Thú Nhân Chi Luyến Sủng

Chương 69: Cả đời này…




“Yêu, có chuyện gì đang diễn ra vậy?” Ngữ khí trêu trọc của Trầm Lăng từ trên không trung truyền xuống, có kí hiệu mà Cổ Đức lưu lại, đoàn người rất nhanh từ trong khu rừng Ma quỷ đằng đi ra, bước đi tao nhã một đường từ trên không trung đi xuống dưới, Cổ Đức suy yếu ghé vào lòng Bác Nhã, trong tay Đông Hoàng còn dẫn theo Địch Lệ Nhã vân còn sót chút hơi tàn
Đột nhiên ngẩng đầu thấy trên không trung xuất hiện thêm vài thân ảnh, khi tầm mắt rơi xuống người Địch Lệ Nhã, biểu tình bình tĩnh của Tạp Địch Lợi không khỏi xuất hiện một vệt nứt, hiển nhiên không nghĩ tới Địch Lệ Nhã lại làm sự tình bị bại lộ, không chỉ không giết được Trầm Lăng ngược lại còn bị bắt giữ, thân phận Hải tộc một khi bị tiết lộ, thì đến cả gã cũng không bảo hộ được Địch Lệ Nhã
Ánh mắt xanh biếc chợt lóe lên sát khí rồi biến mất, khi nhìn thấy cảnh tượng này, Khăn Tư cùng Khăn Đế ẩn trong bóng tối nhanh chóng đi ra, nghiêng người đem Tạp Địch Lợi giấu ở sau lưng
“Như thế nào, Tạp Địch Lợi tộc trưởng đã nhanh như vậy liền không nhận ra ta là ai sao? Thật đúng là còn phải cảm tạ đại lễ mà Tạp Địch Lợi tộc trưởng đã tặng cho ta.” Khóe miệng hơi hơi giương lên tạo thành một độ cong mê người, mí mắt hẹp dài khẽ nhướn lên, hai gò má tinh xảo tràn đầy mê hoặc, thấy hô hấp của Tạp Địch Lợi bị kiềm hãm, hầu kết khẽ trượt không biết đang suy nghĩ gì
“Lăng đang nói đùa gì vậy, ta như thế nào cũng nghe không hiểu? nếu không còn chuyện gì khác thì ta xin cáo từ trước, sự vụ trong tộc nhiều như vậy còn cần ta xử lý, ta thực không có nhiều thời gian rảnh lắm.” Tiến lui khéo léo, về phần Địch Lệ Nhã đang bị Đông Hoàng chộp trong tay, Tạp Địch Lợi thậm chí cũng không thèm liếc nhìn gã một cái, khi xoay người hiện lên một tia sáng, hiển nhiên không có ý tốt
Nghe xong lời nói của Tạp Địch Lợi, Trầm Lăng lại không hề nổi giận, thái độ khác thường cười đến thập phần sảng khoái “Nga! Nếu vậy thì không quấy rầy Tạp Địch Lợi tộc trưởng nữa, lần đại lễ này Trầm Lăng ta sẽ ghi tạc trong lòng, ngày khác sẽ tìm Tạp Địch Lợi tộc trưởng đòi lại.”
Biết được Thanh Khâu tộc chẳng qua là dã tâm bành trướng của Tạp Địch Lợi, cùng Hải tộc không có quan hệ, Trầm Lăng ngược lại không hề thấy nóng giận, hắn còn muốn xem Tạp Địch Lợi có thể dở ra cái trò mới nào khác nữa
“Cứ thả gã đi như vậy sao?” Bác Nhã nhẹ vuốt Cổ Đức, nhíu mày nhìn bóng dáng Tạp Địch Lợi rời đi, khuôn mặt văn vẹo mang theo sát ý, Lăng lần này thiếu chút nữa là mất mạng, nếu cứ để như vậy, khẩu khí này y thế nào cũng nuốt không trôi
Huyền Minh nhanh chóng bước đến đem Trầm Lăng gắt gao ôm lấy, miệng không ngừng gọi tên Trầm Lăng, con ngươi màu vàng tràn ngập lo lắng, ánh mắt khi nhìn thấy Địch Lệ Nhã trong tay Đông Hoàng, nghi hoặc mở miệng “Đây là thứ gì? Chuyện Tạp Địch Lợi trước không vội, bọn Thác Bạt đã bắt đầu chuẩn bị rồi, tin tưởng rất nhanh sẽ khiến cho Tạp Địch Lợi nhận hậu quả xấu.”
Gương mặt tuấn lãng lộ ra vẻ âm ngoan, Trầm Lăng mỉm cười vươn tay vuốt hai má Huyền Minh, nhẹ nhàng cọ xát, ngửi mùi hương quen thuộc “Ôm ta về, mệt mỏi.” Dựa vào người Huyền Minh, mệt mỏi nói xong, thần kinh buộc chặt liên tục suốt mười mấy giờ, cho dù có là hắn cũng chịu không nổi
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Trầm Lăng, Huyền Minh nhanh chóng ôm lấy Trầm Lăng, hướng thẳng vào trong tộc, những người khác không cam lòng lạc hậu mà theo sát phía sau.
“Thế nào?” trong ánh sáng hôn ám lay động của ngọn đèn, thanh âm trầm thấp khàn khàn của Huyền Hàn quanh quẩn trong phòng, buông da thú ghi sự việc trong tay xuống, quay đầu nhu tình nhìn Trầm Lăng vừa mới thức tỉnh, thân hình rắn chắc so với Huyền Minh thì thành thục và ổn trọng hơn, chưa bao giờ thấy Huyền Hàn nhu tình như vậy, Trầm Lăng không khỏi giật mình, mở lớn miệng ngây ngốc nhìn Huyền Hàn.
Chuyện của Tạp Địch Lợi thì từ lúc Trầm Lăng ngất xỉu, cũng đã xử lý xong rồi, bọn họ dùng Carlos thuận lợi bắt giữ các tộc nhân khác của Thanh Khâu tộc, vừa mới đem thế lực Tạp Địch Lợi xua đuổi xong, bất quá chuyện khiến họ ngoài ý muốn, chính là chuyện của Trầm Lăng thế nhưng lại không phải do Tạp Địch Lợi động thủ, mà là giống đực bên cạnh Tạp Địch Lợi, bất quá mặc kệ vì nguyên nhân gì, thủ đoạn tàn nhẫn không kiêng nể gì của Tạp Địch Lợi làm cho các thú nhân của Thanh Khâu tộc thực bất mãn, cộng với thân phận Hải tộc của Tạp Địch Lợi, việc trục xuất họ xem như đã rất nhẹ, nhưng tất nhiên bọn Thác Bạt cũng không định cho nhóm Tạp Địch Lợi ra ngoài bình yên, mà bắt Tạp Địch Lợi cùng toàn bộ nanh vuốt cửa gã, trực tiếp từ trên sân thượng quăng ra ngoài, chuyện sống hay chết thì không quan hệ tới họ, tính tình thú nhân rất ngay thẳng , nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn, đem nhóm của Tạp Địch Lợi vứt ra khỏi thành vào lúc này, không thể nghi ngờ chính là cửu tử nhất sinh, bất quá chuyện đó cùng bọn họ không có quan hệ
Ghé sát vào giường đá, ngón tay ở trên mặt Trầm Lăng dao động, vừa mới tỉnh ngủ lên trên mặt còn đỏ bừng, đôi môi thủy nhuận mê người nhấm nháp, bàn tay to không khách khí vuốt ve trên người Trầm Lăng
Ngay sau đó, toàn thân Trầm Lăng liền hoàn toàn xích lõa, chỉ cảm thấy có cái gì đó lạnh lẽo chậm rãi theo mắt cá chân chạy lên trên, sau đó thứ kia quấn lấy đùi phải của hắn
Đó là đuôi rắn…..
Mở to ánh mắt, phát hiện bản thân bị Huyền Hàn đặt ở dưới thân, gương mặt Huyền Hàn ép xuống, chop mũi hai người cơ hồ chạm vào nhau, hơi thở của Huyền Hàn phả lên mặt Trầm Lăng, cực nóng mà nồng đậm hơi thở nam tính, Trầm Lăng không cười nổi nhìn Huyền Hàn phát tình, đã rất lâu rồi hắn không gặt Huyền Hàn, hắn đã nghĩ nhịn không nổi, thả lỏng thân mình nhận Huyền Hàn vô cùng thân thiết liếm, hôn
Lưỡi rắn rất nhỏ, nhưng cũng rất dài, lực đạo liếm của Huyền Hàn rất lớn, hai má Trầm Lăng đều đã ướt sũng, cảm giác dính ướt làm cho Trầm Lăng muốn cười, thực không hổ là huynh đệ đến cả ham thích cũng giống nhau, trong ấn tượng của hắn Huyền Minh cũng thích liếm như vậy
Cái đuôi ở trên đùi không ngừng trượt vào bên trong đùi Trầm Lăng, đuôi rắn lạnh lẽo không ngừng ma sát, khiến cả người Trầm Lăng như nhũn ra vì tê dại, có loại ảo giác bị nuốt vào, Trầm Lăng còn muốn nói gì đó, bất quá Huyền Hàn không cho hắn có cơ hội, trực tiếp ngậm lấy miệng Trầm Lăng, đem mọi lời Trầm Lăng muốn nói đổ về trong cổ họng, biến thành những tiếng rên rỉ, Huyền Hàn cúi đầu, nóng bỏng theo Trầm Lăng hôn một đường tới ngực, nhẹ nhàng ngậm lấy thứ nổi lên trước ngực Trầm Lăng, Trầm Lăng cắn chặt răng, không hừ ra tiếng, hai tay Huyền Hàn theo thắt lưng mềm dẻo của Trầm Lăng chậm rãi trượt, ánh mắt Trầm Lăng dần trở nên mê ly, ánh mắt ướt át, dụ người phạm tội
“Lăng, rất nhớ ngươi.” Huyền Hàn nhướn mi, hai tay giữ chặt thắt lưng Trầm Lăng, dùng sức nâng lên cao, làm cho cái mông của Trầm Lăng cùng với thứ cứng rắn của y kề sát một chỗ, mỉm cười nói “Tốt nhất nên hảo hảo thỏa mãn ta, không cần lo cho Cổ Đưc, bọn Đông Hoàng sẽ chiếu cố tốt nó, ngươi hiện tại phải phụ trách uy ta ăn no!’
Dứt lời, liền mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể Trầm Lăng
“Ô a!” Trầm Lăng phút chốc ngẩng đầu lên, đau đớn rên ra tiếng, động tác kịch liệt, hai tay không khỏi bấu chặt lấy lưng Huyền Hàn, ngọn đèn hôn ám lắc lư, mồ hồi nóng bỏng lấp lánh mê người
Không cho Trầm Lăng có cơ hội khép hai chân lại, thân hình xích lõa của Huyền Hàn đã đè lên người Trầm Lăng, hai tay đặt ở hai bên đùi trong Trầm Lăng, tách hai chân Trầm Lăng ra, sau đó dùng sức đè ép Trầm Lăng, khiến cho cự xà càng thêm xâm nhập vào sâu trong người Trầm Lăng, tư thế này làm cho cự xà của Huyền Hàn càng thêm phần tráng kiện, càng thêm thuận lợi mà ra vào trong dũng đạo ấm áp mà chặt chẽ kia
Mái tóc dài rối tung rơi trên đầu vai, theo động tác va chạm của Huyền Hàn, nhịp nhàng như một con sóng, bên tai Trầm Lăng nghe thấy tiếng ngâm trầm thấp đầy áp lực, hô hấp của Huyền Hàn cũng nặng hơn, da thú dưới thân lộn xộn không chịu nổi, bị đâm có chút không thoải mái, Trầm Lăng hơi hơi hoạt động vài cái, đón ý hùa theo tiến vào của Huyền Hàn, dũng đạo co rút lại quyến luyến từ chối Huyền Hàn.
Huyền Hàn đỡ thắt lưng Trầm Lăng, mỗi lần đều đỉnh rất sâu, động tác rất lớn, biểu tình lại vô cùng nhàn tản, khóe miệng hơi hơi giương lên tham lam nhìn dũng đạo bên dưới của Trầm Lăng phun ra nuốt vào cự vật của mình, dũng đạo phấn nộn bị Huyền Hàn mãnh liệt va chạm, lui ra rồi lại hợp vào, cự xà tráng kiện ngăm đen của Huyền Hàn, từ bộ vị liên kết cuả hai người chậm rãi phiếm ra ánh sáng
“Huyền Hàn. Bọn họ không, không để ý…..” đôi mắt ướt át mở to, đôi môi đứt quãng phát ra câu hỏi với Huyền Hàn đang vận động trên mình, những người đó không thể tốt như vậy, Huyền Hàn cùng Huyền Minh giống nhau, nhiệt độ thân thể hơi thấp, lúc bình thường còn có chút lạnh, bất quá lúc này lại làm cho Trầm Lăng cảm thấy nóng, thoải mái tới mức mắt Trầm Lăng không khỏi mị lại, miệng phát ra thanh âm rên rỉ không biết là thống khổ hay vui thích, cúi đầu, ngoài ý muốn càng thêm mê hoặc lòng người
“Nơi này đang dựng dục hài tử của Bác Nhã cùng Huyền Minh đi, ta muốn để cho hài tử của ta cùng Huyền Minh cùng được sinh ra, Thác Bạt là tộc nhân Ám Dạ tộc, hài tử của y phải ở trong Ám Dạ tộc mới dựng dục đươc.” Tiếng nói khàn khàn lộ ra biếng nhác cùng vội vã, chậm rãi giải thích nghi hoặc của Trầm Lăng, bàn tay to sờ lên cái bụng bằng phẳng của Trầm Lăng, ai có thể nghĩ tới ở chỗ này đang dựng dục con nối dòng của Bác Nhã cùng Huyền Minh chứ, bất quá rất nhanh con nối dòng của y cũng sẽ được dựng dục ở trong này, chỉ là nghĩ vậy đã khiến cho cự xà ở bên dưới lớn nhanh hơn, thô hơn.
Thân thể kịch liệt va chạm tạo ra tiếng vang, kích tình trong phòng không ngừng bắn ra
Theo thời gian trôi qua, các thú nhân trong tòa thành đều bắt đầu ra ngoài săn bắn, Trầm Lăng nhẹ vỗ về cái bụng đã hơi nhô lên, một bên Cổ Đức mở to con mắt, bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng chạm tới bụng Trầm Lăng, trong mắt lóe lên hiếu kì nồng đậm
“Phụ thân, đệ đệ khi nào sinh ra!” Cổ Đức bĩu môi, trong khoảng thời gian này Trầm Lăng vẫn áp dụng phương thức nuôi thả, đến ngay cả việc Đông Hoàng ra ngoài sắn bắn có khi cũng mang cả Cổ Đức theo, đừng nhìn tuổi Cổ Đức còn nhỏ, thân thủ lại vô cùng nhanh nhẹn, ở trong tộc đã có vài giống đực bị Cổ Đức đánh lén thành công
“Không biết.”Trầm Lăng lưu loát trả lời rõ ràng, miệng nhanh chóng nuốt vào thức ăn Bác Nhã đưa tới bên miệng, Đông Hoàng nói, Long thú cùng thú nhân khác nhau, cho nên bảo bảo trong bụng lần này sinh ra không nhất định phải là hình người, Trầm Lăng không thể không nói gì, cũng không thể tưởng tượng bản thân sẽ sinh ra hai con rắn, hắn cũng từng nhìn thấy hình thú của Huyền Minh, nho nhỏ mềm mại quả thực rất khả ái, nhưng nếu là từ trong bụng hắn chui ra, cái kia tuyệt đối không thể dùng từ khả ái mà nói, mà là rất đáng sợ a?
Nói sau trong bụng còn có hài tử của Bác Nhã, ai biết hắn sẽ sinh ra cái gì?
“hôm nay ra sao?” mấy người Huyền Minh từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một chút trái cây, trên da thú còn lưu lại một ít máu tươi, nửa quỳ trên mặt đất đem mặt dán lên bụng Trầm Lăng, giống như muốn nghe cái gì đó. Huyền Hàn không cam lòng lạc hậu, cũng ngồi xổm ở một bên khác, Trầm Lăng lắc đầu nhìn hai người trẻ con này.
Nhìn bầu trời đen xa xăm, tựa hồ lại nhanh chóng tới lúc chuyển mùa, trước kia tổng cô đơn một mình, hiện tại tất cả cơ hồ không còn giống như vậy nữa, nhìn năm người vờn quanh mình, trái tim chậm rãi nhũn ra, như vậy kỳ thực cả đời cũng không tồi
Nương theo ánh đèn hôn ám, Trầm Lăng chậm rãi tựa vào đầu vai Bác Nhã ngủ, khóe miệng thủy chung là nụ cười ôn nhu, những người khác nhìn thấy một màn này, liền nhẹ nhàng ghé sát hôn nhẹ một cái, sau đó đưa Trầm Lăng đặt lên giường nghỉ ngơi, trong lòng hiểu ý nhau yên lặng nở một nụ cười yếu ớt.
Chấp tử giai lão, bọn họ sẽ luôn luôn như vậy cả đời
———————–
còn mỗi pn nữa là xong rùi, cổ vũ cho ta để ta có thể hoàn thành bộ này trong tuần nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.