Thú Nhân Chi Tư Văn

Chương 9:




Ăn cơm trưa xong, ngủ một giấc, Tư Văn quyết định đến tìm Vân, liền cầm lấy túi da thú đi về phía nhà cậu. Tất nhiên, anh không mang theo trái cây như Og nói, anh không có ý định theo đuổi giống cái này nên không cần lấy lòng cậu ta. Nhờ trí nhớ cao cường rèn luyện từ trường học, rất nhanh anh đã tìm đến cửa nhà Vân.
Đây là một tiểu viện chỉ có hai căn phòng, so với hàng rào đơn sơ của Tư Văn, khu vườn do hoa cỏ và cây cối vây quanh nhờ đó mà có vẻ ấm áp và dễ nhìn hơn. Trong viện có một chiếc bàn đá nho nhỏ, bên cạnh đặt mấy tảng đá tự nhiên, bên dưới tuy chỉ là đất nhưng được thu dọn rất sạch sẽ. Ở giữa sân trải mấy tấm da thú, bên trên phơi khô đủ loại trái cây, dưới bóng cây cách đó không xa có một chiếc ghế gỗ nhỏ, một giống cái ngồi trên cầm một tấm da thú trên tay, hình như đang may vá thứ gì đó.
Tim Tư Văn bỗng nhiên đập thật nhanh, chỉ trong nháy mắt, anh nghĩ mình trở về cái thôn nhỏ dưới chân núi kia, trở về thời ngây thơ cái gì cũng chưa hiểu trước kia, khi đó, mẹ anh cũng như vậy mà ngồi trong khu nhà đơn sơ, từng mũi từng mũi may vá các vật dụng trong nhà.
Tựa hồ là cảm nhận được cái gì, giống cái đang cúi đầu ngẩng lên, lộ ra một nụ cười ôn nhu: “Tư Văn?”
Tỉnh lại từ mớ suy nghĩ, Tư Văn cúi đầu cười khổ, thật là, sao tự nhiên lại nhớ tới sự tình trước kia không biết. Lúc ngẩng đầu, anh đã mang biểu tình nghiêm túc thường ngày, gật gật đầu với giống cái đối diện, mỉm cười giơ lên thứ trên tay: “Tôi đến trả thứ này cho cậu.”
Buông việc trong tay xuống, Vân đi tới nhận thứ trong tay anh, lúc này Tư Văn mới phát hiện trên người cậu mặc không phải là da thú, mà là một loại vải dệt thô ráp, hình như là vải bố. Có lẽ thế giới này cũng không lạc hậu như anh nghĩ, ít ra bọn họ biết dệt vải. Nhớ tới mỗi sáng mình chỉ có thể dùng tay vốc nước rửa mặt, Tư Văn nghĩ nghĩ, cảm thấy mình vẫn nên hỏi một câu: “Vân, tôi hỏi một chút, thứ mà cậu đang mặc có thể đổi cho tôi một ít không? Cậu biết đấy, tôi vừa biến hóa, trước kia cũng không cần thứ này, cho nên bây giờ thiếu rất nhiều đồ vật.”
Vân bừng tỉnh đại ngộ, thú nhân trước mặt này vừa mới biến hóa đã có người để theo đuổi, tốc độ thật nhanh! Không thể trách Vân nghĩ như vậy, tại thú thế, bởi vì công nghệ dệt vải thấp nên rất trân quý, mà so với da thú, giống cái càng thích vải dệt vừa hút nước lại thông khí hơn, cho nên thú nhân thường chọn vải dệt làm lễ vật lấy lòng giống cái. Cảm khái một lúc, Vân gật đầu nói: “Anh cần bao nhiêu? Tôi không có nhiều, nếu anh cần nhiều thì có thể đổi với Bối Á, cậu ấy làm tốt hơn tôi.”
Tư Văn lắc đầu: “Tôi không cần nhiều, chỉ cần một mảnh lớn như này là được.” Anh dùng tay so ra một khoảng tương đương với hai tấm khăn mặt ở kiếp trước.
Vân gật gật đầu, hơi hơi nghi hoặc, kích cỡ như vậy xem ra cũng không phải để tặng giống cái, nhưng đối phương dùng làm gì rõ ràng không liên quan gì đến cậu. Vì thế cậu không hỏi tiếp mà xoay người vào phòng, rất nhanh đã lấy một tấm vải đi ra.
“Tôi cần dùng gì đổi với cậu?”
Vân nhìn thú nhân cao lớn trước mắt, có chút thấp thỏm, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói: “Tôi hy vọng, anh có thể dạy kỹ xảo bắt thú gọi cho tôi, tôi biết đây là một hành vi không được lễ phép, nhưng tôi rất cần loại kỹ xảo này. Tất nhiên tôi sẽ làm cho anh thêm vải bố, nếu anh cần thứ khác mà tôi có thể làm, tôi cũng sẽ làm.”
Cậu không thể săn thú, bình thường không sao, mùa đông cũng là do bộ lạc nuôi, thế nhưng vào đông, toàn bộ lạc đều thiếu lương thực, thường thường sẽ có rất nhiều tộc nhân vì đói khát mà mất đi sinh mệnh. Tuy cậu không phải giống cái tộc Dực Hổ, nhưng bộ lạc này nuôi dưỡng cậu, cậu hy vọng có thể làm gì đó cho bộ lạc, càng không muốn liên lụy người khác. Thú gọi là loại động vật nhỏ bé, thú nhân không thích săn bắt, mà tốc độ của loài này giống cái lại không đuổi kịp. Nếu thú nhân trước mắt có thể dạy kỹ xảo cho cậu, như vậy cậu có thể bắt một ít thú gọi, một loại động vật quá nhỏ bé đối với sức ăn của thú nhân nhưng lại vừa đủ với giống cái. Như vậy cũng có thể vì bộ lạc mà tích trữ một ít đồ ăn mùa đông.
Tư Văn kinh ngạc nhìn giống cái trước mắt, anh căn bản không ngờ giống cái này sẽ nói như vậy, anh nghĩ đối phương sẽ đề nghị da thú hoặc thịt. Giống cái này thật thông minh, nếu biết kỹ xảo săn thú, thu hoạch nhất định nhiều hơn anh có thể trả.
Thấy thú nhân đối diện không nói chuyện, trong lòng Vân có chút bối rối, cậu cố gắng tỏ ra trấn định, vừa định mở miệng, thanh âm trầm thấp mang theo ý cười truyền vào tai cậu: “Tôi đồng ý.” Cậu lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng nhìn anh.
Trong lòng Tư Văn hơi hơi buồn cười, anh nói lại: “Tôi đồng ý yêu cầu của cậu, nếu cậu có thời gian có thể tới tìm tôi, tôi sẽ dạy cậu. Còn về trao đổi, tôi nghĩ tôi cần một ít trái cây.” Mặc kệ đối phương thông minh hay không, nghĩ như thế nào, với anh mà nói đây đều là một giao dịch có lời. Đổi lấy cảm kích của một người địa phương, tiến tới phát triển thành bạn bè bình thường, với việc sinh tồn ở nơi này của anh mà nói thì có lợi cũng không phải ít.
Vân kinh hỉ liên tục nói lời cảm ơn, nếu như bình thường, lúc này Tư Văn sẽ rời đi, anh vốn không phải người hay nói, bình thường đều trầm mặc, nhưng hôm nay anh có việc cần hỏi.
“Kia là gì?” Anh chỉ chỉ nơi Vân ngồi vừa nãy, sau ghế là một hình tròn xây quanh bởi đá phiến, sau đó gãi gãi đầu, một bộ ngượng ngùng: “Ừm, cậu cũng nghe nói rồi đấy, lúc tôi biến hóa khá hung hiểm.”
Vân gật gật đầu, thú nhân trước mắt lại càng có vẻ ngượng ngùng, có chút vô thố vặn vẹo tay, thoạt nhìn rất xấu hổ: “Bởi vậy, khi tôi tỉnh lại ký ức trở nên rất hỗn loạn, quên rất nhiều thứ, vậy nên…loại chuyện này hơi,ừm, vậy nên, có thể nhờ cậu giữ bí mật không?” Động tác, ngôn ngữ của anh đều biểu hiện rất khẩn trương ngượng ngùng, tất nhiên, Vân tin.
“Tôi sẽ giữ bí mật”. Nhìn giống cái đầy nghiêm túc trước mắt, trong lòng Tư Văn có chút áy náy, tất cả đều là anh cố ý diễn trò trước mặt cậu, mục đích chỉ là muốn cậu tin anh. Không có cách nào khác, Og rất khôn khéo, anh lại bức thiết muốn biết tất cả các phương diện của thế giới này, dù sao tiểu thuyết và hiện thực đều có chênh lệch, bởi vậy giống cái đơn thuần trước mắt là đường ra duy nhất của anh, tuy rằng làm thế có chút ti bỉ, nhưng anh không có lựa chọn nào khác.
“Nếu vậy, cậu có thể kể về bộ lạc cho tôi không?” Việc đến nước này chỉ có thể như vậy, sau này anh sẽ coi cậu như bạn bè thân thiết, đối xử tốt với cậu.
Vì thế, Tư Văn chỉ đi trả túi da thú nhưng lại ở nhà Vân cho tới hoàng hôn, sau đó, mỉm cười từ nhà Vân đi ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.