“Ai nha… ta còn tưởng rằng mình đến sớm. Không nghĩ tới mọi người đã đến trước.” Thanh âm của Lưu thứ phi vang lên, hôm nay trang phục của nàng
kiều diễm như hoa, cho thấy nàng rất dụng tâm chuẩn bị. Lý phu nhân vẫn
đi theo sau như thường lệ.
Ở phía sau nàng còn có một ma ma đang ôm hài tử, chính là bảo bối Đường
Phương Luân của Lưu thứ phi. Đường Phương Luân so với Đường Phương Dư
nhỏ hơn hai ba tháng. Cẩn Nương, Ôn di nương, Liễu mỹ nhân còn có Tiết
di nương cùng tiến lên chào hỏi Lưu thứ phi và Lý phu nhân.
Lưu thứ phi cười híp mắt, hiển nhiên tâm tình khá tốt, “Chớ khách khí,
mọi người đều là người một nhà. Hôm nay là gia yến cho nên đừng nói đến
cấp bậc lễ nghĩa nhiều như vậy.” Sau khi nói xong liền mang theo Lý phu
nhân hành lễ với La sườn phi.
La sườn phi đem Đường Phương Kế và Đường Phương Dư giao cho ma ma và nha hoàn. Sau đó nâng chung trà lên nhìn cũng chưa từng nhìn Lưu thứ phi
một chút.
Ngược lại Lưu thứ phi cũng chẳng nhìn thẳng vào nàng, trong mắt lóe lên
vẻ bất mãn nhưng nét mặt như trước mang theo ý cười, “Tham kiến La tỷ
tỷ. La tỷ tỷ hôm nay hết sức xinh đẹp, muội muội thật ngưỡng mộ.”
“Hừ!” La sườn phi hừ lạnh một tiếng “Làm sao vậy? Hôm nay thế nào mà
không dám nhìn thẳng vào ta. Cũng đúng…ở trước mặt Vương gia thì mặt mày rạng rỡ một chút, để Vương gia đi chỗ ngươi vài lần “
Trong lòng Lưu thứ phi tức giận vô cùng, La sườn phi thật sự là quá đáng ghét nhưng nàng cũng chỉ cười cười, “La tỷ tỷ nói đùa. Ta sao có thể
dám sánh cùng La tỷ tỷ. Ai chẳng biết Vương phủ chúng ta La tỷ tỷ xinh
đẹp bậc nhất, đến Vương phi cũng phải chịu thua.”
“Ngươi ít nói chuyện Vương phi cho ta, nếu như ngươi còn dám khiêu
khích, đâm thọc thì đừng trách ta không để cho ngươi chút mặt mũi.” La
sườn phi rất chán ghét Lưu thứ phi chuyên đi gây sự, tự cho là thông
minh đem người khác thành kẻ ngu si.
Lưu thứ phi vừa tiến đến, Cẩn Nương chỉ biết trong phòng sẽ không được
an tĩnh. Chỉ là không nghĩ tới lúc này mới nói đôi câu mà hai người đã
giương cung bạt kiếm, thiếu chút nữa muốn động thủ. Cẩn Nương nhìn Liễu
mỹ nhân đang cúi đầu, cau mày lại. Dường như có chút không kiên nhẫn thế nhưng nàng ấy cũng chẳng muốn khuyên bảo. Trái lại Ôn di nương vui vẻ ở một bên vụng trộm cười, đoán chừng đang chờ xem kịch vui.
Cẩn Nương cũng len lén nhếch khóe miệng. Thật ra thì chỉ cần chiến tranh không đốt đến trên người mình thì nhìn hai người họ khẩu chiến nghe
cũng vui tai.
“La tỷ tỷ nói thế là sao? Chẳng lẽ La tỷ tỷ muốn uy hiếp muội? Có lẽ
muội đây phải cách tỷ ba trượng cho an toàn.” Lưu thứ phi cười hì hì, vẻ mặt khinh thường. Nhi tử sao? Ai chẳng có?! So về tài hoa thì La sườn
phi đó có sao? Gia thế nàng ta cũng chỉ là Nhị đẳng Bá phủ thôi, có gì
đặc biệt hơn người. Nàng mới không sợ La sườn phi đâu.
“Đúng là chuyện cười. Lưu thị ngươi là cái thứ gì, ngươi có tư cách gì ở trước mặt ta nói này nói nọ. Cút ra ngoài cho ta, bổn Sườn phi không
muốn thấy mặt ngươi.” La sườn phi một chút chút mặt mũi cũng không cho,
đem Lưu thứ phi trở thành ôn dịch phải đuổi ra ngoài. Tất cả mọi người
lúc này đều cúi đầu không dám cử động chút nào, rất sợ La sườn phi phát
tiết bực tức trên đầu của mình.
Lưu thứ phi vui vẻ không kềm được, trực tiếp cười lạnh một tiếng, “La
sườn phi có phần quá mức rồi, ngươi cho đây là nhà ngươi?! La tỷ tỷ, ta
khuyên ngươi một câu, đừng giương nanh múa vuốt như vậy. Vương phi còn
không có lên tiếng, không đến phiên ngươi tới nói bậy”.
“Ngươi nói cái gì?” La sườn phi vỗ bàn đứng lên.
Lưu thứ phi cũng không cam lòng yếu thế, mắt lớn trừng mắt nhỏ với La
sườn phi “Chẳng lẽ tai của La tỷ tỷ bị điếc phải không? Ta nói lớn tiếng như thế, vậy mà La tỷ tỷ không có nghe thấy. Nếu không thì thỉnh thái y xem mạch cho La tỷ tỷ có được không?”.
“Ngươi đúng là làm càn!” La sườn phi tận lực áp chế cơn tức của mình,
nếu không cố kỵ hôm nay là gia yến. Nàng nhất định phải tát cho nàng ta
hai cái.
“Ta chính là làm càn đó thì thế nào?” Dường như Lưu thứ phi nắm đúng nhược điểm của La sườn phi nên tiếp tục khiêu khích.
“Thật là to gan. Ngươi đã tự mình đưa đến cửa, vậy cũng đừng trách ta
không khách khí.” La sườn phi giơ tay lên định hướng Lưu thứ phi đánh
tới.
Cẩn Nương nhỏ giọng kinh hô, thật sự muốn đánh sao?! Ôn di nương không
khỏi hưng phấn, đánh nhanh lên, tốt nhất là đánh cho thật mạnh vào. Liễu mỹ nhân nghiêng người về phía trước, muốn đứng dậy khuyên bảo.
Lưu thứ phi lại càng hoảng sợ, thấy La sườn phi giơ tay lên liền sợ hãi kêu to, “Ngươi dám đánh ta?”.
“Đánh ngươi thì thế nào.”
Đúng lúc này thanh âm trong trẻo đột nhiên vang lên, kèm theo tiếng ma
ma kêu to và hài tử khóc nháo, “Ta đánh ngươi. Ai cho mẫu thân ngươi bắt nạt mẫu thân ta.”
Ánh mắt của Cẩn Nương có chút không tin được nhìn tiểu công tử của La
sườn phi Đường Phương Kế đang bất bình cho mẫu thân, chạy tới đánh hài
tử của Lưu thứ phi. Lưu thứ phi vừa nghe Đường Phương Luân khóc lên,
nhất thời nóng nảy ôm hài tử của mình, đẩy Đường Phương Kế còn đang ra
sức thị uy với Đường Phương Luân ra.
Khí lực Lưu thứ phi tuy nhẹ nhưng dù sao cũng là người lớn. Đường Phương Kế chỉ là tiểu hài tử, dĩ nhiên là mất đà đặt mông ngồi dưới đất. La
sườn phi thấy nhi tử của mình bị đẩy nên đâu còn nhịn được, chạy đến
trước mặt Lưu thứ phi đấm mạnh vào vai, “Ngươi… ác phụ này. Hôm nay bổn
Sườn phi không đánh chết ngươi là không được.”
A —— Lưu thứ phi bị đau, hét lên.
Thật sự đánh nhau? Lần này thì tất cả mọi người ngồi không yên được nữa. Nếu động khẩu thì không sao nhưng động thủ lại là chuyện khác. Cẩn
Nương trước hết đứng lên nói, “Còn không mau kéo hai chủ tử ra. Nhanh
lên một chút, chẳng lẽ các ngươi muốn chờ Vương gia và Vương phi tới các ngươi mới hành sự?”
Hạ nhân còn đang sững sờ, vừa nghe thế liền muốn tiến lên kéo. Chẳng qua ánh mắt dừng ở chổ Liễu mỹ nhân và Lý phu nhân. Trong lúc đó hai người
họ cũng liếc nhau, dường như ở cái nhìn này đạt được ăn ý, “Mau kéo Sườn phi và Thứ phi ra, không thể làm lớn chuyện được “
Có hai người này lên tiếng cho nên bọn hạ nhân không còn có cố kỵ gì
nữa. Mọi người đồng tâm hiệp lực can ngăn, Cẩn Nương muốn lên kiểm tra
nhưng bị Ôn di nương gắt gao kéo lại, “Ngươi nhiều chuyện làm gì, để cho các nàng đánh càng lợi hại càng tốt”.
Cẩn Nương giận quá hóa cười, “Ôn di nương, ngươi cho là các nàng đánh
nhau mà chúng ta cứ khoanh tay đứng nhìn thì một chút sự tình cũng không liên quan sao? Ngươi cảm thấy theo tính tình của Vương gia và Vương phi sẽ xử trí như thế nào? Ngươi không biết thì để ta nói cho ngươi biết:
chúng ta đang ngồi ở đây cũng đừng mong phủi sạch trách nhiệm. Ngươi
muốn xem náo nhiệt thì cũng đừng lôi kéo ta. “
Cẩn Nương hất tay Ôn di nương ra, vội vàng chạy tới. Ôn di nương phẫn
hận giậm chân, bất đắc dĩ chỉ có thể theo Cẩn Nương tiến đến.