Thứ Nữ Công Lược

Chương 65: Điêu linh (Thượng)




Đến ngày mười tám tháng ba đó, Đại lão gia hằng ngày không có để ý, liền lên tiếng tế bái tổ tiên, còn nói một ít chuyện phải chú ý trong cuộc thi, sau đó cùng đại thái thái, Đại phu nhân, Ngũ Nương, Thập Nương, Thập Nhất Nương còn có nha hoàn bà tử một đám người chậm rãi tiễn La Chấn Hưng đến cửa
Bên ngoài xe ngựa đã sớm chuẩn bị chỉnh tề, gã sai vặt đánh đốt lồng đèn giúp La Chấn Hưng lên xe, cho đến lúc không còn nhìn thấy, đại thái thái vẫn còn đứng ở nơi đó nhìn.
” Trở về đi!” Đại lão gia nhìn thấy cười nói:” Còn phải mất vài ngày cơ!”
Khoa cử Đại Chu, khảo ba đợt liên tục, phải tới ngày hai mươi mốt La Chấn Hưng mới khảo xong.
Đại thái thái gật đầu, đỡ Đại lão gia trở về nhà, trên đường vẫn còn nhắc đi nhắc lại: “Cũng không biết bên người Tiễn công tử có người chiếu cố hay không.”
“Ngươi không cần phải tốn nhiều tâm tư như vậy!” Đại lão gia nói:” Chuyện này cũng chú ý đến thành sự tại nhân, mưu sự tại thiên. Bằng không, làm sao lại có nhiều tài tử tài hoa thi rớt như vậy.”
Đại thái thái nghe cũng có đạo lý, không lải nhải nữa, sau khi ăn xong điểm tâm, liền bắt đầu niệm kinh. Đại phu nhân, cũng rất bất an, đi theo đại thái thái cùng niệm kinh.
Mọi người trong nhà yên lặng nín thở, rón ra rón rén.
Đến lúc ăn cơm trưa, Tứ gia La Chấn Thanh đến đây.
Đại lão gia nghe mặt liền lạnh ba phần, đợi La Chấn Thanh tiến vào, chiếc đũa trong tay hắn liền bay lên mặt Chấn Thanh: “….. Cuối cùng người cũng biết đến đây. Đại ca ngươi hôm nay thế nào, ngươi có biết hay không?”
Mười sáu tuổi La Chấn Thanh đang ở trong thời kỳ phát dục, vóc dáng cao ráo, gầy yếu trắng nõn, đứng không thẳng giống như có vẻ ngầm sợ người cảm giác có chút sợ đầu sợ đuôi.
Nhìn thấy phụ thân tức giận, lập tức hắn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đứng ngốc ở nơi đó, không biết nên làm như thế nào cho phải.
Đại thái thái liền đưa ánh mắt tới Hứa mama một bên, sau đó cười đứng dậy khuyên nhủ:” Tốt lắm, tốt lắm. Đứa nhỏ chưa xa nhà bao giờ, đến chậm vài ngày cũng là chuyện thường. Hôm nay là ngày tốt của Hưng ca, ngươi cũng đừng phát giận, cẩn thận chạm….” Hai chữ rủi ro đến cửa miệng liền nuốt xuống cổ họng, sửa lời nói:” Không tốt.”
Đại lão gia trừng mắt liếc mắt nhìn La Chấn Thanh một cái, đại thái thái vội vàng phân phó Nhất Lượng Độ, Ngô Hiếu Toàn– La Chấn Thanh là hắn đi Thông Châu tiếp trở về: “Tứ gia đi đường cũng mệt mỏi, đi xuống ăn cơm trưa đi!”
La Chấn Thanh vội hành lễ cấp Đại lão gia cùng đại thái thái, theo Ngô Hiếu Toàn lui xuống.
Bên kia Ngũ Nương nghe được tin tức đã phái nha hoàn Tử Vi tới đón:” Tứ gia, ngài đã tới!”
La Chấn Thanh lại vội vàng kéo tay Tử Vi: “Tử Vi tỷ tỷ, ngươi nhanh đi nói cùng Ngũ tỷ một tiếng, Đích Cẩm bệnh.”
Tử Vi ngẩn ra, lại nhìn thấy đầu La Chấn Thanh đầy đổ mồ hôi, nên ưng thuận, vội vàng đi chỗ Ngũ Nương nơi đó.
Đích Cẩm so với La Chấn Thanh lớn hơn hai tuổi, từ nhỏ liên tục bên người hắn hầu hạ, đối với hắn trung thành tận tâm, là người Tam di nương cùng Ngũ Nương tín nhiệm nhất, hiện tại nghe nói nàng bệnh, Ngũ Nương cũng thực gấp gáp, vội mang hài xuống giường: “Tứ gia nghỉ ngơi ở đâu?”
” Trụ đông sương phòng chính viện!” Tử Vi chần chờ nói.
Động tác Ngũ Nương liền chậm lại. Suy nghĩ, nói:” Ngươi đi nhìn xem Đích Cẩm làm sao không thoải mái, chỗ ta nơi này còn có bách hợp cố kim hoàn, chỉ thật tầm trệ hoàn, ngũ linh hoàn……”
Tử Vi đáp lời đi nhìn Đích Cẩm.
Sác mặt Đích Cẩm tái nhợt, Người mệt mỏi: “Đều là ta không tốt, trì hoãn hành trình của Tứ gia. Ta không có việc gì, ngươi nói cùng ngũ tiểu thư một tiếng, chỉ là say thuyền.”
Tử Vi thấy tinh thần nàng không tốt, an ủi vài câu, rồi trở về chỗ Ngũ Nương.
Ngũ Nương vẫn có chút lo lắng, cho Tử Vi mang theo bách hợp cố kim hoàn đi.
Các nàng tiến tiến xuất xuất như vậy, chỗ Thập Nhất Nương nơi đó cũng phải nghe thấy tin tức, phái Hổ Phách đến hỏi thăm một tiếng, trở về nói: “Đích Cẩm tỷ tỷ cũng say thuyền.”
Thập Nhất Nương khiến Hổ Phách mang tặng một bao long tỉnh trà: “Uống trà thanh nhẹ, người sẽ cảm giác thoải mái hơn.”
Đích Cẩm tạ ơn ý tốt của Thập Nhất Nương, Hổ Phách liền ngồi ở nơi đó tán gẫu nửa ngày cùng nàng, trong lúc đó có tiểu nha hoàn tặng mì nước tiến vào, Đích Cẩm nghe thấy một hơi liền cảm thấy khó chịu, lại choáng váng muốn ngủ, Hổ Phách thấy vậy liền cáo từ. Trở về nói cho Thập Nhất Nương:”…… Từ lúc trong nhà xảy ra chuyện, ngũ di nương ngay từ đầu đã khóc liên tục. Sau có Ngô Hiếu Toàn gia thường đi khuyên bảo ngũ di nương. Lúc bọn Đích Cẩm đến, ngũ di nương tốt hơn nhiều, bắt đầu đi theo sư phó Từ an tự ăn chay trường.”
Thập Nhất Nương ánh mắt không khỏi tối sầm lại.
Ngũ di nương còn không đến ba mươi tuổi đâu!
Hổ Phách biết Thập Nhất Nương lo lắng cho mẹ đẻ, nhưng lo lắng có ích lợi gì, trừ phi là gả cho……
Tâm niệm thay đổi, làm mình hoảng sợ, tức thì lẫn tránh giống như chuyển đề tài: “Tiểu thư, Tứ gia đi chỗ Đại lão gia nơi đó đáp lời. Cũng không biết Đại lão gia sẽ xử trí Tứ gia như thế nào?”
“Việc đã đến nước này, bất quá là giáo huấn hai câu thôi.” Thập Nhất Nương xốc lại tinh thần ứng phó vài câu, sau đó cho người ta lấy thêu thùa may vá đến làm.
Hổ Phách thấy thế cũng không hề nói cái gì, bưng ghế con ngồi xuống bên người Thập Nhất Nương, giúp đỡ Ngũ Nương làm tất vớ đồ cưới — Đại phu nhân, lấy ra xem, cho người trong phòng Thập Nhất Nương chiếu theo đó làm thêu thùa may vá.
Đại lão gia quả như lời Thập Nhất Nương, đem La Chấn Thanh mắng to tiếng một chút xong, bớt giận không ít, lại nhìn thấy hắn bộ dáng sợ hại rụt rè, thì thở dài một hơi, cho hắn lui đi xuống.
Hắn liền đến thăm Ngũ Nương.
Ngũ Nương đem hắn nói một chút: “…… Ngươi lưu người ở lại Thông Châu chiếu cố Đích Cẩm, mình mang người tới không phải làm xong sao, cố tình phải kéo dài mấy ngày nay. Phụ thân đánh ngươi một đũa, đã là nhẹ.”
La Chấn Thanh khúm núm cười.
Ngũ Nương nhìn thấy lắc đầu, đành phải cười nói: “Ngươi ngày nào mới có thể làm cho người ta không quan tâm a!” Lại hỏi,” Tam di nương có khỏe không!”
La Chấn Thanh cười nói:” Các ngươi đi rồi không bao lâu bị phong hàn, ta đến Hàng Châu phủ thỉnh thầy thuốc đến xem bệnh di nương, còn dùng nhân sâm tốt nhất, tổ yến, di nương khỏe lại rất nhanh.”
Ngũ Nương nghe xong không khỏi trừng mắt:” Ngươi sao lại có thể đến Hàng Châu phủ mời người đến xem bệnh cho di nương, Dư Hàng không có thầy thuốc sao? Còn dùng nhân sâm tốt nhất, tổ yến, là lấy từ trong kho ra, hay vẫn là mua ở bên ngoài? Nếu lấy từ trong kho ra, trước lúc ngươi đến đã bổ sung lại chưa?”
La Chấn Thanh nghe tỷ tỷ nói như vậy không khỏi có chút thất vọng, thấp giọng nói:” Ngươi sao nói giống như di nương vậy……”
Ngũ Nương liền vỗ nhẹ nhẹ cái bàn một chút: “Những thứ nhân sâm tổ yến đó từ chỗ nào lấy?”
La Chấn Thanh hoảng sợ, vội nói:” Từ trong kho lấy. Nhưng, di nương đều bảo ta bù vào rồi.”
Lúc này Ngũ Nương mới nhẹ nhàng thở ra. Sau đó trên mặt cực kỳ đỏ: “Ngươi ngoan, chớ gây chuyện. Nếu tỷ phu ngươi lần này trúng trung học, ta kêu hắn mang ngươi đi nhận chức, làm cái sư gia linh tinh …… Ngươi cũng không cần cẩn thận như vậy.”
La Chấn Thanh nghe ngạc nhiên:” Cái gì tỷ phu? Tứ tỷ phu sao? Hắn nếu phải thỉnh sư gia chỉ biết thỉnh Tam ca, như thế nào đến phiên ta?”
Tử Vi ở một bên che miệng cười:” Là tiểu thư nhà chúng ta! Tiểu thư nhà chúng ta mấy ngày hôm trước vừa mới đính thân, cô gia là bạn học của đại gia ở Quốc Tử Giám, hôm nay cũng tham gia thi hội.”
La Chấn Thanh nghe tinh thần rung lên: “Thật sự, thật sự! Đây chính là trời cao có mắt thật là chuyện tốt!”
Ngũ Nương cười không có trả lời.
Hai tỷ đệ đang cao hứng, có tiểu nha hoàn chỗ La Chấn Thanh bên kia tiến vào nói:” Tứ gia, Đích Cẩm tỷ tỷ vừa rồi lại ói ra.”
La Chấn Thanh nghe trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hoảng, vội vàng cùng tỷ tỷ nói một câu” Đợi lát nữa lại đến thăm ngươi”, liền theo tiểu nha hoàn đi.
Ngũ Nương nhìn thấy không khỏi nhíu mày:” Đích Cẩm này, khi nào thì yếu đuối như vậy!”
Đang nói, Tử Vi tiến vào nói:” Tiểu thư, người Vĩnh Bình Hầu phủ lại tới đây thỉnh đại thái thái.”
Ngũ Nương không khỏi giật mình, lẩm bẩm:” Chẳng lẽ là kéo không được……”
********
Bước chân Đại thái thái vội vàng đi theo Yên Hồng đến chỗ ở Nguyên Nương. Tiến môn, hoảng sợ.
Trong phòng đầy người nhưng lạnh ngắt không tiếng động, Tam phu nhân, Ngũ phu nhân còn có Văn di nương cùng cái vừa tiến môn Kiều di nương đều ở đó, mỗi người đều cầm khăn mạt tử lau khóe mắt.
Đại thái thái nhìn thấy trong lòng “Lộp độp” một chút.
Đang muốn mở miệng hỏi, Ngụy Tử bên người thái phu nhân thần sắc nghiêm nghị lại đây nghênh đón: “Đại thái thái, thỉnh ngài theo ta.” Nói xong, thì xoay người đi vào trong nội thất.
Đại thái thái đành phải đi vào cùng.
Liền thấy thái phu nhân ngồi ở ghế con bên giường rơi lệ, bên người còn có nội thị áo sam trước ngực sau lưng có hoa văn hoa hướng dương đang đứng.
Thấy đại thái thái đi đến, ánh mắt nội thị kia liền thoáng hiện vẻ đồng tình.
Đại thái thái đã có hiểu được vài phần, hai chân mềm nhũn, chân bước không nổi.
Hứa mama bên cạnh nhanh mắt đưa tay đỡ đại thái thái.
Nghe được động tĩnh thái phu nhân đứng lên, một mặt nhẹ nhàng lau lau khóe mắt, một bên nhẹ giọng nói:” Thân gia thái thái, ngươi ngồi bên này đi!” Thanh âm đã có phần nghẹn ngào.
Đại thái thái chỉ cảm thấy cả người mình suy yếu, tùy Hứa mama giúp đỡ, nghiêng ngả lảo đảo đến trước giường Nguyên Nương: “Nguyên Nương, Nguyên Nương……”
Nguyên Nương mặt trắng bạch, môi thâm đen, vẫn không nhúc nhích nằm ở nơi đó, ngay cả ngực thở phập phồng đều cảm giác không được.
Đại thái thái không khỏi nắm tay nữ nhi, mới vừa kêu một tiếng “Nguyên Nương”, Mi mắt Nguyên Nương khẽ nhúc nhích, mở mắt ra.
Đó là một đôi mắt không có tiêu điểm, ánh mắt rả rời, không có sinh khí.
“Nương!” Nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Đại thái thái nước mắt đã rơi xuống như mưa:” Ừ, là ta.”
Nguyên Nương khóe miệng kéo kéo, muốn cười, nhưng không có cười ra.
” Sau khi ta chết, Truân ca liền giao cho muội muội Thập Nhất Nương của ta.” Nàng âm vang nói ra những lời này, người liền bắt đầu há to mồm thở. ‘nhẹ nhàng tát vào mặt người’
Đây là di ngôn của nữ nhi giao cho…
Đại thái thái nhịn không được khóc lên, lại còn phải lớn tiếng nói:” Ta biết, ta biết!”
Trong lúc nhất thời, trong phòng ngoài phòng một mảnh cuối đầu nức nở.
Nguyên Nương cố hết sức kêu một tiếng” Lục Ngạc”.
Lục Ngạc chứa nước mắt trả lời “Vâng”, sau đó từ dưới gối Nguyên Nương lấy ra một cái tráp chạm sơn đỏ.
” Cấp quý nhân.” Tiếng Nguyên Nương giống như con muỗi kêu,” Thỉnh quý nhân giúp ta giao cho hoàng hậu nương nương.”
Lục Ngạc cung kính mang qua.
Nội thị kia khom người ứng “Vâng”, trong phòng lập tức im lặng xuống, ngẫu nhiên có thể nghe được âm thanh có người hít phải khí lạnh. Nội thị liền cung kính cười nói:” Phu nhân yên tâm, ta nhất định mang đến.”
” Là tấu chương ta cấp hoàng hậu nương nương,” Nguyên Nương khóe miệng hơi cong,” Thỉnh hoàng hậu nương nương thông cảm tấm lòng nhân từ mẫu thân của ta.”
” Yên tâm, yên tâm.” Thái phu nhân khóc nức nở,” Việc này, ta sẽ vì ngươi làm chủ.”
Cả người Nguyên Nương liền buông lỏng xuống: “Nương, ta muốn thấy Truân ca!”
Thái phu nhân nghe xong vội phân phó người ôm Truân ca đến.
Chỉ chốc lát, nhũ nương liền ôm Truân ca đến.
Truân ca mở to cặp mắt to, ánh mắt kích động, thấy mẫu thân, liền muốn nhào người qua.
Nhũ nương không dám buông tay, Truân ca giãy dụa:” Nương, nương…”
Nguyên Nương nâng tay, nhưng giữa chừng lại hạ xuống.
Thái phu nhân khóc nhỏ: “Cho hắn đi…”
Nhũ nương lúc này mới dám đem Truân ca đặt ở trên mặt đất.
Truân ca lập tức chạy đi qua chỗ mẫu thân.
” Nương, nương…” Hắn thuần thục lên giường mẫu thân,” Ngài không ngủ được sao?”
Nguyên Nương cười:” Ta muốn ngủ, nhưng, lúc ta ngủ, ngươi nhớ nghe lời Thập Nhất di nương nói.” Giọng điệu nhẹ như long vũ.
” Thập Nhất di nương là ai?” Truân ca thực khó hiểu, quay đầu nhìn mẫu thân,”Vì cái gì ta phải nghe lời của nàng? Ta nghe lời nương nói không tốt sao?”
Đại thái thái nhịn không được, khóc lớn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.