Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần
Chuyện Cẩn Nương thăng cấp trở thành Lục tài tử, người khác chỉ xem như nàng đang trở mình, cho nên Cẩn Nương lại càng cẩn thận hơn hết. Quế ma ma đã sớm dặn dò qua, bất luận đắc sủng hay thất sủng, điều quan trọng nhất chính là giữ vững tâm của mình, chỉ có như thế mới có thể thắng được tất cả. Nghìn vạn lần đừng vì một chút đắc ý mà nghênh ngang kiêu ngạo, như vậy sẽ chết rất nhanh. Cẩn Nương đối với những lời này luôn luôn khắc sâu trong đầu.
Vì vậy sáng sớm hôm nay, cũng chính là ngày thứ hai nàng được phân vị tài tử, không quan tâm đến trên người còn khó chịu, liền rời giường thật sớm. Anh Đào cảm thấy Cẩn Nương được phong tài tử là chuyện vui nên muốn tỉ mỉ trang điểm một phen nhưng Cẩn Nương nói cái gì cũng không cần. Muốn khiêm tốn một chút nhưng lại lo lắng khiêm tốn quá khiến người ta nói mình dối trá. Biện pháp tốt nhất chính là không thay đổi, vẫn ôn hòa nhã nhặn như cũ.
Anh Đào không muốn vậy nên Cẩn Nương phải nghiêm túc nói: "Rốt cuộc ta là chủ tử hay là ngươi?"
Anh Đào ủy khuất đến mắt đều đỏ hết, "Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi."
"Anh Đào, ta biết tâm tư của ngươi. Thế nhưng ngươi phải biết rằng tiểu thư nhà ngươi hôm nay không có chút tâm kế kia. Đừng có đoán mò nữa, nhanh lên một chút. "
Anh Đào lau khô nước mắt vội vàng trang điểm cho Cẩn Nương. Nàng cẩn thận nhìn vào gương một chút, y phục trên dưới tương đối hoà hợp nhưng mà cũng không để cho người ta xem nhẹ. Gật đầu hài lòng, lúc này mới ra ngoài dùng điểm tâm.
Sau khi dùng qua điểm tâm, Cẩn Nương mang theo Anh Đào và Lập Xuân đi thỉnh an Vương phi. Về phần Lệ Chi thì ở lại trong viện, bởi vì buổi tối hôm qua Lệ Chi cũng đã bận rộn cả đêm.
Đến Hỉ Nhạc đường, Cẩn Nương liền thấy một người đã lâu không gặp, đó là Ôn di nương. Trước đây nàng ấy bị phạt roi rồi lại bị cấm túc, cảm thấy sâu sắc mất mặt nên sau khi đủ kỳ hạn cấm túc mười ngày, tiếp tục cáo bệnh với Vương phi thêm hai ngày nữa. Hôm nay thời gian nghỉ đã qua, liền như thường lệ vội tới thỉnh an Vương phi. Nhìn thấy Cẩn Nương, ánh mắt Ôn di nương trở nên bất thường.
Cẩn Nương chỉ làm như không nhìn thấy muốn đi đến thỉnh an La sườn phi và Lưu thứ phi, kết quả Phòng ma ma đã đi ra thông báo, "Vương phi đã dậy, mời các vị đến chính viện".
Cẩn Nương ngoan ngoãn đi theo phía sau mọi người vào, nghĩ thầm ngày mai nhất định phải đến sớm một chút. Lúc vào trong phòng nàng mới phát hiện hôm nay Ôn di nương lại đi ở phía sau nàng. Cẩn Nương nhớ lại ngày đầu tiên thỉnh an, nàng theo bước chân của Ôn di nương đi ở phía sau cùng nhưng hôm nay sự việc đã thay đổi.
Khiến Cẩn Nương kinh ngạc hơn chính là trong chính viện ngoại trừ bốn cái ghế, ở một đầu sau có thêm một cái ghế nữa,tức là năm cái ghế. Cẩn Nương nắm chặt khăn lụa, lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi. Rõ ràng là chuyện tốt nhưng nàng lại vô cùng khẩn trương. Lo lắng bị người khác nhìn ra cái gì, Cẩn Nương vội vàng buông ra cái khăn tay đã biến dạng, yên lặng đứng ở một bên.
Chờ bốn người La sườn phi thỉnh an xong, lúc này Cẩn Nương mới tiến lên thỉnh an, sau đó ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, đối với cái ghế kia làm như không thấy.
Lưu thứ phi cười khanh khách, "Vương phi, người xem, Lục muội muội thật đúng là cẩn thận."
La sườn phi hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Cẩn Nương đứng ở dưới, thầm nghĩ đúng là dối trá. Liễu nỹ nhân mặt không chút thay đổi, nhìn cũng chưa từng nhìn Cẩn Nương một cái. Về phần Lý phu nhân, nếu không cần thiết, nàng sẽ không ở trước mặt Vương phi tùy ý mở miệng.
Tề vương phi cười híp mắt, tâm tình không tệ cho lắm, nói: "Lục tài tử, hôm nay mọi người nên chúc mừng ngươi mới phải".
"Không dám, thiếp thật sự không đảm đương nổi."
"Yên tâm, ngươi xứng đáng mà".
Nói xong, Phòng ma ma liền nháy mắt với một nha đầu, Thu Nguyệt vội vàng bưng một cái khay đi ra, mặt trên có một ly trà. Cẩn Nương thấy thế, nhất thời tim lại đập mạnh. Rốt cục Vương phi cũng bằng lòng để cho nàng kính trà, ý nghĩa của việc này tức là địa vị nàng ở vương phủ đã được danh chính ngôn thuận.
Trong lòng Cẩn Nương cao hứng đồng thời lại có chút chua xót, nghĩ đến hơn mười ngày qua vẫn cố gắng không thể để lộ ra tâm tình của mình, xác thực là gian nan.
"Lục tài tử, xin mời". Phòng ma ma nhắc nhở Cẩn Nương đang xúc động không thôi.
Cẩn Nương phục hồi tinh thần lại, vội vàng tiến lên quỳ gối trước mặt Tề vương phi, tiếp nhận ly trà trong tay nha đầu, cung kính nói: "Mời Vương phi uống trà!"
Tề vương phi hàm chứa ý cười nhìn Cẩn Nương đang cúi đầu không dám đối mặt, nhận lấy ly trà nói: "Sau này hầu hạ vương gia cho tốt, cùng mọi người trên dưới hoà thuận, cũng không được gây chuyện, có hiểu chưa?"
"Dạ, thiếp hiểu!". Lòng bàn tay Cẩn Nương khẽ run, trả lời
Tề vương phi cười rồi uống trà, nhân tiện nói: "Đứng lên đi, mau ngồi vào ghế đi, chỗ đó là dành cho muội".
"Đa tạ Vương phi."
Cẩn Nương đứng dậy, cảm thấy cả người trở nên nhẹ nhõm, chậm rãi đến cái ghế cuối cùng nhẹ nhàng ngồi xuống. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Cẩn Nương, dường như muốn tìm ra sai sót của nàng. Ánh mắt mọi người đủ loại ý tứ, khinh thường có, cười nhạo có, không thèm nhìn đến cũng có, chỉ riêng Ôn di nương là không chút nào che giấu đố kị và thèm muốn.
Ôn di nương rất ghen tị với Cẩn Nương, mới vào vương phủ hơn mười ngày mà đã được phong lục phẩm tài tử. Nàng cảm thấy ông trời đối với nàng thật không công bằng, nàng vào phủ hơn hai năm trời, vẫn luôn phụng sự cho Vương phi, thế nhưng từ đầu đến cuối nàng cũng chỉ là một di nương, ngay cả cơ hội trèo lên cao cũng không có. Trước đây vừa vào phủ, Ngũ vương gia đã từng sủng hạnh nàng một khoảng thời gian. Cho đến khi Liễu mỹ nhân vào phủ nàng liền hoàn toàn thất sủng. Đã rất lâu rồi Vương gia cũng chưa hề đến phòng nàng, nàng chỉ có thể gắt gao bám vào Vương phi, nếu như mất đi chỗ dựa vững chắc này, nàng ở vương phủ làm sao sống yên ổn cho được.
Vậy mà Lục Cẩn Nương này vì sao số mệnh lại tốt như vậy? Xuất thân đồng dạng cũng không cao, chẳng qua chỉ là nữ nhi của quan ngũ phẩm, lại còn là một thứ nữ, dựa vào cái gì nàng ta đạt được phẩm cấp? Muốn nói tướng mạo, trong vương phủ này, nữ nhân so với Cẩn Nương vượt trội hơn rất nhiều nhưng mà ̣hết lần này tới lần khác nàng ta lại được phân vị. Chẳng lẽ bởi vì mình chỉ là con gái của một muối thương cho nên phải bị người ta khinh bỉ sao?
Ôn di nương thật sự không cam lòng nhưng mà ̣để cho nàng đi làm cái gì ác độc đối phó với Cẩn Nương, nàng lại không có lá gan. Chỉ có thể ủy khuất nhìn Vương phi, chỉ mong Vương phi có thể nhớ những năm khổ cực của nàng gần đây, ban cho nàng một cấp vị.