Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần
Tề vương phi chỉ làm như không nhìn thấy dáng vẻ mong đợi của Ôn di nương, cười nói với mọi người: “Được rồi, Vương phủ chúng ta đã lâu không có người mới, hôm nay có Lục tài tử nên Vương phủ cũng náo nhiệt hơn, ngày thường mọi người tán chuyện cũng nhiều thêm một người”.
La sườn phi quay đầu lạnh lùng nhìn Cẩn Nương, không che giấu chút nào xem thường nàng, “Vương phi nói đúng. Chỉ là thường ngày ta bận rộn, nhị thiếu gia còn nhỏ như vậy, ta đây làm mẹ cũng không thể rời khỏi hắn được”.
Nhị thiếu gia trong miệng La sườn phi là con trai thứ hai của Ngũ vương gia, Đường Phương Kế. Còn trưởng tử tất nhiên là do Vương phi sinh, Đường Phương Văn, đã được phong làm thế tử. Ngoài ra Tề vương phi còn sinh hạ một nữ nhi và cũng là trưởng nữ của vương phủ, được phong hàm quận chúa. Hiên tại chỉ có một trai một gái của Vương phi là có tước vị, còn những hài tử khác chỉ là thiếu gia, tiểu thư mà thôi, đoán chừng phải đến sau khi trưởng thành mới được phong hàm.
Lưu thứ phi nở nụ cười, “Tầm mắt La tỷ tỷ cao nên xem thường Lục tài tử thì cứ nói thẳng, cần gì phải mang nhị thiếu gia ra làm lá chắn?!”.
La sườn phi cao ngạo nhìn Lưu thứ phi, “Chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi còn chưa có tư cách nói đến chuyện của ta.”
Sắc mặt của Lưu thứ phi có chút không kiềm chế được, La sườn phi như thế nào lại không nể mặt nàng, khiến nàng làm trò cười cho mọi người. Trong lòng nàng oán hận không nhưng nghĩ đến phẩm cấp của mình thấp hơn nàng ta, trong nháy mắt liền xem như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: “La tỷ tỷ nói phải, tất nhiên ta không quản được La tỷ tỷ. Chẳng qua hảo ý của Vương phi bị La tỷ tỷ phá hư như thế , thật sự làm cho người khác xem không vừa mắt. Cho nên ta mới nhiều lời, không nghĩ tới tính tình La tỷ tỷ lại lớn như vậy, chẳng lẽ La tỷ tỷ là chán ghét ta hay sao?”
La sườn phi tức giận gần chết, không ngờ ả Lưu thứ phi này lại giả vờ đáng thương để lấy sự đồng tình của mọi người, vu oan giá họa cho nàng, cho nên liền không chịu thua trực tiếp mắng: “Thối lắm!”
Cẩn Nương sợ hết hồn, kinh ngạc nhìn La sườn phi, đường đường một sườn phi mà lại nói chuyện thô tục như vậy, không hợp giáo dưỡng a! Tề vương phi cũng cau mày thế nhưng cũng không định ra mặt, bởi vì vẫn chưa đến thời điểm.
La sườn phi không quan tâm đến ai lại mắng tiếp: “Ngươi là cái thứ gì hả? Cả ngày không có chuyện gì, đi gây chuyện thị phi. Ngươi cho là ngươi chia rẽ quan hệ của ta và Vương phi thì có thể được cái gì tốt sao? Ta khinh…ngươi xứng sao? Cũng không đi lấy nước tiểu của mình tự soi đi, với cái đức hạnh của ngươi cũng dám ở trước mặt Vương phi làm càn, ta thấy là ngươi không rõ chính mình có bao nhiêu cân lượng. Lưu thị, ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất nên thành thật một chút cho ta. Ngươi còn dám gây xích mích dám như thế, cho dù bị phạt ta cũng phải thu thập ngươi một trận.”
“Ngươi, ngươi… “. Oa một tiếng, Lưu thứ phi liền khóc toáng lên, “Vương phi cần phải làm chủ cho muội a! Muội vào vương phủ đã nhiều năm như vậy, lúc nào cũng dụng tâm hầu hạ vương gia, cung kính với Vương phi, người không thể trơ mắt nhìn thiếp bị La sườn phi khi dễ như vậy!”.
“Được rồi, tất cả im miệng cho ta.” Tề vương phi cũng vô cùng tức giận, tính tình La sườn phi thế nào nàng tất nhiên hiểu rõ, trước đây ở nhà mẹ đẻ có nghe nói qua. Bởi vì nàng ta theo phụ huynh tại ngoại mấy năm nên không được quản giáo nhưng lại học được một thân công phu, tính tình cũng rất hống hách. Đến khi trưởng thành mới trở lại kinh thành, lúc này dạy dỗ đã không còn kịp nữa rồi. Tuy rằng vào vương phủ đã thu liễm không ít thế nhưng tính tình ngang ngược như trước vẫn mãi không sửa. Hết lần này tới lần khác Lưu thứ phi lại không biết sống chết khiêu khích nàng ta. bây giờ bị La sườn phi phản kích cũng là đáng đời.
“Khóc…khóc…khóc, chỉ biết khóc, ngươi câm miệng cho ta”. La sườn phi nhìn Lưu thứ phi khóc đến hình dạng hoa lê đẫm mưa, trong lòng cực kỳ chán ghét
Tề vương phi cũng nổi giận, tính tình La sườn phi cho dù có lớn như thế nào cũng phải nhìn sắc mặt của nàng hành sự. Dù sao nàng cũng xuất thân từ thế gia, nói đến múa đao lộng thương nàng không bằng La sườn phi thế nhưng nói đến thủ đoạn, tâm kế cho dù La sườn phi có thúc ngựa cũng thua kém nàng rất nhiều.
“La sườn phi, ngươi câm miệng cho bổn phi.”. Tề vương phi đang giận dữ, hiển nhiên giọng nói thập phần nghiêm khắc. Lý phu nhân, Liễu mỹ nhân, Cẩn Nương cùng với Ôn di nương còn có nha đầu, ma ma hầu hạ bên người Tề vương phi hết thảy đều bị dọa đến câm nín. Nhất là Cẩn Nương, nghĩ đến ban đầu là do chuyện của mình mới khơi mào La sườn phi và Lưu thứ phi tranh cãi nên lo lắng đấn cả người rét run, sợ là cuối cùng liên lụy tới mình. Tranh cãi ầm ĩ như vậy thân phận nàng chưa có tư cách nên không dám mở miệng, chỉ có thể gắt gao chú ý biến hóa trong phòng.
Vẻ mặt La sườn phi không phục thế nhưng Tề vương phi đã lên tiếng cũng không dám không nghe.
“Lưu thứ phi ngươi còn không câm miệng. Khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì”. Tề vương phi căm tức nhìn hai người, thật cho là tính tình nàng tốt liền dám ở trước mặt nàng càn rỡ. “Hai người các ngươi không hợp với nhau tất cả mọi người đều biết. Thế nhưng mọi người đều hầu hạ Vương gia, ta không trông cậy vào các ngươi sẽ ở chung hòa thuận nhưng mà người nào còn dám gây xích mích nói lung tung thì bổn phi sẽ không tha. Nếu như các ngươi đã không quan tâm thể diện của bản thân như vậy thì cũng đừng trách bổn phi không cho các ngươi mặt mũi.
“Ta không phục!”. La sườn phi ngẩng đầu, thể hiện rõ thái độ của nàng. Xuất thân Lưu thứ phi không bằng nàng, địa vị nhà mẹ đẻ không bằng nàng, thân phận lại càng không bằng nàng, có tư cách gì cùng nàng đấu. Ỷ vào đọc mấy cuốn sách cho nên có dũng khí khiêu khích nàng nhiều lần, thật cho là nàng dễ bị khi dễ. Những ngày qua không cùng ả tính toán nhưng hôm nay cần phải cho ả hiểu biết thủ đoạn của mình. Bằng không người này không biết trời cao đấy rộng là gì.
“Ngươi không phục?”. Tề vương phi giận quá hóa cười nhìn La sườn phi, “Ngươi có tư cách gì không phục? Hậu viện của Vệ vương phủ còn chưa tới phiên La sườn phi ngươi làm chủ”.
“Vương phi, ta biết ngươi muốn hậu viện vương phủ yên lặng, để cho Vương gia không phiền lòng. Thế nhưng ta vẫn phải nói, ta không phục. Lưu thị có tư cách gì ở đây, chắc là có người nào đó cho nàng lá gan mới khiến nàng dám cả gan khiêu khích ta. Trước đây ta không tính toán cũng là do nhớ kỹ phân phó của Vương phi. Nhưng hôm nay thật sự là không thể nhịn được nữa, Lưu thị này ỷ có tài ăn nói, quen thói gây chuyện, ly gián. Nếu lần này Vương phi không để cho nàng ta chút dạy dỗ, ta thấy tương lai nàng ta sẽ leo đến trên đầu của người mà dương oai.”. La sườn phi không nhịn được nữa, cấm túc năm ngày đã mất hết mặt mũi mà đầu sỏ gây nên lại không bị gì. Hôm nay lại dám khiêu khích nàng, thật sự cho là nàng không dám thu thập nàng ta sao?
Lưu thứ phi bị La sườn phi nhìn chằm chằm, trong lòng vừa khẩn trương vừa hưng phấn. Ầm ĩ…cứ ầm ĩ lớn một chút, để Vương phi và Vương gia hoàn toàn chán ghét mà vứt bỏ La sườn phi mới tốt. Hừ, ỷ vào gia thế tốt lại sinh được nhi tử thì cho rằng có thể đè đầu nàng khắp nơi sao, hoang tưởng…
Vẻ mặt Lưu thứ phi ủy khuất, sợ hãi nhìn Tề vương phi, khóc ô ô: “Vương phi, muội muội không có ý gì. Muội nói những lời này cũng không có ác ý, chỉ là muốn phân ưu cho tỷ tỷ mà thôi. Không nghĩ tới sẽ làm La tỷ tỷ tức giận như vậy, nếu như La tỷ tỷ cảm thấy phạt thiếp mới chịu cam tâm thì Vương phi cứ phạt đi. Thiếp không có ý kiến.
” Ngươi cho là làm ra làm bộ đáng thương người khác cũng sẽ bị ngươi che đậy sao? Sao? Ngươi đem Vương phi khi chúng ta đều là người ngu sao? Sao? Ta phi diễn trò ai không biết Vương gia lại không ở chỗ này ngươi diễn trò cho ai xem? Ngươi còn dám khóc một tiếng ngươi chờ coi “Ánh mắt La sườn phi thập phần hung ác nhìn chằm chằm Lưu thứ phi
Lưu thứ phi sợ đến choáng váng, người này đúng thật là điên rồi, nàng xem nơi này là nơi nào? Có bị bệnh không? Nhưng mà Lưu thứ phi thật không dám khóc nữa, nàng nhìn ra La sườn phi là đang nói thật. Nếu như nàng lại khóc, nói không chừng nàng ta dám trước mặt của mọi người cho nàng một cái tát lắm mà nàng thì đánh không lại La sườn phi, nữ nhân này khí lực rất lớn còn có thể vũ đao lộng thương, chẳng khác nào man tử.
Tề vương phi lạnh lùng nhìn hai người, “Ầm ĩ đủ rồi? “
Vẻ mặt La sườn phi kiêu ngạo còn Lưu thứ phi đang ủy khuất nhưng cũng không nói gì. Về phần đám người Cẩn Nương thì mỗi người đều cúi đầu, chẳng dám ngẩng lên nhìn một cái. Chuyện hôm nay quá mức chấn động, Cẩn Nương sống tận hai kiếp nhưng lại chưa từng thấy qua trận chiến này. Ở nơi đây chỉ toàn là minh chiêu ám đấu, dũng khí của La sườn phi nàng thật sự bội phục, thế nhưng đối với đầu óc của nàng ta thì Cẩn Nương chỉ có thể bó tay mà thôi. Còn Lưu thứ phi thì đích thực là nham hiểm, hôm nay cả gan động đến La sườn phi, âm mưu quỷ kế gì cũng chưa từng dùng, chỉ là đơn giản khiêu khích mấy câu nhưng lại khiến nàng ta hoàn toàn bạo phát.