, vội đem mặt chuyển sang chỗ khác ~~
“Triển đại nhân, sao ngài cứ luôn khách khí chứ?” Cô dường như cảm thấy không sao cả, tranh ôm hài tử cùng Triển Chiêu ~
Triển Chiêu không biết có phải ảo giác hay không, cứ cảm thấy nữ nhân này dường như gan lớn hơn nhiêu, không còn sự ngượng ngùng như ở trước mặt mọi người nữa ~ tay thiếu chút nữa đụng vào nhau, vội vàng rụt về ~ = =|||
Y vốn không hay cùng nữ nhân ở chung, bây giờ càng không phải công sự công hữu, càng không phải bằng hữu quen thuộc hay nói chuyện, trong lòng cảm thấy rất lúng túng ~ cô ôm hài tử đứng gần mình như vậy, tóc tai rối bù, y phục cũng không gài tốt ~ hơi kéo ra khoảng cách, nhất thời đi cũng không được, không đi cũng không được, trong nhà càng thêm yên tĩnh ~~
Ngay lúc trầm mặc này, Mẫn Tú Tú trở lại, cô nghi ngờ nhìn hai người một cái, cố ý quay đầu qua nhìn hài tử, “Sao yên tĩnh như thế, hài tử ngủ rồi?”
Cô ngăn trước mặt Triển Chiêu, nói với bà vú, “Liễu nương, cô cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi, xem chừng con của cô đi ~ chờ hồi nữa hãy tới tiếp.”
“Ai.” Bà vú liếc Triển Chiêu một cái, lại thẹn thùng đáp lời rời đi ~~
Triển Chiêu muốn ôm con, Mẫn Tú Tú khuyên y, “Mãi mới chịu ngủ, để nó ngủ một hồi đi.”
Triển Chiêu quyến luyến xoa xoa mặt hài tử rồi ra ngoài ~ trở về phòng cầm kiếm của mình lên xoa một hồi, thở dài lại treo lên đầu giường ~ rốt cuộc không nhịn được vội vã tới tiền viện, nha dịch giữ cửa vui vẻ đi lên trước, “Triển đại nhân, ngài dậy rồi?”
Gật đầu, vỗ trán hỏi, “Bạch Ngọc Đường đâu?”
“Bạch ngũ hiệp? Ngài, ngài ấy theo Bao đại nhân vào triều sớm!” Nha dịch bị hỏi không giải thích được, mấy ngày nay không phải đều do Bạch Ngọc Đường thay thế Triển hộ vệ ngài sao.
Nó thấy sắc mặt Triển Chiêu thay đổi rất kì quái, sau đó thấy Triển đại nhân luôn luôn chững chạc lễ độ chợt vỗ ót một cái, bản thân khúc khích cười nghĩ Bạch Ngọc Đường không có đi, cũng không giống như mình nghĩ… khắp nơi hoa tâm chơi đùa…
Toàn bộ đều do mình nghĩ nhiều, thật không còn thuốc chữa! Thiếu chút nữa đã gây ra chuyện cười.
Triển Chiêu thầm chửi mình, lại đột nhiên có khí lực. Tinh thần sung mãn chuyên cần luyện kiếm ~ hình như khôi phục nhiều rồi. Tự mình múc nước tắm, thần thanh khí sáng đi một vòng trên đại đạo ~~
Mấy người trên đường đụng phải y đều nhiệt liệt chào hỏi, “Triển đại nhân ~~”
Còn mấy lão đầu lão thái tới đấy mồm năm miệng ba hỏi, “Triển đại nhân ngài cũng đừng vất vả quá ~”
“Nghe nói ngài bị thương ~ ai da, nếu được phải nuôi cho tốt nha.”
“Đúng vậy, gầy hẳn một vòng.” Lão đầu bán bánh rán vỗ vỗ vai Triển Chiêu, xoa xoa đôi mắt mờ ~ đem “mập một vòng” nhìn thành “gầy một vòng.”
Lão bản của tửu lâu Xx cũng chạy ra ngoài cửa, “Triển đại nhân, ngài khỏe không, đã lâu không tới tiệm chúng tôi rồi ~ tiểu điểm đã chuẩn bị rượu ngon mới nhập cho ngài ~”
Triển Chiêu do dự một hồi, đi vào, lão bản kéo tay áo của y cười đến híp mắt.
“Ngài qua đây ~ nhìn cái vò này đi, chôn 18 năm mới đào ra, rất tươi ~ rượu hơi nồng, vừa mở nắp đã thơm…”
“Còn có cái này, Bạch ngũ gia thích nhất uống cái này ~~”
“Hai vò bên đó… tôi đảm bảo hai vị thích…”
Triển Chiêu nghi ngờ tai mình có vấn đề, không lẽ mình muốn mua rượu cho Bạch Ngọc Đường mà chủ quán cũng biết? Mình mới nãy có nói qua cái gì không? Hay là… bọn họ biết được cái gì… mồ hôi lạnh đã ngưng thành giọt nước treo trên ót ~~
Chờ tới lúc Triển Chiêu ôm được hai vò rượu ngon chạy trốn ra khỏi bàn tay của ông chủ tửu lâu, thì trời đã tối ~~
Vừa vào cửa phủ, Vương Triều liền níu y lại, “Triển đại ca, ngươi chạy đi đâu?”
“Âm thầm mất tung ảnh, hại chúng ta đi tìm ~”
“Ta tốt hơn nhiều, đi ra ngoài một chút, cũng không đi xa.” Triển Chiêu áy náy cười, im lặng giấu rượu xuống dưới tay áo ~ lỡ để bọn họ nhìn thấy, làm sao còn lưu lại đến trong phòng mình ~~
Lúc ăn cơm thấy Bạch Ngọc Đường, không hiểu sao lòng giật mình đập thình thịch ~ Bạch Ngọc Đường cũng không để ý tới y, cũng không nói chuyện với y, chỉ lo cúi đầu ăn cơm. Nếu là bình thường, mọi người sẽ náo nhiện cùng ăn cơm, Triển Chiêu sẽ rất vui vẻ nói chuyện ~ hôm nay có chút bất an, ăn xong một lần đã chột dạ trở vào phòng.
Đặt hai vò rượu kia lên bàn, rót bình trà ngon tự mình chờ đợi ~~
Thời gian giống như đặc biệt khó khăn, trôi qua càng ngày càng chậm…
Nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, trăng sáng cũng treo lên đầu ngọn liễu, sao bóng trắng kia cũng không tới đây.
Y có hơi thất vọng, Bạch Ngọc Đường hôm nay chưa chắc không tới chỗ mình ~ chờ một chút đi, nằm lên giường, lúc mơ màng muốn ngủ mới nghe thấy tiếng cửa cạch vang lên ~~
Lỗ tai dựng lên, người nọ ở trước cửa lòng vòng một hồi, lại không vào, đi mất!
Triển Chiêu lập tức ngồi dậy, có chút ảo não ~ tại sao mình không đốt đèn! Có phải hắn tưởng mình ngủ rồi hay không!?
Bỏ đi, lại gì cứ phải chờ hắn tới tìm mình!?
Nghĩ tới đây, xoay người xuống giường nâng hai vò rượu lên đẩy cửa ra ngoài!
Trăng sáng treo cao ở chân trời, Triển Chiêu vừa ra khỏi cửa đã thấy một bóng trắng nằm trên nóc nhà ~~
Y đề khí nhảy một cái, lên tới nóc, làm Bạch Ngọc Đường sợ hết hồn, “Oa? Xú miêu!? Im im lặng lặng, đi được rồi liền ra ngoài dọa người à?”
Triển Chiêu ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường thấy hai vò rượu kia, nắm lấy mở nắp ra liền uống ~ ực ực  uống đã hơn nửa vò ~
“Bạch huynh ~~” Ở đâu ra cái cách uống như thế!? Triển Chiêu lấy làm sợ, bắt lại tay của hắn, “Ngươi chậm một chút —“
Lời chưa nói xong, Bạch Ngọc Đường đã hất tay y ra ~ nằm ở đó nhìn trời, không biết nghĩ cái gì.
Triển Chiêu lắp bắp ngồi một bên, không lên tiếng, trong lòng không chút tư vị ~~
Y càng trầm mặc, lửa vô danh của Bạch Ngọc Đường lại càng vượng hơn, ngửa đầu ừng ực lại nốc một hớp, hung hăng quệt tay áo ~ giận dữ chửi thầm trong lòng ~ đống lửa kia đã đốt một ngày, giờ thấy bộ dáng đó của Triển Chiêu còn cháy lớn hơn!
Hắn nhớ lại tình cảnh hôm nay cùng Bao đại nhân vào cung ~~
Bao đại nhân ở cửa điện chờ chỉ, mình rảnh rỗi không có gì làm liền đi lòng vòng trong cung mấy vòng ~~ thấy đàng sau hoa viên có hai bóng đen thần bí xúm lại, hắn nổi lên lòng nghi ngờ lặng lẽ nhích qua ~~
Vừa nghe thanh âm, lỗ tai liền dựng lên ~~
“Cái gì!? Thuốc cũng mất!? Làm sao mất!? Ngươi lại xứng thêm một phương nữa cho trẫm!”
Thanh âm cắn răng nghiếng lợi này là Triệu Trinh!
“Không, không còn phương thuốc nữa… tiểu nhân lúc chạy khỏi kinh thành, nhà đã sớm bị đốt … phương thuốc đã tan thành bụi…”
Giọng phàn nàn này, vừa nghe đã biết là con chó Trương Lão Thực!
“Vậy ~ ngươi chắc còn chế thuốc chứ!?” Triệu Trinh nghiến răng hạ giọng gầm gừ ~~
“Quá, quá phức tạp, tiểu nhân chỉ biết làm theo ~ lâu lắm rồi, không nhớ nữa…” Giọng càng lúc càng nhỏ ~~~
“…”
Một bóng đen nhào tới huỳnh huỵch đấm đá, “Vậy trẫm đưa tên phế vật ngươi tới đây làm gì chứ!? Khốn kiếp ~~”
Chờ tiếng ồn ào cuối cùng cũng lắng xuống, có tiếng thở hổn hển vang lên, “Ngươi cho Triển hộ vệ uống thuốc, còn có thể sinh mấy?”
Bạch Ngọc Đường nín thở, nghe Trương Lão Thực mãi mới trả lời, “Có lẽ… còn có thể sinh hai.”
Bóng đen bên kia vườn hoa siết quyền hét, “Hai? Hai là được rồi. Sinh một cho trẫm cũng không sao cả. hừ hừ hừ hừ ~~”
Trương Lão Thực len lén nói lên nghi vấn, “Nhưng ~ Hoàng thượng, Triển đại nhân y sẽ không đồng ý đâu ~ tiểu nhân theo đuổi lâu như vậy cũng không ….”
Rầm oành rắc!! Bóng đen kia lại bắt đầu giơ quyền cước, “Đừng đem ngươi ra so với Trẫm!!!”
Sau khi một trận ồn ào qua đi, thanh âm thoi thóp của Trương Lão Thực truyền tới, “Nhưng, y bây giờ đã là người của Bạch gia rồi ~~”
“Vớ vẩn, không cho ngươi nhắc tới chuyện đó!” Thanh âm giận dữ của Triệu Trinh lại một lần nữa vang lên ~ tiếng nắm đấm đánh lên da thịt lại trở về, cuối cùng Bạch Ngọc Đường thấy một bóng đen này giẫm lên một bóng đen khác cười lạnh, “Bạch Ngọc Đường ~~ hừ hừ, hắn là cái thá gì! Triển hộ vệ là bị cưỡng bức, lòng y vốn dĩ là không thèm! Nếu không phải tại đầu heo ngươi, y làm sao sẽ bị ép sinh con cho Bạch Ngọc Đường!” Bên vườn hoa ánh ra một tư thế nắm quyền giơ lên trời, “Trẫm muốn đưa Triển hộ vệ cứu với khỏi nước sâu lửa bỏng! Nhìn đi! Y sẽ sớm vui vẻ tới bên người trẫm thôi, trẫm có thể đối xử với y ôn nhu hơn Bạch Ngọc Đường gấp trăm lần…”
….
Bạch Ngọc Đường nghe không nổi nữa ~ Triển tiểu miêu không phải loại người lẳng lơ như thế, làm sao sẽ hướng Tần mộ Sở chứ! Mình không đối xử ôn nhu với y!? Làm sao sẽ… à không, y làm gì cần ta ngày ngày lôi kéo tay dụ dỗ chứ ~ lạnh cả người ~
Bất quá, hình như… tới giờ… cũng chưa từng nói qua… thích ta a…
Ngay cả sinh con cũng là do trúng độc? Không đúng! Lần đó làm kịch liệt như vậy cũng đâu phải do bị hạ thuốc đâu! Là bản năng của nam nhân? Vậy cũng đâu cần dùng thân báo đáp…
Mồ hôi lạnh của Bạch Ngọc Đường dần chảy xuống, bóng đen trong lòng bắt đầu lớn lên…
Hắn lại nghĩ tới một chuyện ~~
Chiều hôm nay lúc hồi phủ liền bị đại tẩu kéo qua, “Ngũ đệ, tẩu hỏi đệ từ đâu tìm thấy Liễu nương này a ~~”
“Hả!? Thì từ tờ rơi dán trên đường a ~” Bạch Ngọc Đường bị hỏi có chút ngơ, “Sao vậy?”
Lúc đó người tới toàn là nữ nhân trẻ tuổi, khổ mình nhìn nửa ngày trời không nhìn hết, cho nên chọn đại người thuận mắt, không lẽ gây chuyện gì rồi!?
“Không có gì ~ chính là ăn mặc có chút thay đổi. Đã làm vợ người ta còn để tóc dài, đi bộ lắc lư đến lợi hại, thấy ai cũng làm một bộ ngượng ngùng ~~” Mẫn Tú Tú thở dài.
“Đại tẩu, thấy người ta mặc đẹp liền không vui?” Bạch Ngọc Đường giả vờ xoay xoay quanh người cô, “Đại tẩu, tẩu trời sanh lệ chất, chỗ nào so ra kém cô ta a? Nếu đại ca không có thời gian, để mai đệ ra ngoài mua cho tẩu chút son phấn ~ ăn diện xong rồi cho họ nhìn choáng váng luôn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.