Editor: Lăng Ngạo Tuyết
Lệ Chi canh gác đến giữa đêm chợt tỉnh giấc. Nghe được trên giường có động tĩnh, liền nhỏ giọng gọi " Tiểu thư?".
Trong đêm tối cái gì cũng thấy không rõ, chỉ nghe Lục Cẩn Nương "Ưm" một tiếng. Lệ Chi liền hỏi xem có phải tiểu thư muốn uông nước hoặc là đi nhà xí hay không nhưng chẳng nghe thấy trả lời. Nghĩ đến chắc nàng còn đang ngủ, rồi lại nghe được nghe được thanh âm Cẩn Nương vang lên: "Là ngươi sao, Lệ Chi?"
" Đúng là nô tỳ, tiểu thư có gì phân phó?"
" Hiện tại là giờ nào rồi?"
" Tiểu thư yên tâm, cách giờ thỉnh an còn sớm lắm. Tiểu thư có thể ngủ ít nhất một canh giờ." Do dự một chút, Lệ Chi lại nói: " Thân thể tiểu thư chưa được tốt, nếu không thì đợi trời sáng nô tỳ đi bẩm báo Đại phu nhân mời đại phu đến xem cho người một chút". Trong đầu Lệ Chi có chút lo lắng, trước kia Lục Cẩn Nương tới giờ này cũng chưa tỉnh giấc. Hôm nay làm sao vậy? Hay là thân mình thật sự có vấn đề?
" Không cần. Cho ta chút nước." Lục Cẩn Nương ôn nhu nói
Thì ra là khát nước, chẳng trách. Lệ Chi đứng dậy, rót một chén nước ấm đưa cho Cẩn Nương. May mắn là có ấm nước nóng, qua một đêm mà nước vẫn còn hơi ấm. Lục Cẩn Nương uống nước xong, vừa nằm xuống thì tiếp tục ngủ, không quên phân phó Lệ Chi nhanh đi ngủ để sáng sớm còn đi thỉnh an. Lệ Chi cười đáp ứng, thấy Cẩn Nương quả thực đang ngủ, lúc này mới yên tâm nằm trên giường an giấc.
Trời vừa hừng sáng thì Cẩn Nương đã thức dậy, Lệ Chi cũng xuống giường theo. Lúc này Anh Đào cùng với Mật Quất đến hầu hạ.
Mật Quất cũng giống như thường ngày, líu ríu nói những chuyện bát quái trong phủ, chẳng hạn như buổi tối hôm qua Chu di nương cùng nha đầu ầm ĩ, trong khoảng thời gian này lão gia đều nghĩ trong phòng Đại phu nhân. Còn nói thời tiết dần dần ấm hơn, không biết phòng thêu thùa có chuẩn bị quần áo mùa hè hay không nhưng hy vọng cũng đừng nóng đến toát mồ hôi, như thế mặc trang phục mùa xuân là hay nhất.
Nếu là lúc trước thì Cẩn Nương luôn vừa cười nghe nàng nói, thường thường hỏi thêm hai, ba câu. Tóm lại không khí tốt vô cùng. Nhưng mà hôm nay từ đầu đến cuối Lục Cẩn Nương đều thực im lặng, sắc mặc không được tốt, khẽ mím môi, tựa hồ là đang suy nghĩ sâu xa.
" Tiểu thư xem, hôm nay người có đẹp không?" Theo thường lệ Anh Đào trang điểm thỏa đáng xong liền hỏi.
Lục Cẩn Nương hướng về gương nhìn, tốt lắm, Anh Đào ngày càng khéo tay. Quần áo một màu xanh biếc, hiện giờ đều chuộng kiểu búi tóc hơi rũ xuống, mấy thứ trang sức như vòng tai, bông tai hay thắt lưng vô cùng đơn giản.Nhìn thì đơn giản thật nhưng mọi người đều biết tất cả không phải là hàng thứ phẩm, có giá trị không ít.
Lục Cẩn Nương hơi cau mày, Anh Đào vội vàng hỏi: " Tiểu thư không thích sao? Nô tỳ trang điểm lại cho người."
" Không, ta thích lắm. Anh Đào ngươi càng ngày càng khéo tay." Hiện giờ nhìn lại mới phát hiện thời điểm còn làm tiểu thư thật là tốt, Đại nương không có bạc đãi nàng, chu cấp quần áo,trang sức không thiếu thứ gì.
Anh Đào ngượng ngùng cười:" Đều là tiểu thư dạy bảo tốt thôi". Lúc này Mật Quất liền mất hứng, tiểu thư hôm nay làm sao vậy, còn khích lệ Anh Đào mà cũng không khích lệ nàng.
Mật Quất chen chúc đẩy Anh Đào ra: " Tiểu thư mặc như thế này thật là thích hợp, hôm nay là ngày hội Nữ nhi, tiểu thư mặc một thân xanh biếc, chẳng phải là hợp với tình hình sao. Năm nay Đại phu nhân phân phó mọi người đều phải ở lại trong phủ nhưng mà năm trước chúng ta đã đi đạp thanh và thưởng hoa đào mà, không biết năm nay vì sao không được xuất môn."
Mật Quất vẻ mặt thất vọng, Nữ nhi hội - ý nghĩa như tên, tất nhiên là ngày hội dành cho các nữ nhi. Ngày này các cô nương đều xuất môn, có thể không cần giữ quy củ, nói chuyện với nam tử xa lạ cũng không là gì. Chỉ cần không làm ra chuyện thất lễ là được. Dân gian cũng có cách nói khác, Nữ nhi hội kỳ thật chính là ngày hội đính ước giữa nam và nữ. Đương nhiên hành sự đều dựa theo lễ nghĩa, so với ngày thường nam và nữ mặt mũi cũng không thể nhìn, nói cũng không dám nói thì ngày này đối với các cô nương chưa xuất giá là ngày đáng để chờ mong.
Ngày Ba tháng Ba? Hôm nay dĩ nhiên là Ba tháng Ba! Lục Cẩn Nương biến sắc, tay chợt vịn vào bàn, bộ dáng như đứng không vững.
" Tiểu thư làm sao vậy?" Anh Đào khẩn trương đến tim muốn nhảy ra," Tiểu thư, nô tỳ giúp người ngồi xuống."
" Không cần" Lục Cẩn Nương khoát tay, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Anh Đào," Đại phu nhân trước đó đã phân phó mọi người không có việc gì cũng không cần xuất môn?"
Anh Đào không rõ cho nên nói," Đúng là vậy, Tiểu thư làm sao vậy? Hay là thân thể không khỏe? Nô tỳ đi bẩm báo Đại phu nhân cùng Lão phu nhân, mời đại phu đến xem cho người"
"Không cần, ta không sao" Lục Cẩn Nương cắn môi dưới, rất đau, là thật rồi, hết thảy đều là sự thật, không phải nàng nằm mơ. Nàng thật sự trọng sinh, hơn nữa Trùng sinh trở lại vào ngày Ba tháng Ba của Bảy năm trước. Một ngày này nàng nhớ rất rõ ràng, dự định ra phủ đạp thanh. Sáng sớm sau khi thỉnh an xong, Đại nương hỏi nàng có nguyện ý hay không vì người nhà, vì tiền đồ lão gia, đi vào Vương Phủ làm thiếp. Lúc trước nàng không hề nghĩ ngợi gì liền cự tuyệt, bởi nàng sớm đã lập chí hướng, chỉ làm thê, không làm thiếp. Cho nên thời điểm Đại nương hỏi nàng, một khắc kia nàng thực hận Đại nương. Nàng nghĩ rằng Đại nương muốn bắt nàng trèo cao để lấy lòng phụ thân, cũng may phụ thân không a dua theo. Sau thì Đại nương nói cho nàng việc hôn nhân của Hàn gia, nàng thật sự là cao hứng, Hàn đại nhân chính là quan tứ phẩm của Đại lý tự, so với phụ thân cao hơn hai cấp. Tuổi bất quá đã ba mươi, mặc dù là làm vợ kế mà Hàn đại nhân đã có con trai trưởng, tuổi tác lớn hơn một chút nhưng đối với một thứ xuất mà nói, đây là con đường tốt nhất. So với làm nương tử của tú tài, làm vợ một thương nhân thì tốt hơn rất nhiều. Thế nhưng sự thật lại là...
Lục Cẩn Nương ngẩng đầu nhìn bốn phía, trước kia chưa từng chú ý những chi tiết, hiện giờ sống thêm một đời lại nhìn thấy rõ ràng. Khi đó nàng còn nghĩ Đại nương chán ghét nàng nên mới cho nàng đi làm thiếp, lại căn bản không biết thời điểm này Lục gia đã đến hồi bấp bênh. Sau nàng gả cho Hàn gia, cũng là Lục gia tự tìm lấy lối thoát, cũng không nhờ vã mình. Bởi vì Hàn Thịnh chính là một con sói chuyên ăn tươi nuốt sống người khác.
" Tiểu thư, người làm sao vậy?" Anh Đào cùng Mật Quất đều bối rối, nghe được động tĩnh Lệ Chi cũng chạy đến, " Tiểu thư thân thể không khoẻ sao? Tiểu thư không cần thỉnh an hôm nay đâu. Lão phu nhân cùng với Đại phu nhân sẽ thông cảm cho người mà."
" Không cần. Thân thể ta tốt lắm. Vừa rồi chỉ là có chuyện nghĩ đến xuất thần thôi." Lục Cẩn Nương ngồi xuống,nói " Dọn điểm tâm đi, lúc này không còn sớm nữa, một lát còn phải đi thỉnh an Đại nương cùng với Nội tổ mẫu."
" Này?" Anh Đào cùng Lệ Chi do dự, Mật Quất tâm tư cũng bất định, không biết đang suy nghĩ gì.
Lục Cẩm Nương liền phân phó cho mấy nha đầu. Nếu không có sự tình gì, tất cả mọi người đều phải ở bên trong nhà. Dùng bữa xong lại đi thỉnh an, đến giữa trưa nếu Lão phu nhân hoặc Đại phu nhân giữ lại ăn cơm thì ở còn không thì trở về phòng.
Trước kia tuổi tác còn nhỏ nên phải đến phòng sách cùng phu tử học. Hiện giờ trưởng thành rồi nên không cần học, càng nhiều thời gian cùng Lão phu nhân học chút thêu thùa.
Điểm tâm có một chén cháo cá, một đĩa dưa muối và hai cái bánh bao. Tuy rằng đơn giản nhưng Lục Cẩn Nương lại thiếu chút nữa rơi lệ. Đã bao nhiêu năm rồi nàng chưa ăn thức ăn ở nhà mẹ đẻ? Từ khi vào Hàn gia, số lần nàng về nhà mẹ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vài năm đó, nàng bị nhốt ở Hàn gia, mặc kệ mọi việc chẳng khác gì kẻ vừa mù vừa điếc.
Nghĩ đến những ngày tháng ấy, đột nhiên Cẩn Nương cảm thấy ngực nhói đau, gắt gao che ngực lại, sắc mặt trắng bệch, chau mày, biểu tình đều vặn vẹo.
"Người làm sao vậy, tiểu thư?" Vừa thấy sắc mặt Lục Cẩn Nương bất thường, Anh Đào cùng Lệ Chi đều khẩn trương lên. Các nàng giờ phút này mười phần xác định thân thể tiểu thư không tốt, tối nay nhất định phải nói một tiếng cùng Đại phu nhân, để mời đại phu đến xem.
Lục Cẩn Nương xua tay, đều đã là quá khứ, hết thảy cũng giống như một giấc mộng mà thôi. Hiện giờ ông trời lại cho nàng một cơ hội, tất nhiên nàng không thể phụ lòng an bài của ông trời được.